Đèn rực rỡ mới lên.
Trà Lê và Úc Bách ngồi đối diện nhau tại bàn ăn trong nhà hàng, mỗi người cầm thực đơn lật xem qua các món ăn.
Bây giờ tình thế có chút đảo ngược, lại trở thành Trà Lê có việc cần nhờ vả Úc Bách, khi Úc Bạch lại mời anh cùng ăn cơm chiều, anh cũng không từ chối nữa, huống chi con người thì vẫn phải ăn cơm.
Đã biết cộng sự không rơi vào tay tội phạm mà bị chính người của mình bắt giữ, cái may mắn là trong thời gian ngắn an toàn cá nhân của anh ta được đảm bảo, việc giải cứu anh ta không phải là việc gấp, còn cần từ từ tính toán kỹ lưỡng.
Bó hoa hồng đỏ được Úc Bách lấy ra khỏi xe, hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi nhung không cổ màu xanh hồ, vạt áo tùy ý nhét vào trong quần, một bên tai đeo một chiếc khuyên tai bằng đá quý cùng màu với áo sơ mi, cảm giác rất thời thượng phù hợp ở mọi nơi – chắc hẳn là trước khi ra ngoài hắn được nhóm chấp sự nam chuẩn bị quần áo theo phong cách thường ngày của người tiền nhiệm Úc Bách.
Úc Bách mới này cho thấy hắn không quen với phong cách lòe loẹt của người tiền nhiệm, trên đường lái xe tới đây thỉnh thoảng hắn sẽ chạm vào dái tai của mình một cách mất tự nhiên hoặc hơi đẩy đường viền cổ chữ V nếu không cẩn thận sẽ lộ cơ ngực lên. Nhưng khuôn mặt tuấn tú này, kết hợp với cách ăn mặc như vậy, sau khi xuống xe ôm bó hoa hồng đỏ rực rỡ trên tay trông vẫn khá vừa mắt.
Trà Lê bị quần chúng cùng cấp trên chỉ trích là “sắc lệnh trí hôn” hơn một tuần, vẫn luôn tức giận bất bình, cảm giác hình thức của Úc Bách cũng chỉ vậy mà thôi, thực ra buổi tối hôm đó trong lòng anh chỉ mải nghĩ đến người cung cấp thông tin, hơn nữa hành vi cử chỉ xấu xa của Úc Bách 1.0 càng làm cho con người lẫn hình thức trở nên xấu xí đáng ghê tởm, Trà Lê cũng chưa nhìn kỹ xem trông hắn như thế nào, hiện tại nhìn hắn, đúng là hình thức rất đẹp.
Úc Bách ôm bó hoa hồng đi vào nhà hàng, nhẹ nhàng đặt bó hoa ở bên cạnh bàn ăn.
Trà Lê vừa lật xem thực đơn vừa không nhịn được liếc nhìn bó hoa kia mấy lần, cứ luôn cảm thấy đặt thứ này ở đây rất không phù hợp.
– Chúng ta chỉ ăn bữa cơm bình thường thôi. – Trà Lê nói, – Có cần thiết phải trưng một bó hoa hồng lớn như vậy không?
Úc Bách lại có lý do rất đầy đủ:
– Lát nữa tôi còn phải repo ảnh hoàn thành nhiệm vụ cho Úc Tùng xem. Anh có cần tôi bật chế độ filter không? Mài da mặt gầy mắt to gì đó chẳng hạn.
Trà Lê lập tức quên luôn chuyện bó hoa:
– Tôi nghiêm túc cảnh cáo anh, không được chụp tôi.
Khi các món ăn được đưa lên, Úc Bách chỉ chụp chúng cùng với bó hoa, còn đưa cho Trà Lê kiểm tra trước.
Trà lê thúc giục:
– Nhân tiện anh nói xấu vài câu về tôi với tổng thư ký đi.
Muốn kiên quyết ngăn cản tổng thư ký chọn anh làm em rể.
Úc Bách gật đầu, cười đánh mấy chữ gửi cho Úc Tùng.
Trà Lê không yên tâm nói:
– Cho tôi xem. Anh sẽ không chửi bới năng lực làm việc của tôi với tổng thư ký đấy chứ?
– Đương nhiên không rồi. Tôi không phải là người không phân biệt công với tư. – Úc Bách quay điện thoại cho anh xem.
Dưới bức ảnh đồ ăn ngon và hoa hồng, Úc Bách gửi “lời nói không hay” tới Úc Tùng: Vị cảnh sát Trà Lê này vừa tốt vừa xấu.
– … – Cảnh sát Trà Lê phun máu tại chỗ, sắp nổi cơn thịnh nộ lên rồi.
Anh còn chưa kịp mắng Úc Bách, bên kia Úc Tùng đã rep lại “em trai”, Úc Bách lại tập trung nói chuyện với “anh trai” vài câu.
Trà Lê đè nén sự bất mãn, trong lòng có chút tò mò, phó lãnh đạo toà thị chính lúc riêng tư sẽ có phương thức trò chuyện với đứa em trai mình yêu chiều như thế nào.
Úc Bách rất hào phóng, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Trà Lê thuật lại tin nhắn của Úc Tùng cho anh nghe:
– Úc Tùng rất hâm mộ việc chúng ta ăn bữa cơm này với nhau. Anh ấy nói rằng mình đang chuẩn bị gặp một người của bộ phận nào đó, mọi người cùng nhau ăn cơm hộp đùi gà. Cuối cùng anh ấy nói tôi cố lên, mau chóng bắt được anh…
Hắn ngước mắt lên khỏi màn hình điện thoại nhìn Trà Lê, nụ cười hiện lên trong mắt.
Trà Lê cảm thấy có chút kỳ lạ, hỏi:
– Bắt cái gì cơ?
Úc Bách không nói gì cả, cất điện thoại, nói:
– Thực ra ngay cả Úc Tùng tròn hay méo thế nào tôi còn không biết, không chắc liệu mình chỉ dựa vào thân phận em trai của anh ấy thì có giúp anh điều tra vụ án được không nữa?
Bị hắn lảng đi nói một câu này, sự chú ý của Trà Lê cũng bị kéo dời trở về đề tài bày mưu tính kế này.
– Việc này không gấp, chủ yếu xem xem anh có khả năng này không thôi. Tôi cũng phải suy nghĩ thêm nữa. – Trà Lê trầm tư nói, – Về Úc Tùng này, tôi chỉ gặp anh ta có một lần, hơn nữa còn cách khá xa, lại có rất nhiều người cùng nhau gặp mặt, tình huống này rất khó để xem…
Tình huống như này không thể nào mà cuộn chính xác đến giao diện thông tin cá nhân của một người để lật xem, rất dễ lật nhầm của người bên cạnh. Hơn nữa Úc Tùng cũng không phải là nghi phạm trong mọi trường hợp, cho nên Trà Lê không có ý định đi lật xem thông tin của vị tổng thư ký này.
Nếu anh nói ra câu kia thì sẽ bại lộ siêu năng lực của anh là gì, đương nhiên không thể nói. Trà Lê kịp sửa lời:
– Cách quá xa, cũng không thể nhìn rõ trông anh ta như thế nào. Tôi không mấy để ý nhiều đến các nhà lãnh đạo, không biết về Úc Tùng, chỉ tập hợp những nhận xét mà tôi đã nghe được thôi. Nghe công chúng nói anh ta là nhà chính trị gia trẻ tuổi kiệt xuất, là một vị quan thanh liêm, con người chính trực. Anh ta dành toàn bộ sức lực của mình cho việc xây dựng thành phố Noah đến quên ăn quên ngủ. Điểm đen duy nhất là anh ta quá yêu thương và cưng chiều em trai mình.
Úc Bách nói:
– Ồ, là một người anh cuồng em trai, thế này sao lại là điểm đen được? Nhân vật giả tưởng ở trong thế giới giả tưởng, anh trai cưng chiều em trai đều là đáng yêu nhất.
Trà Lê nói:
– Thế giới giả tưởng? Nghĩa là gì?
Úc Bách bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, có chút khó khăn để giải thích thế giới nhân vật giả tưởng và thế giới giả tưởng.
– Nơi mà tôi tới, là thế giới hiện thực, nơi đó được gọi là thế giới thực. – Úc Bách giơ tay lên, chỉ ngón tay xuống phía dưới, chỉ vào hư không nói, – Nơi này của các anh, tất cả đều là sự kết hợp giữa hư cấu và giả tưởng, là mặt phẳng, nên gọi nó là thế giới giả tưởng…Nói như vậy anh có hiểu được không?
Trà Lê nói:
– Tôi không phải thất học. Anh cứ nói thẳng là thế giới ba chiều cùng với thế giới hai chiều là được, tôi nghe hiểu mà.
Úc Bách vốn dĩ muốn bổ sung thêm một ít chi tiết, nhưng thấy anh hiểu rất nhanh, liền cười nói:
– Đúng thế đó, chính là ý nghĩa này.
Trà Lê tiện hỏi luôn:
– Thế giới hai chiều của chúng tôi tồn tại như thế nào trong thế giới ba chiều của các anh? Anh và những người nơi các anh có nhìn thấy chúng tôi không?
Úc Bách nói:
– Bên trong thế giới của chúng tôi, có rất nhiều tác phẩm truyện tranh và hoạt hình, cũng như nhiều tác phẩm hai chiều cũ… Nói cách khác, các tác phẩm nghệ thuật của thế giới hai chiều có lượng khán giả rộng rãi trong thế giới của chúng tôi, và văn hóa thế giới giả tưởng đã tồn tại gần nửa thế kỷ, phát triển mạnh mẽ.
Trong giọng điệu của hắn có chút tự hào.
Trà Lê lại rất coi thường:
– Này có là gì? Chúng tôi cũng có rất nhiều tác phẩm truyện tranh và hoạt hình, nói tất cả mọi người đều là khán giả thì có chút cường điệu, nhưng đại đa số mọi người chắc chắn đều đang xem.
Anh chỉ vào chiếc TV treo tường trong nhà hàng nằm chéo phía sau Úc Bách và nói:
– Nhìn xem, thứ đang được phát sóng bây giờ là một tác phẩm hoạt hình rất nổi tiếng.
Úc Bách mới vừa bưng nước chanh lên muốn uống, nghe vậy quay đầu lại nhìn.
Trên TV đang chiếu một đoạn phim hoạt hình, một nam một nữ được vẽ rất trẻ đẹp, họ đang đứng trên trên mũi một con tàu lớn trò chuyện với nhau, biểu cảm nét mặt của họ rất tinh tế, công nghệ nắm bắt chuyển động cũng khá thuần thục. Giữa mỹ nam và mỹ nữ dần dần nảy sinh tình cảm với nhau, thăm dò lẫn nhau, rồi lấy dũng khí và sự lãng mạn vượt qua gông xiềng nào đó. Được chàng trai động viên và che chở, cô gái dang rộng đôi tay như cánh hải âu bay tự do, đón lấy gió biển và đại dương bao la.
Phản ứng đầu tiên của Úc Bách là: –???
Rồi sau đó: –!!!
Cuối cùng: – …
Trà Lê không hiểu mấy về hoạt động tâm lý của hắn, giới thiệu:
– Đây là một bộ phim hoạt hình rất kinh điển “Tieda”, là phim hoạt hình ngoại ngữ nhập khẩu, ngoài ra còn có rất nhiều tác phẩm hoạt hình Trung Quốc xuất sắc được sản xuất trong nước tại thành phố Noah, chẳng hạn như bộ phim hành động hai phần “Chiến binh sói”.
– Tốt thật…Siêu thật. – Có thể thấy Úc Bách đang cố gắng hết sức để duy trì cảm xúc nào đó, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng chiếc cốc trong tay lại rung lắc dữ dội, ít nhất một phần ba nước chanh đã đổ ra ngoài, hắn vội buông cái ly xuống luống cuống lau nước.
Trà Lê cảm nhận được hắn không giống như có thái độ thưởng thức thật, nói thật anh có chút không vui, nhưng văn hóa tự tin cơ bản vẫn có, tiếp tục giới thiệu:
– Tác phẩm truyện tranh xuất sắc cũng rất nhiều, rảnh rỗi anh có thể tự tìm kiếm xem, ví dụ như “Chuyện thường ngày của quán trọ trấn Tam Hiệp”, “Giả hoàn truyền kỳ”, và gần đây nhất là các bộ bom tấn thế hệ mới “Núi sông đều có tình”, “Câu chuyện cũ của địa cầu”. Thị trường thế giới giả tưởng của chúng tôi…cũng đang bùng nổ và phát triển rất mạnh mẽ.
Úc Bách cuối cùng không nhịn được hỏi một câu:
– Vậy thì, nơi này của các anh có điện ảnh với truyền hình không? Ý tôi là, có diễn viên người thật đóng loại này í.
Trà Lê không hiểu:
– Muốn nhìn diễn viên người thật thì đi xem kịch với sân khấu kịch, phim ảnh kịch từ xưa đến nay chính là thế giới của manga anime.
Úc Bách hít một hơi thật sâu, rồi lại hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm lại bong bóng OS sắp nổ tung.
Trà Lê đã nhìn ra, kinh hồn táng đảm mà nghĩ: Suýt chút nữa mình đã bị vẻ giả vờ vô tội giả vờ tốt bụng và biểu hiện vô hại này tên xuyên truyện tranh này lừa gạt rồi. Mình gần như đã quên mất hắn là kẻ gian xảo cỡ nào, không ngờ hắn đã nhanh chóng học được cách kiểm soát cảm xúc bộc lộ hệ điều hành ra rồi!
Thế giới thực khủng bố quá đi!
Úc Bách cố gắng bình tĩnh nói:
– Dường như tôi đã hiểu rồi, điều anh hỏi không phải là liệu chúng ta có thể nhìn thấy nhị thứ nguyên tổng quát hay không, mà là đặc biệt chỉ thế giới truyện tranh nơi này của các anh có bị nơi đó chúng tôi nhìn thấy hay không,có đúng không?
Trà Lê gật đầu.
Úc Bách nói:
– Thế thì thật tiếc khi phải nói rằng, tôi chỉ nhận ra thế giới này là thế giới truyện tranh là sau khi bị xuyên vào, nguyên tố của truyện tranh xuất hiện quá nổi bật, tôi muốn không chú ý tới cũng rất khó. Còn lại thì tôi chưa từng nhìn thấy hoặc nghe nói đến bộ truyện tranh này của các anh cả.
Trà Lê lặng thinh mấy giây, nói:
– Đừng nói nghe như tuyệt đối như vậy. Có lẽ anh đọc quá ít truyện tranh thôi.
Úc Bách nói:
– Cái này không liên quan đến lượng đọc, đây là lẽ thường tình..... Hôn nhân đồng giới được cho phép trong truyện tranh, vì một số nguyên nhân thực tế mà không được thẩm duyệt.
Trà Lê ban đầu còn ngờ vực, nhưng đã nhanh chóng hiểu ra, nét mặt lộ rõ bị sốc, nói:
– Ý anh là chỗ anh ở, hôn nhân đồng tính không được pháp luật tán thành và bảo vệ á?
Úc Bách có chút ngượng ngùng, giải thích:
– Xã hội tiến bộ qua những khúc quanh và nền văn minh cũng giống vậy.
Trà Lê tụt cảm xúc nói:
– Ờ, tôi hiểu rồi.
Đã hiểu được phần nào, cũng không phải là hiểu hết. Không phải hôn nhân đồng giới là bất hợp pháp, điểm này cũng không phải khó hiểu, mà là thế giới truyện tranh mà anh đang sống rất có thể không tồn tại trong thế giới thực của Úc Bách.
Vậy thì thế giới này sẽ làm thế nào để tồn tại?
Úc Bách nói:
– Vốn dĩ tôi cũng có nghi ngờ này, nhưng sau khi nghe nói anh vừa giới thiệu cho tôi những tác phẩm đang phát triển mạnh mẽ ở thế giới hai chiều này, tôi đã có một suy đoán táo bạo.
Biểu cảm của Trà Lê có chút phức tạp.
Úc Bạch vui vẻ cười lên:
– Xem ra tôi với anh đã có cùng suy nghĩ rồi.
Ở trong thế giới thực, Úc Bách không phải là chưa từng xem hoặc cũng chưa từng nghe nói đến một bộ truyện tranh như vậy, cộng với một số trường hợp bất khả kháng ở thế giới thực, thời gian và không gian nơi Trà Lê tọa lạc rất có thể không tồn tại trong thế giới ba chiều nơi Úc Bách sống.
Nhưng như Trà Lê đã giới thiệu, trong thế giới truyện tranh cũng có những tác phẩm truyện tranh, vậy thì thời không anh đang ở chính là truyện tranh trong một truyện tranh nào đó, cũng không phải là không có khả năng. Nó có thể là một thế giới truyện tranh trong một thế giới truyện tranh, hoặc có thể là một thế giới truyện tranh trong một thế giới truyện tranh….. vô cùng vô tận.
– Suy đoán này thật sự khiến người ta không vui vẻ chút nào cả. – Trà Lê thành thật bày tỏ suy nghĩ của mình lúc này.
– Chỉ là suy đoán thôi, cũng chưa chắc đã là thật. – Úc Bách hỏi, – Làm sao anh biết được mình là nhân vật truyện tranh vậy?
Trà Lê nói:
– Tôi không biết.
Úc Bách nói:
– Ờ, là ý tứ muốn bỏ qua câu hỏi à?
Trà Lê lại nói:
– Không phải, ý trên mặt chữ, tôi không biết bằng cách nào, nhưng vào một thời khắc tôi không để ý tới thì đột nhiên lại có nhận thức này…Ánh mắt đó của anh có ý gì?
Úc Bách nhanh chóng chớp đôi mắt to có hiệu ứng đặc biệt ngây thơ nói:
– Không có ý gì khác, tôi chỉ nghe không hiểu thôi.
Trà Lê nói:
– Tôi là một thám tử được mệnh danh là bộ não mạnh nhất ở đồn cảnh sát địa phương, dù kiến thức này là đúng hay sai, tôi đều có thể đưa ra phán đoán chính xác. Hơn nữa hiện tại tôi có đủ vật chứng và nhân chứng để chứng minh rằng phán đoán của tôi hoàn toàn phù hợp với sự thật. Đây quả thực là một thế giới truyện tranh.
Úc Bạch hiểu ra rất nhanh, bổ sung:
– Vật chứng và nhân chứng, hình như đang nói tôi đúng không?
Trà Lê uy hiếp:
– Tôi thấy có đôi lúc anh tỏ ra quá kiêu ngạo trước mặt cảnh sát. Tính tình cảnh sát không tốt, tuy không có lý do bắt anh, nhưng cẩn thận tôi đưa anh đi viện nghiên cứu sinh vật đặc biệt đấy. Nơi đó rất đáng sợ.
Úc Bách ngẩn ra, nói:
– Ở đây còn có cơ sở này cơ à? Tôi bị đưa vào đó thì sẽ bị giải phẫu để nghiên cứu đúng không?
Trà Lê hoảng sợ:
– Không đến mức đó…Nhưng cũng rất đáng sợ.
Anh lại hung dữ đe dọa Úc Bách:
– Đến lúc đó, anh sẽ bị cách ly, sẽ bị kiểm tra sức khỏe toàn diện và bị tiêu độc khử trùng, bị lấy máu bằng cái kim…dày thế này này dài thế này này và tiêm cho anh tất cả các loại vắc xin ở đây. Chỉ khi nào chắc chắn rằng anh không phải là vũ khí sinh hóa của con người và cũng không mang theo bất kỳ vi trùng lạ nào, thì anh mới được thả ra ngoài.
Úc Bách nghe vậy hai mắt tròn xoe cong cong lên, còn dùng giọng điệu rất sợ hãi nói:
– Oa, có thật không? Ôi thế thì sợ quá đi.
Hết chương 7
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...