"Trừ khi tôi không muốn, nếu tôi muốn thì không gì là không thể.", anh lạnh lùng liếc nhìn cô ta, giọng nói không mang theo chút hơi ấm.
Võ Mỹ Nhân tự thấy chột dạ, thụt lùi về phía sau, miệng vẫn gào lên: "Sao có thể, sao có thể, sao anh biết được."
Trần Tuyết Nhi dằn lại nỗi chua xót thay anh, thái độ lạnh lùng: "Thì ra ngay từ ban đầu cậu đã luôn hãm hại tôi, tôi tự hỏi từ trước đến nay tôi chưa làm gì ảnh hưởng tới cậu, vậy sao hết lần này đến lần khác cậu cứ tìm tới tôi gây sự?"
"Không làm gì à? Tất cả đều do mày, vì mày mà anh ấy mới không chú ý tới tao, vì mày mà anh ấy mới lạnh lùng với mọi người, vì mày mà anh ấy mới không tiếc hi sinh bao nhiêu thứ...!Mày nói mày không làm gì hả?", cô ta dùng hết sức lực còn lại của bản thân rống lên.
"Anh ấy hi sinh gì? Nói rõ hơn đi.", Trần Tuyết Nhi kích động chồm người tới phía trước.
"Không cần nghe cô ta, toàn nói hàm hồ.", Huỳnh Công Nam lập tức kéo cô trở về ôm vào lòng.
Cô thắc mắc nhìn anh, hi sinh gì? Không phải trước đó 2 người chưa từng qua lại, anh cũng nói là chỉ âm thầm theo cô thôi, có phải có chuyện gì anh đã giấu cô rồi?
"Hàm hồ gì? Không phải anh từ bỏ cơ hội đi nước ngoài du học chỉ vì muốn chuyển trường ở lại đây sao? Không phải anh từ bỏ cuộc thi olympic cấp quốc tế hôm cô ta xảy ra tai nạn à? Không phải..."
Võ Mỹ Nhân đang nói thì bị anh lớn tiếng cắt ngang.
"Đủ rồi."
Sau khi liếc nhìn cô ta, anh xoay người trở lại nói với cô: "Không có, toàn nói bậy thôi, em đừng tin."
Cô nhìn anh, mặc dù ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng cô đã dậy sóng ngầm, trái tim đang gào thét mãnh liệt.
"Anh từng làm gì nữa?", cô không chất vấn anh có phải thật hay không, mà chỉ đưa ra một câu hỏi để anh trả lời.
"Không có, anh không làm gì cho em hết.", anh ôm cô vào lòng nhẹ trấn an.
Võ Mỹ Nhân ngồi bên kia cười trong nước mắt, thảm không tả nổi: "Không làm gì? Hahaha...!Anh yêu cô ta tới vậy sao?"
Huỳnh Công Nam hết kiên nhẫn, ngoắc tay gọi người làm tới: "Đem cô ta nhốt vào chuồng khỉ phía sau, đem thêm cho chúng vài mảnh ly vỡ cùng vài hộp phấn son của phụ nữ, tối nay thả ra."
Người làm cúi đầu "Vâng dạ" rồi mở cửa lôi cô ta đi.
"Sao nhốt với khỉ?", Lê Cẩm Tiên thắc mắc hỏi Hạ Đồng.
"Bọn chúng tiếp đãi bạn mới rất chu đáo, vừa tận tình chăm sóc còn giúp thư giãn nữa, cô ta được hời quá rồi.", Hạ Đồng cười khẩy nhìn theo.
"À...!Vậy hả?", Lê Cẩm Tiên gật đầu.
"Đem ly vỡ với phấn son vào làm gì? Không phải...", Cao Thanh Nhi chợt nhớ ra, trợn to mắt nhìn mọi người.
Phạm Trí Viễn cười tươi ôm cô vào lòng, nói: "Em không cần quan tâm đâu, tối nay cô ta vẫn bình an vô sự mà đi ra, chỉ có điều có chút thê thảm."
"Đi ăn, anh gọi người làm chuẩn bị nhiều món em thích lắm.", Huỳnh Công Nam bế cô lên đi trước.
Trần Tuyết Nhi nhoài người về phía sau nhìn Võ Mỹ Nhân đang bị kéo đi, cô ta có đáng bị như vậy không? Tình yêu làm người ta mù quáng, lầm đường lạc lối đến mức này sao? Một cô gái vốn xinh đẹp đơn thuần vì muốn chiếm được trái tim đàn ông mà trở nên tàn nhẫn không từ thủ đoạn.
Trong lòng không biết nên vui vì đã trả được thù hay nên buồn vì số phận nghiệt ngã đưa đẩy cô đến mức phải tàn nhẫn tới mức này.
Nhụi vào lòng anh, cô khẽ thì thào: "Anh tha cho cô ta đi, em không truy cứu nữa, cô ta đủ thê thảm rồi."
Huỳnh Công Nam thừa biết cô chính là một cô gái thiện lương, lòng trắc ẩn không bao giờ cho phép cô nhìn người khác chịu đau khổ.
Nhưng phải làm sao khi trong lòng anh còn đang đau khổ hơn, nhìn cô hết lần này đến lần khác bị hại, mà người làm lại chỉ có một, sao anh có thể tha thứ cho cô ta, sao anh có thể tha thứ cho bản thân vì đã để cô chịu tổn thương.
"Ngoan, cứ để anh xử lý, không liên quan gì đến em hết, anh xin lỗi, lại làm em sợ rồi.", anh nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Cô lắc đầu, nhỏ giọng: "Em không sợ, chỉ có điều em thấy cô ta chỉ vì quá cố chấp với anh nên mới làm ra những chuyện như vậy, em thấy nên cho cô ta một cơ hội thay đổi."
Anh khẽ mỉm cười: "Anh tự biết cân nhắc, sẽ không làm hại cô ta, em yên tâm."
Một ngày trẩy hội kết thúc bởi một buổi tiệc linh đình của 5 cặp đôi, ăn uống thoả thích, hát hò vang cả một vùng trời, cười nói rộn rã.
Sau khi ăn uống xong mỗi người ai lại về nhà nấy, chuẩn bị đón một cái tết đầm ấm bên gia đình, căn biệt thự giữa đỉnh đồi lại trở về trạng thái tĩnh lặng của ban đầu.
****
"Con làm gì ở đó vậy?", Trương Lệ Thu đi từ phía sau tới, đánh nhẹ vào vai Huỳnh Công Nam.
Nhìn thấy anh khom lưng chăm chú thì ngó đầu tới nhìn.
"Không phải mẹ nói chuẩn bị bánh sao, con đang làm đây.", Huỳnh Công Nam đáp lời.
Bà nhìn chiếc bánh hình người không ra mà mặt gấu cũng không rõ, chau mày: "Con làm cái gì đây?"
"Bánh kem hình hello kitty mẹ yêu cầu chứ còn gì.", anh thản nhiên đáp lời, tay vẫn đang chăm chút chiếc bánh kem.
"Trời!! Con nói con này là hello kitty đó hả?", bà hoảng hồn nhìn con trai mình, miệng mở to hết cỡ.
Mèo hello kitty người ta đáng yêu biết bao, nhìn là yêu ngay mà bây giờ con trai bà lại làm nó mèo không ra mèo mà gấu không ra gấu.
Anh gật đầu: "Mẹ nhìn không ra hả? Con thấy cũng giống lắm mà."
"Ai là người sáng chế ra hello kitty mà gặp con đạo nhái kiểu này, chết rồi cũng quật mồ đội mã mà sống dậy đập cho con một trận.", bà tuông một tràng làm anh sững sờ.
"Lần đầu con làm, vậy là đẹp lắm rồi.", anh nghiêng qua nghiêng lại nhìn chiếc bánh.
Cũng không tới nổi nào mà, cũng có mắt, có mũi, có râu, có tai, đầy đủ hình thù rồi, nhìn là biết ngay mèo hello kitty còn gì.
"Thôi được rồi, làm xong nhớ đem cất đi, đừng cho ai thấy, mẹ không muốn người ta nghĩ nó là do mẹ làm.", Trương Lệ Thu buông ra một câu phũ phàng, sau đó đi tới mở tủ lạnh lấy trái cây ra.
Huỳnh Công Nam cười khổ, ai không có lúc khó khăn khi mới bắt đầu chứ, mới làm xấu một tí mà bà đã ngoảnh mặt với anh rồi.
"Con đi đón Tuyết Nhi.", anh đem chiếc bánh kem bỏ vào tủ lạnh, tháo tạp giề treo lên rồi đi thẳng ra cửa.
Trương Lệ Thu còn đang bị đứng hình do câu nói của con trai mình, mất một lúc mới tỉnh lại vội vã chạy theo.
"Sao con không nói sớm để mẹ đi mua trái cây với món con bé thích.", bà lên tiếng trách móc anh.
Huỳnh Công Nam ngờ nghệch nhìn mẹ mình: "Không phải hôm qua con có nói rồi sao? Ba cũng nói là hôm nay sẽ về sớm."
"Hả? Nói khi nào? Mẹ có nghe đâu?", Trương Lệ Thu chóng nạnh đứng ngay cửa chất vấn.
"Lúc ăn cơm, mẹ nói tết này sang nhà Tuyết Nhi đón giao thừa, ăn cơm đoàn viên.
Con mới nói ngày mai Tuyết Nhi sang nhà mình chơi, mẹ còn cười tươi gật đầu.", Huỳnh Công Nam trình bày hết một màn bữa ăn trưa hôm qua cho mẹ mình nhớ, sau đó phóng xe đi thẳng.
"Ê..
Ê..
Mẹ chưa nhớ..
Con đi đâu mà gấp vậy, mới sáng sớm...", Trương Lệ Thu gọi với theo, nhìn lên đồng hồ lại lẩm bẩm: "Mới có 7 giờ sáng, con bé ăn uống gì chưa mà nó qua rước rồi."
Nói xong bà lại chạy ngay vào bếp, dặn dò dì Hoa: "Dì cho người đi mua trái cây, mua hải sản tươi sống, mua cá, nói chung là mấy món Tuyết Nhi thích mua về đây, nhanh chóng chế biến, con bé sắp tới rồi."
Tuyết Nhi của bà sắp tới chơi, con dâu vàng con dâu bạc của bà lâu lắm rồi mới ghé sang, phải bồi bổ nhiều vào mới được.
Dì Hoa lập tức gật đầu lia lịa: "Dạ bà chủ, tôi làm liền.", do đã lên chức làm quản gia nên người làm trong nhà đều do dì quản lý.
Mọi người tức tốc chuẩn bị mọi thứ để đón cô chủ nhỏ tới chơi, không khí còn náo nhiệt hơn những ngày dọn nhà chuẩn bị đón tết vừa rồi.
"Tuyết Nhi đó là ai vậy? Sao bà chủ thương cô ấy quá.", một người giúp việc nhỏ giọng nhiều chuyện.
"Cô mới tới nên không biết, cô chủ nhỏ là con của bạn ông bà chủ, lúc trước có đến ở đây vài ngày, ông bà chủ thương yêu lắm, cô chủ nhỏ cũng dễ thương nữa, nói chuyện với mọi người thân thiết lắm.", một cô gái giúp việc khác cười tươi.
"Vậy hả? Từ khi tôi vào làm tới giờ chưa thấy cô ta tới đây bao giờ.", người giúp việc đó giọng âm trầm.
"Gọi là cô chủ nhỏ, ở đây ai cũng gọi vậy hết, quản gia mà nghe cô gọi như vậy thế nào cũng la cho mà coi.", cô gái giúp việc nhỏ giọng nhắc nhở.
"La gì chứ? Chưa cưới gả cũng có phải con của ông bà chủ đâu mà cô chủ nhỏ với lớn, sao các cô không gọi chị Thuỵ Yến là cô chủ mà đi gọi cô ta là cô chủ? Chị Thuỵ Yến ở đây bao lâu rồi cô biết không?", người giúp việc này chính là người đi theo Trương Thuỵ Yến đến đây, cô ta tên Hứa Hạ, tuổi còn nhỏ nhưng miệng mồm rất lớn.
Trương Thuỵ Yến cũng đi tới, lớn giọng hống hách mắng cô gái giúp việc kia: "Mày nói gì, cô chủ nhỏ? Một đứa giúp việc mà cũng dám lên tiếng dạy đời ở đây hả? Mày nên nhớ ai là chủ nhà này, tao là ai trong nhà này, muốn gọi cô chủ cũng phải gọi tao, mày hiểu không?"
Cô gái giúp việc kia thấy vậy thì cúi đầu bỏ đi chỗ khác, Trương Thuỵ Yến định chạy theo mắng chửi cho hả giận nhưng lại gặp quản gia đứng trước mặt.
Dì Hoa ho nhẹ 2 tiếng, ôn tồn nói: "Tôi không biết cô Thuỵ Yến ở đây lâu bao lâu, ông bà chủ không căn dặn thì hạng người làm như bọn tôi sao dám gọi bậy bạ."
"Dì già mà cũng không biết thức thời sao dì Hoa, tôi ở đây bao lâu Công Nam cũng chăm sóc tôi bấy lâu, bác hai cũng lo lắng cho tôi không khác gì con trong nhà, dì còn chờ ai nói gì nữa?", Trương Thuỵ Yến khoanh tay trước ngực khinh khỉnh nhìn dì Hoa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...