Úc Bách lái xe, còn Trà Lê lại lâm vào trầm tư.
Trước đó, anh gần như chưa bao giờ nghĩ đến khả năng học sinh cấp ba chính là họa sĩ truyện tranh.
Bởi vì cậu học cấp ba ng học mà anh coi như em trai mình bất kể nhìn thế nào cũng đều là một nhóc ngốc nghếch, tuổi còn rất nhỏ lại có tính cách kỳ quặc như thể bị cộng sự quá nuông chiều. Nhìn từ phương diện nào cũng khó mà liên hệ được nhóc ngốc này là họa sĩ truyện tranh đã xây dựng lên thành phố Noah.
Nhưng… một khi bạn bắt đầu chấp nhận ý tưởng của “Chiêm Tinh “, tức là Chiêm Tinh, bạn sẽ thấy rằng hai người họ có vô số điểm chung.
Họa sĩ truyện tranh Chiêm Tinh lùi trở về lúc tuổi mười lăm, có người thân và cuộc sống vô tư vô lự đang đi học ở trường, sau khi bố bị mất tích thì vẫn còn có “ông” và “bà” dành cho cậu tình yêu thương và bầu bạn cùng cậu. Đây giống như là cuộc sống mà họa sĩ truyện tranh muốn có nhất sau khi bắt đầu lại từ đầu một lần nữa.
– Nếu như em trai em mới là họa sĩ truyện tranh, – Lúc đang chờ đèn đỏ, Trà Lê nói ra nghi vấn với Uc Bách, – Vì sao trong truyện tranh cậu ấy chỉ có bố mà không có mẹ? Cậu ấy không muốn có một gia đình đầy đủ hay sao?
Úc Bách suy đoán:
– Một người khó có thể tưởng tượng ra được điều gì mà mình chưa từng thấy, có lẽ cậu ấy cũng không biết khái niệm một gia đình đầy đủ trông như thế nào
Trà Lê nói:
– Thế vì sao có bố lại không có mẹ? Đáng lẽ cậu ấy phải rất thất vọng cả bố lẫn mẹ chứ.
Úc Bách nói:
– Phải, nhưng mâu thuẫn giữa cậu ấy và mẹ rõ ràng là không thể làm hòa được…Cậu ấy từng nhắc đến bố, đối với người bố rất ít khi gặp mặt, cậu ấy còn giữ lại được một chút kỳ vọng.
– …- Trà Lê gật đầu, đã hiểu được một chút.
Cộng sự của anh, cũng tức là cảnh sát Chiêm trong truyện tranh là một hình tượng nam tính chín chắn rất đáng tin cậy. Đây có lẽ phản ánh trí tưởng tượng của họa sĩ truyện tranh về hình ảnh “người cha”.
Trà Lê nói:
– Thực ra cộng sự của em có đôi lúc cũng giống một người mẹ nam giới vậy.
Trước khi đi vào thế giới thực, anh đưa cộng sự của mình ra khỏi viện nghiên cứu về nhà, giao đến trước mặt học sinh cấp ba Chiêm Tinh.
Học sinh cấp ba và người bố cuối cùng đã đoàn tụ, cậu ôm lấy bố gào khóc rất lâu, sau đó treo lên trên người bố không chịu đi xuống, sợ rằng mình rời bố một giây thôi là bố sẽ lại biến mất. Ngay cả khi cảnh sát Chiêm muốn đi vệ sinh, cậu cũng muốn đi theo cùng.
Cảnh sát Chiêm cao lớn cõng con trai hơn 1m6 đi tới đi lui, giống như một cặp gấu túi cha mẹ và con cái, trong ấm áp còn toát lên cảm giác buồn cười.
Úc Bách dẫn Trà Lê đi đến phòng làm việc truyện tranh, đang vào giờ trưa, một số ít đồng nghiệp cần làm việc cũng đã ra ngoài ăn, nhóm họa sĩ truyện tranh mãi đến chiều hoặc thậm chí tối mới đến làm việc, lúc này khu làm việc vắng tanh không có ai, tránh được những rắc rối bị người ta nhận ra “Chiêm Tinh”.
Hai người đi tới văn phòng của Úc Bách, Úc Bách đóng cửa lại, hạ rèm xuống, Trà Lê mới yên tâm cởi bỏ những thứ ngụy trang của mình.
Úc Bách lục lại những ghi chép hắn đã cùng Thất Hoa thảo luận về kịch bản “Con thuyền ở bên ngoài” mà hắn sau khi trở về đã sắp xếp và chỉnh sửa lại khung kịch bản kế tiếp.
Họa sĩ truyện tranh Chiêm Tinh từng tiết lộ với trợ lý Thất Hoa của mình, thành phố Noah là vùng đệm trong cốt truyện căng thẳng trong cốt truyện “Con tàu từ bên ngoài”, sau khi nam sinh viên tiến vào con tàu ở bên ngoài, trải qua mấy phó bản gay cấn mạo hiểm kích thích thì sẽ được nghỉ ngơi một chút tại thành phố Noah, nơi đó sẽ chiến đấu với một Boss nhỏ với độ nguy hiểm cấp thấp. Có thể nói, thành phố Noah là một cảng tránh gió trên con đường mạo hiểm vô hạn bên trong Con tàu từ bên ngoài.
– Đó cũng là ngôi nhà an toàn mà họa sĩ truyện tranh đã tự xây dựng cho mình. – Trà Lê nói, anh càng có khuynh hướng tin rằng học sinh cấp ba “Chiêm Tinh” cũng chính là họa sĩ truyện tranh Chiêm Tinh, nói, – Liệu có phải lúc mà cậu ấy nghĩ đến bộ truyện tranh này thì đã có ý định xuyên vào truyện tranh hay không?
Úc Bách nói:
– Người phụ trách của cơ sở xuyên truyện tranh từng tiết lộ với anh, Chiêm Tinh không chỉ một lần đề nghị được tư vấn xuyên vào truyện tranh, cậu ấy từng có do dự, là do…sau lần tranh chấp đó với anh, cậu ấy rời khỏi phòng làm việc, mới cuối cùng hạ quyết tâm muốn rời khỏi thế giới này.
– Cơ sở này chắc chắn có rất nhiều bí mật. – Trà Lê ở trong thế giới thực không phải cảnh sát, không có quyền hạn để điều tra, khó tránh khỏi bị cản tay.
Anh quay lại chủ đề với họa sĩ truyện tranh, nói:
– Chắc là Chiêm Tinh đã rất thất vọng về thế giới này, người duy nhất khiến cậu ấy tin tưởng và quyến luyến là anh, sau khi hiểu lầm anh không phải là người tốt, điều này đã trở thành cọng rơm cuối cùng nghiền nát cậu ấy làm cậu ấy sụp đổ, cuối cùng cậu ấy đã lựa chọn rời đi.
Úc Bách sa sút nói:
– Chính bởi vì thế cho nên khi ấy anh mới quyết định theo cậu ấy đi tiến vào truyện tranh, anh cho rằng đây là trách nhiệm mà anh phải gánh chịu.
Trà Lê nhìn hắn chăm chú, một lát sau nói:
– Em nghĩ mình đã hiểu được vì sao cậu ấy lại yêu anh rồi. Hầu hết những người quan trọng trong cuộc đời cậu ấy đều vô trách nhiệm, mà anh thì lại không giống họ.
Úc Bách không nói gì.
Cả hai ngày càng đồng ý rằng học sinh cấp ba giống Chiêm Tinh hơn. Chiêm Tinh tiến vào truyện tranh, là muốn có được một cuộc sống hoàn toàn mới. Trà Lê thì ngoài việc được Úc Bách yêu ra thì tất cả những cái khác đều không phải là điều mà Chiêm Tinh mong có được, mà ngược lại cuộc sống của học sinh cấp ba Chiêm Tinh giống như việc hoàn thành tâm nguyện của họa sĩ truyện tranh Chiêm Tinh hơn.
Thời điểm cậu mười lăm tuổi đã mất đi người thân duy nhất, rất nhiều khúc mắc đã không còn cơ hội để tháo gỡ, sau khi đi vào truyện tranh, cậu trở về năm mười lăm tuổi, một lần nữa bắt đầu một cuộc sống mới của mình.
– Cậu ấy cũng dựng nên một Úc Bách hai mươi tuổi trong truyện tranh. – Trà Lê nói, – Cậu ấy hy vọng anh có thể sống một cuộc sống hạnh phúc mà không cần phải cúi đầu trước thực tế và dũng cảm đối mặt với xu hướng tính dục của mình, vì vậy anh ở bên trong thành phố Noah trong truyện tranh có được một cuộc sống đồng tính có thể kết hôn, có một gia đình giàu có và có bố mẹ, anh trai có thể che gió chắn mưa cho anh, thấu hiểu anh.
Úc Bách nói:
– Và còn cho anh một người mà anh sẽ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Trà Lê nói:
– Cậu ấy vẫn luôn yêu anh, nhưng em cho rằng tình cảm của cậu ấy rất đơn thuần, ít nhất là không có tính chiếm hữu. Nếu là em, em sẽ không chia sẻ anh với người khác, hình thức giống em cũng không được. Trước kia em tưởng tượng cảnh anh theo đuổi em trai em, quá sốc, em không thể chấp nhận được việc anh sẽ yêu người khác.
Úc Bách nói:
– Vậy tại sao em còn chia tay với anh, là em muốn anh sống một cuộc sống cô độc suốt quãng đời còn lại hửm?
Trà Lê nói:
– Đúng vậy đó, em không cần anh, anh cũng không được yêu đương với người khác. Nếu như anh không quay về thế giới thực, nếu như muốn yêu đương ở thành phố Noah thì tốt nhất đừng để em biết, nếu không em sẽ tức giận và sẽ hắc hóa đấy.
– Thôi được, anh cũng vậy. – Úc Bách nói, – Anh nghĩ nếu như anh đi rồi và 1.0 tỉnh lại, có lẽ em và 1.0 sẽ yêu nhau, chỉ nghĩ đến thôi là anh đã không thể nào chấp nhận được rồi.
Trà Lê nói:
– Tình yêu khiến con người ta trở nên rất chiếm hữu. Nếu tình cảm của họa sĩ truyện tranh dành cho anh là tình yêu, cậu ấy sẽ không cho anh một người yêu mà là sẽ khóa chết anh với cậu ấy. Cơ mà em trai em chỉ nghĩ muốn tống tiền anh bắt anh mua cho mình một chiếc xe đạp leo núi, ở giờ thì không phải nữa, lý tưởng mới của nó là một chiếc motor. Cho nên tình cảm của cậu ấy với anh có thể không phải tình yêu.
– … – Úc Bách không biết, hắn thậm chí không biết từ lúc nào Chiêm Tinh có tình cảm với mình, hắn nói, – Bởi vậy mà em xác định em trai em mới là Chiêm Tinh à? Vậy em giải thích thế nà về siêu năng lực của em?
Trà Lê cũng rất không hiểu về cái này:
– Em cũng không biết nữa, nhưng khả năng em trai em là Chiêm Tinh rất rõ ràng là lớn hơn rất nhiều so với em.
Úc Bách suy nghĩ một chút rồi nói:
– Em phát hiện ra mình có siêu năng lực vào lúc nào?
– Từ nhỏ rồi. – Trà Lê nói.
Từ lúc còn nhỏ anh đã có thể nhìn được hiệu ứng đặc biệt của truyện tranh, từng nói với những người bên cạnh, nhưng bởi vì tuổi anh quá nhỏ, người ta nghe thế chỉ coi là trẻ con nói năng lung tung. Về sau anh dần dần lớn lên, cũng ý thức một vài thứ cũng chỉ có anh nhìn thấy, để tránh rắc rối, anh bắt đầu học cách che giấu đi.
Vào năm 4 đại học, trong lúc vô tình anh mở được giao diện thông tin của thầy giáo.
– Lúc đó em sợ lắm. – Trà Lê nói, – Trong giờ tự học, hệ điều hành của thầy đã giằng co cả một tiết, không ngừng mắng chửi hiệu trưởng là khốn kiếp, trách hiệu trưởng không thăng chức tăng lương cho mình. Thế nhưng hệ điều hành của thấy đã chắn tầm nhìn của mình lên bảng, em muốn thử xem có đẩy được khung hệ điều hành đi không, kết quả là trong lúc vô tình em mở được giao diện thông tin của thầy. Đó là lần đầu tiên em sử dụng năng lực này, và em đã phát hiện thầy đó thảm lắm, thầy ấy thế mà có hai đứa con và bảy con mèo con, sau khi mua tã và hạt mèo xong, thẻ ngân hàng của thầy chỉ còn có mấy mao tiền thôi.
Úc Bách: – …
Trà Lê nói tiếp:
– Về sau em lại thử tiếp, phát hiện em có thể nhìn được thông tin của mọi người, từ đó em đã tiếp nhân giả thiết mình là siêu nhân.
Giống như mọi người có siêu năng lực, anh lo lắng về việc bộc lộ khả năng của mình cho nên cố gắng giữ khoảng cách nhất định với những người xung quanh càng nhiều càng tốt.
– … – Thời điểm Úc Bách vừa biết anh đã phát hiện ra điểm này, nói, – Em rất sáng sủa vui vẻ, nhưng khí chất lại rất cô độc.
Trà Lê nói:
– Ừ…Em vì giữ bí mật mà thấy rất cô độc, nhưng mà mọi người lại rất yêu quý em, đối tốt với em, không có người nào cô lập em cả.
Úc Bách cũng phát hiện ra điểm này, trong quá trình điều tra vụ án, cư dân của thành phố Noah có niềm tin vô cùng tự nhiên đối với Trà Lê, chưa từng đề phòng anh.
Trà Lê nói:
– Sau này bố mẹ từ bỏ em, nhưng em vẫn khỏe mạnh mà lớn lên, còn thuận lợi vào đại học, tất cả điều này đều nhờ vào cơ chế xã hội bảo vệ của Thành phố Noah. Đương nhiên, siêu năng lực của em nên dùng để bảo vệ lại Thành phố Noah. Cho nên em đi làm cảnh sát, em nghĩ em nên dùng năng lực của mình để trở thành người bảo vệ vững chắc và mạnh mẽ nhất của Thành phố Noah.
Úc Bách phát hiện siêu năng lực của Trà Lê khác với những gì mình biết, liền nói:
– Em có thể cho anh biết giao diện thông tin mà em nhìn thấy nó như thế nào không?
– Được mà.
Trà Lê lấy giấy bút từ bên cạnh, suy nghĩ một lúc rồi vẽ một chiếc hộp dài trên giấy, sau đó viết tay bảng thông tin của Úc Bách vào hộp, bao gồm những thông tin cơ bản như chiều cao và cân nặng của Úc Bách, cuối cùng là trạng thái thời gian thực của hắn.
– Cái này sẽ được cập nhật và có thể thay đổi liên tục. – Trà Lê giải thích, – Em có thể căn cứ vào trạng trái thời gian thực của anh để phán đoán xem có nói dối em không, hoặc là tiếp theo anh muốn làm gì.
–! – Úc Bách sửng sốt, đây hoàn toàn không phải là tiểu sử nhân vật mà anh nghĩ, đây là… – Cái này giống như là đọc được thông tin nhân vật ở trong trò chơi MOBA hoặc là phiên bản nâng cao.
– … – Trà Lê nói, – Em không hiểu mấy, có nghĩa là gì ạ?
Úc Bách cầm lấy mảnh giấy, nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi nói:
– Người của Viện Sinh vật Đặc biệt nói với em rằng từ trường của em trai em có vấn đề? Có phải không?
Trà Lê gật đầu, nói:
– Nhưng nó là trẻ vị thành niên, viện nghiên cứu không thể nào tiến hành nghiên cứu lên người nó được. Họ còn lấy cái này như một lời đe dọa để hạn chế tự do của cộng sự em. Nếu không phải em lợi dụng thành quả nghiên cứu của họ để cho em tới thế giới thực gặp anh, thực ra em rất muốn bắt họ lại, họ chẳng phải người tốt gì.
Úc Bách nói:
– Thế họ có dò xét được kết quả gì từ từ trường của em không? Hay họ chỉ cho rằng em là một người có siêu năng lực thôi?
Trà Lê nói:
– Đúng vậy, kết quả dò xét của họ cho rằng em là nhân vật truyện tranh bình thường có siêu năng lực. À đúng rồi…
Trà Lê bỗng nhiên nhớ tới, nghiên cứu viên viện nghiên cứu từng nói ra một chuyện, anh nói:
– Họ nói, sự tồn tại của em là miêu điểm của thế giới, rất nhiều hành động của em đều sẽ giải quyết nguy cơ có thể xuất hiện trong tương lai của thành phố Noah.
Rồi sau đó anh nói kết quả tính toán của viện nghiên cứu về vụ việc bánh chưng ngọt mặn có khả năng dẫn phát chiến tranh 50 năm sau, cảm thấy vô cùng hoang đường nói:
– Có phải là quá thái quá không.
– … – Úc Bách cũng hiểu được gì đó, biểu cảm trên mặt biến đổi, nói, – Nghe vậy…anh đã hiểu rồi.
Trà Lê hoang mang:
– Anh hiểu gì cơ? Chẳng lẽ ở đây xảy ra chiến tranh vì bánh chưng mặn ngọt sao?
– Đâu chỉ vậy, tào phớ ngọt mặn cũng sẽ dẫn phát chiến tranh, bọn anh còn đánh nhau khi bàn luận xem bánh trung thu năm vị có ngon hay không nữa đấy. – Úc Bách hậm hực nói, – Anh nghĩ sự việc là như thế này…Em trai em, cũng chính là học sinh cấp ba Chiêm Tinh, cậu ấy là họa sĩ truyện tranh đã từ bỏ quá khứ trốn vào trong truyện tranh, cho nên từ trường cậu ấy mới bị phát hiện ra bất thường, mà từ trường của em thì không có.
Trà Lê nói:
– Nhưng em lại người có siêu năng lực duy nhất trong thành phố Noah đó.
Úc Bách nói ra suy luận của mình:
– Chiêm Tinh là họa sĩ truyện tranh, tương tự như Thần sáng thế của thành phố Noah, để đảm bảo thế giới truyện tranh do mình tạo ra vẫn có thể hoạt động bình thường sau khi đã quên đi mọi thứ, cậu ấy cần thiết lập một chốt an toàn, cũng chính là điểm neo mà viện nghiên cứu đã nói, thời điểm quỹ đạo thế giới xuất hiện lệch lạc, thì sẽ có người đi sửa nó lại đi đúng hướng, em có được siêu năng lực, gánh vác trách nhiệm này, trở thành thần hộ mệnh duy trì trật tự của thành phố Noah.
– …- Thế giới quan của Trà Lê lại một lần nữa bị sốc, một lúc sau anh mới kinh ngạc nói, – Nói cách khác, em đang làm công cho ông chủ vô lương tâm cũng chính là thằng em trai của em đấy à? Thế mà nó ngày nào cũng bắt em mua hamburger cho nó đấy!
Hết chương 68
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...