Trước khi ra ngoài, cả hai đã dùng bữa sáng rất khó ăn tại nhà hàng của khách sạn.
Trà Lê rất ủ rũ, cọng tóc ngốc mềm rũ xuống.
Úc Bách an ủi:
– Nếu trở về được thì chúng ta sẽ ăn tiệc cả tháng nhé.
– Sướng quen rồi giờ khổ không chịu được. – Trà Lê chua xót nói, – Em nhớ mình trước đây chỉ cần lấp đầy bụng thôi. Kỳ thực khi ăn một mình, khẩu vị của em thực sự ở mức trung bình, chỉ sau khi anh đến thì ngày nào em cũng mới ăn được rất nhiều đồ ăn đẹp mắt và ngon miệng.
Sau khi Úc Bách đến, anh đã có người bầu bạn cả ngày, thứ thay đổi tốt hơn không phải là đồ ăn mà là sinh hoạt của bản thân.
Trong lòng Trà Lê xúc động, hai tay nắm lấy một bàn tay Úc Bách, nói:
– Em thích đồ ăn ngon, nhưng em càng thích anh hơn.
– Sao đột nhiên em lại nói vậy. – Úc Bách mặt đỏ lên, nói, – Vì những lời này của em, anh cũng sẽ cố hết mình để tìm được cách trở về.
Trà Lê uể oải nói:
– Lần này em thật sự phải dựa vào anh hết rồi. Cả đời của em cũng chưa từng đi xa, cái gì cũng không biết, nếu như một mình em bị ném tới nơi này, sống sót như thế nào cũng là vấn đề.
Chẳng trách giám đốc trước khi mở cánh cửa không gian ra có nói đưa hai người sang bên kia có thể làm bạn với nhau.
Mưa cuối cùng cũng đã ngừng, là một bầu trời đầy mây.
Hai người dừng lại ở một sạp báo trên đường, Úc Bách mua một tờ báo thời sự tên là “Nại Lạc hôm nay”.
Mạng lưới internet ở đây không đồng đều và các trạm gốc thường xuyên bị tấn công vật lý, cách chính để người dân bình thường có được thông tin xã hội là các chương trình truyền hình và báo chí.
Các tiêu đề trên trang nhất công bố tỷ lệ tán thành của hai ứng cử viên quyền lực nhất trong cuộc đua thị trưởng tính đến ngày hôm qua cơ bản tương tự như những gì được đưa tin trên bản tin truyền hình tối qua, tỷ lệ tán thành của nghị viên Hồng là hơn 60%, trong khi dư luận sự ủng hộ dành cho Lam Quân thấp hơn một chút.
Thái độ đưa tin của tờ báo này rõ ràng là khách quan hơn so với bài Úc Bách lấy bừa được ở đồn cảnh sát ngày hôm qua, theo phân tích của những người ủng hộ cả hai đảng trên tờ báo này, phiếu bầu của nghị viên Hồng hầu hết đến từ tầng lớp dân chúng từ tầng trung và tầng thấp, nhóm người giàu thì thích Lam Quân hơn.
Úc Bách cầm tờ báo cùng Trà Lê xem xong tin tức, Trà Lê nói:
– Anh bảo tờ báo đưa tin bôi đen nghị viên Hồng chi tiền để mua phiếu bầu là do phía Lam Quân giả đưa ra phải không?
– Chắc rồi. – Úc Bách nói, – Bôi đen nghị viên Hồng, hạ thấp tỷ lệ tán thành của anh ta, người hưởng lợi lớn nhất chắc chắn sẽ là Lam Quân giả và các tập đoàn lớn đứng sau gã.
Trà Lê nói:
– Chúng ta nên làm gì mới có thể khiến cho Lam Quân thật ở bên ngoài không thể nhịn được nữa?
Bên trong thế giới truyện tranh Nại Lạc này, không có cách nào để mở cánh cửa không gian ra bên ngoài, nếu họ muốn quay trở về thì vẫn cần sự giúp đỡ của người từ bên ngoài cũng tức là những người đến từ thành phố Noah, trong tay giám đốc có trang thiết bị khống chế kia, chính là chốt mở cánh cửa không gian.
Hai người họ cần phải tạo sóng gió trong cuộc bầu cử thị trưởng Nại Lạc để thu hút sự chú ý của Lam Quân thật, thúc đẩy Lam Quân không thể không ngăn cản hai người phá hoại nơi này, mới có thể tranh thủ cơ hội tìm được đường sống để quay trở về.
Úc Bách nói:
– Anh vẫn chưa nghĩ được cách gì hay, có lẽ chúng ta cứ thâm nhập vào bên trong cuộc tranh cử trước, tìm hiểu tình hình một chút, sau đó mới tìm cách phá vỡ kế hoạch của Lam Quân thật đang ở bên ngoài chú ý đến cuộc tranh cử.
– Thế giờ chúng ta phải làm gì? – Trà Lê hỏi.
Úc Bách cho anh xem trang thứ hai của tờ báo hôm nay, trong đó nói rằng các ứng cử viên thị trưởng sẽ phát biểu diễn thuyết tại một trường đại học nổi tiếng, trình bày các quan điểm chính trị của họ để kéo phiếu bầu của sinh viên đại học. Thời gian chính là hôm nay.
– Đã hiểu. – Trà Lê vui vẻ lên, – Vẫn là vô gian đạo anh nhỉ.
Cả hai đến khuôn viên trường đại học, bên ngoài khán phòng nơi các thí sinh phát biểu
Cách thời gian hoạt động vẫn còn một khoảng thời gian nữa, bên trong bên ngoài khán phòng đều đang bận rộn công tác chuẩn bị, rất nhiều người từ bên ngoài trường đến, tất cả đều là những người ủng hộ các ứng cử viên, còn chưa vào địa điểm đã bắt đầu đấu võ mồm với nhau, công kích nhau, chủ yếu là hai phái của nghị viên Hồng và Lam Quân, còn những ứng cử viên khác thì lực lượng ủng hộ rất ít.
Nhiều sinh viên đại học đeo băng tay tình nguyện đã giúp duy trì trật tự, hướng dẫn những người ủng hộ các ứng cử viên khác nhau vào các khu vực riêng biệt.
Trà Lê chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, còn Úc Bách trước kia cũng chỉ thấy những trò khôi hài này ở trong tin tức nước ngoài, hai người hứng thú đứng nhìn một lúc, còn chưa tìm được cơ hội để trà trộn vào trong đó thì có một người đàn ông trung niên hình như là giáo viên tới nói:
– Này hai em kia, còn không mau đi hỗ trợ đi? Phù hiệu trên tay áo đâu?
Úc Bách tuổi tác cơ thể là hai mươi tuổi, Trà Lê thì vóc dáng trông rất nhỏ nhắn, quần áo và khí chất nhìn rất sạch sẽ, phong thái hoàn toàn khác với người ngoài đến ủng hộ ứng cử viên, giáo viên đã nhận nhầm hai người là sinh viên của trường.
Trà Lê phản ứng rất mau:
– Bọn em để quên phù hiệu tay áo ở nhà rồi ạ, thầy ơi, phải làm sao giờ ạ?
Giáo viên kia cũng không chút nghi ngờ, cầm hai phù hiệu ném cho hai người, thuận tiện hỏi:
– Hai em là sinh viên khoa nào?
Trà Lê nhận phù hiệu đeo trên tay áo, bị hỏi một câu mà ngớ cả người, anh làm sao biết trong trường còn có khoa này kia kia? Nói bừa sẽ lòi đuôi ra đó.
Úc Bách lại bình tĩnh nói:
– Em ở khoa văn học, bạn ấy là khoa thị giác nghệ thuật ạ.
Giáo viên không hỏi lại nữa, bảo hai người mau đi hỗ trợ đi.
– Anh ứng phó nhanh thật đó. – Vừa thoát khỏi tầm mắt của giáo viên, Trà Lê dựng ngón cái lên nói, – Thị giác nghệ thuật là gì, nghe có vẻ ít được để ý, nhưng mà lại có vẻ rất oách. Anh đáp bừa siêu thật đấy.
– Không phải đáp bừa đâu. – Úc Bách nói, – Trên tấm biển giới thiệu ở cổng trường ghi rằng đây là khoa chuyên ngành hàng đầu của trường.
Trà Lê căn bản còn không hề để ý đến tấm biển giới thiệu đó viết cái gì, sinh viên giỏi đúng là quá giỏi, làm cái gì ra cái đó, mức độ chuyên nghiệp của cảnh sát thực tập quả thực càng ngày càng tăng, ngày đi nghìn dặm.
Hai người thành công trà trộn vào hậu trường. Các ứng viên đã đến và đang chờ ở các phòng chờ ở các khu vực khác nhau.
Con đường rất rộng ở hậu trường phân thành hai nhanh, một trái một phải lập hai tấm biển chỉ dẫn, hướng bên trái là “Hồng”, hướng bên phải là “Lam”.
– Chúng ta…- Trà Lê nhanh chóng quyết định, nói, – Phân công nhau hành sự đi, anh đi đến chỗ Lam Quân giả, anh ta biết em, em không nên gặp anh ta.
Lam Quân giả đang tận hưởng cuộc sống ở đây, bất kể gã có tự nguyện đến đây hay không nhưng chắn chắn hiện tại gã không muốn quay lại thành phố Noah chút nào, nếu để gã nhìn thấy Trà Lê, với cái nết của gã, đừng mong gã ta sẽ hỗ trợ cung cấp, có khi còn bị gã nhân cơ hội trả thù cũng nên.
Trà Lê nói:
– Gã với Úc Bách 1.0 không quen biết nhau, anh có thể ngụy trang thân phận lừa gã, em đi bên nghị viên Hồng tìm hiểu tình hình. Sau đó chúng ta lại gặp mặt, trao đổi thu thập được tin tức.
Úc Bách biết đây là sự sắp xếp hợp lý nhất, nhưng hắn vẫn không khỏi lo lắng nói:
– Một mình em có được không?
Trà Lê nói:
– Em còn lo lắng cho anh hơn được chưa!
Anh lo lắng giá trị vũ lực của Úc Bách quá thấp kém, gặp nguy hiểm liệu có tự bảo vệ được bản thân hay không. Úc Bách thì lo lắng Trà Lê quá đơn thuần, việc sinh tồn ở địa phương này có nguy hiểm rất lớn.
Cuối cùng vẫn là cảnh sát Trà Lê chủ trì đại cục, nói với cảnh sát thực tập Úc Bách:
– Lựa chọn nghề nghiệp có ý nghĩa danh dự đòi hỏi anh phải có dũng khí đối mặt với những rủi ro tương ứng, em đã có sự chuẩn bị từ lâu rồi, anh không cần phải lo lắng cho em đâu, đây cũng là cơ hội hiếm có để anh rèn luyện. Đánh xong trận chiến vô gian đạo này trở về là anh sẽ có hy vọng được chuyển chính thức rồi. Tiền đề là anh phải chú ý an toàn, thấy tình thế bất ổn thì phải rút lui ngay đó.
Úc Bách nghĩ một chút rồi dặn dò:
– Em cũng không được một mình rời khỏi trường, chờ hoạt động kết thúc rồi, chúng ta sẽ gặp nhau ở đài phun nước bên ngoài khán phòng, không gặp không về.
Hắn nhìn Trà Lê đang đi về hướng “Hồng”, rồi quay người đi theo hướng ngược lại.
Trà Lê tiến vào một phòng chờ trống, nghị viên Hồng cùng đoàn đội của anh ta còn chưa đến, sau khi vào trong anh liền ngồi xuống ghế chờ.
Không biết Úc Bách bên kia thế nào rồi?
Úc Bách đi tới phòng nghỉ của Lam Quân, bên này Lam Quân giả cũng còn chưa tới, phòng nghỉ đã được trang hoàng lại với những đồ trang trí sang trọng, trên bàn có một chiếc ghế sofa lớn hạng nhất, trên bàn có rượu vang đỏ và ly rượu, còn có một chiếc tháp bánh ngọt trái cây rất tinh xảo.
… Căn phòng này có vẻ thích hợp Trà Lê hơn, Úc Bách nghĩ như thế.
Trà Lê đang ngồi phát ngốc trên ghế, cửa phòng khách bị đẩy ra.
Nghị viên Hồng sải bước đi vào, theo sau là một thanh niên ăn mặc như thư ký, người thanh niên vừa nhìn thấy Trà Lê liền nói:
– Em kia là ai? Còn không mau ra ngoài đi.
Trà Lê cho anh ta xem phù hiệu trên tay áo mình, nói:
– Tôi là sinh viên tình nguyện.
Thư ký kia vẫn nhất quyết muốn đuổi Trà Lê ra ngoài, nhưng Trà Lê lại liên tục lặp lại như máy đọc:
– Tôi là sinh viên, tôi thật sự là sinh viên đó.
Nghị viên Hồng nói với thư ký:
– Thôi cứ để cậu ta ngồi đó đi, nhiều ghế như thế, để người ta ngồi cũng không sao cả.
Thư ký không nói gì, nhưng vẻ mặt có vẻ không hài lòng với nghị viên Hồng, nghị viên Hồng cũng có chút xa cách với anh ta.
Trà Lê đã nhận ra, quan hệ giữa nghị viên Hồng và thư ký không được tốt, thế vì sao lại chọn một người không hòa hợp làm thư ký của mình?
Anh lật xem giao diện thông tin của nghị viên Hồng, tất cả biểu hiện đều là ký tự hỗn loạn, là ký tự hỗn loạn rất giống ông chủ 2.0 ở thành phố Noah.Điều này làm anh càng thêm chắn chắn, ông chủ 2.0 chính là Lam Quân từ nơi này đi ra ngoài.
Hình ảnh nghị viên Hồng hoạt động trên bản tin TV còn đẹp trai hơn nhiều so với ảnh chụp trên báo chí, lúc này Trà Lê được nhìn thấy người thật, cảm thấy mỗi một cử chỉ của anh ta đều rất có sức cuốn hút, là kiểu quyến rũ đáng tin cậy của một chính trị gia.
Thư ký không ở trong phòng nữa mà đi ra ngoài.
Chỉ còn lại Trà Lê và nghị viên Hồng, Trà Lê nhìn thấy bên cạnh một chiếc ấm nước lạnh ngắt, vì vậy liền học theo thân phận của sinh viên tình nguyện đi rót chén nước cho nghị viên, cũng rót cho mình một cốc để uống, tình cờ thấy khát.
– Cám ơn em. – Nghị viên Hồng lịch sự cảm ơn Trà Lê, đây là lần đầu tiên Trà Lê nghe được hai từ này của người dân địa phương kể từ khi đến đây.
Anh ta uống ngụm nước, lại hỏi tên Trà Lê, học chuyên ngành gì.
Trà Lê bắt chước theo Úc Bách đáp:
– Thị giác nghệ thuật ạ.
– Thì ra là nguyên ngành nghệ thuật. – Nghị viên Hồng cười, – Chắc cũng là con cái nhà giàu rồi.
Trà Lê tối qua xem chương trình của anh ta trên TV và có ấn tượng tốt với người này, người thật cũng tạo ấn tượng tốt với người khác, so sánh với Lam Quân giả ứng cử viên bên kia, nếu Trà Lê là dân bản xứ, không hề nghi ngờ anh sẽ hy vọng nghị viên Hồng sẽ trúng cử thị trưởng.
Nghị viên Hồng dường như thực sự không để ý đến việc có một sinh viên ở trong phòng, anh ta thoải mái mở notebook ra, sửa lại những từ ngữ trong bài phát biểu cơ bản đã viết, cũng đọc thầm tốc ký của mình.
Trà Lê nhìn thoáng qua, ồ, anh ta thực sự đã tự mình viết bản thảo, thậm chí còn mài súng trước trận chiến …
Nghị viên Hồng thấy Trà Lê đang xem bèn chuyển màn hình qua cho anh nhìn, nói:
– Em đang xem cái này phải không? Lát nữa lúc diễn thuyết thì nghe một chút nhé.
– Được ạ. – Trà Lê nói, – Anh có nghĩ mình có thể được bầu làm thị trưởng không?
Nghị viên Hồng kinh ngạc, cười nhìn Trà Lê:
– Tôi cũng không biết, hy vọng là có thể.
– Tôi cũng hy vọng anh trúng cử. – Trà Lê nói, – Lam Quân kia cũng không phải là người tốt.
Bên kia, trong phòng nghỉ của Lam Quân, Lam Quân giả còn chưa tới, nhưng đội chiến dịch tranh cử của hắn cùng mấy người hầu đã đến trước, còn có người mang theo máy ảnh, đội ngũ đang chuẩn bị các dụng cụ thiết bị ghi lại toàn bộ chiến dịch của Lam Quân giả nhằm mục đích sử dụng để quảng bá cho nhân vật, một phần công việc của một chính trị gia là thực hiện các chương trình truyền hình thực tế.
Úc Bách hiểu đạo lý đối nhân xử thế hơn so với Trà Lê, khi bọn họ tiến vào, hắn giả vờ nghiêm túc bày tháp đồ ăn, nói rằng trường học đã sắp xếp cho mình đến đây để làm việc.
Trong đoàn đội này cũng có một người trông giống như thư ký, Úc Bách cảm giá gã giống một đại nội tổng quản, nói chuyện bóp giọng nói, luôn vênh mặt hất hàm sai khiến, tác phòng coi thường người khác.
Đại tổng quản nhìn nhìn Úc Bách, hình như là rất hài lòng với vẻ bề ngoài của hắn, gật đầu, không đuổi hắn đi.
Nhưng những người khác lại tự động đẩy Úc Bách ra ngoài.
Mọi thứ đã sẵn sàng, một số ứng cử viên khác đã phát biểu ở bên ngoài, Lam Quân giả mới đi vào, từ tư thế đi vào cửa của gã là có thể nhìn ra được con người của gã rất độc tài, gã cũng không chú ý đến mọi người, như là trong phòng không có ai có thể khiến gã chú ý đến.
Đại tổng quản quỳ xuống phục vụ, lấy bài phát biểu đã soạn sẵn trong cặp táp ra, Lam Quân giả hờ hững lật xem rồi ngoắc ngón tay, đại tổng quản vội đánh mắt ra hiệu với người bên cạnh, có người lập tức dâng hộp xì gà lên.
Bên cạnh đặt một màn hình điện tử, Lam Quân giả xem thời gian, bật màn hình lên, kết nối với video hiện trường diễn thuyết ở bên ngoài, vừa lúc nghị viên Hồng đi lên bục phát biểu, đứng phía sau microphone, nở nụ cười tự tin và khiêm tốn với bên dưới sân khấu.
Lam Quân giả cất tiếng cười khinh thường.
Trong đoạn đầu tiên của bài phát biểu, nghị viên Hồng tung ra nền tảng cho niềm tin của mình vào việc theo đuổi địa vị chính trị và mong muốn đấu tranh để giành thêm quyền sinh tồn cho những người sinh ra ở tầng lớp dưới cùng như mình.
Lam Quân giả xem phát sóng trực tiếp cười lạnh lùng, nói:
– Một đám tố chất thấp kém, không thể tạo ra giá trị mà chỉ đòi quyền lợi, đúng là rác rưởi.
Úc Bách: – …
Đại tổng quản sợ hãi tay run rẩy cắt hỏng hộp xì gà, trên trán lập tức đổ mồ hôi hột, Lam Quân giả nhướng mày lên đang sắp bùng nổ, đại tổng quản vội nói:
– Xin ngài đừng nổi giận, nơi này có người, nhiều ánh mắt đang nhìn ngài đấy.
Đại tổng quản quay đầu lại tìm Úc Bách ở trong đám người, Úc Bách đã sắp bị chen ra bên ngoài cửa rồi, đại tổng quản vẫy tay với hắn:
– Này em sinh viên kia, lại đây!
Úc Bách bước tới, đại tổng quản thì thầm vài câu với Lam Quân giả, Lam Quân giả gật đầu, lúc này gã cũng thấy rõ Úc Bách, nói:
– Sao tôi thấy chú em có vẻ quen quen nhỉ?
Thời điểm Trà Lê bắt gã có từng điều tra mối quan hệ xã hội của gã một lần, Trà Lê nói gã và Úc Bách không quen biết. Nhưng không loại trừ khả năng gã có từng xem video hoặc là ảnh chụp của Úc Bách 1.0 ở trên mạng, 1.0 là một người nổi tiếng ở thành phố Noah.
Úc Bách chỉ đành giả ngu:
– Tôi có gương mặt đại chúng thôi ạ.
Lam Quân giả híp mắt lại:
– Có biết cắt xì gà không?
Úc Bách nói:
– Tôi biết.
Lam Quân giả bảo hắn qua cắt xì gà cho mình, đại tổng quản bước sang một bên nhường vị trí, Úc Bách cắt xìa gà cho Lam Quân giả và còn châm lửa cho gã.
– Được đấy. – Lam Quân giả hút xì gà, liếc nhìn mặt Úc Bách.
Chờ Lam Quân giả đi lên sân khấu diễn thuyết, đại tổng quản đi đến trước mặt Úc Bách, chua lè nói:
– Số may đấy, chú em được sếp coi trọng rồi.
– … – Úc Bách thầm nghĩ, các người không làm sao chứ? Các người vẫn bình thường chứ vẫn bình thường chứ?
Sau khi hoạt động diễn thuyết kết thú, Trà Lê đúng hẹn chờ Úc Bách ở đài phun nước, nhìn thấy Úc Bách đang bước nhanh tới thì đi lên đón, hai người nắm lấy tay nhau, xác nhận đối phương đều an toàn thì cùng đồng thời mở miệng, câu đầu tiên nói lại là:
– Nói tóm tắt…
Hai người: – …
Úc Bách nói:
– Thế em nói trước đi, tình hình thế nào?
Hai người họ đã giành được sự tin tưởng của Lam Quân giả và nghị viên Hồng theo những cách khác nhau.
Trà Lê nói:
– Nghị viên Hồng nói sẽ đưa em đi tham quan khu Loan Yêu.
Cái gì vậy trời? Úc Bách rất nghi ngờ, hỏi:
– Anh ta có phải người tốt không? Anh ta sẽ không định làm gì em đấy chứ?
–??? – Trà Lê nói, – Làm gì là làm gì? Đó là khu ổ chuột, vì nhà cửa thấp bé, dân cư nơi đó không thể nào đi thẳng được cho nên mới có tên là khu Loan Yêu. Anh ta muốn đi đến đó để diễn thuyết, chủ yếu là để kéo phiếu bầu. Em nói chưa từng đến đó bao giờ, nên anh ta nói sẽ dẫn em đi tham quan một chút.
Úc Bách đã hiểu ra:
– Ừ…thế mà nhớ chú ý an toàn. Lam Quân giả bảo anh đi dựa tiệc với anh ta.
Trà Lê bắt chước hắn kêu lên:
– A, anh ta có phải người tốt không? Anh ta sẽ không làm gì anh đấy chứ?
Úc Bách: – …
Nhưng trên thực tế Úc Bách căn bản không biết rõ là đi làm gì.
Nghe hắn giải thích ngắn gọn, Trà Lê nói:
– Ồ, đẹp trai là không giống nhau ngay.
Úc Bách: – …Coi như là em đang khen anh đi.
Trà Lê đương nhiên không yên tâm chút nào, không nói năng gì móc súng ra đưa cho Úc Bách, dạy cho hắn cách mở chốt như thế nào ngay tại chỗ.
Úc Bách muốn đẩy súng lại cho anh, lại nghĩ đến thân thủ của anh rất tốt, khả năng tự bảo vệ cao hơn mình rất nhiều nên cuối cùng đành bỏ cuộc, làm học theo Trà Lê, nhét súng vào sau hông của mình.
– Nếu không thực sự cần thiết thì đừng nổ súng. – Trà Lê dặn dò, – Việc kiểm soát súng ở nơi này không nghiêm ngặt, nếu có người nổ súng thì sẽ có nhiều người bắn trả hơn, rất dễ xảy ra một cuộc đấu súng hỗn loạn. Tóm lại anh nhớ cẩn thận.
Người của đại tổng quản đi tới đây thúc giục Úc Bách cần phải đi ngay.
Úc Bách không kịp nói gì nữa siết lấy tay Trà Lê rồi vội vàng rời đi.
Trà Lê đi theo nghị viên Hồng đi đến khu ổ chuột.
Anh đã tận mắt chứng kiến tình hình hiện tại của khu Loan Yêu, lại nghe nghị viên Hồng diễn thuyết ở nơi đó, càng cho rằng nghị viên Hồng là một người tốt, có lý tưởng chính trị và quan tâm nhân văn, nếu nghị viên Hồng trúng cử, có lẽ Nại Lạc sẽ có sự thay đổi.
Khi xong việc thì trời đã sẩm tối, nghị viên Hồng bảo anh lên xe mình cùng đi về trung tâm thành phố, đã coi anh trở thành một đứa trẻ sống trong khu trung tâm của những người giàu có rồi.
Trà Lê lo lắng cho Úc Bách, đứng ngồi không yên nhìn ra ngoài cửa sổ, nghị viên Hồng hỏi anh:
– Em làm sao vậy?
– Tôi có một người bạn ngày hôm nay cũng đi làm tình nguyện viên, đang phục vụ ở chỗ Lam Quân. Tôi đi theo anh đến đây, anh ấy thì đi theo Lam Quân rồi.
Nghị viên Hồng nhíu mày lại:
– Đi đâu?
Trà Lê nói:
– Nói là đi dự tiệc, tôi cũng không biết cụ thể là đi đâu nữa. Bạn tôi hai mươi tuổi, rất đẹp trai, đôi mắt to tròn giống như nho đen, làn da trắng như sữa bò, cao 1m85, có cơ bụng, dáng người đẹp lắm, còn rất lớn.
Nghị viên Hồng: – …
Trà Lê nói:
– Ý tôi là hình như Lam Quân nhìn trúng vẻ đẹp của anh ấy…Không đúng, mà chắc chắn là nhìn trúng sắc đẹp của anh ấy. Tôi cũng thấy anh ấy siêu đẹp trai, ai thấy cũng đều bị mê hoặc hết á.
Nghị viên Hồng: – …
Trà Lê tiếp tục:
– Anh có cách nào để biết Lam Quân dẫn bạn tôi đi dự tiệc ở đâu không?
– …Có thì có. – Nghị viên Hồng nói, – Sẽ không xảy ra chuyện mà em đang lo lắng đâu. Lam Quân thích phụ nữ, hơn nữa là kiểu phụ nữ trưởng thành quyến rũ.
– Thật không? – Trà Lê ngạc nhiên, – Anh có vẻ như rất hiểu anh ta nhỉ? Kể cả chuyện này cũng biết cơ à? Chắc là anh âm thầm điều tra sở thích tình dục của đối thủ cạnh tranh nhỉ?
Nghị viên Hồng giải thích:
– Chúng tôi là bạn đại học với nhau.
–! – Trà Lê tức khắc bổ não ra một câu chuyện xưa cực kỳ ly kỳ.
Vậy là Lam Quân thật thích phụ nữ trưởng thành quyến rũ, nhưng mà Lam Quân giả thì không chắc nha!
Trà Lê vẫn thấy rất lo lắng.
Nghị viên Hồng nói tiếp:
– Anh ta sẽ không làm gì với bạn của em đâu. Anh ta có một vị hôn thê rất giỏi, anh ta muốn trúng cử thì cần phải có được sự ủng hộ của bố vợ tương lai cùng với hôn thê của mình. Ít nhất thì trước khi kết thúc cuộc tranh cử này, anh ta sẽ không xằng bậy ở bên ngoài, nếu đánh vào mặt hôn thê của mình, thế thì cuộc tranh cử của anh ta sẽ bị ngâm nước nóng ngay.
Lam Quân giả cũng thích phụ nữ.
Gã mang Úc Bách đi ra ngoài không phải là muốn làm gì anh mà là dự tính dùng Úc Bách đẹp trai ngời ngời để đi lấy lòng chủ nhân của bữa tiệc – con trai của một đại gia tài chính có thể hỗ trợ tài chính cho chiến dịch của gã.
Úc Bách bị vây trong cái gọi là trò hề trong bữa tiệc thượng lưu hồi lâu, sau đó bị gọi lên đưa đến một căn phòng nào đó.
Con trai của ông trùm tài chính nặng hơn 200 kg, mắt sáng lên khi nhìn thấy Úc Bách đẹp trai.
Úc Bách hai mắt tối sầm, chuẩn bị rút súng ra.
Con trai của ông trùm tài chính vui vẻ nhặt một cây roi ở bên cạnh, ném mình xuống đất, hưng phấn yêu cầu Úc Bách quất mình.
Úc Bách tay đã sờ vào súng: – …
Khi hai bên đang giằng co, cửa sổ căn phòng bị đẩy ra, một bóng người nhanh chóng từ cửa sổ nhảy vào, dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, sau khi đứng vững thì hoảng sợ nhíu mày nhìn hai người bên trong phòng, mù mờ hỏi:
– Hai người đang làm gì thế?
Úc Bách vừa ngạc nhiên lại vừa lo lắng, đồng thời cũng thấy mẹ nó thật thái quá, kêu lên:
– Em là Spider Man đấy à? Đây là tầng 5 đấy, em đi lên kiểu gì?
– Đơn giản lắm mà. – Trà Lê làm mẫu ngay tại chỗ nhảy nhảy lên, – Như này này, còn như này, cuối cùng như này, thế là em lên đây được.
– … – Úc Bách hoàn toàn nhìn không hiểu được rốt cuộc là như thế nào, không để tâm đến những chi tiết này nữa, bước lên ôm chặt lấy Trà Lê.
Ở một nơi như thế này, mỗi khoảnh khắc xa nhau đều kéo dài như một năm.
Cả buổi chiều, Úc Bách đều vô cùng hối hận vì đã đồng ý với đề nghị phân chia nhau hành động của Trà Lê, hắn phải thừa nhận rằng sự an toàn như mơ của thành phố Noah đã làm tê liệt cảm giác nguy hiểm của mình.
Con trai của ông trùm tài chính không hiểu sự việc, nhìn thấy có người vừa tới còn đẹp hơn và cay hơn, gã còn tưởng rằng Trà Lê là tặng phẩm cùng với Úc Bách, vui vẻ:
– Gã Lam Quân này đúng là nhiều chiêu trò nha!
Trà Lê ban đầu không nhìn rõ, tưởng Lam Quân giả đang làm trò hề gì, hiện tại bị người này làm cho hoảng sợ, nói:
– Này cái anh kia, đồ ăn nơi này khó nuốt như thế, sao anh lại có thể nặng cân đến mức này được?
Con trai của ông trùm tài chính rõ ràng không hề quan tâm đến vóc dáng của mình, cho nên không để bụng người khác đánh giá mình như thế nào, anh ta vốn dĩ đang quỳ dưới đất chờ Úc Bách quất mình, hiện tại sung sướng quỳ đi tới muốn hôn lên chân Trà Lê.
– Anh làm cái trò gì thế? – Trà Lê nhấc chân đá anh ta đi.
Con trai của ông trùm tài chính ngã lăn ra đất, say sưa trước cú đá của Trà Lê siêu đẹp trai này, nhiều lần cố gắng nắm lấy mắt cá chân của Trà Lê mà không bắt được, bèn bò dậy nhào vào Trà Lê.
–??? – Trà Lê vẫn không hiểu ý của anh ta, nhìn thấy anh ta lao về phía mình, anh dùng một tay nắm lấy cánh tay anh ta, nghiêng người thành hình cánh cung, dùng chiêu thức khéo léo quật ngã anh chàng to lớn qua vai mình.
Kết quả là anh ta giống như càng si mê hơn.
Trà Lê: –??? Tình huống chết tiệt gì thế?
Úc Bách không nhịn được nữa nói:
– Em đừng có khen thưởng anh ta nữa!
Hết chương 41
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...