Ông chủ quán bar cuối cùng cũng bận xong việc khác và đến tìm Úc Bách, vừa lúc đó trên sân khấu đang có giờ nghỉ giữa các tiết mục, tiếng ồn không quá lớn, vừa đi đến quầy đã nghe thấy câu nói sau cùng của Trà Lê.
– Hai người đang nói gì thế? – Ông chủ đứng bên ngoài ghế dài, sau khi Úc Bách làm động tác “mời” mới bước vào.
Anh ta thấy rất hứng thú hỏi:
– Thật và giả, hai người đang thảo luận về vấn đề triết học à?
Úc Bách và Trà Lê vẫn ôm nhau như cặp song sinh dính liền, nhưng trong quán bar này mỗi đôi đều là như thế, ông chủ cũng không để ý.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh, nhìn chai rượu ngoại do Úc Bách gọi đặt trên bàn, vẻ mặt lộ rõ sự cảm kích chân thành và chân thực.
– Em ấy uống uống quá nhanh, – Úc Bách giải thích với tình trạng say chuếnh choáng của Trà Lê với ông chủ, – Em ấy say rồi, đợi một lát nữa là sẽ ổn.
Ông chủ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Trà Lê còn dựa vào vai Úc Bách, đôi mắt chớp chớp vài cái, không nói gì.
Úc Bách nghĩ một chút, trả lời câu hỏi của ông chủ:
– Chúng tôi đang thảo luận phải thông qua cái gì mới biết mình có phải là sự tồn tại chân thật hay không?
Ông chủ nói:
– Thú vị đấy, thế cuộc thảo luận đã có kết quả chưa?
Trà Lê không trả lời, cảnh sát thực tập Úc Bách đáp một cách không rõ ràng:
– Chưa có kết quả, chỉ là buổi trò chuyện tâm sự mà thôi.
– Rất khó để biết được. – Ngoài dự đoán chính là ông chủ đột nhiên phát biểu đối với chính câu hỏi của mình, – Chân thật, bản thân nó đã là một sự nghi ngờ rồi.
Úc Bách bị gợi lên hứng thú, hỏi:
– Tức là thế nào?
Ông chủ chỉ vào cốc nước chanh trên bàn nói:
– Lấy nước làm ví dụ, nước là sự tồn tại chân thật, nhìn thấy được và uống được, nhưng khi nó biến thành hơi nước thì không nhìn thấy được, vậy nước kia có phải là sự tồn tại chân thật hay không?
Úc Bách cười cười, nói:
– Siêu hình học rồi.
Từ điểm này có thể biết được ông chủ đã trải qua hệ thống giáo dục không có phép biện chứng duy vật.
– Tôi từng xem một bộ phim khoa học viễn tưởng. – Trà Lê chợt lên tiếng, – Quả trứng Phục sinh ở đoạn kết rất thú vụ, nhân loại, địa cầu, Thái Dương hệ đều rất nhỏ bé, chỉ là một sự tồn tại nhỏ bé không đáng kể trong hệ Ngân Hà, mà ngay cả hệ Ngân Hà cũng chỉ là một một viên bi thủy tinh được chơi bởi một loại sinh vật có chiều cao hơn nào đó, và loài sinh vật này còn có rất nhiều viên thuỷ tinh cùng loại.
– …Anh cũng từng xem rồi. – Úc Bách nói.
Kết hợp những thông tin đã biết, Úc Bách biết rằng nơi này có rất nhiều tác phẩm văn học nghệ thuật, tất cả đều là hình chiếu biến hình của thế giới thực. Nhưng hắn đang thấy lạ là vì sao Trà Lê lại đột nhiên nói đến cái này.
Chỉ có ông chủ là không hiểu, hỏi:
– Ồ, tôi rất ít khi xem phim, vừa nghe thế là thấy rất thú vị rồi, liệu nó có tượng trưng đặc biệt gì không?
– Thế giới này có thể là thật, hoặc cũng có thể đều là giả. – Trà Lê vẫn cứ dựa vào vai Úc Bách, chỉ chỉ vào ngực hắn, nói, – Người này này, anh ấy từ thế giới khác xuyên tới, anh ấy cho rằng chỉ có thế giới của mình mới là chân thật.
Úc Bách lộ vẻ bất đắc dĩ.
Nghe được câu này, sắc mặt ông chủ hơi thay đổi.
Úc Bách trầm ngâm nói:
– Mỗi một thế giới đều có thể là món đồ chơi, công cụ hoặc là tác phẩm của sinh vật ngoài hành tinh, chân thật là chân thật tương đối, và hư cấu cũng vậy.
Ông chủ giật mình, sau đó gật đầu tán thành, nhìn vẻ mặt của anh ta cho thấy anh ta vẫn đang nghiền ngẫm câu nói của Úc Bách.
Câu nói của Úc Bách cũng khiến chủ đề này kết thúc.
Ca sĩ trên sân khấu bắt đầu hát, bài hát vang lên, quán bar tràn ngập sự thoải mái và vui vẻ của cuộc sống về đêm, chỉ có gian ghế dài nơi ba người Trà Lê đang ngồi là yên tĩnh lạ thường.
Ông chủ vốn là một quý ông luôn tự tin và thoải mái nhưng hiện tại là như đứng ngồi không yên, đề tài vừa rồi có lẽ đã đâm trúng nội tâm anh ta.
Trà Lê nhìn ông chủ một lúc, sau đó vươn tay quàng lấy cổ Úc Bách, trong âm thanh tiếng nhạc thì thầm với Úc Bách, như thể họ đang thì thầm giữa những người yêu nhau. Trên thực tế thì Trà Lê bám vào bên tai Úc Bách nói:
– Anh mau xem phản ứng của anh ta đi, em cho rằng anh ta chắc cũng xuyên từ thế giới khác tới đấy.
Úc Bách: – …
Hắn nhìn Trà Lê, đôi mắt Trà Lê sáng ngời có thần, cảm giác say đã rút đi.
Kết quả tốt nhất lúc này chắc chắn là ông chủ đã nhận ra mình đã bị nhìn thấu và chủ động giải thích chuyện gì đang xảy ra với mình. Cơ mà ông chủ lại rõ ràng đang do dự, nhưng loại phản ứng tự bảo vệ này mới hợp lý, không giống như Úc Bách ngay khi vừa xuyên qua đã không chút đề phòng đã tự báo ra thân phận của mình, chỉ sợ đây chính là tình huống độc đáo có một không hai.
– Anh với ông chủ uống rượu tâm sự đi, để em quan sát tiếp. – Anh nói với Úc Bách, sau đó rời khỏi đùi hắn ngồi xuống bên cạnh hắn.
Úc Bách rót rượu cho ông chủ, ông chủ mỉm cười nói cảm ơn, qua khoé mắt liếc Trà Lê.
Trà Lê dựa lưng vào ghế sofa mỉm cười nhìn hai người đàn ông uống rượu, dường như đã quên mất những gì mình vừa nói, đó chỉ là câu chuyện phiếm thuận miệng nói ra trong trạng thái say rượu mà thôi.
Úc Bách và ông chủ uống rượu và nói chuyện về nhạc giao hưởng và cũng nói về ca sĩ trên sân khấu, ông chủ dần dần thả lỏng, còn để lộ rằng mình cũng đã dò hỏi về thân phận của Úc Bách, đã biết gia thế của hắn.
Trong hồ sơ, Úc Bách từng đọc rồi, bố mẹ của ông chủ đều là những người nổi tiếng trong giới kinh doanh, tuy không sánh bằng gã khổng lồ bán lẻ của nhà họ Úc ở Thành phố Noah, nhưng ông chủ cũng coi như là con nhà giàu, khác với Úc Bách, mối quan hệ của anh ta và bố mẹ rất bình thường, gần như không có liên lạc gì —— bản thân 1.0 còn như thế, 2.0 tất nhiên không có nghĩa vụ phải duy trì mối quan hệ con cái với bố mẹ.
Ông chủ còn nói chuyện với Úc Bách về tổng thư ký Úc Tùng:
– Anh ta rất giỏi, mọi chính sách mới mà anh ta đưa ra kể từ khi nhậm chức đều thể hiện lòng dũng cảm và trí tuệ của mình. Tôi thực sự tin tưởng rằng dưới sự lãnh đạo của anh ta, cuộc sống của cư dân thành phố Noah nhất định sẽ ngày càng tốt hơn.
Khi nói chuyện, trên mặt hắn hiện lên một tia buồn bã.
Trà Lê cảm thấy nét mặt này của anh ta rất là quen, có chút giống…giống Úc Bách mỗi khi nhớ nhà thì đều toát lên sự u buồn này.
Trà Lê bám lấy một bên cánh tay của Úc Bách.
Úc Bách cũng không biết anh đang nghĩ gì, bị kéo đương nhiên là rất vui sướng.
– Tôi nói anh này, – Úc Bách nghiêm túc nói với ông chủ, – Sau này đừng có phạm tội gì nữa, đừng bao giờ.
Ông chủ cũng cười trả lời:
– Đương nhiên không rồi. Tôi sẽ tuân thủ pháp luật, sẽ không để anh cảnh sát khó xử.
Đêm nay kết thúc tương đối sớm, dường như không thể lấy được thêm tin tức hữu dụng nào từ chỗ ông chủ, ông chủ tính tình hiền lành nhưng tâm lý đề phòng lại rất nặng, không dễ dàng để lộ ra nhiều. Hơn nữa, nếu ở lại lâu hơn, chỉ sợ Úc Bách sẽ phải uống nhiều hơn, nên hai người rời khỏi quán bar trước.
Trước khi đến nghĩ rằng sẽ uống rượu nên hai người không lái xe tới, chậm rãi đi dọc con phố đến ga tàu điện ngầm.
Úc Bách rất thích ban đêm ở thành phố Noah, trong không khí luôn gợi lên làn gió đêm ôn hoà, mỗi khi ngước lên còn nhìn thấy được những vì sao xa xôi lấp lánh trên bầu trời đêm, như thể có một mảnh nhung xanh mềm mại đang nhẹ nhàng bao trùm toàn bộ cả thế giới.
Lượng rượu tối nay hắn uống phải nói là vừa đủ, thần trí rất tỉnh táo nhưng lại có chút cồn mang đến cảm giác hạnh phúc lâng lâng.
Đúng như Trà Lê đã nói, mọi thứ ở đây đều rất chân thực, làn gió nhẹ thổi vào mặt, bầu trời đêm tuyệt đẹp, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu vang và thậm chí cả phản ứng thần kinh sau khi uống rượu cũng không khác gì ở thế giới thực.
Hắn nghiêng đầu nhìn chăm chú vào Trà Lê, trong mắt tràn ngập sự yêu thích như trước đây, nhưng cũng có chút ngưỡng mộ mà trước đây chưa từng có.
Chỉ cần nghiêm túc sống thì bất kể ở nơi nào, nơi đó đều là thế giới chân thật. Đây là triết lý sống của nhân vật trong truyện tranh Trà Lê, người tự xưng là sinh vật ngoài hành tinh đã dạy hắn.
Trà Lê vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ, bí mật đằng sau những ký tự hỗn loạn của ông chủ là gì, đột nhiên bất ngờ bị ôm lấy, anh bị Úc Bách từ bên cạnh ôm lấy vai, xoay người anh lại rồi ôm chặt lấy.
Úc Bách rất cao, tứ chi tương ứng thon dài, một cánh tay gần như ôm toàn bộ cơ thể Trà Lê vào trong lòng, với tư thế này ôm lấy anh, tiếp tục đi về phía trước.
– Chúng ta đang đi trên đường đấy, anh đừng có ôm em. – Trà Lê nho nhỏ kháng nghị một chút, nói khẽ, – Nếu không cẩn thận bị vấp ngã, em sẽ trừ điểm thực tập của anh.
– Trừ đi, em trừ thoải mái. – Úc Bách cười nói.
Hắn chắc chắn rằng khoảnh khắc mình ôm Trà Lê đã nhìn thấy cọng tóc ngốc của anh vui sướng dựng thẳng lên, chứng minh Trà Lê cũng thích hắn có những hành động thân mật như vậy.
Quả nhiên, Trà Lê không nói thêm gì về việc trừ điểm mà hỏi:
– Anh đang vui cái gì vậy? Uống nhiều quá à?
– Không có. – Úc Bách thành thật bày tỏ cảm giác lớn nhất của mình lúc này: – Anh đang thoải mái cảm nhận những chân thật của thế giới này.
Những lời này làm cho Trà Lê rất vui, anh cũng vòng tay ôm lấy eo Úc Bách.
Cặp đôi thực tập yêu đương đầu óc nhão nhão dính dính không mấy tỉnh táo trong buổi đêm này đi về phía ga tàu điện ngầm với tốc độ như ốc sên.
– Em đang nghĩ gì đó? – Úc Bách hỏi, – Còn đang nghĩ đến công việc à? Sao em lại cuồng công việc vậy chứ?
Trà Lê nói:
– Em rất thích làm việc. Anh có ý kiến với cảnh sát yêu công việc à?
Úc Bách nói:
– Anh không có ý kiến. Vậy em cảnh sát em nói đi, em đang nghĩ công việc gì?
– Em đang nghĩ tình huống của ông chủ rốt cuộc là thế nào. – Trà Lê nói, – Vừa rồi em giả bộ say nói lung tung, nói là anh là người từ thế giới khác tới, phản ứng của anh ta anh có chú ý tới không? Trực giác của em cho thấy anh ta rất nhạy cảm đối với câu nói của em, rất có thể anh ta cũng không phải là người của thế giới truyện tranh, không phải tới từ thế giới thực các anh, mà đến từ một nơi khác. Và ông chủ 2.0 này đã xuyên vào cơ thể của 1.0 và thay thế 1.0 vào tháng thứ hai khi ông chủ 1.0 đang ngồi tù. Điểm này hẳn là không nghi ngờ, bởi vì ranh giới ông chủ 1.0 rõ ràng bị thay thế trong lúc đang lao động cải tạo trong tù chính là đột nhiên không biết đạp máy may.
Trà Lê trầm tư nói tiếp:
– Giám đốc điều hành của công ty công nghệ sinh học đang kinh doanh tội phạm buôn lậu quy mô lớn kia, hiện tại lại tiếp cận chủ quán bar để bàn bạc hợp tác, chẳng lẽ thực ra anh ta không phải đang tìm ông chủ 2.0 mà là ông chủ 1.0?
Úc Bách có chút nghi hoặc hỏi:
– Ý của em là vị giám đốc kia muốn cùng với ông chủ 1.0 cùng hợp tác hoạt động phạm tội quy mô lớn, nhưng anh ta không biết 1.0 đã bị 2.0 thay thế, cho nên người cung cấp thông tin của em mới có thể phát hiện giám đốc bàn chuyện làm ăn với 2.0? Thế nhưng ở đây có một vấn đề, anh nhớ em đã từng nói, thời điểm hàng cấm buôn lậu được tuồn vào là khoảng thời gian ông chủ đang ở trong tù, mà sau khi ra tù ông chủ đã là 2.0, thế em làm sao biết được hàng cấm này không có liên quan đến ông chủ 2.0.
Trà Lê nói:
– Bởi vì em vừa mới nghĩ đến, em rất khó tưởng tượng một người bên ngoài xuyên đến một thế giới mới phát hiện mình lại đang ngồi tù, trong tình huống này, anh ta còn dám vừa ra tù lập tức đi tìm đối tác phạm tội để thực hiện hành vi phạm tội, hơn nữa còn là vụ án lớn như vậy.
Điều này thuyết phục Úc Bách, hắn hỏi:
– Vậy kết luận của em là?
– Em không có kết luận, em chỉ phỏng đoán thôi. – Trà Lê nói, – Nếu như kế hoạch phạm tội hàng cấm này là trước khi ông chủ bị bắt đã đặt ra xong rồi thì sao?
Úc Bách bừng tỉnh hiểu ý của anh, nói:
– Ông chủ 1.0 mới là đối tác thật sự của giám đốc, trước khi 1.0 bị bắt thì họ đã thống nhất một kế hoạch tội phạm hoàn chỉnh, trong đó giám đốc sẽ sử dụng con đường hậu cần của công ty để buôn lậu hàng lậu vào, còn quán bar của ông chủ sẽ chịu trách nhiệm phân phối…
– Đúng vậy! – Trà Lê nói, – Ai ngờ đâu cảnh sát Trà Lê đột nhiên ra tay bắt ông chủ 1.0 vào tù, giám đốc không còn cách nào khác đành phải chờ anh ta ra tù mới tiếp tục kế hoạch đã định ra trước đó, hàng cấm cũng theo đó mà phân làm hai nhóm được buôn lậu nhập vào, anh ta tới tìm 2.0 để bàn bước tiếp theo, thế nhưng 2.0 lại không hề biết chuyện là thế nào, cho nên giám đốc kia chưa có hành động tiếp theo. Ông ta đã mất đi thị trường tiêu thụ rồi.
Úc Bách:
– …Nghe rất hợp lý.
Trà Lê nói:
– Đúng không, rất có thể chính là như vậy!
Úc Bách đưa ra vấn đề mấu chốt:
– Giám đốc tìm ông chủ 2.0 chính là nhắc đến chuyện buôn mai thuý, tóm lại là hàng lậu nghiêm trọng. Vì sao 2.0 không báo cảnh sát? Anh ta đã tới nơi này được mấy tháng, có hiểu biết về việc xây dựng pháp trị của thành phố Noah, những hành vi không văn minh nghiêm trọng đều bị xử phạt tù ba tháng, buôn bán hàng cấm nghiêm trọng như vậy, vì sao anh ta lại không báo cảnh sát?
Trà Lê nói:
– Có lẽ…anh ta mù luật thì sao, hoặc là anh ta cũng muốn uống một bát canh từ việc làm ăn phi pháp này chẳng hạn?
– Giả thiết anh ta cũng là một người xuyên truyện tranh, anh nghĩ có lẽ anh có chút quyền lên tiếng.
Úc Bách nói.
Hắn và ông chủ là người có cùng sở thích về nhạc cụ, cũng nảy sinh tình bạn, hắn cho rằng ông chủ không phải loại người kia.
– Trực giác của anh cho là như thế. – Úc Bách nói, – Anh ta rất quý trọng tất cả những mình có được, bao gồm kèn saxophone, quán bar và tất cả những người anh ta kết bạn ở đây. Anh ta chắc sẽ không muốn cuốn vào một việc có tính nguy hiểm như vậy.
– Thôi được, thực ra em cũng cảm thấy anh ta là người tốt. – Trà Lê nói.
Bản thân anh thực ra rất tin vào trực giác của Úc Bách, Úc Bách là người tình cảm và thông minh, đối với người như vậy, trực giác của hắn thường rất chính xác.
Bản thân Trà Lê thường có trí tưởng tượng hoang dã, nhưng không phải vì ghét ai đó mà tưởng tượng ai đó là kẻ xấu, mà suy nghĩ của anh có thói quen khác thường, thường là giống như con ngựa thoát dây cương luôn chạy đi quá xa.
Anh khiêm tốn hỏi Úc Bách:
– Cảnh sát thực tập, anh có cho rằng còn có khả năng thứ hai không?
– Anh cũng có một suy đoán. – Úc Bách cũng động não lên, đưa ra khả năng thứ hai, – Nếu như đây thật sự là hoán đổi linh hồn thì sao?
Trà Lê nói:
– Ông chủ 1.0 và 2.0 trao đổi cho nhau hả?
Úc Bách nói:
– Không, ông chủ với giám đốc trao đổi linh hồn, sóng điện não của hai người xuyên qua nhau, ông chủ biến thành giám đốc, giám đốc biến thành ông chủ, hai người họ không cẩn thận đã trao đổi cơ thể cho nhau.
Đây là khả năng mà Trà Lê không ngờ tới, nói:
– Sau đó thì sao?
Úc Bách nói:
– Ông chủ giả giám đốc thật ngồi tù, ông chủ thật giám đốc giả ở bên ngoài tiêu diêu tự tại, còn phát hiện có thể lợi dụng chuỗi hậu cần của một công ty lớn để buôn lậu hàng cấm vào kiếm trác số tiền lớn, vì thế người này vốn dĩ tố chất thấp đã bất chấp nguy hiểm mà buôn lậu hàng cấm vào thành phố Noah.
Mặc dù Trà Lê tin tưởng chắc chắn rằng ông chủ 2.0 cũng là một vị khách đến từ không gian khác, nhưng anh cảm thấy cốt truyện mà Úc Bách miêu tả rất thú vị và kích thích hơn, khiến người ta muốn theo dõi!
Anh sốt ruột hỏi tiếp:
– Thế sau đó làm thế nào mà ông chủ giả và giám đốc thật cuốn vào nhau? Ôi, em biết rồi, chắc chắn là giám đốc thật muốn đoạt lại thân phận giám đốc, muốn ngăn giám đốc giả làm bậy, giám đốc giả vì muốn trở thành giám đốc thật nên còn muốn ám sát giám đốc thật. Trời ạ, diễn biến này hay quá đi, sau đó rốt cuộc là thế nào?
– … – Úc Bách yên lặng một lát nói, – Phần sau anh còn chưa chế ra được.
Trà Lê: – …
Và thế là có cảnh tại sao một cảnh sát lại đánh một cảnh sát thực tập một cách giận dữ trên đường phố.
——Em phải trừ điểm thực tập của anh!!!
Chỉ mất chưa đầy mười phút để đi bộ đến ga tàu điện ngầm, hai người đi bộ nửa giờ, trên đường đi, họ trò chuyện về một số lý do vô căn cứ và ảo tưởng trinh thám, rõ ràng là đằng sau công tác phá án chính là yêu đương thực tiễn.
Nhưng trong cuộc trò chuyện này, ít nhất hai người đã đạt được sự đồng thuận về một điểm, đó là cả hai đều có ấn tượng tốt về ông chủ 2.0 và cùng đưa ra kết luận: Anh ta không phải vai ác, nếu thật sự là vai ác, vậy thì anh ta nhất định là vai ác có nỗi khổ riêng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...