Trả Lại Tự Do Cho Anh


Hôm sau.
Tập đoàn mĩ phẩm Lục thị.
Từ tờ mờ sáng, Nghiêm Hạ Nhi đã thức dậy chuẩn bị đồ và trang điểm để đến chụp ảnh quảng bá mới cho thương hiệu mĩ phẩm của tập đoàn Lục thị, thế nhưng khi vừa đến hậu trường chụp ảnh thì cô ta bỗng phát hiện đội ngũ ekip đang tất bật chụp ảnh cho một nữ người mẫu khác.
Nghiêm Hạ Nhi có chút ngạc nhiên vì cô người mẫu kia đang chụp cùng mĩ phẩm Banasi - thương hiệu mới do chính Nghiêm Hạ Nhi làm gương mặt đại diện.

Cảm thấy kì lạ, Nghiêm Hạ Nhi đành bước đến hỏi người quản lý ở đây.
"Quản lý, hôm nay không phải buổi chụp ảnh của tôi sao?"
Quản lý quay sang nhìn Nghiêm Hạ Nhi, ông ấy chỉ nói đúng một câu nhanh gọn:
"Từ nay cô không cần phải tới nữa đâu."
"Tại sao chứ?" Nghiêm Hạ Nhi lập tức phản ứng lại.
"Lục tổng nói hợp đồng của cô đã hết vì thế cô đã không còn là người mẫu đại diện cho Banasi nữa."
"Cái gì?"
Lúc này Nghiêm Hạ Nhi mới nhận ra mình đã bị đơn phương chấm dứt hợp đồng quảng cáo và người đó chính là Lục Bách Dịch.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi đứng nhìn nữ người mẫu mới chụp ảnh mà trong lòng cảm thấy tức tối vô cùng, cho đến khi không chịu được nữa Nghiêm Hạ Nhi mới vội rời đi.
"Lục Bách Dịch, sao anh dám làm thế chứ?"
Nghiêm Hạ Nhi hừng hực sát khí đi đến văn phòng làm việc của Lục Bách Dịch.

Khi đó, anh chuẩn bị đi gặp đối tác thì bỗng dưng Nghiêm Hạ Nhi tự tiện mở cửa xông vào.
Rầm!
Cánh cửa bật mở với lực đẩy vô cùng mạnh mẽ khiến Lục Bách Dịch giật mình.

Anh nhíu mày nhìn ra bên ngoài, giọng nói khó chịu vang lên:
"Nghiêm Hạ Nhi, cô không có tay để gõ cửa sao? Văn phòng của tôi là cái phòng của cô đấy à?"
Nghiêm Hạ Nhi đùng đùng đi tới trước mặt Lục Bách Dịch, ngước cặp mắt đầy phẫn nộ nhìn anh, cô ta gằn giọng hỏi:
"Lục Bách Dịch, sao anh có thể tự ý hủy hợp đồng quảng cáo chứ? Nếu em không đồng ý thì anh không có quyền làm vậy."
"Cô yên tâm, lát nữa tôi sẽ đưa cô tiền bồi thường hợp đồng.

Chỉ là chút tiền thôi, còn hơn là nhìn thấy cái mặt cô mỗi ngày."
Lục Bách Dịch thản nhiên trả lời Nghiêm Hạ Nhi mà không chút do dự.

Anh đã ngán cô ta đến tận cổ, không muốn nhìn thấy, không muốn chạm mặt nên mới hủy hợp đồng.


Tuy nhiên hành động của Lục Bách Dịch đã khiến Nghiêm Hạ Nhi nổi giận, cô ta túm lấy cà vạt của anh, đôi mắt đỏ ngầu đầy giận dữ.
"Lục Bách Dịch, chỉ vì không muốn thấy em mà anh làm đến thế này sao?"
"Đúng! Ban đầu tôi đâu có muốn thuê cô, nếu không phải tại anh tôi thì tôi cũng chẳng ký hợp đồng với cô làm gì.

Nghiêm Hạ Nhi, cô trở về nơi mà cô đã từng rời bỏ tôi để theo nó đi và buông tha cho anh trai tôi nữa, có khi sự nghiệp của cô sẽ còn đạt tới đỉnh cao nữa đó."
Lục Bách Dịch gạt tay Nghiêm Hạ Nhi ra khỏi cà vạt của mình, anh chỉnh lại cổ áo sau đó lạnh lùng lướt qua người cô ta.

Nghiêm Hạ Nhi tất nhiên sẽ không chịu khuất phục, cô ta bất chợt đe dọa anh:
"Em sẽ báo chuyện này với ba anh, ông ấy mới là chủ tịch chứ không phải anh."
"Chà...! Cô đang dọa tôi đấy sao? Nói cho cô biết trước, cho dù cô có nói với ba tôi đi nữa thì ông ấy cũng chẳng giải quyết được.

Tôi mới chính là người làm chủ Banasi, đương nhiên là người mẫu đại diện cũng do tôi quyết định."
"Lục Bách Dịch, sao anh dám chứ đồ khốn!"
Nghiêm Hạ Nhi bỗng dưng hét toáng lên, còn mạnh miệng chửi Lục Bách Dịch là đồ khốn.

Sắc mặt của Lục Bách Dịch đột nhiên tối sầm lại, ánh mắt trở nên đáng sợ hơn bất kỳ thứ vũ khí giết người nào.

Anh đùng đùng quay người lại, lao tới bóp chặt lấy cổ của Nghiêm Hạ Nhi rồi đẩy cô ta đập lưng vào tường.
"Á..."
"Cô có biết cô làm tôi chướng mắt đến mức nào không hả? Những việc cô làm thật khiến tôi muốn bóp chết cô vậy mà cô còn ở đó lớn tiếng với tôi sao?" Lục Bách Dịch vừa siết cổ Nghiêm Hạ Nhi vừa lạnh giọng cảnh cáo.
Nghiêm Hạ Nhi so với Lục Bách Dịch thì quá nhỏ bé, cô ta không thể đấu lại với sức mạnh của một người đàn ông khỏe mạnh vì vậy mới bị bàn tay anh siết chặt đến nghẹt thở.

Mặt của Nghiêm Hạ Nhi đỏ bừng lên như bom sắp phát nổ, cô ta giãy giụa trong vô vọng, muốn cầu xin cũng không thể nói thành lời.
"Ư...!Ư..."
"Nghiêm Hạ Nhi, cô nghe cho kỹ đây.

Dù bây giờ cô có lấy bất cứ điều gì ra đe dọa tôi hay lấy anh trai tôi làm bia đỡ thì tôi cũng không sợ đâu.

Mau cút về nơi cô thuộc về đi và đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cái mặt cô nữa."
Lời cảnh cáo cuối cùng vừa dứt cũng là lúc Lục Bách Dịch buông tay và giẫy Nghiêm Hạ Nhi ngã nhào xuống mặt đất.

Anh chẳng thèm đoái hoài để tâm tới cô ta mà lạnh lùng rời khỏi văn phòng ngay sau đó.


Nghiêm Hạ Nhi ngồi dưới nền đất thở dốc, cô ta cứ ngỡ mình đã chết rồi.
"Hộc...!hộc...!"
Nghiêm Hạ Nhi vừa thở vừa căm phẫn siết chặt hai tay lại.

Cô ta lúc này đã hận Lục Bách Dịch đến xương tủy, một lòng muốn hủy hoại cuộc sống của anh.
"Lục Bách Dịch, đây là sự lựa chọn của anh đúng không? Được thôi, nếu anh đã làm thế với tôi thì tôi sẽ cho anh thấy cuộc sống của anh bị hủy hoại dưới tay của tôi như thế nào."
...
Chiều hôm ấy, ở bệnh viện Cicia.
Diệp Châu Anh ngồi trên giường bệnh thẫn thờ nghĩ ngợi về cuộc phẫu thuật sắp tới của mình.

Cô khẽ ngước mắt nhìn ra bên ngoài, cảm nhận được sức sống ngập tràn ngoài đó khiến Diệp Châu Anh bỗng trở nên sợ hãi.

Cô sợ cái chết, cô sợ bản thân sẽ từ giã cõi đời trong khi còn bao nhiêu thứ đẹp đẽ đang chờ cô hưởng thụ.
Cốc...!Cốc...
Trong lúc tâm trạng cô đang hỗn độn đột nhiên có tiếng gõ cửa khiến cô giật mình.
"Mời vào."
Diệp Châu Anh vô cùng kinh ngạc khi thấy người bước vào là Nghiêm Hạ Nhi.

Tâm trạng cô đang không tốt tự nhiên nhìn thấy Nghiêm Hạ Nhi càng khiến cô mệt mỏi hơn.
"Diệp Châu Anh, nghe nói cô đang nằm viện nên tôi tới thăm."
Diệp Châu Anh nhàn nhạt đáp:
"Cảm ơn, tôi chỉ đến khám bệnh, không cần phiền Nghiêm tiểu thư."
Nghiêm Hạ Nhi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Diệp Châu Anh, cô ta mặc một chiếc váy ngắn cũn cỡn hở hang quá mức đến thăm người bệnh, đúng là thiếu lịch sự.

"Tôi biết cô không thích vòng vo vì vậy tôi vào vấn đề chính nhé.

Lý do tôi tới tìm cô là muốn nói một chuyện và mong cô sẽ đồng ý." Nghiêm Hạ Nhi mỉm cười.
Diệp Châu Anh không để tâm đến cô ta, cô quay mặt nhìn ra phía cửa sổ, ánh mắt có chút khó chịu.
"Diệp Châu Anh, cô hãy ly hôn với Bách Dịch đi."
Nghe đến đây Diệp Châu Anh mới giật mình quay mặt sang, trên đời này lại có tồn tại loại tiểu tam mặt dày như Nghiêm Hạ Nhi sao?
"Cô vừa nói cái gì?"
"Tôi nói cô hãy ly hôn với Bách Dịch và nhường anh ấy cho tôi." Nghiêm Hạ Nhi thản nhiên đáp.

"Cô có biết viết hai chữ liêm sỉ không vậy? Cô thèm chồng tôi đến mức đó rồi sao?"
Diệp Châu Anh siết chặt lấy chăn, tâm trạng cô đang không được tốt vậy mà Nghiêm Hạ Nhi còn khiến cô tức đến phát điên, tức đến sắp nổ tung tới nơi nhưng vẫn phải kiềm chế.

Nghiêm Hạ Nhi biết rằng Diệp Châu Anh sẽ không dễ gì đồng ý vì vậy liền ném một đống ảnh chụp của cô ta và Lục Bách Dịch đang ở trên giường cho Châu Anh xem.
"Tôi đã ngủ với chồng cô rồi, chúng tôi đã từng có một đêm rất vui vẻ với nhau."
Diệp Châu Anh liếc mắt nhìn những tấm ảnh bỏng mắt nhạy cảm kia rồi chợt quay đi, cô nghĩ mình không thể chịu được nếu nhìn chúng.
"Cô có nhận ra không gian trong ảnh rất quen không? Đó là cái hôm chúng ta đi dự tiệc của chủ tịch Lưu đấy.

Cái hôm mà cô bị ngất xỉu phải vào viện còn Lục Bách Dịch thì lại cùng tôi có một đêm say đắm với nhau..."
"Câm miệng! Tôi không muốn nghe cô nói gì nữa, mau cút khỏi đây đi." Diệp Châu Anh đột nhiên ngắt lời Nghiêm Hạ Nhi giữa chừng.

Cô trợn mắt lườm cô ta, giọng điệu phẫn nộ kèm theo chút đáng thương.
Thấy Diệp Châu Anh phản ứng đúng như những gì mình nghĩ Nghiêm Hạ Nhi liền được đà lấn tới.

Cô ta đứng dậy, đưa tay vuốt tóc Châu Anh và nói với giọng châm biếm:
"Cô biết tôi từng bị bắt cóc đúng không? Chính Lục Bách Dịch đã bắt cóc tôi đó.

Chắc tôi không cần phải nói lý do tại sao Lục Bách Dịch lại làm thế đâu nhỉ?"
"Cút! Tôi bảo cô cút đi ngay lập tức.

Cút đi! Đồ đáng chết, cút đi!"
Diệp Châu Anh nổi khùng lên, cô cầm gối đập vào Nghiêm Hạ Nhi và đuổi cô ta đi.

Nghiêm Hạ Nhi cũng không nán lại lâu, cô ta xoay gót rời khỏi phòng bệnh với nụ cười ngạo nghễ.
"Một lũ khốn nạn..."
Sau tất cả thì người đau buồn nhất cũng chỉ có Diệp Châu Anh.

Cô gục mặt xuống đầu gối và khóc, nước mắt cứ chảy xuống như mưa.

Vậy mà cô cứ hoang tưởng rằng Lục Bách Dịch đã thay đổi nhưng tất cả chỉ do cô nghĩ quá nhiều.
Tối ấy, Diệp Châu Anh ngồi trên xe của Trương Hạo Phàm trở về biệt thự Lục gia.

Hôm nay cô đã có một ngày vô cùng tồi tệ.
"Học trưởng, cảm ơn anh đã đưa em về."
Bước xuống xe, Diệp Châu Anh không quên cảm ơn Trương Hạo Phàm.
"Không có gì, em vẫn ổn đó chứ?"
"Vâng, em vẫn ổn."
"Em vào trong đi, anh về đây."
"Vâng."

Sau khi Trương Hạo Phàm rời đi, Diệp Châu Anh liền quay người đi vào trong nhà.
Đúng lúc ấy ở trên tầng hai, Lục Bách Dịch không biết đã đứng cạnh cửa sổ từ lúc nào, gương mặt anh xám xịt không vui khi thấy Diệp Châu Anh về cùng Trương Hạo Phàm.

Anh lặng lẽ siết chặt ly rượu, dù không nói gì nhưng nhìn cũng biết anh đang tức giận.
Lục Bách Dịch bực mình ngồi xuống ghế, anh đổ rượu đầy ly, dốc một hơi hết sạch ly rượu.

Uống hết ly này Lục Bách Dịch lại tiếp tục uống ly khác, đến khi Diệp Châu Anh mở cửa phòng bước vào trong anh mới chịu dừng.
Diệp Châu Anh nhìn thấy anh, cô không nói gì mà đi thẳng đến bàn trang điểm.

Lục Bách Dịch liếc mắt nhìn cô, ánh mắt đang có rất nhiều câu tra hỏi muốn nói ra nhưng lại chẳng thể nói.
Không gian yên lặng một lúc cho đến khi Lục Bách Dịch đột nhiên đi tới chỗ của Châu Anh.

Qua tấm gương trên bàn trang điểm cô có thể thấy Lục Bách Dịch, anh đứng lù lù phía sau lưng cô với ánh mắt thật khó hiểu.

Diệp Châu Anh quay người lại thì bất ngờ bị anh ôm lấy, nhấc bổng cô đặt lên vai vác đi.
"Lục Bách Dịch, anh điên rồi sao?"
Lục Bách Dịch vác Diệp Châu Anh đi tới bên giường rồi ném cô nằm xuống.

Anh nhanh chóng cúi người hôn cô, hôn một cách điên loạn.

Mùi rượi nồng nặc bốc lên khiến Châu Anh khó chịu, cô gắng gượng đẩy Lục Bách Dịch một cái thật mạnh sau đó thẳng tay tát vào mặt anh.
Chát!
"Sao anh có thể làm cái chuyện dơ bẩn này với cùng lúc hai người phụ nữ được chứ? Lục Bách Dịch, anh thật sự khiến tôi ghê tởm!"
Lục Bách Dịch thẫn thờ đứng ôm mặt, anh không hiểu ý của Diệp Châu Anh.
"Gì cơ?"
"Lục Bách Dịch, chúng ta ly hôn đi."
Lục Bách Dịch cứ tưởng mình nghe nhầm, anh mau chóng hỏi lại:
"Cô vừa nói cái gì?"
"Chúng ta ly hôn đi.

Không phải anh muốn tự do sao? Được, hôm nay tôi sẽ trả lại tự do cho anh, để anh thỏa sức làm điều mình muốn."
Diệp Châu Anh hôm nay nghiêm túc đến lạ khiến Lục Bách Dịch bất ngờ.

Cô vùng dậy, đưa tay lau miệng định rời đi nhưng lại bị Lục Bách Dịch ngăn lại.
"Diệp Châu Anh, cô có biết mình vừa nói cái quái gì không?"
Diệp Châu Anh uất ức nhìn thẳng vào mắt Lục Bách Dịch, cô mỉm cười, một nụ cười chế giễu:
"Người muốn ly hôn nhất là anh mà, sao anh lại phản ứng như thế nhỉ? Hay anh thích cái kiểu ngoại tình với người khác trong lúc đã có vợ? Xin lỗi, nhưng Diệp Châu Anh tôi không thể sống chung chồng với kẻ khác được, vì vậy hãy ly hôn đi, anh giải thoát cho tôi, còn tôi sẽ trả lại tự do cho anh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui