Trong bầu không khí lúng túng không diễn tả được này, Úc Bách nắm giữ cục diện, từ trong túi móc ra một gói nhỏ bột màu trắng, dùng tốc độ nhanh như chớp mê hoặc đứa con trai ông trùm tài chính vốn đã ngây ngất.
Tác dụng của đường công nghiệp phát huy rất nhanh, dường như quý ông to béo này lại càng say mê hơn.
Trà Lê ngạc nhiên nhìn toàn bộ, nói:
– Đây là thứ ở trên xe vận tải đúng không? Anh giấu trên người từ lúc nào sao mà em không phát hiện ra?
– Hôm mà mình giấu xe xong, trước khi rời đi ấy. – Úc Bách thanh minh, – Anh không phải dùng nó để làm chuyện xấu đâu, anh vốn dĩ là chuẩn bị sẵn để đối phó với kẻ xấu, lần này chẳng phải dùng nó rồi đó sao?
Quả nhiên là bạn trai thực tập sinh xảo quyệt của mình! Trà Lê cảnh cáo:
– Chỉ được làm vậy ở Nại Lạc thôi đấy. Trước khi quay về thành Noah, em nhất định phải kiểm tra kỹ túi áo của anh.
Nhưng việc đầu tiên hai người phải làm bây giờ là bỏ chạy, tác dụng của đường công nghiệp không kéo dài lâu, họ phải ra khỏi đây trước khi người bị hại tỉnh táo lại.
Trà Lê kéo Úc Bách đến cửa sổ nơi mình tiến vào, nói:
– Quay về đường cũ là được, dễ lắm.
Úc Bách từ cửa sổ nhìn xuống, sắc mặt không xao động nói:
– Anh thấy là rất dễ ngã gãy chân thì đúng hơn.
Trà Lê nghiêm mặt nói:
– Với thể trạng của anh, việc này thật sự không khó khăn gì, để em chỉ cho anh xem.
Anh vịn vào khung cửa sổ, nhấc đôi chân dài nhanh nhẹn nhảy ra khỏi cửa sổ, Úc Bách vội vàng nhoài ra ngoài nhìn xem.
Tòa kiến trúc phục cổ này là một khách sạn sang trọng kiểu cung điện, từ tầng ba trở lên không có ban công, Trà Lê từ tầng năm nhảy xuống mặt tường tầng bốn, giống như con thằn lằn đứng dán vào bờ tường, cái bục dưới chân anh chỉ có thể chịu đựng được một chân mà thôi, rồi sau đó anh lại linh hoạt nhảy và tiếp đất chắc chắn trên mép ban công tầng 3. Anh lùi lại hai bước từ mép để chạy, nhảy sang ban công ở tầng tiếp theo, và cuối cùng nắm lấy lan can ban công, thuận lợi nhảy xuống bãi cỏ tầng dưới.
Anh ngẩng đầu lên làm động tác “mau xuống dưới” với Úc Bách.
– … – Úc Bách nghĩ bụng, bà xã của mình chẳng khác gì Thành Long cả.
Thân là một người đàn ông đẹp trai ngời ngời đến từ thế giới thực, Úc Bách tự thấy mình không hề có bản lĩnh này. Hắn nhìn quanh và thấy ở một bên cửa sổ cách đó khoảng nửa mét là lối thoát hiểm thẳng đứng trên bức tường bên ngoài, rộng khoảng 50 cm.
Trà Lê đứng ở bên dưới tòa nhà nhìn thấy Úc Bách từ ngoài cửa sổ bò ra, cẩn thận giẫm lên bệ cửa sổ, thử mấy lần mới với tới lối thoát hiểm bên cạnh, lúc duỗi chân qua suýt chút nữa dẫm trượt vào khoảng không, nhưng cuối cùng cũng thành công đặt chân được vào thang thoát hiểm, từng bậc từng bậc trèo xuống dưới.
Trà Lê: – …
Úc Bách đang tập trung mà trèo xuống thang chợt thấy bên cạnh có cơn gió chuyển động mạnh, quay người lại thì phát hiện Trà Lê lại như thằn lằn bước chầm chậm ở trên bức tường bên cạnh.
–? – Úc Bách kêu lên, – Em lại lên nữa làm gì?
Trà Lê có vẻ áy náy:
– Em vừa nhớ ra anh sợ độ cao, lẽ ra em nên nghĩ cách mang anh đi từ hành lang mới phải.
– Chỗ này cũng không phải quá cao… – Úc Bách vì thể hiện mình không làm sao còn nhìn xuống bên dưới, sắc mặt tức thì trắng bệch, giả bộ trấn tĩnh nói, – Chỉ cần anh không nhìn xuống dưới thì sẽ không sao cả.
Trà Lê nói:
– Để em đi theo anh xuống dưới.
Vì thế Úc Bách cẩn thận leo xuống thang thoát hiểm, Trà Lê thì nhảy tới nhảy lui và thực hiện kỹ năng đặc biệt của thế giới giả tưởng, phong cách vẽ tranh bị phân chia nghiêm trọng và tất cả đều lao xuống với tốc độ cao.
Để chuyển hướng sự chú ý của Úc Bách, Trà Lê còn cùng trò chuyện với hắn về những tin tức thu được ngày hôm nay.
Úc Bách chia sẻ trước tiên về tin tình báo mình có được khi ở cùng Lam Quân giả.
Lam Quân giả cũng không có tố chất giống như khi ở thành phố Noah, hơn nữa tới thành phố Nại Lạc này rồi thì toàn bộ tố chất càng gần mực càng đen, gã chẳng những hòa nhập rất nhanh mà còn trở nên tồi tệ hơn rất nhiều so với bản thể ban đầu.
Ở thành phố Noah, người này luôn cho rằng mình có xuất thân phi thường vì bố là giám đốc một công ty tài chính lớn còn mẹ là giáo sư của một trường đại học nổi tiếng, với xuất thân gia đình như vậy, gã cho rằng mình vượt trội hơn hẳn người khác. Bởi vì bản thân không đủ nỗ lực không đủ xuất sắc, gã không nhận được lời mời từ các trường sau đại học và các công ty lớn. Gã không cho rằng vấn đề ở bản thân mình, gã đổ lỗi cho trời cho đất, đổ lỗi cho xã hội.
Úc Bách nói:
– Ngày hôm nay anh đã nghe rất nhiều bài phát biểu cao ngạo của gã, rõ ràng là gã cho rằng thất bại của mình ở Thành phố Noah là do hệ thống thể chế hiện tại của Thành phố Noah, khiến gã không được hưởng những đặc quyền mà mình đáng được hưởng.
– Đặc quyền gì? – Trà Lê khinh thường, – Đặc quyền chiếm một ghế phúc lợi đặc biệt trên tàu điện ngầm? Đặc quyền dắt chó đi dạo mà không cầm dây xích? Hay giành chỗ của bạn cùng lớp để đảm bảo vào một trường sau đại học danh tiếng? Hoặc làm việc như một con sâu mọt trong một doanh nghiệp công? Này đợi chút…Họ đang làm gì thế kia?
Hai người đã đến tầng ba, Trà Lê đột nhiên bị chú ý, anh bước lên bệ cửa sổ của một căn phòng, nhìn thấy hai quý ông qua khe hở của bức rèm, họ đang làm một số hành động lịch sự, nhưng cách tấm rèm nên nhìn không được rõ lắm.
Úc Bách ở thang thoát hiểm nên không nhìn thấy gì cả, hỏi:
– Hoạt động gì?
Trà Lê quan sát rồi nhẹ nhàng miêu tả:
– Người đàn ông tóc dài hơn đang ngồi trên đùi người đàn ông tóc ngắn, nắm lấy cà vạt của người đàn ông tóc ngắn, đi lên đi xuống, hình như đang cưỡi ngựa thì phải.
Úc Bách choáng cả váng kêu lên:
– Đừng nhìn, mình đi mau.
– Ờ. – Trà Lê nhảy lên bục hẹp bên cạnh, hơi ngẩng đầu lên chờ Úc Bách đi xuống.
Úc Bách đi xuống mấy bậc thang, lúc này hai người song song với nhau, chỉ cách nhau nửa sải tay.
Trà Lê quay sang Úc Bách, tò mò hỏi:
– Họ đang làm gì vậy nhỉ? Em vừa nhìn tim đột nhiên đập rất nhanh.
Úc Bách: – …
Hắn giả điếc tiếp tục leo xuống lối thoát hiểm.
Trà Lê không còn cách nào khác cũng chỉ đành xuống theo.
Đến tầng hai, lối thoát hiểm đã đi đến cuối, với sự giúp đỡ của Trà Lê, Úc Bách mạo hiểm nhảy lên ban công tầng hai, trèo thang thoát hiểm tận bốn tầng liền, nhịp tim của Úc Bách – một chàng trai đẹp trai của thế giới thực sợ độ cao đã tăng vọt lên 160, hắn bám vào lan can thở hổn hển, yêu cầu nghỉ ngơi trước khi tiếp tục đi xuống.
Bên trong nhà đối ứng với ban công này vừa lúc là sảnh tiệc ở tầng 1 được chiếu sáng rực rỡ, do điều kiện thời tiết nên ban công không mở được, bên trong cửa đặt một cây xanh lớn để làm rào chắn, cũng mang lại hiệu quả tốt che chắn cho hai người ở ban công.
Trà Lê thực sự là một đứa trẻ tò mò, lại qua tấm cửa sổ nhìn vào bên trong, Úc Bách sợ hết cả hồn chỉ sợ những người được gọi là thượng lưu này không phải đang mở tiệc xã hội thượng lưu mà là mở tiệc nằm úp sấp…Hắn cũng đi qua nhìn xem.
Rất nhiều người ăn mặc lộng lẫy tụ tập trong đại sảnh để chúc mừng một sự kiện vui vẻ nào đó, mấy người giơ dao của Trình Lượng lên cùng nhau cắt một con dê nướng béo ngậy bóng dầu.
Mà đường phố dưới tầng có tiếng huyên náo, hai người đi ra ban công nhìn xuống.
Một người đàn ông già vô gia cư nhếch nhác đang bị cảnh sát đuổi đi, còn tấm bìa cứng mà ông ta dùng làm “giường” bị ném xuống cống nước thải ven đường.
Trà Lê và Úc Bách nhìn nhau, trong mắt họ đầy cảm xúc lẫn lộn.
– Nơi này là thiên đường của Lam Quân giả. – Úc Bách nói, – Hắn ta đi vào nơi này, thay thế thân phận Lam Quân, lắc mình biến hóa thành tầng lớp giai cấp đặc quyền thật sự, hắn ta rất thích nơi này.
Từ rất nhiều biểu hiện của Lam Quân giả bao gồm cả việc gã đưa những lời nhận xét công kích xuất thân của nghị viên Hồng, có thể nhìn ra người này từ sau khi đi vào thành phố Nại Lạc, những khía cạnh xấu của bản chất con người từng bị trấn áp ở Thành phố Noah đã hoàn toàn được giải phóng.
Là một ứng cử viên nặng ký trong cuộc bầu cử thị trưởng, gã không hề giấu giếm ác ý với những người ở tầng dưới, nịnh nọt cấp trên và bắt nạt cấp dưới, giống như hôm nay vậy, khi gã gặp một sinh viên đẹp trai ở trường đại học, để nhận được sự ủng hộ của người tài trợ tài chính sau lưng mà đã dụ dỗ sinh viên đó ra ngoài và sử dụng như một vật phẩm cống lên trên. Có thể thấy được người bình thường ở trong mắt gã giống như cỏ rác.
– Nếu gã thật sự lên vị trí thị trưởng, nơi này sẽ càng tệ hại hơn. – Úc Bách nói.
Trà Lê nói:
– Em cảm thấy nghị viên Hồng là người hoàn toàn trái ngược với gã ta.
Anh miêu tả lại những ấn tượng tốt đẹp mà nghị viên Hồng đã mang đến cho mình, lại nói về tình hình mà mình đã tìm hiểu được, nghị viên Hồng và Lam Quân thật là bạn đại học với nhau.
– Nghị viên này còn nói, khi anh ta và Lam Quân ở trường còn từng là bạn tốt có chung chí hướng, tham gia cùng một tổ chức thực hành xã hội cấp tiến. Khi đó, họ hy vọng giành được một thế giới mới cho người dân Nại Lạc thông qua những cải cách thiết thực và hoạt động chính trị.
Úc Bách khá là kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới thế giới truyện tranh trong thế giới truyện tranh này sẽ có nội dung như vậy.
Trà Lê nói:
– Anh ta không nói thẳng nhưng em cảm thấy anh ta có thất vọng và cả khổ sở với những thay đổi hiện tại của Lam Quân.
Bên trong phòng tiệc ở trong ban công có một vị khách chợt nhìn thấy trên ban công hình như có một bóng người, bởi vì tranh tối tranh sáng nên nhìn không được rõ, vị khách kia đi tới bên cửa sổ thò ra xem, lẩm bẩm:
– Có phải mình hoa mắt không nhỉ?
Lúc này, ở rìa ngoài của ban công, Trà Lê và Úc Bách chật vật ngồi xổm ở rìa hẹp, một giây trước khi bị phát hiện đã nhanh chóng trốn ở đây.
– Nơi này cũng không cao mấy, mặt cỏ rất mềm, nhảy xuống chắc không sao đâu. – Trà Lê nhìn xuống dưới nói.
Úc Bách cũng nhìn theo, tay lập tức bám chăt vào ban công, nói:
– Đừng có lừa anh, có phải cao ít nhất là 4 mét đấy.
Trà Lê bất lực nhìn hắn, vung tay lên nhảy xuống dưới.
Úc Bách: – …
Hắn nghe Trà Lê ở bên dưới nói:
– Úc Bách, anh nhảy xuống đi.
Úc Bách: – …
Trà Lê nói:
– Úc Bách ơi, Úc Bách à, anh đẹp trai cực kỳ, anh nhảy xuống em sẽ cộng mười điểm cho anh…Cộng hai mươi điểm.
Úc Bách vẫn còn bám vào ban công, đang xây dựng tâm lý cho mình.
Ở thế giới thực hắn cũng là thanh niên thích thể thao, thời học sinh còn từng chạy bán marathon Hồ Tây, từng đánh bóng rổ trận ba người, khi đi làm thì kiên trì tuần nào cũng tập thể hình, thỉnh thoảng còn cùng đồng nghiệp đi đánh tennis.
Vì vậy hắn hẳn là cũng có đủ thể lực để trở thành một siêu nhân có thể bay qua tường và trèo tường như Trà Lê ở thế giới giả tưởng. Tuy nhiên, nỗi sợ độ cao ở thế giới thực đã hạn chế những cuộc phiêu lưu táo bạo của hắn.
Được rồi, xây dựng xong rồi, Úc Bách hít sâu vào, nhắm mắt lại, buông tay, nhảy xuống.
Trà Lê bước lên một bước.
Úc Bách cho rằng mình sẽ ngã xuống mặt cỏ mềm mại, nhưng mà vừa mở mắt ra phát hiện mình đã được Trà Lê vững vàng đón được…hơn nữa còn là tư thế bế công chúa!
Úc Bách: -…
Trà Lê khen ngợi:
– Anh dũng cảm lắm!
Bong bóng hệ điều hành của Úc Bách và dòng chữ bên trong bong bóng đang run rẩy: Đừng nói nữa! Hãy để anh đi SPA đi!
Trà Lê mang theo Úc Bách với linh hồn trống rỗng sống không còn gì luyến tiếc rời khỏi con phố này, rẽ vào một góc phố và đi đến con phố tiếp theo, thình lình phát hiện chiếc xe đưa mình đến đây còn chờ ở góc đường.
Nhìn thấy bọn họ đi tới, nghị viên Hồng hạ kính xe xuống, mỉm cười nói với Trà Lê:
– Bạn của em rất giống với miêu tả của em.
Trà Lê rất hãnh diện nói:
– Đúng không, tôi không khoa trương chút nào đâu.
Úc Bách mơ hồ nghi ngờ Trà Lê nói cái gì đó kỳ quái, nhưng hắn lại không có chứng cứ.
Nghị viên Hồng cũng không hỏi Trà Lê chi tiết cụ thể của việc giải cứu Úc Bách, chỉ nói:
– Cũng muộn rồi, hai đứa em đi về trên đường không an toàn, hai em ở chỗ nào?
Chờ ở nơi này, hóa ra là muốn đưa hai “sinh viên” này về nhà.
Trà Lê rất cảm động, nhưng lại ngập ngừng không biết mình sống ở đâu. Vẫn là Úc Bách nhắc đến một địa danh, đó là một khu trung lưu mà hắn nhớ tới khi nghe người khác trò chuyện.
Nơi đó cách đó không xa, nghị viên Hồng đưa hai người đến đó, còn để lại thông tin liên lạc cho Trà Lê, nói:
– Có việc gì cần giúp thì cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.
Rồi sau đó hai bên từ biệt nhau, nghị viên Hồng lên xe rời đi.
Úc Bách bình luận:
– Người này nhìn có vẻ…là người tốt.
Trà Lê cất danh thiếp của nghị viên vào túi, nói:
– Có vẻ như anh không phải muốn nói anh ta là người tốt, ban đầu anh muốn nói gì?
Úc Bách nói:
– Anh ta…có vẻ là top.
Trà Lê kinh ngạc kêu lên:
– Cái này cũng nhìn ra được á? Sao em lại không nhìn ra được?
– Chắc chắn là em không nhìn ra được rồi. – Úc Bách nói, – Em còn không nhìn ra được ai là thẳng ai là cong nữa là.
Trà Lê:
– Đúng rồi…Em thậm chí còn chưa từng nghĩ mình sẽ thích đàn ông đâu.
Úc Bách mất mặt cả một đêm nghe được câu này cuối cùng cũng vừa lòng, nắm lấy tay Trà Lê đi tìm nơi để qua đêm.
Môi trường gần khu sinh hoạt của tầng lớp trung lưu tốt hơn khu họ ở đêm qua, đường phố sạch sẽ hơn và đèn đường sáng hơn.
Hai người tay trong tay đi dạo một lúc, Úc Bách chợt nhớ ra gì đó, từ trong túi áo lấy ra hai chiếc bánh hạnh nhân bọc khăn giấy đưa cho Trà Lê, đây là hắn đã lấy trong bữa tiệc.
Trà Lê ăn bánh hạnh nhân lại hỏi Úc Bách:
– Chúng ta còn có tiền để ở khách sạn không? Nếu không thì tìm một cây cầu sạch sẽ hay một công viên để ngủ cũng được, nếu có người xấu tới em sẽ đánh đuổi họ đi. Chúng ta còn có súng nữa.
Úc Bách ra hiệu cho anh sờ túi của mình, Trà Lê liền sờ vào, trong đó có một sấp tiền, khá nhiều.
Úc Bách nói:
– Là người quản lý đi theo Lam Quân giả đưa cho anh, vì vậy cứ tiêu xả láng đi.
Trà Lê bừng tỉnh:
– Họ muốn đưa anh đi…cho nên đó có phải là nghề mại dâm trong truyền thuyết không?
Úc Bách: – …
Trà Lê lại hỏi một câu muộn màng khác:
– Sao cái người to béo vừa rồi muốn như vậy? Anh ta bảo anh lấy roi quất mình à? Vì sao muốn làm như vậy?
Úc Bách dừng lại, nhỏ giọng nói với Trà Lê vài câu.
Trà Lê vô cùng sốc, Úc Bách nói:
– Trước đây em chưa từng nghe nói đến à?
– Nghe…nghe rồi. – Trà Lê qua cơn sốc lại tò mò lên, – Lần đầu em được chứng kiến đấy, người bị đánh sẽ sung sướng lắm à?
Úc Bách không biết nên giải thích như thế nào, đáp qua loa:
– Có người bị đánh sẽ rất sung sướng. Loại sở thích tì.nh dục này rất tự do, và cùng tùy từng người khác nhau.
Trà Lê miễn cưỡng hiểu ra, gật đầu nói:
– Cũng đúng, sở thích tì.nh dục của anh có phải là muốn trở thành chó không?
Úc Bách choáng váng:
– Không phải, em đừng có nói bậy!
Trà Lê chỉ là nói đùa, lập tức cười lên, đi tới nắm lấy tay Úc Bách, nói:
– Thế hai người cưỡi ngựa kia đang làm cái gì? Có phải là anh cũng biết hay không? Vậy anh dạy em đi.
– Ở bên ngoài làm sao dạy em được. – Úc Bách suýt chút nữa thì vui đến nở hoa, nếu không kịp thời phanh lại chỉ sợ sắc mặt sẽ biến thành màu vàng mất, khẩn cấp nói sang chuyện khác, – Chờ người kia tỉnh táo lại rồi có lẽ sẽ đi tìm chúng ta, ngày mai chúng ta đi ra ngoài phải cẩn thận đấy.
Trà Lê lại nói:
– Chuyện đó sẽ không xảy ra, em đã học được trong quá trình huấn luyện cảnh sát, thứ kia có tác dụng rất mạnh, sau khi tỉnh lại anh ta sẽ không nhớ anh đã cho anh ta dùng thuốc. Anh ta chỉ biết tối nay đã bị chúng ta quất roi cả đêm, anh ta chắc chắn rất sung sướng, dù rằng anh ta không biết anh ta sung sướng cái gì.
Úc Bách nói:
– Vậy thì cũng đừng động đến anh ta.
Hắn đưa Trà Lê vào một khách sạn trông cao cấp hơn khách sạn hôm qua.
Trà Lê nhắc nhở:
– Chúng ta phải tiết kiệm một chút, còn chưa biết lúc nào mới quay về được.
Nhưng Úc Bách nhất quyết nói:
– Anh muốn tiêu hết số tiền này ngay lập tức.
Trà Lê nghe được ý tứ của hắn, nói:
– Anh rất để ý đúng không? Nhưng may mà em đến kịp thời, không thì anh đã bị anh ta lợi dụng rồi.
Úc Bách không nói gì cả, hoàn tất thủ tục ở quầy lễ tân rồi đi thang máy lên tầng, vẻ mặt vẫn có chút buồn bực.
Cửa thang máy đóng lại, hai người vốn dĩ đứng sóng vai, Trà Lê nghiêng người về phía trước, quay đầu lại làm bộ mặt quỷ với Úc Bách, cố gắng làm cho Úc Bách vui vẻ, Úc Bách cũng chỉ cười nhẹ, lại xoa đầu anh.
Khi bước vào phòng, mọi thứ tốt hơn nhiều so với nơi căn phòng mà họ đã ở tối qua.
Hai người lần lượt tắm nước nóng, kết thúc cuộc hành trình bôn ba ở một thế giới khác, tạm thời đặt dấu chấm câu cho một ngày hôm nay đã được an toàn và thoải mái.
Úc Bách gọi dịch vụ giặt là, người phục vụ tới lấy quần áo của hai người, còn tặng hoa quả cho họ.
Trà Lê mặc áo choàng tắm của khách sạn, đi chân không ngồi ở mép giường, ăn quả lê thơm nhìn Úc Bách, hai người từ lúc lên trên tầng thì không nói chuyện, cũng không biết Úc Bách đang không vui vì chuyện gì.
Úc Bách tựa hồ đã suy nghĩ rất lâu, lúc này bị anh nhìn chằm chằm mới nói:
– Là chuyện ở thế giới thực, anh gặp chút rắc rối trong công việc, có một tiền bối nói có thể giúp kết nối với các ông lớn trong công ty. Tiền bối này có lẽ đã nhìn ra anh là đồng tính nên đã giới thiệu cho anh một người cũng có sở thích này.
Động tác gặm lê của Trà Lê đột nhiên khựng lại, sửng sốt một lúc mới phản ứng, lại, nhỏ giọng hỏi:
– Vậy…cuối cùng anh cũng quất người kia à? Anh ta có cho anh cơ hội không?
– Không. – Úc Bách nói, – Anh không đồng ý, cự tuyệt yêu cầu của anh ta. Cơ hội tất nhiên thất bại, đối tác của anh cũng vì việc này mà trốn chạy.
Trà Lê nhớ rõ hắn từng nói rằng mình đã bất hòa với người đồng nghiệp mà hắn đã làm việc cùng lâu nhất, người đồng nghiệp đó đã rời đi với kế hoạch cốt lõi, dẫn đến dự án không thể tiếp tục.
– Tại sao đồng nghiệp kia của anh lại như vậy? – Trà Lê hỏi, – Anh ta trách anh không chịu hy sinh vì công việc à? Anh không cần nghe anh ta, anh đúng, anh ta mới sai.
Úc Bách nói:
– Không. Anh ta cho rằng anh đồng ý đi gặp người kia là tự nguyện làm chuyện đó. Anh ta khinh thường anh như vậy. Bởi vì danh tiếng của người kia bọn anh đều có nghe nói đến.
Trà Lê không biết nên nói gì, chậm rãi ăn quả lê nói:
– Vốn dĩ anh cho rằng có thể làm được, nhưng đến khi đó lại phát hiện mình không làm được, có đúng không?
Úc Bách có hơi chút xấu hổ nói:
– Em hiểu như vậy cũng đúng. Nếu anh nói, anh thật sự chỉ ôm tâm lý may mắn, cho rằng đối phương không nhất định sẽ đưa ra yêu cầu này, em có tin anh không?
Hắn nhìn thẳng vào Trà Lê, trong mắt mang theo sự chờ mong và có một chút căng thẳng.
Trà Lê không chút nghĩ ngợi đáp:
– Em tin anh. Anh thông minh như vậy, em tin anh sẽ không làm ra lựa chọn khiến mình phải hối hận.
Úc Bách rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lại nở nụ cười, như trút được gánh nặng, hai mắt sáng ngời dịu dàng nhìn Trà Lê.
Chuyện bị hiểu lầm chắc hẳn đã đè nặng trong lòng hắn rất lâu, hắn sẵn sàng lên tiếng với hy vọng người nghe có thể cởi bỏ khúc mắc cho mình, xét theo phản ứng của hắn thì hắn cũng đạt được kết quả như mong đợi.
Trà Lê tin tưởng hắn không phải loại người như vậy nhưng lại không hiểu rõ lắm về quy luật phép tắc của thế giới thực, hỏi:
– Nếu như anh quất người kia là có thể kiếm được rất nhiều tiền phải không? Sẽ được bao nhiêu tiền?
Úc Bách cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, có thể mỉm cười trả lời cuộc trò chuyện:
– Anh không rõ là bao nhiêu, hơn nữa anh cũng không quất, dự án bẩn thỉu thất bại này ước tính kiếm được sáu đến bảy triệu.
– Thật là nhiều ghê. – Trà Lê nói, – Anh còn nói anh yêu tiền nhất, xem ra cũng không phải. Thế nhưng em rất bất ngờ, thế mà anh cũng sẽ có tâm lý may mắn của dân cờ bạc, em còn tưởng người có tài hoa và năng lực như anh, còn là học sinh giỏi nữa thì sẽ làm đâu chắc đấy, sẽ không đầu cơ như vậy.
Úc Bách nói:
– Em nói đúng, nói là tâm lý đầu cơ, chỉ là hai mươi lăm năm qua quá suôn sẻ, đột nhiên gặp phải một số trở ngại, anh có chút lo lắng, chuyện này từ đầu đến cuối vốn dĩ không bao giờ nên xảy ra. Tất cả đều là lỗi của anh.
Trà Lê nghĩ đến phản ứng quá kích ngày hôm nay của Úc Bách có thể là bóng ma tâm lý của thế giới thực để lại, anh hơi giận bản thân không nên lấy việc này ra đùa, nói:
– Thế giới thực và Nại Lạc đều rất xấu. Trong thành phố Noah sẽ không có loại người này, bố mẹ và anh trai anh sẽ không để anh gặp loại chuyện này đâu, em cũng sẽ không. Chúng em sẽ đối tốt với anh, để anh quên đi những chuyện không vui. Về sau chúng ta sẽ sống vui vẻ với nhau ở thành phố Noah nhé.
Úc Bách nhìn anh, không nói gì nhưng trong mắt đều là ý cười.
Trà Lê vui mừng, chỉ vào đỉnh đầu hắn nói:
– Anh lại có tai chó chăn cừu Đức kìa! Thế mà anh còn nói không muốn làm chó!
Úc Bách nói:
– Là em vẫn luôn thích nhào nặn anh, sở thích tì.nh dục của anh không phải ….Thôi, em nói gì thì là cái đó đi, cứ thích nhào nặn anh thế nào cũng được, chỉ cần em thích là được.
Trà Lê đi ném hột đi, xoa xoa tay, sau đó trở lại muốn nắm lỗ tai chó chăn cừu Đức của Úc Bách, ngón tay vừa đụng vào đã không thấy tăm hơi, vừa thu tay về thì nó lại mọc ra. Anh xoa tới xoa lui đỉnh đầu Úc Bách, vò mái tóc của Úc Bách rối tung, Úc Bách chỉ cười, mặc cho anh muốn làm gì thì làm với mái tóc của mình.
– Anh rất thích em. – Úc Bách nói, – Nếu như có thể, anh muốn kể cho em nghe mọi chuyện quá khứ của anh, bất kể là tốt hay xấu, đều kể hết cho em nghe. Anh có rất nhiều khuyết điểm. Nhưng anh cảm thấy em sẽ không để ý đến nó. Em rất tốt.
Trà Lê không nắm được lỗ tai chó chăn cừu của hắn, hai tay trượt xuống bưng lấy mặt hắn, nói:
– Mức độ khuyết điểm này không là gì cả, nếu anh vi phạm pháp luật và phạm tội thì không được. Em sẽ bắt anh vào tù.
Úc Bách mím môi, tựa hồ tỏ vẻ khinh thường.
Trà Lê cúi đầu cọ cọ lên môi Úc Bách, nhớ lại chi tiết nụ hôn trước đó, cố gắng hôn hắn thật sâu nhưng không thành công.
– Anh không muốn em hôn anh à? – Trà Lê tức giận, – Anh mở miệng cho em! Mau lên.
Úc Bách liếm môi mình, nhìn Trà Lê, nói:
– Quả lê này ngọt quá.
– …- Trà Lê không thể tức giận nổi nữa, cảm thấy tốt hơn một chút, bèn đẩy ngã Úc Bách rồi vui sướng nhảy lên giường, đầu gối tách ra ngồi ở trên đùi Úc Bách, cúi người xuống muốn hôn môi Úc Bách.
Lần này thì Úc Bách nghe lời hé môi ra, nhưng không cho Trà Lê cơ hội hôn sâu mình mà giữ lấy gáy của Trà Lê ép người anh về phía mình, hôn Trà Lê dữ dội, làm anh rõ ràng ở nằm ở phía trên cả đầu óc nóng lên, cả người lâng lâng rất lâu không hết.
– Có phải anh còn giữ hàng cấm không? – Trà Lê nằm trên người hắn thở hổn hển, đã bị hôn đến mặt đỏ tía tai, nghi ngờ chất vấn, – Anh vừa mới cho em ăn trái cây độc có đúng không?
Úc Bách cũng có cảm giác rồi, khiêu khích:
– Đúng, em làm gì được anh nào?
– Em… – Trà Lê hung dữ lên, – Em có thể trói anh lại, lấy roi quất anh!
Úc Bách cười lên, nói:
– Ồ, sao em biết làm vậy anh sẽ sung sướng?
Thời điểm vô tình tán tỉnh nhau, Trà Lê cái gì cũng không hiểu bởi vì kẻ vô tri không sợ mà có thể bất khả chiến bại; những lúc nghiêm túc nói những câu trêu chọc, Trà Lê lại bởi vì mặt kiến thức quá hạn hẹn mà lại bại trận.
Trước khi đi ngủ, Trà Lê trở về giường của mình.
Tắt đèn được vài phút, Trà Lê có chút bất an, Nại Lạc này khiến cho anh cảm thấy rất không an toàn, tối hôm qua ngủ cùng Úc Bách cảm giác rất tốt.
Đúng lúc Úc Bách hỏi:
– Em lạnh không?
Đêm nay hoàn toàn không lạnh, Trà Lê do dự nhưng rồi vẫn thành thật đáp:
– Không lạnh.
Úc Bách khựng ba giây mới nói:
– Ừ, thế ngủ đi.
Lại qua nửa phút, Trà Lê lịch sự nói:
– Nhưng mà em muốn ngủ cùng anh, có được không ạ?
Úc Bách lập tức nói:
– Lại đây.
Trà Lê liền đi qua. Hai người đắp chung một chiếc chăn bông, mỗi người đều có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể đối phương tỏa ra.
Úc Bách cảm thấy rất hạnh phúc, lúc này mà bật đèn lên chắc chắn sẽ nhìn thấy những bông hoa trái tim của hắn đang điên cuồng nở rộ.
– Em đảm bảo đêm nay em sẽ không mơ đánh con trai cộng sự nữa. – Trà Lê nói, – Sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.
– Ừ. – Úc Bách nói.
Sáng hôm sau, Úc Bách rất buồn bực, cớ gì mà cảnh sát Trà Lê lại một lời nói một gói vàng? Nói chuyện cũng quá giữ lời đi.
Món ăn ở khác ạn này ngon hơn khách sạn ngày hôm qua một chút, hai người ngọt ngào nắm tay nhau tại bàn ăn, lặng lẽ bàn bạc kế hoạch về nhà hôm nay.
Ngày hôm qua sau một đợt thu thập thông tin, mặc dù Trà Lê không biết gì về chính trị, chỉ căn cứ vào việc tiếp xúc với mấy nhân vật quan trọng cũng phân tích ra được đại khái, nói:
– Em cảm thấy Lam Quân thật có lẽ rất hy vọng nghị viên Hồng được trúng cử, anh ta rất tôn sùng Úc Tùng anh trai anh, chứng minh anh ta vẫn hy vọng thành phố của mình sẽ có một người lãnh đạo tốt.
– Đúng lắm. – Úc Bách càng có suy đoán to gan hơn, – Anh không biết giám đốc làm thế nào thuyết phục được Lam Quân và ông chủ trao đổi thân phận cho nhau, nhưng mà anh nghĩ, Lam Quân là một chính trị gia, anh ta sẵn sàng định cư ẩn danh ở thành phố Noah với thân phận mới không liên quan gì đến chính trị, có lẽ chỉ để tránh đối đầu với nghị viên Hồng trong cuộc tổng tuyển cử.
Bối cảnh gia đình của Lam Quân rất phức tạp, là chính trị thế gia cùng mấy gia tộc đại phú hào đỉnh cấp có mối liên kết qua mấy thế hệ, đến thế hệ Lam Quân, toàn bộ đại gia tộc cũng chỉ có anh ta thích hợp nhất bị đẩy lên vị trí thị trưởng.
Anh ta chắc chắn có kháng cự lại gia tộc, cuối cùng đã nhận ra rằng với tư cách cá nhân, anh ta sẽ khó thoát khỏi xiềng xích của gia tộc, cho dù anh ta có trúng cử thị trưởng, chỉ sợ cũng không thể thực hiện được khát vọng của mình mà tiếp tục làm con rối sau lưng đại tư bản.
Ngoài sự hỗ trợ mạnh mẽ về tài chính, bản thân Lam Quân cũng rất có năng lực, lật lại tin tức của nửa năm trước, tỷ lệ ủng hộ của dân chúng đối với anh ta cũng ngang bằng với Nghị viên Hồng. Hiện tại phe “Lam Quân” đã bị nghị viên Hồng áp chế hoàn toàn, đơn giản là Lam Quân giả không có bản lĩnh.
Úc Bách nói:
– Có lẽ sau khi nhìn rõ điều này, anh ta cảm thấy tốt hơn nên rời khỏi đây và trao cơ hội giành chiến thắng trong cuộc bầu cử cho nghị viên Hồng, như vậy có lẽ còn mang lại một tia hy vọng cho tương lai của Nại Lạc.
Tỷ lệ ủng hộ của dân chúng đối với nghị viên Hồng đã vượt quá 60%, chỉ còn mười ngày nữa là đến ngày bỏ phiếu cuối cùng, nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy thì kết quả mà Lam Quân hy vọng sẽ xuất hiện, tức là nghị viên Hồng sẽ được bầu làm thị trưởng.
Trà Lê đã hiểu, nói:
– Việc chúng ta phải làm là phá hoại nghị viên Hồng, tốt nhất là nhanh chóng hạ thấp tỷ lệ tán thành của anh ta, Lam Quân nhìn thấy tình thế phát triển khác với mong muốn của mình, nhất định sẽ rất lo lắng.
– Đúng. – Úc Bách nói, – Lam Quân sẽ không muốn nhìn thấy Lam Quân giả không được tán đồng và tôn sùng đặc quyền lên làm thị trưởng, anh ta nhất định sẽ ra tay can thiệp.
Hết chương 42
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...