Huỳnh Công Nam bật cười, sải chân bước tới cổng, vừa đi vừa nói: "Đưa em đi thám hiểm nhà ma không bằng đưa thẳng em vào trại hòm lựa size luôn cho rồi."
Trần Tuyết Nhi cười tươi trả lời anh: "Anh biết em sợ ma hả?"
Anh bật cười: "Không biết..."
"Anh không biết mà lúc nào nói cũng đúng hết luôn á, sao hay vậy?", cô vội thắc mắc.
"Mới lạ...!Anh chưa nói hết.", anh vội đưa ra lời giải đáp, sau đó hôn nhẹ lên trán làm cô tủm tỉm cười.
Phạm Trí Viễn đi phía sau ôm vai Cao Thanh Nhi cười tươi đáp lời cho câu hỏi của cô: "Nhà của Huỳnh Công Nam, làm gì có ma để thám hiểm mà em lại sợ."
Cao Thanh Nhi nhìn căn biệt thự, sau đó nhìn sang Phạm Trí Viễn, nói: "Nhà Công Nam hả? Không phải ở khu trung tâm sao, ở đây là nhà nào nữa?"
"Cậu ta mua riêng, không hiểu mua để làm gì nữa.", Phạm Trí Viễn lắc đầu.
Cao Thanh Nhi hỏi nhỏ: "Nhà cậu ấy giàu vậy hả anh? Nói mua nhà là mua cả một căn biệt thự to đùng vậy luôn."
Phạm Trí Viễn cười tươi: "Ừ..
Mấy khu trung tâm thương mại hay chuỗi nhà hàng khách sạn lớn đều là tài sản của nhà cậu ta, nước ngoài cũng có vài trụ sở, giàu nứt vách."
Lê Cẩm Tiên đi kế bên hóng chuyện cũng hết hồn la to: "Trời, cậu ấy giàu vậy mà giấu kỹ quá, không ai biết luôn á."
Cao Thanh Nhi giật mình nhìn Lê Cẩm Tiên, nói: "Cậu làm mình hết hồn, đang nhiều chuyện mà la cho lớn lên."
Hồ Anh Thư kế bên cười tủm tỉm trấn an Cao Thanh Nhi: "Cậu ấy mắc chứng thích kích động, thông cảm đi.", nói xong lại xoay sang nói với Phạm Trí Viễn: "Công Nam không có ngông như mấy thằng con nhà giàu thích khoe khoang trong trường, nên bọn này tưởng cậu ấy chỉ khá giả bình thường thôi à."
"Ban đầu ai cũng lầm như ai thôi, bọn này cũng bị lừa mà.", Hạ Đồng vừa nói vừa kéo Lê Cẩm Tiên đi sát người mình hơn.
"Hả? Anh cũng không biết hả?", Lê Cẩm Tiên kinh ngạc nhìn Hạ Đồng.
Hạ Đồng gật đầu: "Ban đầu mới tiếp xúc cũng nghĩ vậy, sau này mới biết, cũng có chút bất ngờ."
Trịnh My cười cười nhìn họ, nói: "Sạo vừa thôi, mấy anh cũng thua kém gì Công Nam đâu, ở đó bất ngờ với bị lừa."
Hồ Anh Thư nhìn quanh một vòng, nói: "Toàn đại gia ngầm, đúng là không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài mà."
Cao Thanh Nhi cười tươi: "Nhìn vẻ bề ngoài vẫn thấy họ rất đẹp, rất sang mà."
Phạm Trí Viễn nựng nhẹ má Cao Thanh Nhi, thái độ cưng chiều vô hạn, không nói gì nữa.
Cuộc trò chuyện kết thúc cũng đã đến cổng biệt thự, vệ sĩ đứng bên trong mở cửa chào đón họ vào.
"Trong phim em thấy chạy hết xe vào trong, vệ sĩ xếp thành hai hàng cúi đầu 90 độ chào mà anh, sao mình phải đi bộ?", Trần Tuyết Nhi nằm trong lòng anh, nhìn 4 người vệ sĩ ở cổng rồi thắc mắc nhìn lên Huỳnh Công Nam.
Huỳnh Công Nam cười rộ lên: "Haha..
Anh quên mất, quen kiểu đến cổng là phải xuống rồi, sau này sẽ sắp xếp như em đã nói.", sau đó hôn nhẹ lên trán cô, vệ sĩ đứng 2 bên cũng im lặng đi theo không dám làm gì vượt giới hạn của mình.
Anh nhìn sang họ, hỏi: "Bên trong thế nào?"
"Vẫn ổn thưa cậu chủ.", vệ sĩ kính cẩn đáp.
"Được rồi, đem hết ra hồ cá phía sau nhà.", anh lạnh giọng phân phó, thái độ khác biệt hoàn toàn khi nói chuyện với cô.
Trần Tuyết Nhi bật đầu lên, hí hởn nói: "Anh có nuôi cá nữa hả? Chúng ta đi câu cá hả anh?"
Huỳnh Công Nam mỉm cười, ánh mắt lại mang vẻ tuyệt tình khó ai có thể nhìn thấu, đáp: "Ừm, nếu em thích thì chúng ta đi câu."
Căn biệt thự trống trải bỗng có một nhóm nam thanh nữ tú làm náo loạn cả lên, đi vòng từ trước ra sau mà ríu rít làm chim trên cành cũng hoảng sợ bay mất, đám mèo hoang cũng nhanh chân chuồn đi mất.
Đến phía sau, các cô gái lại giật mình lần 2, bởi khung cảnh phía sau này khiến các cô không thể ngờ tới.
Một khu vườn cực rộng lớn, chính giữa có một hồ rất to, bên trong có rất nhiều cá đang lập lờ bơi trên mặt nước.
"Cá..
Cá..
Sấu...!Ai nuôi vậy anh?", Cao Thanh Nhi sợ hãi nắm tay Phạm Trí Viễn lắp bắp.
Phạm Trí Viễn vỗ tay cô trấn an: "Không sao, em ở yên đây là được."
Lê Cẩm Tiên cũng sợ tái mặt, không còn sức mà nói nữa, khều khều tay Hạ Đồng rồi xụi lơ dựa vào người anh.
Hạ Đồng đỡ cô, nói: "Không sao, đông thì có đông nhưng chúng không làm gì được em đâu."
Trịnh My cùng Hồ Anh Thư, nắm tay 2 người kia lùi lại mấy bước để lấy tinh thần, chăm chú nhìn hồ cá sấu to đùng trước mặt.
Trần Tuyết Nhi im lặng nãy giờ mới lên tiếng: "Anh nuôi cá sấu hả?"
Huỳnh Công Nam gật đầu, nói thêm: "Còn có báo với vài con sư tử trắng nhỏ nữa, em muốn đi xem không?"
Mặt cô tái xanh, cười gượng gạo nói với anh: "Hồi nãy anh kêu em đi câu cá, giờ kêu đi xem báo với sư tử, anh còn nuôi con gì hiền hiền hơn nữa không?"
Anh gật đầu: "Có."
Cô nghi ngờ nhìn anh: "Con gì?"
"Em", anh trả lời rất nhanh còn rất quyết đoán.
Cô liếc anh, không chấp nhất vấn đề này nữa, hỏi chuyện chính: "Rồi có chuyện gì vui, em thấy mấy con cá lập lờ chuẩn bị nhào lên cắn người mọi lúc mọi nơi là vui không nổi rồi á."
"Tới ngay.", anh mỉm cười đáp lời.
Xi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...