Úc Bách dùng mười mấy giây mới chỉnh đốn lại được tâm trạng, hít sâu một hơi xuống xe xem xem Trà Lê phớt lờ mình để chạy đi đâu, đi làm cái gì.
Nhưng mà bên trong sân vắng tanh, ánh mặt trời rực rỡ phủ kín, đang là thời gian nghỉ trưa nên đồn cảnh sát phân khu vô cùng yên ắng, chỉ có lá cây rung động xào xạc.
Úc Bách: –?
Ánh mắt của hắn đảo mấy vòng, đường chéo phía sau nơi hắn đỗ xe là một dãy bãi đậu xe công cộng, có hơn chục xe tuần tra của cảnh sát đậu ở đó, trong khoảng trống giữa các xe cảnh sát, Úc Bách cuối cùng cũng nhìn thấy được…chỏm tóc ngốc nghếch dựng lên của Trà Lê.
Chỏm tóc ngốc kia của Trà Lê thoáng động đậy.
Bản thân anh đang quỳ gối bên cạnh một chiếc xe tuần tra, trên tay cầm thứ gì đó, ánh mắt không ngừng đảo quanh, động tác rất thần bí.
– Anh đang làm gì đấy? – Đột nhiên, một giọng nói rất khẽ vang lên bên tai anh.
–? – Trà Lê quay phắt lại, gương mặt của Úc Bách gần ngay sát, làm cho cảnh sát Trà Lê giật nảy mình suýt chút nữa thì kêu lên.
Không biết Úc Bách đã đến gần anh từ lúc nào rồi, cũng ngồi xổm ở bên cạnh anh, ngờ vực nhìn nhìn chiếc kẹp giấy được chọc vào khóa xe ô tô trên tay Trà Lê.
– Một cảnh sát tính đi ăn trộm một chiếc xe cảnh sát. – Úc Bách nghi ngờ hỏi, – Đây là thao tác gì vậy?
Trà Lê có tỏ ra bình tĩnh nói:
– Trộm trộm cái gì? Cảnh sát làm việc, sao lại gọi là ăn trộm?
Úc Bách buồn cười nói:
– Vậy đồng chí cảnh sát Trà Lê, phiền anh giải thích cho tôi biết vì sao anh lại đi cạy khoá xe cảnh sát?
Trà Lê ba hoa khoác lác:
– Đây là xe tuần tra của tôi, tôi quên mang chìa khoá xe nên vận dụng chút thủ thuật sinh hoạt để mở cửa được không?
Úc Bách vạch trần anh:
– Anh có mấy chiếc xe tuần tra? Chiếc giao cho anh kia vừa được tôi lái về, đang đậu ở kia kìa.
– Cảnh sát làm việc anh đừng có xen vào. – Trà Lê bày ra vẻ hung ác, nói, – Đưa xe đến rồi thì đi về đi, đừng có cản trở tôi…
Anh còn chưa nói xong thì ở gần đó có hai viên cảnh sát vừa nói chuyện vừa sắp đi ngang qua chỗ họ.
Trà Lê mới bày ra được một nửa hung ác đã phải dừng lại, cũng cúi đầu rụt vai lại, hy vọng không bị người ta phát hiện ra. Thế nhưng anh với Úc Bách ngồi xổm đối diện với nhau, anh vừa co đầu rụt vai một cái giống như sắp chui đầu vào trong lòng Úc Bách rồi.
Úc Bách không nhúc nhích, hạ ánh mắt xuống, dưới mắt hiện lên hai đường cong ngắn, biểu thị mức độ có một chút xấu hổ.
Trà Lê vào lúc này nào còn tâm trạng đâu mà quan sát những cái này, chỉ mải hạ thấp sự tồn tại của mình, đừng để đồng nghiệp phát hiện mình đang chuẩn bị ăn trộm…
Cảnh sát Trà Lê nhận được huy chương bạc tiếng tăm lừng lẫy ấy thế mà dưới ban ngày ban mặt ngay trong sân của sở cảnh sát phân khu đã có hành động trái pháp luật và táo bạo muốn cạy xe cảnh sát, hơn nữa nghiệp vụ còn không tinh thông tay chân lóng ngóng bị đồng nghiệp bắt ngay tại trận, trong phút chốc, khung cảnh đã biến mất, anh mặc đồng phục tù nhân, đứng trước bức tường nền sọc ngang đen trắng… lưu lại bức ảnh nhà tù thuần khiết của một người đàn ông cao 1,8 mét.
Trà Lê bị chính ảo tưởng của mình làm cho càng căng thẳng và hồi hộp
Anh không hề biết rằng hình ảnh tưởng tượng của anh đang trôi nổi trên đầu mình dưới hình dạng khung bong bóng và đã bị Úc Bách nhìn không sót một chút gì.
Hai viên cảnh sát càng lúc càng đến gần hơn.
Hai vị đồng nghiệp này có thị lực rất tốt, không chỉ nhìn thấy hai người ở khoảng cách giữa xe cảnh sát mà còn tinh mắt đến mức nhận ra hai người đó là ai.
Một cảnh sát hỏi:
– Cảnh sát Trà Lê? Các anh đang ở đây làm gì thế?
Trên đỉnh đầu Trà Lê xuất hiện đường kẻ đen, đưa lưng về phía người ta, đáp bậy bạ:
– Tôi không làm gì hết á, chỉ chơi thôi.
Để chứng minh lời mình nói là thật, anh ngồi thẳng lên, đưa tay ra cái kéo, lại dùng ánh mắt ra hiệu cho Úc Bách.
Úc Bách: – …
Úc Bách ra nắm đấm.
Trà Lê:
– Ha ha, thế mà anh lại thắng được. Anh chơi giỏi ghê.
Ý là hai người đang chơi trò kéo búa bao.
Viên cảnh sát vừa hỏi: – …
Một cảnh sát khác cười rộ lên rất mập mờ tỏ vẻ đã hiểu, thấp giọng nói:
– Cậu đừng hỏi nữa, chắc là người ta nhân giờ nghỉ trưa đi hẹn hò với nhau rồi. Đi thôi, đừng quấy rầy người ta hẹn hò.
Trà Lê nhận ra giọng nói kia là ai, đó chính là chú rể giảm béo ở căng tin đơn vị lúc nãy.
Cái này đúng thật là có nhảy vào Hoàng Hà cũng cũng rửa không sạch.
Hai vị cảnh sát đi xa, vẻ mặt Trà Lê chết lặng xoay người, tiếp tục dùng ghim kẹp giấy chọc ổ khoá, chọc vài cái, lại đưa tay kéo cửa xe để xem có mở được không.
– Tóm lại là anh đang làm cái gì? – Úc Bách không đỡ nổi nữa hỏi thẳng, – Anh làm vậy không cạy cửa được đâu biết không?
Cạch —— Trà Lê mở cửa xe ra.
Úc Bách: – …
Trà Lê cất ghim kẹp giấy đi, vô cùng ngạo nghễ liếc xéo Úc Bách, nói:
– Trên đời này không có khoá cửa nào mà tôi không cạy được.
Úc Bách muốn nói lại thôi, cuối cùng nói:
– Rất lợi hại, siêu lợi hại.
Chiếc xe bị Trà Lê cạy mở chính là chiếc xe mà cộng sự của anh lái khi đi tuần tra đêm đó, nó đậu sát cạnh những xe tuần tra khác, dẫn tới cửa xe của cộng sự không thể mở ra được hết, chỉ có thể mở ra được một khe hở rất hẹp.
Trà Lê thử thử, cảm thấy miễn cưỡng có thể chui được vào trong xe, nói với Úc Bách:
– Nhờ anh canh cho tôi, nếu có người tới thì nhắc tôi một tiếng.
Tuy Úc Bách không biết anh đang làm gì, nhưng vẫn đồng ý rất nhanh:
– Được.
Trà Lê duỗi tay phải vào trong xe, lại chui đầu vào trong, với tay về phía sau cái gương chiếu hậu muốn tháo camera hành trình được lắp sau gương ra, thử một lần nhưng không với tới, anh lại cố gắng chen vai vào trong xe…Sau một hồi cố gắng, cuối cùng ngón tay anh cũng chạm tới rồi, lại sau một hồi cố gắng nữa, anh đã thuận lợi lấy được camera hành trình ô tô xuống.
Đời này của Úc Bách chưa từng làm chuyện gì xấu chứ đừng nói đến việc thực hiện các hoạt động phi pháp ngay trong đồn cảnh sát lập tức căng thẳng hết cả người lên, từ từ lộ đầu và mắt ra khỏi nóc hàng xe tuần tra, cẩn thận quan sát xem chung quanh liệu có cảnh sát nào tới gần hay không, đột nhiên cảm thấy hành vi này của mình chẳng khác nào một con meerkat châu Phi đang canh gác, sẵn sàng cảnh báo người bạn nhỏ Trà Lê của mình bất cứ lúc nào.
Nghĩ như vậy, hắn lại vô ý nhìn thoáng kính chiếu hậu của chiếc xe bên cạnh…Ôi shit, mình đúng là mọc ra tai con meerkat rồi này! Hắn vội lắc đầu, cái tai mới biến mất.
A, get một nhận thức mới! Xem ra thế giới trong truyện tranh không chỉ biểu cảm thay đổi và khung hệ điều hành xuất hiện do hoạt động tinh thần, mà cả sự thay đổi cơ thể cũng có thể xảy ra do suy nghĩ bên trong nội tâm.
– Úc Bách, này Úc Bách ơi? – Trà Lê ở trong xe gọi hắn.
– Hả. – Úc Bách cúi đầu, chỉ thấy eo và chân của anh vẫn lộ ra ngoài cửa xe, tưởng anh hỏi mình về tình hình bên ngoài, nói, – Mọi người hình như đều nghỉ trưa hết rồi, không có ai đâu.
Giọng nói của Trà Lê có chút xấu hổ:
– Thế tốt quá, anh giúp tôi với…Tôi bị kẹt rồi.
Úc Bách cúi người nhìn Trà Lê trong xe, ánh mắt đột nhiên trở nên vi diệu.
Nửa thân trên của Trà Lê vẫn còn ở trong xe, từ eo hông trở xuống vẫn ở bên ngoài xe, cửa xe chỉ mở được đến mức đó, đúng như anh nói, bị kẹt rồi. Vừa rồi anh cố gắng nhiều lần nhưng không cách nào thoát ra được, không biết là ức và mệt hay là do cả hai, mặt anh đỏ bừng, ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn Úc Bách:
– Anh có cách nào không?
Úc Bách lấy lại bình tĩnh, khó hiểu nói:
– Không lùi ra được à? Thế sao anh không chui hẳn vào trong đi?
– Có phải bởi vì tôi quá khẩn trương, cơ bắp sung huyết dẫn đến cơ thể tôi biến to lên không? Tôi cũng không chắc nữa. – Trà Lê nói.
Để chứng minh mình không nói chơi, Trà Lê lại thử thoát một lần nữa cho Úc Bách xem. Quả nhiên là bị kẹt, eo với chân ở bên ngoài cửa xe, còn vùng phía trên cơ bụng lại bị cửa xe và khung cửa kẹp chặt, thực sự không thể thoát ra được.
Úc Bách tận mắt chứng kiến cảnh tượng khiến người ta phải suy nghĩ miên man đầu óc bay bổng này, nói:
– Thế này là…là do bình thường hay mặc quần áo nhỉ? Căn bản không nhận ra anh lại lớn như vậy?
Trà Lê nói:
– Hiện tại tôi vẫn mặc quần áo đó thôi! Anh mau nghĩ cách cho tôi đi, chậm tí nữa bị người ta bắt thì rắc rối to.
Sắc mặt Úc Bách hơi đỏ lên, bình tĩnh lại suy nghĩ một chút rồi kiến nghị:
– Dù sao lúc này cũng không có ai, hay là anh cứ chui hết vào trong xe đi rồi lái nó ra khỏi vị trí này sau đó đậu xe ở chỗ trống bên cạnh. Lúc ấy là có thể mở cửa xe được rồi, là anh ra được ngay thôi.
– Có lý lắm, quả nhiên anh rất xảo trá. – Trà Lê từ bỏ kế hoạch dùng cơ ngực thoát ra mà cố gắng chui toàn bộ để ngồi vào trong xe.
Thế nhưng khi sau eo và cột sống của anh chen vào cửa xe, một bộ phận khác của cơ thể anh lại bị kẹt lại, căn bản không vào được.
Lại một lần nữa được nhìn thấy hình ảnh khiến người ta bay bổng đầu óc miên man suy nghĩ, mặt Úc Bách càng đỏ hơn.
Trà Lê tuyệt vọng ngã sấp xuống ghế ô tô, sau gáy của anh xuất hiện một cái bóng Trà Lê nửa trong suốt.
Úc Bách nhịn nửa ngày, lặng lẽ duỗi tay kéo kéo vạt áo của cảnh sát Trà Lê xuống che đi nửa cái eo đã bị lộ ra ngoài.
– Cảm ơn anh, tôi không lạnh. – Trà Lê liếc hắn, cảm thấy có chút mất mặt, nói, – Tôi xong đời rồi, tôi sắp bị bắt rồi. Anh đi mau đi, để một mình tôi bị bắt là được.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
2. Đêm Nay Có Mưa
3. Đông À, Hạ Lạnh
4. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
=====================================
Úc Bách bình tĩnh lại, đưa ra một số đề nghị, nói:
– Sao anh không thử điều chỉnh góc độ xem? Đừng nằm bò nữa, anh thử nghiêng người ở góc 90 độ đi.
Trà Lê bắt đầu cố gắng thử lần nữa, trằn trọc dịch chuyển giữa không gian nhỏ hẹp và cánh cửa hẹp.
Úc Bách ở bên cạnh chỉ huy tại chỗ.
– Hơi nghiêng thêm một chút nữa, anh thử… thử, hít vào—hít vào, hít sâu hơn một chút.
– Ai bảo anh hóp bụng, anh bị kẹt với cơ bụng anh nó chẳng liên quan gì nhau đâu.
– …Cũng không cần phải xoay eo, eo của anh là vô tội nhất.
– Đúng rồi, đúng rồi, hít vào như vậy đấy, lại nghiêng sang một chút nữa, một chút nữa là được rồi.
– Được rồi được rồi, đúng thế.
– Úi, anh cẩn thận chút, đừng để bị cạnh cửa quẹt trúng.
Hai phút sau, cuối cùng Trà Lê cũng lui người ra ngoài được, chẳng hơi đâu để ý hình tượng mà ngồi bệt xuống dưới đất thở hổn hển, mồ hôi đầy đầu, mặt đỏ tưng bừng, quần áo cũng bị sộc sệch nhăn nhúm.
Úc Bách: – …
Trà Lê hồi phục lại tinh thần, cho Úc Bách xem camera hành trình ô tô trong tay, tỏ vẻ rất hài lòng với kết quả phạm tội của băng nhóm, nói:
– Cảm ơn anh nhé, may là có anh chứ nếu không tôi mà bị bắt, mất mặt không nói, chỉ lo làm nhỡ hết cả việc quan trọng.
Úc Bách hỏi:
– Anh lén cạy mở cửa xe chỉ để lấy cái này à? Anh muốn làm gì?
Trà Lê nói:
– Còn chưa biết có tác dụng gì hay không nữa.
Úc Bách rất tinh tế nhìn ra được anh muốn đứng lên, liền chìa tay ra trước mặt anh. Trà Lê liền nắm tay Úc Bách, được hắn kéo lên từ dưới đất đứng lên, lại nhanh chóng giấu camera hành trình ô tô dưới áo khoác rồi mang đi mà không ai để ý.
– Đi thôi. – Trà Lê lấy lại vẻ ngoài oai hùng hiên ngang của cảnh sát, nói, – Đi chỗ khác rồi nói.
Hai người đến một quán cà phê gần đồn cảnh sát phân khu, Trà Lê tìm vị trí góc ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra đoạn phim ghi lại trên camera hành trình.
Úc Bách tự giác đi tới quầy lễ tân gọi hai tách cà phê.
Trà Lê tìm kiếm thời gian trong máy và tìm thấy đoạn ghi lại đêm trước khi cộng sự của mình bị bắt, may quá, còn chưa bị xoá đi. Thế lực bí mật âm thầm sửa chữa sổ nhật ký tuần tra nhưng lại bỏ qua việc xe tuần tra có camera hành trình trên xe.
Trong hình ảnh được ghi lại vào đêm hôm đó, chiếc xe tuần tra đang chạy với tốc độ không đổi trên đường vào ban đêm, cộng sự đang ngân nga theo tiếng nhạc trên xe. Ngay sau đó, nhân viên tổng đài trung tâm tiếp nhận đã phát thông báo cho cảnh sát, cho biết một người dân đã gọi cảnh sát vì nghe thấy tiếng trẻ con hàng xóm khóc.
Cộng sự trả lời nhân viên tổng đài:
– Bây giờ tôi đang qua đó, đề nghị báo lại địa chỉ chuẩn xác.
Nhân viên tổng đài báo địa chỉ. Đó là một khu chung cư mới, Trà Lê biết nó ở đâu.
Trong lúc anh đang tập trung xem ghi chép, Úc Bách gọi manu xong quay trở về lặng lẽ ngồi đối diện anh, cũng không hề có hành động nhìn trộm hình ảnh ghi chép.
Người phục vụ tới phục vụ cà phê, Trà Lê tạm dừng phát clip.
– Rốt cuộc là anh đang điều tra cái gì? – Chờ phục vụ tránh đi rồi, Úc Bách mới dụng âm lượng nhỏ hỏi, – Là cục cảnh sát các anh có nội gián à?
Trà Lê liếc hắn một cái, nói:
– Sao anh lại đoán như vậy?
Úc Bách nói:
– Nếu không thì anh là cảnh sát tại sao lại lén lút ở đồn cảnh sát?
Trà Lê nở nụ cười âm trầm, đe doạ:
– Biết đâu chừng nội gián chính là tôi, anh không nghi ngờ tôi chính là đại nhân vật phản diện hay sao?
– Không thể đâu. – Úc Bách như nghe được chuyện cười, nói, – Anh có chỗ nào giống đại nhân vật phản diện?
Trà Lê nói:
– Trên mặt đại nhân vật phản diện cũng sẽ không viết chữ.
Úc Bách thờ ơ nói:
– Thôi được, anh là đại nhân vật phản diện cũng được, dù sao thì anh ở phe nào tôi theo phe ấy.
Trà Lê chỉ tay kêu lên:
– A, anh đúng là vua nịnh nọt thuần chủng, lần đầu tiên gặp tôi đã biết rồi.
Úc Bách bày ra vẻ bất mãn:
– Tôi vừa giúp anh đấy, thế mà anh đã qua cầu rút ván nhanh như chớp rồi, làm vậy có tốt không?
– Là không tốt lắm. – Trà Lê nghiêm mặt nói, – Hiện tại tôi đang bí mật điều tra vụ án, không có ai giúp cả, cũng không biết kẻ địch là ai, có khả năng đến cuối cùng cũng sẽ không có kết cục tốt. Được anh hào phóng giúp đỡ, bất kể là anh có mục đích gì, tôi vẫn cảm ơn anh rất nhiều.
Úc Bách ngạc nhiên
– Tôi thì có mục đích gì được? Vì sao anh cứ luôn chụp cái mũ âm mưu cho tôi thế?
– Thật à? – Trà Lê nói, – Anh không hề có mục đích với âm mưu gì thật không?
Bầu không khí đột nhiên liền thay đổi.
Hai người yên lặng đối mặt.
Úc Bách nói:
– Bây giờ anh muốn thẩm vấn tôi phải không? Anh đã thẩm quá tôi rất nhiều lần rồi.
Trà Lê nói:
– Đừng phí lời nữa. Cảnh sát hỏi, anh trả lời có hoặc không, hiểu không?
Úc Bách gật đầu, biểu cảm không mấy vui vẻ.
Trà Lê không hề nhiều lời, hỏi thẳng ra:
– Nhiệm vụ đầu tiên sau khi anh xuyên qua, có phải là muốn tấn công tán đổ tôi không?
Hết chương 12
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...