Mọi chuyện cứ như thế mà kết thúc ư? Không đời nào.
Trăm năm trong cõi người ta, cứng hơn sắt đá bén hơn dao là gì? Chính là miệng lưỡi thiên hạ.
Cả lớp cứ xì xầm bán tán.
"Ê ê, Công Nam với Tuyết Nhi là sao, cậu biết không?"
"Không lẽ Công Nam theo đuổi Tuyết Nhi hả? Có nhầm lẫn gì không trời?"
"Ban nãy cậu có nghe gì không Công Nam nói là mẹ cậu ấy làm co Tuyết Nhi đó, thân mật tới mức độ qua lại thân mật với ba mẹ luôn rồi à?"
"Công Nam cười đẹp thật, chút xíu nữa mình té xĩu luôn rồi trời!!! Tuyết Nhi thiệt là có phước."
"....."
Trần Tuyết Nhi thì vẫn vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mặc kệ luôn 3 bà tám kè kè theo cô để moi thông tin.
Cô vô tình nhìn sang thấy Mai Thành Lợi với Võ Mỹ Nhân đi cùng nhau nhưng lại im lặng đến nổi mọi người dường như quên đi sự tồn tại của họ.
Phải biết rằng bọn họ là người nổi trội nhất ở lớp, cả về ngoại hình lẫn về học lực.
Võ Mỹ Nhân là một cô gái xuất sắc, gia cảnh giàu có, bản thân lại xinh đẹp, thông minh hơn người.
Tính tình điềm đạm, thái độ lúc nào cũng dịu dàng như nước, là học sinh toàn diện được thầy cô yêu mến.
Cô ta cũng chính là á quân cuộc thi Nữ Sinh Duyên Dáng mà trường tổ chức năm vừa rồi, quán quân chính là Cao Thanh Nhi.
Còn Mai Thành Lợi chính là 'mối tình đầu' của Trần Tuyết Nhi vào 10 năm trước, năm năm học chung, ba năm tương tư, đổi lại một lần bị từ chối đau xé tâm can.
Hắn ta là một trong ba hotboy của trường này, học giỏi nhất lớp, nhà giàu, ngoại hình điển trai không thua kém gì Huỳnh Công Nam.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa hai người chính là tính tình, Mai Thành Lợi hoà đồng vui vẻ hơn, lúc nào cũng tươi cười khiến bao nhiêu cô gái say nắng, trong đó có Trần Tuyết Nhi.
Nhưng thật may, Trần Tuyết Nhi của 10 năm sau đã gạt bỏ tình cảm đầu đời này, dù có đau đớn hay sâu đậm đến đâu đi nữa thì đó cũng chỉ còn là một đoạn kí ức.
Dù bây giờ Mai Thành Lợi có đẹp, có tốt đến mấy cô cũng không thèm.
Huỳnh Công Nam đang cầm bình giữ nhiệt với hộp bánh đi theo sau Trần Tuyết Nhi khoảng hai mét.
Vừa tính tiền xong là anh đã nhanh tay cầm lên luôn, không đợi cô kịp đòi lại thì đã đi ra ngoài, cô cũng mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
La cà đến lúc một giờ thì cả lớp cùng nhau tập trung để nghe chủ nhiệm Cao Trí phân phó.
Để tăng tính hấp dẫn, tiết mục vẫn chưa được công bố nhưng chủ nhiệm Cao Trí sẽ ghi vị trí diễn lên giấy, sau đó cho cả lớp bốc thăm.
Phần gay cấn chính là công bố vai diễn và vị trí nhảy.
Cao Thanh Nhi: Mẹ nữ chính + vị trí nhảy đặc biệt.
Cao Thanh Nhi nói to: "Ai là nữ chính vậy? giao lưu chút đi nè, mình vai mẹ nữ chính luôn đó"
Trần Tuyết Nhi: Nữ chính + vị trí nhảy số 10.
Trần Tuyết Nhi ngơ ngẩn: "What the hell? sao không phải vai phụ không đất diễn?? sao lại là nữ chính, ông đang chơi khăm con sao ông trời ơi."
Quay sang Cao Thanh Nhi nói: "Mami ơi, con ở đây nè" Sau đó ôm nhau thắm thiết.
Lê Cẩm Tiên: Bạn thân thứ nhất của nữ chính + vị trí nhảy số 4.
Hồ Anh Thư: Phản diện dụ dỗ nữ chính lạc lối + vị trí nhảy số 3.
Lê Cẩm Tiên nhìn sang Hồ Anh Thư, thấy vai của cô mà cười nắc nẻ.
Cười hết ra hơi, đau cả bụng rồi mới ráng nhịn lại để trêu chọc: "Anh Thư nè, bà đã ốm rồi mà còn vào vai phản diện nữa, không sợ người ta bẻ xương sườn bà hã? Mà nhìn kĩ lại mặt này cũng giống lắm, ai mà chọc bà thì bà rút xương sườn ra phóng ngay cuống họng nó cho tui hahaha."
Hồ Anh Thư chịu hết nổi xoay sang Trần Tuyết Nhi rồi bảo: "Cậu lo liệu hồn đi, mình có hậu thuẫn rồi đó, phóng xương sườn không cần đền viện phí đâu, Cẩm Tiên lo hết rồi."
Nói xong lườm Lê Cẩm Tiên một cái.
Võ Mỹ Nhân: Mẹ nam chính? + vị trí nhảy số 1.
Võ Mỹ Nhân thầm than: "Sao mà cứ vào vai gì đâu không vậy trời? Nam chính là tên nào đây, còn ba nam chính nữa chứ, bắt mình ngọt ngào với tên nào đó trong lớp này nữa sao? Mà nếu là Công Nam thì có thể." Vừa nói vừa nhìn sang Huỳnh Công Nam chờ đợi.
Nguyễn Trúc Anh: Ba nam chính? + vị trí nhảy số 2.
Trúc Anh vội hét lên: "Trời ơi, sao xui vậy? Mỹ Nhân ơi, chúng mình là một đôi."
Lê Kim Thi: Ba nữ chính + vị trí nhảy số 5.
Lê Kim Thi nhìn sang Nguyễn Trúc Anh với vẻ mặt đồng cảm sâu sắc, sau đó đưa tờ giấy của mình cho Nguyễn Trúc Anh xem.
Cả 2 cùng ôm nhau thắm thiết như 'hoạn nạn gặp chân tình'.
Võ Mỹ Nhân vừa nhìn thấy hai tấm giấy của hai người bạn thân mình thì giận tím mặt, nụ cười tắt ngóm, càng ngày càng trầm mặc.
Mai Thành Lợi: Bạn thân thứ 1 của nam chính + vị trí nhảy đặc biệt.
Huỳnh Công Nam: Nam chính + Vị trí nhảy số 16.
Lớp trưởng: Thầy giáo + vị trí nhảy số 7.
Sau đó là 1 loạt vai diễn cùng vị trí được mở ra.
Cuối cùng chủ nhiệm Cao Trí mới công bố: "Tiết mục mà lớp chúng ta sẽ biểu diễn mang tên "Nhớ Ơn", do thầy tự biên đạo."
Cả lớp cùng "ồ" lên một tiếng hưởng ứng.
Chủ nhiệm Cao Trí tiếp tục nói: "Tóm tắt vở diễn sẽ như thế này: Ba mẹ nữ chính làm lụng vất vả để nuôi cô ăn học, gia đình tuy nghèo nhưng họ rất yêu thương cô, luôn cho cô những gì tốt nhất, nhưng vô tình chiều hư cô để rồi nghe lời 'phản diện' đi vào đường tối, nhờ thầy cô và bạn thân khuyên nhủ mới quay về đường sáng làm tấm gương học tập cho các em khoá sau, không làm ba mẹ cô phải buồn lòng.
Sau này hiểu chuyện mới biết, nhờ thầy và các bạn nên mình mới sống tốt thế này nên cô vô cùng biết ơn.
Mỗi năm đều hẹn bạn thân về trường gặp lại thầy cô."
Ngưng một chút để lấy hơi, chủ nhiệm Cao Trí lại nói tiếp: "Nam chính thì ngược lại gia đình giàu có, tiêu tiền chẳng cần suy nghĩ nên tụ tập với đám con trai trong lớp chơi bời không lo học hành, vô tình lọt hố của 'phản diện' chung với nữ chính, sau đó thầy cô không khuyên can được nên nhờ ba mẹ nam chính tới để giải bày.
Lúc này ba mẹ nam chính biết mình đã lơ là với con nên mới thay đổi bản thân và khuyên con trai nên sống tốt hơn.
Nam chính quyết định cải tà quy chính, học hành giỏi hơn, sau này lúc sự nghiệp phát triển nhớ tới công ơn của ba mẹ và thầy cô nên hết lòng đền đáp."
Trần Tuyết Nhi vừa nghe vừa cảm nhận được đạo lý trong đó, chắc lưỡi "Chậc chậc chậc" sau đó cảm thán: "Phải công nhận thầy đúng là thầy.
Một vở kịch mà chứa đựng được quá nhiều hàm ý."
"Nếu không thì sao xứng làm thầy của cậu.", Hồ Anh Thư vô tình nghe được nên trả lời cô.
Chủ nhiệm Cao Trí tiếp tục công bố đội hình nhảy: "Từ số 1 đến 26 sẽ xếp thành 4 hàng đứng xen kẻ nhau.
Số 27 28 29 chính là nhóm nhảy đặt biệt đứng vị trí đầu để làm mẫu cho các bạn khác, cũng xem như 'mặt tiền' của lớp" Đoạn nói thêm "Vở kịch thì thầy đang viết nội dung, cũng gần hoàn thành rồi.
Các em tập nhảy trước nha, hôm sau chúng ta tập diễn"
Cả lớp đồng ý.
Sắp xếp xong xuôi Trần Tuyết Nhi mới biết vị trí của mình đứng phía trên Huỳnh Công Nam, oan gia ngõ hẹp có phải đang nói cô và anh không?
Giờ giải lao Huỳnh Công Nam cầm hộp bánh cùng bình giữ nhiệt ngồi xuống kế bên cô, im lặng quan sát.
Ba cô bạn thân của Trần Tuyết Nhi cũng rất thức thời, vừa thấy tình cảnh này là nắm tay nhau đứng dậy rời đi, lúc đi còn ngoảnh đầu lại nháy mắt với cô vài cái.
Trần Tuyết Nhi gục mặt nói nhỏ với anh: "Sau này cậu không cần đem như vậy nữa đâu, tôi thấy ngại lắm."
Huỳnh Công Nam vẫn đang quan sát, nhận thấy cô không có ý định ăn với uống thì trực tiếp làm thay.
Tay vừa mở bình giữ nhiệt, miệng vừa nói: "Tôi không biết cậu đang ngại gì, cậu không làm gì ác, tôi cũng không làm gì xấu, tại sao cậu lại phải sợ?", nói xong đặt bình giữ nhiệt lên tay của cô
Cầm bình giữ nhiệt trên tay, Trần Tuyết Nhi cảm thấy mình rung, không biết là rung tay hay rung động.
Đưa xong bình giữ nhiệt, Huỳnh Công Nam cảm thấy việc chuẩn bị sẵn mọi thứ cho cô khá thích thú nên cũng rất thuận tay lấy luôn hộp bánh mở ra, để trước mặt sau đó nhìn cô rồi nhướng mày chỉ vào hộp bánh, ý nói "Ăn đi".
Trần Tuyết Nhi thầm than vãn "Trời ơi cái gì đang xảy ra vậy nè!"
Thấy cô vẫn im lặng, Huỳnh Công Nam lại lên tiếng: "Không lẽ cậu muốn tôi đút, tôi cũng rất sẵn lòng.
Chỉ có điều, cậu hết ngại rồi à?" Vừa nói xong thì vươn tay ra định lấy bánh.
Nghe vậy cô giật mình, vội vàng buông bình nước ra, hai tay ôm hộp bánh vào lòng cười "hì hì", lắc đầu nói: "Không, không cần, không cần, tôi tự ăn được, tay vẫn còn hạn sử dụng.", cố giơ ra hai bàn tay quơ quơ phía trước.
Đến lúc chuẩn bị nhảy tiếp thì Trần Tuyết Nhi đã bị ai kia ép ăn ép uống cho hết hộp bánh với cả bình nước.
Ông bà xưa có câu "ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên" thế nên Huỳnh Công Nam chỉ ép cô ăn uống, cũng không tính là thất đức lắm.
Cả nhóm ba người bên kia len lén nhìn cặp đôi bên này, thấy hết cảnh vừa rồi thì cười khúc khích rất khoái chí.
Khoảng bốn giờ chiều chủ nhiệm Cao Trí tập họp mọi người lại, thông báo giờ cho những buổi tập sau.
Lăng xăng một ngày, Trần Tuyết Nhi cảm thấy cơ thể mình rả rời, về đến nhà là nhào ngay vào lòng bà cụ Trần.
Sau đó nằm ngủ trong lòng bà, lúc mở mắt ra thì đã là tám giờ tối.
Trên bàn ăn.
Bà cụ Trần vừa gắp thức ăn cho cô vừa hỏi: "Hôm nay đi học gì mà về mệt mỏi dữ vậy con? Về là nằm ngủ luôn một mạch tới giờ này."
Trần Tuyết Nhi nhai cơm xong mới trả lời: "Sắp tới 20 tháng 11 đó nội nên trường con tổ chức văn nghệ, hôm nay vô để tập nhảy với diễn kịch, hôm đó ông bà nội với ba mẹ tới xem con diễn nha.
Con diễn vai chính luôn đó."
Cả nhà nghe vậy thì phì cười.
Mẹ cô Nguyễn Thanh Nhã vui vẻ nói: "Diễn gì mà vai chính luôn vậy? Hôm đó chắc mẹ phải ráng đi xem con gái diễn rồi."
Ba cô Trần Minh Tâm thấy vậy cũng hùa theo vợ: "Con gái ba giỏi vậy, phải đi xem mới được, tới bữa đó anh chở em đi, vợ nhớ nhắc anh nghe."
Bà cụ Trần cũng vui vẻ chấp thuận: "Tới hôm đó bà nội phải kêu chú út con chở bà đi xem, cháu ngoan của bà diễn nhất định là hay nhất rồi.
Ăn nhiều cho có sức khoẻ mới tập tốt được, nè ăn cái này, còn cái này, cả miếng cá này nữa, ăn hết cho nội"
Trần Tuyết Nhi quay sang hỏi: "Ủa ông nội đi đâu mà giờ chưa thấy về vậy bà nội?"
Bà cụ Trần lắc đầu: "Ai mà có biết ổng đi phương trời nào, buổi chiều chỉ nói có công việc rồi đi tới giờ này luôn.
Nè con ăn thêm cái này nè, dạo này có da có thịt như vậy nhìn mới đẹp gái chứ."
Từ lúc nãy đến giờ mí mắt cô cứ giật liên hồi, cũng không biết là chuyện gì.
Ông bà xưa hay nói "Nam tả nữ hữu" mà cô cũng không biết ý câu đó là "Nam bên trái hên nữ bên phải hên" hay "Nam bên trái xui nữ bên phải xui" nữa, nên muốn giật thì cho giật đã rồi thôi, không quan tâm.
Khoảng chín giờ tối, Trần Tuyết Nhi đang soạn bài thì nghe điện thoại bàn reo liên hồi.
Nguyễn Thanh Nhã đang bận dọn dẹp trong bếp.
Trần Minh Tâm thì đã đi ra ngoài.
Bà cụ Trần thì nằm nghỉ ở trong phòng.
Chỉ còn cô rảnh rỗi nên ra nghe, vừa nhấc điện thoại lên, người bên kia đã gấp gáp nói: "Cho hỏi có phải nhà của cụ Trần Thiên không vậy? Tôi thấy trong ví có chứng minh thư của cụ và tờ giấy ghi số điện thoại này, không biết phải không?"
Trần Tuyết Nhi nghe người ta hỏi vậy thì hết hồn, gấp gáp trả lời: "Dạ đúng rồi chú, có chuyện gì vậy chú? Ông nội con đâu? Sao chú nhặt được ví của ông nội con?"
Người bên kia trả lời: "Ông của con bị đụng xe, chú thấy cụ quen mặt nên chở cụ vào viện rồi mới tìm được số điện thoại này, con mau gọi người nhà đến bệnh viện tỉnh đi, ông con đang cấp cứu ở đây"
Cô nghe xong bủn rủn tay chân, chuyện này hoàn toàn chưa từng xảy ra trong quá khứ, sao lại khác biệt lớn đến vậy? Ông nội cô không sao chứ? Cô run rẫy đến mức không biết tay nên để ống nghe ở đâu, không biết chân nên bước đi đâu, tìm ai trước.
Cô chạy vào bếp khóc nức nở nói với Nguyễn Thanh Nhã: "Mẹ..
Mẹ...!Ông nội..
Người ta nói ông nội bị đụng xe...!hức..
Ông nội đang cấp cứu trong bệnh viện..
hức...!Mẹ ơi...!Kêu ba chở đi bệnh viện mẹ ơi."
Ban đầu, Nguyễn Thanh Nhã thấy con gái mặt mũi tèm nhem chưa hiểu chuyện gì, định mở miệng hỏi nhưng vừa nghe Trần Tuyết Nhi nói xong tay đang lau bàn khựng lại, nhìn con gái rồi nói: "Con nói ai? Ông nội bị xe đụng ở đâu? Đang nằm đâu? Con nói rõ mẹ nghe."
Trần Tuyết Nhi cố gắng nén nước mắt nói: "Hồi nãy có chú mới điện về nhà mình...!hức...!Nói là ông nội bị xe đụng, chú chở ông nội xuống bệnh viện tỉnh cấp cứu...!Hức..
Kêu nhà mình xuống dưới.", nói xong câu đó cô lại khóc ào ào lên, làm bà cụ Trần cũng giật mình đi ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...