Ngay khi Trà Lê đang bị sốc khi gặp lại cộng sự của mình ở đây, một số cảnh vệ cuối cùng cũng đã lao tới.
Thấy đối phương người đông thế mạnh, Trà Lê lập tức rút súng sau hông ra, nhưng anh cũng không giơ lên mà chỉ nắm trong tay, chủ yếu là để uy hiếp.
Nhóm cảnh vệ bị hoảng sợ.
– Sao người này lại có súng?
– Tên trộm mà hung hăng đến mức này cơ á!
– Hay là chúng ta báo cảnh sát đi?
– … – Trà Lê móc giấy chứng nhận ra nói, – Tôi chính là cảnh sát đây!
Nhóm cảnh vệ: – …
Trà Lê nói:
– Các anh là người xấu, giơ tay lên.
Nhóm cảnh vệ đồng loạt giơ tay lên, lại kháng nghị:
– Ở đâu có người xấu? Chỗ này là đơn vị làm việc nhà nước, chúng tôi cũng là nhân viên trong biên chế đơn vị sự nghiệp đấy.
Trà Lê nửa tin nửa ngờ, cái đơn vị treo đầu dê bán thịt chó này tràn ngập hơi thở quỷ quỵt khó lường, không thể dễ dàng tin tưởng những cảnh vệ này được, tuy rằng nhìn họ không được thông minh cho lắm.
Hai bên đang giằng co thì có tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên, trưởng phòng số 1 Vị Bảo Biện ở bên dưới tầng đợi mãi không có kết quả, cũng đi lên xem tình hình thế nào, nhóm cảnh vệ vội nhường ra một đường cho bà ta.
Vị trưởng phòng này vẫn là dáng vẻ ít nói ít cười lạnh lùng ngầu lòi như vậy, nhóm cảnh vệ rõ ràng là rất sợ bà ta, Trà Lê nhìn thấy bà ta cũng rất căng thẳng.
Trưởng phòng vừa nhìn thấy Trà Lê thì cũng giật mình:
– Sao lại là cậu?
– Chính là tôi đấy. – Trà Lê cố giữ vẻ bình tĩnh, chất vấn, – Lần trước tôi hỏi chị có phải bắt đồng nghiệp của tôi, sao chị lại lừa người ta? Anh ấy rõ ràng là ở chỗ các chị.
Ngay sau đó anh lại nghĩ, không đúng nha, lúc đó chị ta nói không bắt cảnh sát, mình cũng đã xác nhận chị ta không nói dối.
Nữ trưởng phòng tự giới thiệu:
– Tôi hiện là trưởng phòng đối ngoại của viện nghiên cứu, lúc đó tôi còn làm việc tại Vị Bảo Biện, Vị Bảo Biện không nhúng tay vào bất cứ lĩnh vực nào không liên quan đến trẻ vị thành niên. Cho nên lời tôi nói lúc đó là sự thật.
Trà Lê tin rồi, anh nói:
– Ồ thì ra là vậy.
Anh lại hỏi:
– Thế bây giờ chị đang làm việc ở đây phải không? Đây có phải là điều động ngang cấp không?
Trưởng phòng nói:
– Không phải, cấp bậc hành chính của viện nghiên cứu thấp hơn, vì tôi phạm sai lầm cho nên bị điều tới nơi này, là giáng chức.
Lúc này, một hệ điều hành tập thể xuất hiện phía trên đầu nhóm cảnh vệ phía sau bà ta vẫn đang giơ tay: Các người vẫn còn đang tâm sự cơ à!
– … – Trà Lê cũng nhớ ra lúc này không phải lúc nói chuyện khác, vội nói, – Mau thả đồng nghiệp của tôi ra, bằng không tôi sẽ gọi người đến, đến lúc đó cảnh sát tới đây rồi, viện nghiên cứu của các người sẽ bị hủy, các người sẽ chẳng có chỗ mà làm việc nữa đâu.
Trưởng phòng lại nói:
– Đồng nghiệp của cậu là được chúng tôi mời tới đây hỗ trợ làm việc. Chúng tôi đã làm đầy đủ thủ tục chính quy ở sở cảnh sát rồi, do đích thân thự trưởng các cậu phê duyệt.
Trà Lê: –!
Đúng rồi, thự trưởng vẫn luôn có thái độ che che giấu giấu việc cộng sự mất tích, đúng là ông đã biết việc này.
Trà Lê lên án ngay:
– Hỗ trợ công việc gì mà phải bắt nhốt anh ấy lại? Còn nhốt ở một nơi đáng sợ nữa chứ.
Trưởng phòng không hiểu gì cả:
– Cái gì mà đáng sợ?
Bà ta tiến tới, Trà Lê cảnh giác nắm chặt súng, trưởng phòng chắc chắn biết anh là một cảnh sát tốt, tuân thủ pháp luật, không tùy ý nổ súng, cho nên không hề sợ anh mà đi tới, cửa thép giam giữ cộng sự là khóa vân tay, bà ta ấn ngón tay cái vào mã nhận dạng trong ba giây, khóa cửa kêu một tiếng, cánh cửa thép từ từ mở ra.
Trà Lê ngừng thở, sau đó…Hả?
Đập vào mắt anh là cộng sự mặc quần áo ở nhà sạch sẽ và gọn gàng, rồi sau đó là chừng 30 bình phía sau cộng sự, gian phòng được trang bị đầy đủ nội thất và đồ dùng, sang trọng nhưng ấm cúng.
Trà Lê: – …
Cộng sự nhìn thấy Trà Lê đã lâu không gặp, cũng rất kích động kêu lên:
– Sao em lại tới nơi này? Con trai anh đâu? Dạo này nó có khỏe không?
Ông anh này… nhìn tình trạng làn da của anh ta thì có thể thấy anh ta sống rất tốt và khỏe mạnh, trước đây không cạo râu còn thường xuyên để râu ria xồm xoàm, nhưng bây giờ đã cạo sạch sẽ, trông trẻ ra vài tuổi!
Trà Lê nói:
– Nó vẫn khỏe lắm, lên 11 rồi, cũng cao lên một chút rồi. Bọn em còn đang lo lắng cho anh gần chết, thế mà anh lại ở chỗ này, anh đang nghỉ phép à?
Cộng sự tỏ vẻ áy náy.
Trà Lê bị sự áy náy của anh ta cũng thấy áy náy, đổi câu khác:
– Thực ra cũng không có gì đâu, mọi người đã sắp quên hẳn anh rồi.
Cộng sự: – …
Lúc hai người hàn huyên, trưởng phòng đứng bên cạnh suy tư một lát, lúc này lên tiếng:
– Hai vị cảnh sát đã lâu không gặp lại nhau, cứ tâm sự trò chuyện đi. Tôi phụ trách đối ngoại ở trong viện nghiên cứu này, có một số việc không thuộc trách nhiệm của tôi, tôi sẽ thông báo cho người phụ trách để anh ta cử người tới nói rõ ràng với cảnh sát, nhằm hóa giải chút hiểu lầm.
Bà ta đang chuẩn bị đi, Trà Lê sực nhớ tới một chuyện hỏi:
– Chờ chút, ban ngày…có phải là chị đã nhận điện thoại của tôi không?
Trưởng phòng giật mình, xem biểu cảm là muốn phủ nhận, rồi lại bỗng nhiên chau mày, rõ ràng là cũng nhớ ra giọng nói trong điện thoại là Trà Lê, bà ta không trả lời mà chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài.
Cánh cửa thép được đóng lại.
Trà Lê và cộng sự bị nhốt bên trong rất bình tĩnh, cũng không lo lắng viện nghiên cứu cũng sẽ nhốt Trà Lê ở đây, trên đời này không có ổ khóa nào mà Trà Lê không mở được.
Trà Lê chuyển sự chú ý trở lại về cộng sự của mình, cộng sự gặp lại người thân nước mắt rưng rưng, giang hai tay ra muốn ôm lấy Trà Lê, vừa mới bước lên đã bị Trà Lê nắm lấy bả vai lắc mạnh.
Trà Lê phát điên mà quát:
– Anh nói rõ ràng cho em đi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào a!!!
– Ngừng ngừng ngừng. – Cộng sự bị lắc sắp nôn ra rồi, Trà Lê mới ngừng lắc người, nghe cộng sự nói, – Mọi việc là…
Cộng sự hít một hơi rồi nói tiếp:
– Họ, chính là người của viện nghiên cứu theo dõi thấy từ trường chung quanh có những biến đổi kỳ lạ, nên bắt anh tới viện nghiên cứu.
– Cái gì? – Trà Lê nghĩ đến gì đó, tức thì thấy áy náy, cộng sự là một người bình thường, từ trường thì có biến đổi kỳ lạ gì được, nhất định là bởi vì anh mới dẫn tới từ trường chung quanh cộng sự trở nên kỳ lạ, chung quy là bị mình liên lụy.
Anh hốt hoảng hỏi:
– Họ nghiên cứu anh như thế nào? Giải phẫu anh ra à?
– … – Cộng sự mặt không biểu cảm hỏi, – Em thấy anh có giống ma không?
Trà Lê cũng không biết giải phẫu là gì, anh chỉ nghe được từ này từ Úc Bách, anh hỏi:
– Thế việc nghiên cứu là như thế nào?
Cộng sự nói:
– Mỗi ngày rút ra mấy ống máu, mỗi tuần uống một ít thuốc quan sát phản ứng, kim tiêm thì…dày như này này, thuốc thì…to như này này, rất có hại cho cơ thể!
Trà Lê vạch trần anh ta:
– Nhìn anh trông không giống bị tàn phá đâu.
– Là máu anh nhiều thôi. – Cộng sự hiên ngang, nói, – Họ sẽ giám sát hoạt động não của anh liên tục.
Rất hợp lý. Trà Lê nói:
– Chỉ vậy thôi à?
Cộng sự gật đầu, Trà Lê nói:
– Thế sao anh không chạy? Nơi này cũng không phải tường đồng vách sắt.
Cộng sự nói:
– Hay là em quan sát lại đi.
Trà Lê nhìn một vòng, ờ, đúng thật là tường đồng vách sắt, ngay cả cửa sổ cũng không có. Cộng sự không có năng lực đặc biệt là chìa khóa vạn năng như anh, đúng là không dễ dàng chạy trốn được.
Nhưng cộng sự lại nói:
– Anh cũng không muốn chạy trốn, anh tự nguyện ở lại phối hợp nghiên cứu, nếu anh không phối hợp, anh sẽ không phải là người duy nhất bị bắt đâu.
Trà Lê lại cảm động, thì ra cộng sự đang bảo vệ mình.
– Anh mà không phối hợp với họ á, – Cộng sự giải thích, – Họ sẽ bắt con trai anh vào đây đấy.
–? – Trà Lê thấy kỳ lạ, cảm thấy đằng sau chuyện này có ẩn ý chưa giải đáp được, liền nói, – Ngày anh bị bắt, tin nhắn anh gửi cho em nghĩa là gì vậy? Hại em còn cho rằng anh bị Vị Bảo Biện bắt.
Cộng sự nói:
– Đó không phải anh gửi, là người bắt anh đã gửi đi. Đến khi anh vào đây rồi nghe họ nói lại, viện nghiên cứu phát hiện Vị Bảo Biện có tồn tại nhân tố không ổn định, hy vọng dẫn đường cho cảnh sát điều tra. Về sau văn phòng số 1 Vị Bảo Biện đã bị giải thể, vị trưởng phòng mà vừa nãy em gặp đó đã bị mất chức vụ ở Vị Bảo Biện, để bồi thường, viện nghiên cứu đã điều toàn bộ bộ phận của họ đến đây để làm công tác đối ngoại, thực ra là phụ trách cảnh vệ và nhận điện thoại, cho nên nói là giáng chức.
Trà Lê nói:
– Thì ra là thế.
Cộng sự cũng đã nghe nói đến những việc làm của Vị Bảo Biện, nói:
– Trà Lê này, anh đại diện cho phụ huynh cảm ơn em đã nỗ lực chống lại việc làm sai trái của Vị Bảo Biện.
Trà Lê nói:
– Em cũng không làm gì cả, đều là cộng sự mới của em làm.
– Em có cộng sự mới á? – Cộng sự vui vẻ nói, – Anh còn đang lo em một mình làm việc, cộng sự mới là người mới hay là đồng nghiệp cũ vậy? Anh có biết không?
Nhắc tới cái này, Trà Lê lại thấy buồn, nói:
– Coi như là anh có biết đi. Không nói nữa, giờ anh ấy cũng không ở đây nữa.
Cộng sự nói:
– Hy…hy sinh rồi à?
Trà Lê nói:
– Chỉ rời đi thôi ạ.
Cộng sự quan sát nét mặt anh, nói:
– Giữa em và cộng sự mới…
Trà Lê làm động tác dừng, không muốn nói gì thêm nữa.
Cộng sự xoa đầu Trà Lê, nói:
– Lúc không có anh, dường như em đã trải qua rất nhiều chuyện.
Giống như tất cả những đứa trẻ khác, sau khi được an ủi, Trà Lê càng cảm thấy tủi thân hơn, anh nhớ tới Úc Bách cũng rất thích xoa đầu mình, cảm giác xoa đầu đó khác hoàn toàn với cảm giác mà cộng sự mang lại, rất nhiều thời điểm cộng sự đối xử với anh như với học sinh cấp ba, học sinh cấp ba cũng sẽ ăn dấm của anh, còn nghi ngờ anh là “con riêng” của cộng sự.
Có lẽ cộng sự là toàn bộ tưởng tượng về hình tượng người cha mà họa sĩ truyện tranh đã phỏng chiếu ra, gia đình tan vỡ đã kiên định lựa chọn con trai, khi gặp nguy hiểm vì bảo vệ con trai mà tự nguyện đi vào nhà giam.
Hai người tâm sự một vài chuyện vụn vặt từ sau khi chia tách, cộng sự hằng ngày phối hợp nghiên cứu, không có gì để nói; Trà Lê thì nói lại giản lược những vụ án đã giải quyết sau khi cộng sự bị bắt đi, lại cho anh ta xem ảnh chụp mình dẫn học sinh cấp ba ra ngoài chơi, còn cho xem ảnh chụp người chụp ảnh chung học sinh cấp ba làm mặt ngoáo ộp rồi lấy di động của mình để tự sướng, trong khi đó Trà Lê và Úc Bách ở phía sau nhìn nhau cười.
Trà Lê: – …
Cộng sự không biết Úc Bách, trong ảnh Úc Bách chỉ lộ nửa bên mặt, bởi vậy cộng sự không nhận ra hắn, tuy nhiên dựa vào biểu hiện của Trà Lê, anh ta cũng đoán được điều gì đó, nhưng cũng không hỏi chi tiết.
– Khi nào em về thì nói cho Chiêm Tinh, nói anh vẫn tốt, bảo nó đừng lo lắng, chờ nó…nó thi đỗ đại học rồi thì anh sẽ về nhà.
Trà Lê không thể tưởng tượng được nói:
– Anh đang nói cái gì thế? Hôm nay em nhất định phải mang anh ra ngoài, anh nghi ngờ năng lực cứu anh của em có phải không?
– … – Cộng sự nói, – Sự việc phức tạp lắm, không đơn giản như em nghĩ đâu.
Tích! Tiếng động của khóa cửa.
Hai người ngừng nói chuyện, nhìn về phía cánh cửa thép, cánh cửa trượt mở ra, lộ ra khuôn mặt của đội trưởng cảnh vệ, cười khách sáo với Trà Lê:
– Anh cảnh sát, trưởng phòng mời anh ra ngoài nói chuyện.
– Được. – Trà Lê bắt lấy cánh tay cộng sự, nghiêm túc nói, – Em đi đàm phán, anh thu dọn đồ đạc đi, hôm nay anh nhất định phải về cùng em.
Cộng sự nói:
– Em không hiểu, chỉ cần Chiêm Tinh có thể bình an lớn lên, anh mất đi mấy năm tự do ngắn ngủi mà thôi, chuyện này không có gì đáng sợ cả.
– Không hiểu chính là anh. – Nếu là trước đây, có lẽ Trà Lê sẽ hiểu sự lựa chọn của cộng sự, nhưng hiện tại anh đã hiểu ra rất nhiều điều, anh to tiếng với cộng sự, – Anh cho rằng mất đi tự do chỉ có mỗi anh thôi hay sao? Chiêm Tinh không có bố mẹ bên cạnh, mỗi một khắc của nó đều giống như đang ở trong nhà tù vậy.
Cộng sự cứng đờ cả người.
Vài phút sau, Trà Lê đi theo cảnh vệ đến khu vực văn phòng ở tầng ba, cảnh vệ đưa anh tới trước mặt nữ trưởng phòng kia rồi lui ra ngoài, nữ trưởng phòng dẫn Trà Lê đi vào một văn phòng độc lập, mình lại không đi vào, Trà Lê vừa bước vào, bà ấy ở bên ngoài đóng cửa lại.
Bên trong có một bàn hội nghị, một bên là một ông cụ tóc bạc và một thanh niên đeo kính gọng đen, ông cụ là viện trưởng Viện nghiên cứu, nam thanh niên kia là nghiên cứu viên cao cấp của viện nghiên cứu.
– Mời ngồi. – Ông cụ tức viện trưởng làm động tác mời với Trà Lê.
Trà Lê ngồi xuống, có cảm giác như bầu không khí lúc này đột nhiên giống như một cuộc đàm phán sắp bắt đầu. Họ định nói gì với mình vậy? Trên tường bên cạnh có một mặt kính. Trà Lê đoán đó là kính một chiều, bên kia có thể có người đang quan sát, là người phụ trách cao hơn đứng đằng sau viện nghiên cứu? Hay là có nhiều nghiên cứu viên ở đó?
Trà Lê tỏ rõ lập trường:
– Mặc kệ các người muốn nói gì, tôi chỉ có một yêu cầu, lập tức thả cộng sự của tôi về nhà.
– Việc này không gấp. – Viện trưởng nói, – Ban ngày cháu gọi điện thoại đến đây, chúng tôi cũng theo dõi được số điện thoại của cháu, cũng khá là bất ngờ, vốn dĩ kế hoạch của chúng tôi là tiếp xúc từ từ với cháu, không ngờ buổi tối nay cháu lại chạy tới đây.
Trong lòng Trà Lê đầy nghi hoặc, để không tỏ ra hoảng sợ, anh chỉ hỏi:
– Các người nhốt cộng sự của tôi ở đây là muốn làm gì?
– Hãy để tôi giới thiệu chính thức trước đã. – Nghiên cứu viên kia chỉnh lại kính và nói, – Tên đầy đủ của đơn vị chúng tôi là ‘Viện Sinh học Đa chiều và Liên chiều của Thế giới’.
– … – Tim Trà Lê nảy lên kịch liệt.
Nghiên cứu viên nói tiếp:
– Bên ngoài, chúng tôi thường được gọi là Viện nghiên cứu Sinh vật đặc biệt. Trên thực tế, lĩnh vực nghiên cứu chính của chúng tôi là thế giới đa chiều. Những sinh vật đặc biệt du hành qua nhiều chiều chỉ là những dự án nghiên cứu ngẫu nhiên.
Trà Lê cuối cùng cũng hiểu ra, cọng tóc ngốc trên đỉnh đầu dựng thẳng tắp, cứng họng lắp ba lắp bắp nói:
– Các người, các người, các người thật sự đang nghiên cứu về xuyên truyện tranh hả!!!!
Khi nhìn thấy thông tin về truyện tranh và nguồn gốc thế giới trên màn hình ở tầng một, anh mơ hồ đoán được, nhưng anh không thể tin rằng Thành phố Noah trong truyện tranh có một nhóm người lại biết mọi người đang ở trong truyện tranh, biết con người ở đây là “người trong truyện”, và có những đơn vị nghiên cứu khoa học chính thức nghiên cứu những thứ này!
– Đúng vậy. – Viện trưởng khẳng định kết luận của Trà Lê, giới thiệu, – Cảnh sát Chiêm đến đây để hợp tác với dự án nghiên cứu khoa học của chúng tôi, bởi vì chúng tôi đã phát hiện ra những thay đổi rất kỳ lạ trong từ trường xung quanh cậu ấy. Việc khám phá ra nguyên nhân đằng sau điều này chắc chắn sẽ giúp chúng tôi giải mã được nhiều bí ẩn hơn của thế giới.
Trà Lê dù rất sốc nhưng vẫn không quên ý định ban đầu của mình:
– Hạn chế tự do thân thể của anh ấy là trái pháp luật.
Nghiên cứu viên nói:
– Nhưng anh ta tự nguyện.
Trà Lê nói:
– Các người đã lấy con trai của anh ấy để uy hiếp anh ấy.
– Chuyện này có nội tình khác, tuyệt đối không phải uy hiếp. – Nghiên cứu viên giải thích, – Trên thực tế, chúng tôi hy vọng có thể đưa cả hai bố con con hợp tác đến nơi này để thúc đẩy các dự án nghiên cứu khoa học. Thậm chí sự biến hóa của từ trường xunh quanh con trai anh ta còn đáng nghiên cứu tìm tòi hơn.
Trà Lê giật mình, điều này có nghĩa là gì?
Nghiên cứu viên nói:
– Tuy nhiên, luật pháp và quy định của thành phố Noah luôn rất nghiêm ngặt trong việc bảo vệ trẻ vị thành niên, muốn học sinh trung học Chiêm Tinh tới phối hợp điều tra, quy trình thủ tục cực kỳ phức tạp. Kết quả nghiên cứu của chúng tôi tạm thời không thể công bố, bởi vậy cũng không muốn làm kinh động quá nhiều người chứ đừng nói đến ảnh hưởng đến việc học tập, giáo dục và trưởng thành của trẻ vị thành niên.
Viện trưởng cũng nói:
– Đây cũng là giải pháp tốt nhất đạt được nhờ sự đồng thuận của chính cảnh sát Chiêm cũng như thự trưởng sở cảnh sát các cậu.
Dựa vào việc cộng sự của mình không có phản kháng khi bị bắt đi, lại rất hợp tác khi đến đây, cộng với thự trưởng cũng biết sự việc, Trà Lê nhất thời không nói nên lời.
Vẫn rất khó tin, Trà Lê hỏi:
– Viện nghiên cứu vẫn luôn biết thành phố Noah là thế giới truyện tranh hay sao?
Viện trưởng nói:
– Đúng vậy, viện đã nghiên cứu về các lĩnh vực liên quan của thế giới đa chiều trong nhiều năm và đã đạt được một số kết quả mang tính đột phá.
Ông ra hiệu cho nghiên cứu viên.
Nghiên cứu viên mở máy tính xách tay và xoay màn hình để cho Trà Lê xem.
Trà Lê đã nhìn thấy những thứ trên bức tường trưng bày ở tầng dưới và đã chuẩn bị tâm lý, tuy nhiên, anh không hiểu rõ dữ liệu và mô-đun mà nghiên cứu viên hiển thị.
– Công cụ sửa chữa là thành quả nghiên cứu khoa học của các người phải không? – Trà Lê cất giọng chế nhạo, – Là để cho càng nhiều người ở tuổi dậy trở nên tê liệt và nhàm chán ở tuổi thiếu niên, sau khi lớn lên mới có thể thích ứng với cuộc sống ở thành phố Noah, là như vậy đúng không?
Nghiên cứu viên nghe ra sự chế nhạo của anh, không phủ nhận, nhưng cũng không nói thêm gì.
Viện trưởng nói:
– Việc đưa vào công cụ sửa chữa là một hành động bất lực trong bối cảnh đặc biệt. Nay đã khác xưa, thành phố Noah đã thay đổi, công cụ sửa chữa cũng đã bị cấm, và nó đã trở thành lịch sử mãi mãi.
Trà Lê lại nói:
– Thế vị cựu giám đốc của Công nghệ sinh học bất khả chiến bại đã lấy được thiết bị mở cánh cửa không gian ở chỗ các người, bởi vậy mà khiến cho anh ta phải đi vào con đường phạm tội trái pháp luật, cái này cũng là không sai à?
– Thiết bị kia là sản phẩm của tổ chúng tôi. – Nghiên cứu viên lộ vẻ xấu hổ, nói, – Việc anh ta sẽ phạm tội là ngoài ý muốn, chúng tôi cũng không ngờ tới. Việc này nói ra thì rất dài, đơn giản mà nói, bộ truyện tranh “Lạc lối ở Nại Lạc” vốn dĩ là truyện tranh chúng tôi dùng để tiến hành thử nghiệm nghiên cứu về xuyên vào không gian đa chiều, tác giả là họa sĩ truyện tranh được chúng tôi đặc biệt thuê.
– … – Trà Lê bừng tỉnh hiểu ra, chẳng trách không tìm thấy tác giả “Lạc lối ở Nại Lạc”, thì ra truyện tranh này là do viện nghiên cứu tạo ra để thực hiện một thí nghiệm du hành bằng truyện tranh, thí nghiệm này là bí mật nên danh tính của tác giả cũng phải được giữ bí mật.
Trà Lê tức giận:
– Các anh đang làm thử nghiệm, thế tại sao lại bắt giám đốc kia tốn hẳn gần ngàn vạn liền?
Nghiên cứu viên càng xấu hổ hơn:
– Vì quỹ dự án của chúng tôi đã vượt quá ngân sách nên chúng tôi cần phải tự tạo thu nhập để trang trải chi phí.
Trà Lê: – …
Nghiên cứu viên nói:
– Khi chúng tôi đưa ra số tiền thử nghiệm, giám đốc cũng cũng không từ chối, chúng tôi phải đi kiếm tiền thông qua con đường bất hợp pháp.
Trà Lê nghĩ, các anh đi làm nghiên cứu xuyên truyện tranh này không hề nghi ngờ cũng là cơ sở bất hợp pháp, tôi sẽ báo cáo cục thuế vụ, các anh tiêu tùng đời rồi.
– Công bằng mà nói, – Nghiên cứu viên yếu ớt nói, – Nếu con người ở bất kỳ chiều không gian nào muốn tồn tại, họ phải hiểu thế giới họ đang sống. Nghiên cứu của chúng tôi vẫn chưa thể hiểu được, nhưng nó chắc chắn sẽ có ý nghĩa tích cực đối với nền văn minh và sự phát triển của con người giấy trong tương lai.
Trà Lê cảm thấy điều này có lý, nhưng… anh thận trọng hỏi:
– Ngoài cha con cộng sự của tôi, còn có những người nào khác có từ trường dị thường không?
Viện nghiên cứu này cao thâm khó đoán như vậy, làm sao mình có thể cá lọt lưới được? Lẽ nào không giám sát được Úc Bách xuyên vào truyện tranh hay sao?
Nghiên cứu viên cười nói:
– Anh muốn hỏi từ trường của anh phải không? Nói như thế nào đây nhỉ…
Anh ta nhìn viện trưởng, viện trưởng gật đầu, anh ta mới nói tiếp:
– Thực ra chúng tôi biết anh có Siêu – Năng – Lực.
Nhưng sau nhiều lần gặp chuyện ngoài ý muốn, Trà Lê không hề ngạc nhiên khi siêu năng lực của mình bị lộ, nói:
– Thế tại sao các anh lại không bắt tôi nghiên cứu?
Nghiên cứu viên như thể thấy câu hỏi này quá hoang đường, nói:
– Nhân vật truyện tranh có được siêu năng lực thì rất bình thường mà.
–... – Trà Lê nói, – Ồ, các anh cho rằng tôi là người bình thường. – Bình thường mới là lạ, năng lực nghiên cứu của viện này có lẽ không được.
Không ngờ nghiên cứu viên lại tung ra một câu làm cho Trà Lê khiếp sợ:
– Cảnh sát Trà Lê, mấy tháng trước, trong đầu anh bắt đầu nảy sinh nhận thức nơi này là thế giới truyện tranh, giờ tôi có thể nói cho anh biết, đây là thứ ám chỉ mà chúng tôi sắp đặt xung quanh anh, để anh hình thành tiềm thức này.
Trà Lê mù mịt, hỏi:
– Gì…gì cơ?
Nghiên cứu viên lại gõ bàn phím rồi quay ra cho Trà Lê xem.
Sáng sớm tan làm sau vài chuyến tuần tra ban đêm của Trà Lê, anh đang lái xe trên một con phố vắng, tất cả các biển anh đi qua trên đường dù rõ ràng hay bí mật, lớn hay nhỏ thì đều có ghi “Cảnh báo! Nơi này là thế giới truyện tranh!”
Thời điểm anh ăn đồ ăn vặt, trên túi gói đồ ăn vặt có hoa văn sẫm màu…Thời điểm anh chơi di động, dòng chữ nhỏ hiện lên trên cửa sổ bật lên của điện thoại di động của anh…Lúc anh đi qua khu vực trung tâm thành phố và trên đường phố, trong lời kịch của nghệ sĩ biểu diễn talk show trên đường…Vô số nơi, đều dùng hình ảnh và thanh âm liên tục nhắc nhở anh: Nơi này là một thế giới truyện tranh.
Thông tin tinh tế được tích lũy trong thị giác và thính giác cuối cùng đã hình thành nên ám chỉ tâm lý cho cảnh sát Trà Lê.
Trà Lê: – …
– Tất nhiên, điều này cũng là do vốn dĩ anh đã có siêu năng lực. – Nghiên cứu viên nói, – Bởi vì anh sinh ra đã có khả năng nhìn thấy những hiệu ứng đặc biệt trong truyện tranh mà người khác không thể nhìn thấy, cho nên dẫn đường cho nhận thức của anh rằng nơi này là truyện tranh cũng không quá khó khăn. Những ám chỉ này chỉ là nhắm vào đặc tính, lượng thân định chế của anh.
Trà Lê: – …
Nghiên cứu viên nói:
– Kể từ khi anh học cấp hai, chúng tôi đã phát hiện ra rằng anh có siêu năng lực thông qua những thay đổi trong từ trường. Chúng tôi đã tiến hành quan sát pháp lý lâu dài đối với anh vào thời điểm đó, việc này chỉ giới hạn trong cuộc sống trong khuôn viên trường và sẽ không xâm phạm quyền riêng tư của anh. Về điểm này xin anh hãy yên tâm. Chúng tôi biết anh có khả năng nhảy, phản xạ, sức mạnh phòng thủ và tấn công phi thường, đồng thời chúng tôi biết anh có thể nhìn thấy rất nhiều hiệu ứng đặc biệt và giao diện thông tin truyện tranh của từng nhân vật.
Trà Lê: – …
– Ban đầu chúng tôi cho rằng, – Nghiên cứu viên nói, – Anh là nhân vật chính của truyện tranh. Nhưng theo thời gian trôi qua, anh càng ngày lớn lên, chúng tôi cũng chưa từng phát hiện trong mạch chính bất kỳ dấu hiệu dao động nào. Sự tồn tại của anh giống như một điểm neo để duy trì trật tự thế giới.
Trà Lê cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau cú sốc tột độ, hỏi:
– Điểm neo nào?
Nghiên cứu viên nói:
– Nhiều nguy cơ có thể gây hỗn loạn đã được anh giải quyết, chúng ta hãy lấy vụ bánh chưng mặn ngọt nổi tiếng sau khi anh gia nhập lực lượng cảnh sát làm ví dụ.
Nghiên cứu viên lại đưa mô-đun dữ liệu cho Trà Lê xem.
–... – Trà Lê căn bản xem không hiểu đây là gì.
Nghiên cứu viên nói:
– Theo tính toán của chúng tôi, những thay đổi đột ngột về khẩu vị thức ăn chắc chắn sẽ gây ra xung đột xã hội và tiềm ẩn những mối nguy hiểm tiềm ẩn. Có 34,1% khả năng nó sẽ trở thành tác nhân bùng nổ chiến tranh trong 50 năm tới. Anh đã cảnh giác và phá án vụ án này, đã khiến cho thành phố Noah 50 năm sau tránh được chiến hỏa.
– … – Trà Lê lúc này đầu đầy dấu chấm hỏi, những dấu hỏi gần như dày đặc giống như khi Úc Bách lần đầu nghe đến “vụ án lớn” này.
Nghiên cứu viên nói:
– Đáng tiếc là chúng tôi chưa từng xác định được nhân vật chính và cốt truyện của truyện tranh, nguyên nhân cơ bản là chúng tôi không thể thực sự kết nối với thế giới thượng tầng, mảnh đất cho sự ra đời của thế giới chúng ta đến từ thế giới thượng tầng, tức là coi thành phố Noah là tọa độ của thế giới hai chiều, cùng với thế giới ba chiều đối diện với thành phố Noah.
Trà Lê nghe hiểu câu này, chính là thế giới của Úc Bách.
– Chỉ khi có được thông tin chính xác về thành phố Noah trong thế giới ba chiều, – Nghiên cứu viên nói, chúng ta mới có thể thực sự tạo ra bước đột phá trong nghiên cứu hiện tại. Anh đã từng đến Nại Lạc, anh hẳn hiểu tôi đang nói gì.
Trà Lê chậm chạp gật đầu, nói:
– Sau khi tôi rời khỏi Nại Lạc, mới biết được nhân vật chính của Nại Lạc là ai.
Nghiên cứu viên nói:
– Đúng vậy, thí nghiệm đi đến thế giới hạ tầng của chúng tôi đã thành công rực rỡ, giữa Noah và Nại Lạc, chúng tôi đã tiến hành một số thí nghiệm xuyên qua thành công mấy lần rồi.
Trà Lê nói:
– Nại Lạc tồn tại trong truyện tranh thử nghiệm của các anh, giám đốc chỉ là vừa lúc tự đưa tới cửa, bị các anh tống tiền một khoản gần ngàn vạn kinh phí nghiên cứu, còn làm người thử nghiệm xuyên vào truyện tranh miễn phí.
– … – Nghiên cứu viên nói, – Anh nói như vậy cũng đúng.
Trà Lê nói:
– Các anh quá xấu xa, thật là quá xấu xa đi.
Nghiên cứu viên vô cùng xấu hổ.
Viện trưởng lên tiếng:
– Mọi việc chúng tôi làm không phải vì lợi nhuận của riêng mình mà vì thế giới và tương lai của người trong sách. Chỉ khi biết chúng ta đang sống trong thế giới nào và hiểu được những bí ẩn sâu xa của thế giới, chúng ta mới có thể kiểm soát được vận mệnh của toàn bộ người trong sách trong tay mình.
Trà Lê tán đồng lý tưởng của họ rất lớn và nghiên cứu khoa học của họ rất có ý nghĩa, nhưng:
– Các anh phải thả cộng sự của tôi về nhà, con anh ấy rất cần có bố.
Nghiên cứu viên cũng không tranh cãi với anh về điều này mà lấy ra một thiết bị trông giống như thiết bị đã xuyên qua Nại Lạc. Trà Lê nhìn chằm chằm, có linh cảm gì đó, đây có lẽ là mục đích cuối cùng của cuộc đàm phán này.
– Cái này là thí nghiệm số 3 mở ra lối đi lên thế giới thượng tầng. Trước đây nó đã thất bại hai lần. – Nghiên cứu viên nói.
Trà Lê lập tức biết đó là cái gì, tim anh đập nhanh, lo lắng đến mức buột miệng:
– Nhưng mà tôi không có tiền.
Nghiên cứu viên giả vờ như không nghe thấy, nói tiếp:
– Thất bại của hai thí nghiệm đầu tiên là con đường du hành thời gian không mở ra thành công, lần thứ hai tuy là mở ra được, tình nguyện viên tiến vào một giây đã bị bắn trở về, còn bị thương nặng. Đây là một sản phẩm cải tiến dựa trên kinh nghiệm của hai lần thất bại trước đó. Chúng tôi tin rằng lần này cần một tình nguyện viên có khả năng phi thường để tham gia vào thí nghiệm du hành thời gian, qua nhiều năm quan sát, cảnh sát Trà Lê là người lựa chọn phù hợp nhất.
Trà Lê lập tức hiểu ra, nói:
– Các anh tiến hành ám chỉ tâm lý với tôi, để tôi hiểu nơi này là thế giới truyện tranh, thì ra là vì hôm nay…
Nghiên cứu viên nhìn sang viện trưởng, để viện trưởng đưa ra lời mời là thích hợp nhất.
Vì thế viện trưởng nói:
– Xin hỏi, cảnh sát Trà Lê, cháu có bằng lòng trở thành tình nguyện viên đi đến thế giới thượng tầng không?
–! – Trà Lê đã đoán được đối phương sẽ có lời mời này, nhưng anh vẫn khó có thể tin nổi.
—— Không ngờ số mình lại đỏ đến như thế.
Hết chương 63
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...