Nếu như nhân viên theo dõi học sinh cấp ba kia dám nửa đêm xâm nhập vào nhà cộng sự, vậy thì cảnh sát Trà Lê có đủ lý do để bắt anh ta, và thông qua cuộc thẩm vấn gay gắt đối với anh ta, anh sẽ có được câu trả lời cho mối liên hệ giữa Vị Bảo Biện và sự mất tích của cộng sự rốt cuộc là gì.
Nghĩ từ góc độ này, Trà Lê bắt đầu hăm hở sốt sắng, hy vọng người đàn ông mặc đồ đen kia sẽ có một vài hành động trong đêm nay. Nhưng mà chờ mãi cho đến khi đêm đã rất khuya, bốn phía ngoại trừ tiếng kêu của côn trùng trong bụi cỏ thì không hề có động tĩnh khác.
Trà Lê ngả người vào ghế, ngáp liên tục mấy cái, bụng nghĩ: Mình tranh thủ ngủ năm mười phút, dù sao các cửa sổ trong nhà cộng sự đều đã được cài kỹ, người ngoài muốn xâm nhập vào thì phải dùng bạo lực phá cửa, động tĩnh sẽ rất lớn, học sinh cấp ba bị bừng tỉnh sẽ gọi điện thoại cho mình trước tiên. Chỉ cách mấy chục mét thôi, mình hoàn toàn sẽ tới kịp.
Vì thế Trà Lê……zzzzzzzz.
Một giấc ngủ dậy, trời đã sáng.
Trà Lê không thể tin được mà dụi mắt, lại lấy hai tay xoa mặt để bản thân được tỉnh táo, quả thực anh rất khó đối mặt với chuyện mình chỉ vừa mới chợp mắt chút thôi mà khi mở mắt ra trời đã sáng choang rồi.
Liệu có phải dạo gần đây trình độ của mình kém đi rồi hay không?
Anh không khỏi tự cảnh cáo bản thân nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, vậy thì thiết lập anh dũng thần võ của mình sẽ đi đời nhà ma rồi.
Nhất định là nguyên do thế giới truyện tranh có BuG, chờ giải quyết xong vấn đề về cộng sự, anh phải nghĩ biện pháp sửa chữa thế giới này mới được.
Anh lấy di động định gọi điện cho học sinh cấp ba, lại nhìn thấy hai giờ sáng Úc Bách gửi tin nhắn đến: Anh ngủ chưa? Anh đang làm gì?
Hứ, chả phải anh đã ăn bốn miếng bánh kem à, có phải nửa đêm bụng căng không ngủ được có đúng không?
Một hộp bong bóng mũi tên chỉ vào Trà Lê, trong khung là hai chữ “ghi thù”.
Trà Lê không quan tâm đến tin nhắn kia, gọi vào số điện thoại của học sinh cấp ba gọi cậu dậy đi học.
Học sinh cấp ba cũng đã rửa mặt mũi xong, đang đợi điện thoại của Trà Lê.
Trà Lê chạy xe đến lối vào căn nguyên đơn, ánh mắt quan sát bốn phía, không có gì bất thường.
Học sinh cấp ba đeo cặp sách, trong ngực ôm máy tính bảng mới cóng chạy xuống dưới rồi nhanh chóng ngồi vào ghế phụ, dáng vẻ rất khẩn trương.
Trà Lê thấy thế vội hỏi cậu:
– Tối hôm qua có người nào đến nhà em không?
– Không ạ. Nhưng mà cả đêm em đều mơ ác mộng. – Học sinh cấp ba bị thái độ trước khi đi của Trà Lê làm cho sợ, hỏi, – Có phải bố em đắc tội người nào đó, có người muốn bắt cóc em để uy hiếp bố không ạ?
Trà Lê vừa lái xe vừa cho rằng thật sự cần phải hù dọa cậu nhóc này để cậu gia tăng tính cảnh giác nên nói:
– Không phải là không có khả năng này. Nếu gặp phải chuyện kỳ lạ, em phải gọi điện cho anh ngay lập tức.
Học sinh cấp ba dùng giọng điệu kiên cường nói:
– Anh yên tâm, nếu em mà bị bắt, em sẽ cắn lưỡi tự sát, sẽ không để người xấu lấy em thành con tin uy hiếp bố đâu ạ.
Trà Lê: – …
Học sinh cấp ba trịnh trọng nói tiếp:
– Anh ơi, nếu em không còn nữa, anh phải đối xử tốt với bố nha.
Trên đầu Trà Lê lại có đường kẻ đen, anh đang muốn nhấn mạnh lần nữa rằng “cha con” chỉ là một tính từ, học sinh cấp ba lại nói tiếp:
– Anh có huy chương, chắc hẳn lương cao hơn bố em, anh không cần tiêu tiền của bố mà còn nuôi được bố. Có điều kiện thì anh để bố cưới một người vợ mới, một nhà ba người các anh có thể sống hạnh phúc với nhau rồi.
– Em câm miệng. – Trà Lê nói, – Bố em có biết em đang thông báo tuyển dụng con trai cho mình không?
Trong khi đang nói chuyện, Trà Lê từ kính chiếu hậu phát hiện có một chiếc xe đang bám theo họ không xa không gần, sắc mặt lập tức thay đổi.
Học sinh cấp ba không biết có chuyện xảy ra, cũng không dám tiếp tục mở miệng quấy nhiễu anh nữa.
Mãi cho đến bên ngoài trường trung học nội trú, Trà Lê rẽ vào bãi đậu xe công cộng ven đường rồi đỗ xe, chiếc xe đi theo sau họ hẳn là không muốn khiến cho Trà Lê chú ý nên đi thẳng theo con đường phía trước.
Thế nhưng Trà Lê cũng không dám lơ là thiếu cảnh giác, cẩn thận đưa học sinh cấp ba đến tận cổng trường.
Theo cơ chế bảo vệ thứ yếu đối với trẻ vị thành niên, các trường mẫu giáo, tiểu học, trung học của Thành phố Noah cũng rất nghiêm ngặt trong công tác quản lý, ngoại trừ giáo viên và nhân viên trong trường ra, người lớn bên ngoài không được phép ra vào trường, sẽ bị hệ thống nhận dạng ở cổng ngăn lại.
Vì vậy, khả năng học sinh gặp phải sự xâm hại từ bên ngoài trong trường học là cực kỳ thấp, cho dù là người của Vị Bảo Biện cũng chưa chắc đã xâm nhập vào trường, nếu không những bậc phụ huynh đã quen với việc cách ly khuôn viên trường với thế giới bên ngoài chắc chắn sẽ cảm thấy bất an và hoảng sợ.
Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều học sinh sẽ trở về nhà nghỉ cuối tuần.
– Chiều anh sẽ tới đón em về nhà. Trước khi anh tới em không được ra khỏi trường đấy. – Trà Lê nói.
– Vâng ạ. – Học sinh cấp ba nói.
Trà Lê lại nói:
– Nếu có người nào đến trường tìm em, bất kể đối phương lấy lý do gì em cũng không được đơn độc gặp mặt họ, nhất định phải có thầy cô giáo ở cùng, hơn nữa còn phải gọi điện cho anh trước.
Học sinh cấp ba cũng không phản bác, thậm chí còn ngoan ngoãn đáp:
– Vâng ạ. Anh ơi, nhưng rốt cuộc là có chuyện gì thế ạ?
Trà Lê nghĩ nghĩ rồi nói:
– Anh còn đang điều tra. Tóm lại là em phải nghe anh, em mà không nghe lời rất có thể sẽ bị bắt đấy.
Học sinh cấp ba nói:
– Vâng ạ.
Hai người thông qua cánh cửa điện tử tạm biệt nhau, Trà Lê vẫn luôn nhìn cậu băng qua khuôn viên trường đi vào khu dạy học, mình thì ở cổng nhìn bốn phía, dẫu sao anh cứ luôn cảm thấy người của Vị Bảo Biện còn chưa đi, nhưng chắc chắn sẽ không trong thời gian học sinh đang học mà vào trường gây rắc rối.
Trà Lê quay lại xe của mình, gọi điện thoại cho thự trưởng, thự trưởng vừa tiếp anh đã sổ một tràng:
– Chú nói xem tại sao Vị Bảo Biện lại theo dõi em trai cháu?
Thự trưởng ngạc nhiên:
– Từ đâu mà cháu có em trai thế?
Trà Lê nói:
– Chú còn chưa từng nghe nói là, toàn bộ sở cảnh sát đều nói cháu với cộng sự là tình cha con, lần này anh ấy mất tích, các đồng nghiệp ở sau lưng nói cháu sắp trở thành cô nhi rồi. Con anh ấy không phải là em trai cháu thì là ai?
Thự trưởng hiển nhiên nghe nói đến nên không nói gì.
– Tóm lại chú có quản việc này không? – Trà Lê cố nặn ra giọng điệu gây hấn, – Đường đường một cảnh sát lại mất tich, chú mặc kệ! Người nhà cảnh sát bị theo dõi, chú vẫn mặc kệ? Thự trưởng, chú nói cho rõ ràng đi, nếu cấp trên có thái độ như vậy, công việc làm trâu làm ngựa này ai muốn làm thì làm chứ cháu không làm.
Thự trưởng nói:
– Không được nói lung tung. Chú không muốn cháu đi điều tra việc này, là cháu cứ đòi đi điều tra cơ…Cháu không nghe lời chú, liệu liệu mà bị người ta bắt đấy.
Trà Lê nói:
– Ồ.
Hai câu đối thoại này quả thực là phiên bản anh vừa mới nói với học sinh cấp ba xong. Căn cứ vào sự chênh lệch của tuổi tác, rất nhiều thời điểm, thự trưởng đối xử với Trà Lê giống như con cháu.
– Vậy tóm lại chú có quản không? Nếu chú nói mình không quản được, cháu sẽ đi tòa thị chính khiếu nại Vị Bảo Biện. – Trà Lê nói.
– Cháu khiếu nại cái gì? Khiếu nại như thế nào? – Thự trưởng hỏi, – Có người theo dõi vị thành niên, cháu nhìn xem, việc này liên quan đến vị thành niên, cuối cùng vẫn phải giao cho Vị Bảo Biện thôi.
Được rồi, tay trái đảo qua tay phải, dưới sảnh có người nào khiếu nại bản quan nữa nào? Vòng lặp đã đóng lại.
Thự trưởng cuối cùng nói:
– Vị Bảo Biện sẽ không có ác ý với trẻ nhỏ, trẻ nhỏ sẽ được đảm bảo an toàn, cháu không cần phải lo lắng. Cháu mau đi làm đi không kẻo muộn? Còn không đi làm à?
Trà Lê đành phải cúp điện thoại, lại nhìn quanh cổng trường một lần nữa, không tìm thấy chiếc xe khả nghi, việc quản lý ra vào cổng trường rất nghiêm ngặt, anh tạm thời gác nó sang một bên rồi đi làm trước.
Ở cổng sở cảnh sát phân khu, Trà Lê vừa đến, tâm sự nặng nề đang chuẩn bị đánh lái đi vào, không chú ý có một chiếc xe thể thao tắc kè hoa từ đầu bên kia đang lao nhanh như gió về phía đồn cảnh sát. Xe thể thao sắp đến gần, Trà Lê mới phản ứng lại vội vàng phanh lại.
Đầu xe của hai chiếc xe chỉ cách nhau chưa đầy mười centimet, khi sắp va vào nhau thì cả hai đều dừng lại.
– Anh làm cái gì đấy? – Trà Lê thò nửa người ra khỏi cửa xe, hung hãn nói với người lái xe chiếc thể thao kia, – Đến sở cảnh sát còn ăn vạ cảnh sát à? Giơ tay lên, tôi phải bắt anh.
Úc Bách từ cửa sổ xe thể thao thò một cánh tay ra, nghe lời giơ lên cao, còn lắc lắc, người thì vẫn ngồi nghiêm chỉnh ở ghế lái.
Trà Lê qua tấm kính chắn gió nhìn thấy gương mặt tươi cười của anh, tâm tình lại rất tốt.
Còn cười còn cười?
Trà Lê mở cửa xe xuống xe, bước đến bên chiếc thể thao, lấy còng tay ra, muốn còng cái tay đưa ra kia của Úc Bách, thế mà Úc Bách không hề tránh đi, còn nghiêng người, từ cửa sổ đưa tay còn lại ra, ý là hắn muốn đồng thời muốn cả hai tay bị Trà Lê còng lại, ánh mắt không hề sợ chút nào.
Trà Lê cáu giận:
– Anh đừng có khiêu khích cảnh sát, đừng tưởng cảnh sát chỉ dọa anh thôi.
Có cảnh sát đồng nghiệp đang đi làm chậm rãi đi ngang qua, Trà Lê nhìn thấy, là tổ trưởng tổ trọng án.
Tổ trưởng ở trong xe dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hai người chơi play còng tay ở ngay cổng sở cảnh sát.
Trà Lê vội giải thích:
– Anh ta mới sáng sớm đã đến quấy rối em, em đang muốn bắt anh ta lại.
Tổ trưởng kéo dài âm:
– Ồ…
Ánh mắt càng kỳ lạ hơn, từ từ lái xe đi qua hai người.
–? – Trà Lê không rõ nguyên do, nói, – Anh ta thế là có ý gì?
Úc Bách giả vờ vô tội:
– Không biết. Vị này là sếp à? Lòng dạ rất sâu đấy, không hề có hệ điều hành.
Trà Lê nói:
– Anh đừng có bàn tán sau lưng người khác. Anh lái xe nhanh như thế để làm gì? Nếu như va chạm thật thì cái xe này liệu tôi có đền nổi không?
– Sao tôi lại bắt anh đền được? Tôi lo lắng còn không kịp ấy. – Úc Bách cười, – Tôi chỉ lái xe hơi nhanh một chút thôi chứ không chạy quá tốc độ. Không tin anh có thể kiểm tra camera hành trình của tôi.
Anh gấp cái gì? Trà Lê lập tức đã hiểu, người này tới canh ở cổng sở cảnh sát để chặn đường anh đi làm.
Trà Lê cất còng tay đi, Úc Bách vẫn còn dùng tư thế kia ngồi trong xe, hai tay đặt bên ngoài cửa xe, ngửa mặt nhìn Trà Lê ở bên ngoài, hỏi:
– Tối hôm qua anh đi đâu vậy?
Trà Lê thuận miệng đáp:
– Không đi đâu cả.
– Cảnh sát tại sao nói dối? Anh không hề về nhà. – Úc Bách nói, – Quần áo ngày hôm qua anh còn chưa thay, vẫn là bộ kia.
Trà Lê nói:
– Tôi không có mấy bộ quần áo, chỉ thích mặc kiểu này thôi. Tôi rất nghèo, chẳng phải anh biết rồi đó sao?
Úc Bách đặt tay trên cửa kính ô tô, nói:
– Tôi ở bên ngoài nhà anh đợi cả một đêm, cho nên biết anh không về nhà.
Trà Lê:
– Anh chờ tôi làm gì?
Úc Bách xoay người sang chỗ khác, nhấc cái túi để ở ghế lái qua, nói:
– Mang bánh kem cho anh.
Trà Lê ngờ vực nhận lấy mở ra xem, mấy túi đá bao quanh một chiếc bánh Napoleon được bao bọc kỹ.
Úc Bách chờ mong nhìn Trà Lê, bản thân không nhịn được hai má đỏ lên.
Trà Lê nhìn bánh kem, lại nhìn Bách, anh cảm thấy thế giới nội tâm của mình đã gặp phải một loại tác động nào đó mà anh chưa từng trải qua, anh cũng không rõ cảm giác đó như thế nào, nhưng nó khiến hệ thống ngôn ngữ của anh tạm thời rối loạn.
Góc nhìn của Úc Bách còn lại là…
Trà Lê bắt đầu lắp bắp:
– Ồ, là Úc Tùng dạy anh phải không? Chiêu này cũng nát quá đi.
Úc Bách nói:
– Ừ phải rồi, cũng hơi tục một chút, nhưng không phải là thủ đoạn gì cả.
Trà Lê lại lắp bắp:
– Có phải anh lại nghe theo chỉ đạo của Úc Tùng đi tấn công tôi không? Để theo đuổi được tôi mà phải làm thế này đúng thật là hơi mất công ghê. Anh trai của 1.0 quá xấu xa, anh 2.0 cũng không phải người tốt. Trong thành phố Noah này ngoài hai anh em nhà họ Úc thì không có người nào xấu xa như vậy cả, anh rõ ràng là trợ Trụ vi ngược, là kẻ mạnh muốn kiểm soát người khác, muốn để tôi phải bị đàn ông vây quanh, lại biết tôi là đàn ông mà vẫn làm, điều đó là không thể. Anh có biết hành vi này của anh rất tệ không?…Anh không được cười!
Úc Bách sắp cười sốc hông rồi, nói:
– Vậy anh có ăn không? Không ăn thì trả lại cho tôi.
Trà Lê nói:
– Đương nhiên ăn rồi. Tôi rất muốn thử xem nó có ngon như anh nói không.
Trước tiên anh vào sở cảnh sát quẹt thẻ, bởi vì tổ trọng án hằng ngày không cần phải đi làm đúng giờ, anh lại công khai mà làm việc riêng đi ra ngoài, cùng Úc Bách đi ăn sáng.
– Anh mời tôi ăn bánh kem. – Trong quán ăn, Trà Lê không đợi được món ăn sáng bê lên đã không nhịn nổi ăn bánh kem kia, cả người bắt đầu có vô số bông hoa nhỏ rung rinh rơi xuống, nói, – Tôi mời anh ăn sáng, anh chọn thoải mái đi.
Úc Bách chọn cho mình hai món, mang một ly sữa đậu nành đá đặt trước mặt Úc Bách.
Trà Lê thậm chí còn khen ngợi đầu bếp bánh ngọt của gia đình Yubai một cách điên cuồng:
– Nó ngon cực kỳ luôn.
Hôm nay Úc Bách cầm theo một cái túi giống như túi công văn, lúc này cầm lấy mở ra, bên trong là tập tài liệu rất dày, mở ra cho Trà Lê xem.
– Đó là gì thế? – Trà Lê hỏi.
– Là tài liệu tôi hỏi xin Úc Tùng. – Úc Bách nói, – Bao gồm rất nhiều chủ đề, một số chủ đề không quan trọng, nhưng nó chứa đựng khung kiến thức về các cơ quan hành chính của thành phố Noah, cấu trúc của từng đơn vị và trách nhiệm được phân chia, mọi thứ anh cần đều có ở đây, tôi tìm được rồi đây.
Hắn lật đến một mặt từ tập tài liệu đó.
Trà Lê quét hai dòng, ngạc nhiên nói:
– Tài liệu về Vị Bảo Biện cũng có à? Từ đã, thứ này có thể tùy tiện đưa cho anh hay sao? Hành vi của tổng thư ký có vi phạm quy định không?
Úc Bách nói:
– Không vi phạm quy định, tôi chắc chắn, đây đều là tài liệu công khai, cũng không phải bí mật.
– Sao tôi chưa từng thấy. – Trà Lê rất chắc chắn, – Công khai ở đâu?
Úc Bách nói:
– Đây đều là… tài liệu đọc cần thiết cho kỳ thi công chức.
Hắn ôm tâm lý xem thử mà nói với Úc Tùng mình muốn quyết tâm tự ôn thi công chức. Úc Tùng nhìn thấy “em trai” có thay đổi, cảm động suýt nữa khóc lên, lập tức bảo trợ lý đặc biệt hỗ trợ giúp sắp xếp toàn bộ tài liệu kiến thức tham gia kỳ thi và đưa cho Úc Bách.
Trà Lê cầm lấy chiếc cặp, lật qua thông tin, sửng sốt một lát:
– Có quá nhiều kiến thức phải nắm giữ.
– Lúc anh gia nhập đội ngũ cảnh sát không phải thi cái này à? – Úc Bách hỏi Trà Lê.
Trà Lê nói:
– Không. Gia nhập sở cảnh sát không cần phải thi cử, chỉ thẩm tra chính trị và vượt qua bài kiểm tra thể chất và bài kiểm tra IQ. Nếu như vượt qua thì có thể đến làm việc. Thời gian thử việc là ba tháng, tỷ lệ đào thải trong thời gian thử việc rất cao. Trị an ở thành phố Noah rất tốt, vốn dĩ cũng không cần quá nhiều cảnh sát.
Anh đứng thẳng, vuốt thẳng cổ áo, kiêu ngạo nói:
– Chỉ những nhân tài thích hợp nhất làm cảnh sát mới được giữ lại. Tôi đã giải quyết được một vụ án lớn trong thời gian thực tập, cho nên không tới ba tháng tôi đã được chuyển vào chính thức trước thời hạn.
Úc Bách lộ vẻ mặt khó tả, hỏi:
– Thực ra tôi tò mò lâu lắm rồi, trị an thành phố Noah tốt như thế thì có thể có vụ án lớn gì?
Trà Lê nói:
– Không nhiều lắm nhưng cũng có. Vụ án tôi phá được trong thời gian thực tập là vụ sản xuất mua bán trái phép thực phẩm độc hại, khá chấn động vào thời điểm đó.
Úc Bách có chút kinh ngạc, nói:
– Chắc không phải là… melamine hay thứ gì tương tự đấy chứ?
– Đó là cái gì thế? – Trà Lê hỏi ngược lại.
Úc Bách giải thích ngắn gọn.
Trà Lê lần thứ n lên án chói tai:
– Thế giới thực của anh thật đáng sợ! Làm sao chuyện như vậy có thể xảy ra?
– … – Úc Bách nói, – Vậy trường hợp anh đã giải quyết trong thời gian thực tập là gì?
Trà Lê nói:
– Vụ việc của chúng tôi không đến mức thái quá nhưng cũng đáng sợ. Là một xí nghiệp sản xuất tiêu thụ bánh chưng, rất nhiều thị dân mua bánh chưng của xí nghiệp đó thì bị ngộ độc thức ăn, tình trạng bệnh xuất hiện là có những hành vi kỳ lạ, nói năng lung tung. Tôi theo dõi việc này, trong lòng rất nghi ngờ nên đã lén đi điều tra…
Anh cố ý dừng lại để gây hồi hộp, Úc Bách phối hợp nín thở nghe.
Trà Lê công bố chân tướng:
– Hóa ra công ty con vừa mới được xí nghiệp mua lại này thực chất đang bí mật sản xuất và bán bánh chưng mặn, rất gây hại cho con người! May mắn thay, cảnh sát Trà Lê đã kịp thời ra tay, ngăn lại hành vi bất hợp pháp này! Nhờ vụ án này mà tôi lập công lớn và thuận lợi được chuyển chính thức đấy.
Úc Bách: – …
Hết chương 19
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...