Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng.
Phía Tây Hồ Tây, dưới lòng đất, trong khu vực tiếp giáp với Dự án 704. Ở đây có một cơ sở thí nghiệm riêng, có nhân viên mặc áo khoác trắng chạy qua.
Hai nhân viên làm theo quy trình vào một trong các phòng có buồng ngủ để tiến hành quan sát và ghi chép hàng ngày về đối tượng thí nghiệm đang ngủ, một người chịu trách nhiệm ghi chép, một người chịu trách nhiệm đọc các giá trị trên máy.
Mọi việc vẫn diễn ra như thường lệ, họ sao chép dữ liệu xong và chuẩn bị rời đi thì máy phát ra âm thanh báo động chói tai, cả hai vội vàng kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra, phát hiện đường cong trên thiết bị theo dõi dao động bất thường, họ hoảng hốt lập tức báo cáo tình hình lên cấp trên.
Rất nhanh, người phụ trách dẫn theo đội ngũ nhân viên y tế vội vàng tới nơi, sau một hồi cấp cứu kiểm tra, người ta phát hiện huyết áp của nam thanh niên tăng vọt, nhịp tim gần đến giới hạn, mà hoạt động não bộ sinh động lại cho thấy: Anh ta có khả năng sắp tỉnh lại rồi.
Để đối phó với nguy cơ có thể xảy ra sau khi tỉnh lại, nhân viên y tế lập tức bắt tay vào chuẩn bị sơ cứu, người phụ trách cũng nhanh chóng ra lệnh cho trợ lý:
– Mau đi thông báo cho người nhà đi!
Trợ lý bắt đầu tìm kiếm thông tin, người phụ trách cũng đã nghĩ tới nguy cơ xã hội tiếp theo, hỏi:
– Người nhà làm nghề gì? Trước đây đã trao đổi rõ ràng chưa?
– Tìm được rồi. – Trợ lý nhìn thông tin, tiếc nuối nói, – Không có người nhà, chỉ có một người liên hệ khẩn cấp, là một người xuyên truyện tranh mà tháng trước vừa mới tỉnh lại ở chỗ chúng ta.
Tháng trước, Úc Bách một cựu xuyên truyện tranh vừa mới tỉnh lại trong cơ sở này, sức khoẻ cũng đang dần dần từng bước hồi phục, nhưng vì cuộc sống mà bắt đầu đi làm việc 996, lúc nhận được điện thoại của cơ sở hắn suýt chút nữa bị đau tim vì hoảng sợ, không dám chậm trễ vội vã chạy tới đây.
Chiêm Tỉnh tỉnh lại rồi.
Đối với điều này, trong nội tâm Úc Bách hoảng sợ nhiều hơn là chờ mong.
Nhân viên tiếp tân đưa Úc Bách vào, giới thiệu tình hình rồi nói:
– Chúng tôi đã tiến hành kiểm tra sức khoẻ cho anh ấy, các cơ quan và chức năng cơ thể anh ấy đều không có vấn đề gì.
Úc Bách lo lắng hỏi:
– Sao cậu ấy lại đột nhiên tỉnh lại vậy?
Đối phương đáp:
– Chúng tôi còn chưa xác định. Chúng tôi không áp dụng bất cứ biện pháp đánh thức nào, thời điểm phát hiện ra điều bất thường thì anh ấy đã đang trong quá trình chủ động thức tỉnh, sau khi tỉnh lại, so với biểu hiện của anh khi đó thì có vẻ như bình tĩnh hơn nhiều.
… – Trong truyện tranh, Úc Bách lựa chọn ngạt thở, ép mình tỉnh lại bằng phương pháp gần như tự hại bản thân, biểu hiện từ trong khoang ngủ đông giãy giụa trở về trông rất giống người điên.
Anh được nhân viên đưa đến bên ngoài một căn phòng bằng kính trong suốt, bên trong chỉ có một chuyên gia tư vấn tâm lý đang tiến hành kiểm tra trạng thái tinh thần đối với Chiêm Tinh vừa tỉnh dậy.
Úc Bách nhìn qua tấm kính nhìn vào trong, Chiêm Tinh mặc một bộ vô trùng áo liền quần, ngồi trên xe lăn đang nói chuyện với bác sĩ.
Bác sĩ yêu cầu Chiêm Tinh phân biệt màu sắc và con số, trong mấy tấm card hỏi Chiêm Tinh cái nào màu đỏ, lại đổi mấy tấm card rồi bảo Chiêm Tinh tìm ra số 5, đại ý là xác nhận xem nhận thức của Chiêm Tinh có rõ ràng hay không. Chiêm Tinh đều đưa ra đáp án chính xác, theo các câu hỏi được mở rộng, động tác và trạng thái của anh cũng càng lúc càng có xu hướng ổn định.
Cuối cùng, bác sĩ hỏi:
– Anh có nhớ mình là ai không? Tên là gì? Làm nghề gì?
Bên ngoài cửa kính, sự căng thẳng của Úc Bách đã vọt tới đỉnh điểm.
Người thanh niên ngồi trên xe lăn mở miệng, đã lâu không nói chuyện, khoang miệng, lưỡi và hệ thống sản xuất đều hơi chậm chạp.
Anh nói:
– Tôi tên là…Chiêm Tinh, tôi là một …hoạ sĩ truyện tranh.
Bác sĩ gật đầu.
Úc Bách hít sâu một hơi rồi lại chậm chạp thở ra.
Mười lăm phút sau, Chiêm Tinh được y tá đẩy ra ngoài, ở cửa chạm vào Úc Bách, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Úc Bách căn bản không biết nên nói cái gì, ngơ ngác nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc lại xa lạ này.
Mà Chiêm Tinh nhìn Úc Bách, lúc đầu ánh mắt giống như đang nhìn một người lạ, vài giây sau mới dừng như nhận ra đây là Úc Bách, lông mày nhướn lên trong chốc lát, nhưng rất nhanh bị chính anh đè xuống.
Trước khi xuyên vào truyện tranh anh còn chưa tròn hai mươi tuổi, hiện tại trên thực tế ngoài đời thực mới chỉ qua mấy tháng, tuổi thật của anh là hai mươi tuổi năm tháng. Anh vẫn là một sinh viên, vóc dáng khá gầy, làn da luôn nhợt nhạt là do quanh năm ở trong nhà hiếm khi ra ngoài, sau nửa năm ở trong phòng ngủ đông, thoạt nhìn anh càng kém khỏe mạnh hơn trước, môi không có chút màu máu nào.
Có lẽ là bởi vì vừa mới tỉnh lại, cơ thể anh còn chưa thích ứng, biểu hiện vừa căng thẳng vừa run rẩy.
Úc Bách ngập ngừng hỏi:
– Em có nhận ra anh không?
Chiêm Tinh cũng ngập ngừng một lát mới gật đầu.
Úc Bách rất muốn hỏi anh, em có nhớ những gì trong truyện tranh không? Nhưng hắn lại sợ nghe được đáp án, nên cuối cùng không hỏi ra, hắn đi đến phía sau Chiêm Tinh nhận việc đẩy xe lăn, đẩy Chiêm Tinh trở lại phòng hồi sức.
Ý kiến của cơ sở là hy vọng Chiêm Tinh có thể ở lại đây để quan sát trong một tuần nhưng bị Chiêm Tinh phản đối, anh không muốn ở chỗ này, muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Người phụ trách muốn trưng cầu ý kiến của Úc Bách, nhưng Chiêm Tinh lại nói, anh là người trưởng thành, không cần người giám hộ, huống chi anh cũng chưa uỷ quyền cho bất cứ ai.
Chuyện này xảy ra khi Úc Bách đến giúp Chiêm Tinh lấy lại đồ đã cất giữ, người phụ trách miễn cưỡng kể lại sự việc cho Úc Bách biết.
– Sức khoẻ anh ấy rất tốt. – Người phụ trách nói, – Chúng tôi chủ yếu lo lắng để anh ấy khó thích ứng được nếu hấp tấp trở lại xã hội, hy vọng có một thời gian đệm trong một tuần.
Nhưng Úc Bách cũng hết cách, hắn với Chiêm Tinh từ trước đến nay không có quan hệ cá nhân có thể quản lý việc tư của nhau, đành phải tỏ vẻ đã biết, sau khi trở lại thế giới thực hắn cũng đã thích ứng được một thời gian, tự nghĩ bản thân cũng có kinh nghiệm, hắn quyết định tôn trọng lựa chọn của Chiêm Tinh, mình thì sẽ tùy theo hoàn cảnh mà giúp đỡ cậu ấy vậy.
– Ra ngoài rồi, em muốn đi đâu? – Úc Bách hỏi Chiêm Tinh.
– Không biết ạ. – Chiêm Tinh đã có thể đứng lên, có thể tự lo liệu, anh nhàm chán nhìn mọi thứ trong cơ sở ngầm, cuối cùng nhìn Úc Bách, hỏi: – Anh sống ở đâu?
Cuối cùng, Úc Bách đưa Chiêm Tinh trở về chỗ ở của mình. Trên đường trở về, hắn lái một chiếc ô tô nội địa bán cũ xuyên qua đường hầm Ngũ Lão Phong.
Chiêm Tinh lặng lẽ ngồi ở ghế phụ không đến một phút, anh kéo gương che nắng xuống, nhìn mặt mình trong gương, kéo tóc, dùng hai tay véo tai, toét miệng cười, còn chọc tay vào má lúm đồng tiền của mình, cuối cùng là há miệng thật to, quan sát từng cái răng của mình.
Úc Bách: – …
Hành vi này giống như một con quái vật nhỏ vừa biến thành hình người, Úc Bách cố ép bản thân không nhìn một loạt hành động của anh, ở trong lòng cũng hợp lý hoá những hành vi này, tháng trước thời điểm mình vừa mới tỉnh lại, cũng không mấy thích ứng với khối cơ thể 25 tuổi này.
Vừa chui ra khỏi cuối đường hầm, ánh mặt trời mở rộng thông suốt, cảnh đẹp Hồ Tây rực rỡ tráng lệ gần ngay trước mắt, lượng người qua lại và khách du lịch rất đông.
Chiêm Tinh hết nhìn trước lại nhìn sau, thậm chí còn muốn thò đầu ra ngoài cửa sổ ô tô, đến phút cuối, chắc là nhớ ra luật giao thông đã lâu không áp dụng nên ngồi kiềm chế, xong cái đầu không ngừng lắc qua đảo lại ngắm phong cảnh, nhìn người, nhìn xe…giống như cái đầu búp bê.
Cuối cùng cũng tới nơi, Úc Bách dừng xe rồi cùng Chiêm Tinh xuống xe.
Chiêm Tinh nhìn tòa nhà thấp trước mặt.
Úc Bách chưa từng đưa anh tới đây, chỉ nhắc tới việc mình có mua một căn nhà nhìn ra Hồ Tây.
– Đây là đâu ạ? – Chiêm Tinh hỏi.
– Nhà của anh. – Úc Bách nói, – Đã thế chấp cho bạn, nhưng hiện tại anh không có chỗ ở, bạn anh tốt bụng cho anh ở tạm.
Chiêm Tinh hiểu ra, kêu lên:
– Là căn nhà có view ngắm cảnh hồ nha.
– … – Úc Bách nói, – Ừ.
Hắn không biết Chiêm Tinh đang nghĩ gì, ký ức trong truyện tranh có bị mất đi không, hay là cậu ấy đang cố gắng giả vờ như chuyện đó chưa từng xảy ra?
Chiêm Tinh xuyên vào truyện tranh khác với hắn, hắn từ đầu đến cuối đều là chính mình, mà Chiêm Tinh ở trong và bên ngoài truyện tranh là hai người khác nhau với hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau.
Mấy tháng trước, hắn vì cần tiền mà vội vàng thế chấp căn nhà đã có đầy đủ tiện nghi cho một người bạn giàu có, tháng trước khi hắn trở về, bạn hắn nghe nói hắn đang có ý định thuê một căn nhà nên cho hắn mượn lại căn nhà trống này để ở tạm. Nhưng ngôi nhà này có toàn bộ đồ đạc cứng và hầu như không có đồ đạc mềm.
– Anh ngủ ở đây à? – Chiêm Tinh nhìn tấm nệm đặt trên sàn nhà trống trải, nói, – Anh…thảm quá đi.
Úc Bách nói:
– Nhìn có vẻ hơi thảm, nhưng tấm nệm này vẫn rất thoải mái, em cứ ở đây vài ngày, anh sẽ giúp em tìm một chỗ thích hợp để ở.
– Chỉ có một tấm nệm thôi. – Úc Bách cũng không có ý định ở cùng Chiêm Tinh, đơn giản nói, – Anh sẽ tìm chỗ khác ở một thời gian.
Hắn bỏ vài bộ quần áo treo trên ghế bên cạnh vào giỏ đựng quần áo bẩn trong phòng tắm, rồi đóng cửa từ bên trong lại, định đi tiểu.
– … – Chiêm Tinh nhìn quanh căn nhà rộng rãi, qua kính ban công nhìn thấy Hồ Tây và núi non, anh lùi lại vài bước, nhìn thấy mấy mẩu tàn thuốc trong chiếc gạt tàn trên giá bên cạnh.
Trên mặt anh lộ vẻ nghi hoặc, cầm gạt tàn thuốc thuỷ tinh kia lên nhìn lên xuống rồi đặt lại, kẹp một điếu thuốc lá trong gạt tàn, đưa lên ngang tầm mắt, nhìn rồi đặt dưới mũi để ngửi xem nó có mùi gì.
Tiếng nước rửa tay trong phòng tắm chợt dừng lại, Úc Bách sắp đi ra, Chiêm Tinh lập tức ném thứ có mùi lạ vào lại gạt tàn.
Úc Bách đi ra, sực nhớ tới gì đó lấy trong túi ra một chiếc di động, đưa cho Chiêm Tinh, nói:
– Di động của em, vừa rồi quên đưa cho em.
Chiêm Tinh cầm lấy chạm vào nút nguồn, khi anh bật lên, màn hình hiện lên dòng chữ Tianyi 5G, sau đó dừng lại ở giao diện mật khẩu bật nguồn, anh không tiếp tục thao tác mà nhét điện thoại vào túi.
– Em…. – Úc Bách lui ra đến cửa, ý tứ muốn chạy rất rõ ràng, nhưng vẫn hỏi, – Có muốn anh ở lại không, hay là muốn ở một mình?
Chiêm Tinh có chút mệt mỏi, không hề ngại ngần mà nằm xuống đệm, Úc Bách nhìn anh, anh nói:
– Anh đến gần một chút đi, không cần phải đứng cách xa em để nói chuyện đâu.
Nhưng Úc Bách không động đậy.
Chiêm Tinh nằm nghiêng người, mắt quay về hướng Úc Bách ở cửa.
Úc Bách nói:
– Em nằm nghỉ đi, anh còn phải đi làm.
Chiêm Tinh hỏi:
– Anh làm ở đâu?
– Vẫn là phòng làm việc truyện tranh. – Úc Bách nói. Hắn từ CEO biến thành nhân viên rồi.
– Thế em có phải cũng phải đi làm không? – Chiêm Tinh hỏi.
Úc Bách nói:
– Truyện tranh của em hiện Thất Hoa đang vẽ tiếp rồi, em có thể quay lại bất cứ lúc nào em muốn, cô nàng cũng sắp không chống đỡ nổi rồi.
Thất Hoa từng là trợ lý truyện tranh của Chiêm Tinh.
Chiêm Tinh không nói gì.
Úc Bách nói:
– Anh đi đây.
Chiêm Tinh vẫn không nói chuyện, nằm ở chỗ đó, không chớp mắt nhìn Úc Bách.
Úc Bách đoán có thể Chiêm Tinh muốn mình ở lại nhưng không biết vì sao lại không muốn nói ra, hắn thử thăm dò bước đến nửa bước, quả nhiên Chiêm Tinh lập tức động đậy, nệm kia phát ra chút âm thanh. Nhưng mà Chiêm Tinh vẫn không mở miệng giữ hắn lại, giống như đang lâm vào mâu thuẫn.
Úc Bách luôn cảm thấy kỳ lạ, từ khi Chiêm Tinh tỉnh lại, trong lòng hắn vẫn luôn tràn ngập mâu thuẫn và kỳ quái, hắn quy kết điều này là do hắn không thể đối mặt với một người có ký ức về Trà Lê nhưng không phải Trà Lê.
Hắn quay lại, ánh mắt chạm vào mắt Chiêm Tinh, Chiêm Tinh lập tức dịch chuyển ánh mắt đi.
Úc Bách cố gắng suy đoán suy nghĩ của anh, nói:
– Có phải em muốn anh ở lại với em đúng không?
Giọng của hắn rất dịu dàng, đa số thời điểm, hắn là một người không keo kiệt thể hiện sự dịu dàng. Nhưng Chiêm Tinh bỗng nhiên tức giận, xoay người ngồi dậy, ngồi ở mép nệm, hai tay nắm chặt ở hai bên, đột nhiên nói:
– Có phải anh đã yêu em từ lâu rồi không? Anh chỉ không dám thừa nhận mình yêu một sinh viên mười chín tuổi có đúng không?
Úc Bách bất giác thấy dở khóc dở cười, sau đó cảm thấy buồn bã khổ sở vô cùng. Chuyện gì đây? Đôi bên đấu nhau, tự mình ăn dấm của mình à. Nhưng hắn lại cảm thấy hắn hiểu được tâm tình này, hiện tại có lẽ không có người nào hiểu rõ hơn so với hắn, Chiêm Tinh là Chiêm Tinh, Trà Lê là Trà Lê. Cho dù sau khi Chiêm Tinh trở về vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện xảy ra trong truyện tranh, thì cậu ấy cũng không thể là Trà Lê.
Úc Bách quyết định tỏ ra quyết liệt hơn, tính cách quá ôn hoà của hắn làm cho hắn đã nhận được một bài học không thể nào cứu vãn được.
– Chiêm Tinh. – Úc Bách nghiêm túc nói, – Anh biết với em mà nói rất không công bằng, nhưng từ trước đến nay anh không có tình cảm kia với em.
Chiêm Tinh ngồi ở trên nệm đặt dưới đất, từ dưới nhìn lên nhìn Úc Bách, nói:
– Bây giờ anh lập tức phân biệt rõ xem em là ai đi? Anh ở trong truyện tranh chính là một gã trứng ngốc cái gì cũng không phân biệt được.
Ánh mắt của anh làm cho Úc Bách gần như không chống đỡ được, đây không phải là ánh mắt của Chiêm Tinh, cũng không phải giọng điệu của Chiêm Tinh.
– … – Tim Úc Bách đập như nhịp trống trước trận chiến, nói, – Anh ngốc lắm, rốt cuộc em là ai?
– Em là… – Đối phương suy nghĩ một chút rồi tuyên bố, – Em là người trong sách có tiền đi tới thế giới thực để du lịch.
Hết chương 64
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...