Trong nhà hàng Queen BBQ Buffet.
Huỳnh Công Nam nắm tay Trần Tuyết Nhi đi thong thả phía trước, cô vừa đi vừa đưa mắt nhìn anh suốt chặn đường.
Anh xoay mặt lại nhìn cô, cười tươi nói: "Em có chuyện gì muốn hỏi."
Cô cười đáp lời anh: "Anh xử lý bọn họ thế nào? Ban nãy lúc lên xe em nghe họ la hét ghê quá."
Anh cười mỉm, lắc đầu nói: "Anh không biết."
"Hả?", cô nghĩ bản thân nghe nhầm nên ngơ ngác nhìn anh.
"Anh giao cho anh Dũng xử lý, anh ấy thấy thế nào thoả đáng thì làm thôi, không chết người là được.", anh vuốt nhẹ tóc cô rồi bước vào phòng VIP.
"Hả? Không phải lúc nãy bọn em tha thứ cho họ rồi sao, bọn anh đánh người ta đến ba mẹ nhìn còn không nhận diện được mà chưa chịu nữa hả?", cô bước theo anh, miệng lép nhép.
Phạm Trí Viễn đi phía sau cười rộ lên đáp lời cô: "Bọn đó bị như thế là còn nhẹ, nếu không phải các em đã tha thứ thì kết cục của bọn chúng không an nhàn tới mức đó đâu."
Hạ Huyền ôm vai dìu Trịnh My đi phía sau cũng tiếp lời: "Dù cho họ muốn khai ân cho chúng thì tôi là người đầu tiên phản đối, My của tôi bị thương tới mức này mà để bọn chúng sống dễ dàng quá thì đâu gọi là trả giá.", nói xong tay vuốt vuốt vai Trịnh My.
Cao Thanh Nhi cũng lên tiếng: "Em thấy bọn chúng cũng bị đánh bầm dập với quỳ xuống xin lỗi bọn em rồi, cũng nên cho người ta một con đường sống."
Phạm Trí Viễn đưa tay vuốt nhẹ gò má Cao Thanh Nhi, nhẹ giọng: "Thì bọn anh đâu tuyệt đường sống của chúng, chỉ là để chúng trả giá đắt một chút thôi."
Lê Cẩm Tiên cũng kéo tay Hạ Đồng, hỏi nhỏ: "Anh có bị sao không?"
Hạ Đồng khó hiểu nhìn cô: "Bị sao là bị sao? Không phải anh vẫn khoẻ mạnh đi với em hả?"
Lê Cẩm Tiên lắc đầu: "Không phải, ý em hỏi là mấy anh đánh chúng rồi còn bắt chúng trả giá vậy đó, lỡ như chúng đi báo cảnh sát thì mấy anh có bị liên luỵ gì không? Anh có bị gọi lên đồn thẩm vấn không?"
Hạ Đồng cười tươi nựng nhẹ gò má Lê Cẩm Tiên, nói: "Có, sau này anh có vào tù ngồi thì em nhớ thường xuyên tới thăm anh."
Lê Cẩm Tiên mở to mắt nhìn Hạ Đồng, miệng lắp bắp: "Ở..
Ở tù thiệt hả?"
Hạ Đồng cười gật đầu: "Không lẽ anh nói giỡn với em, hồi nãy em cũng thấy rồi, mấy anh đánh bọn chúng đến huyết nhục mơ hồ, nếu truy tố thì đó là tội hình sự đó."
Lê Cẩm Tiên bị anh doạ đến mặt tái xanh, miệng mở ra nhưng không biết nói gì.
Hồ Anh Thư kế bên lên tiếng: "Thật hả?"
Lớp trưởng Gia Huy cười tươi nói: "Cậu ấy đùa đó."
Trần Tuyết Nhi nhìn lơm lơm Huỳnh Công Nam, sau đó xoay sang nói: "Thật sự chỉ là đùa thôi hả?"
Hạ Đồng lúc này cười tươi gật đầu: "Ừm..
Đùa chút thôi."
Lê Cẩm Tiên đánh mạnh vào vai Hạ Đồng, nhéo nhéo vào eo anh cho hả giận, nói: "Anh cũng biết giỡn quá ha, em đang lo sợ mà anh còn đem em ra làm trò đùa."
Trần Tuyết Nhi ngồi xuống chiếc ghế Huỳnh Công Nam vừa kéo ra, nói với anh: "Mà anh Dũng đó là ai vậy? Em thấy anh ấy có khí chất quá."
Anh mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô, trả lời: "Là người dưới trướng của ba anh, sau này là phụ tá của anh."
Cô hiểu ý anh, khẽ gật đầu rồi cầm ly nước lên uống một ngụm.
Lê Cẩm Tiên bên kia lại than thở: "Đói quá, em đói quá Đồng ơi, gọi món nhanh lên đi."
Hạ Đồng ngồi kế cô cười tươi lấy menu ra xem rồi gọi phục vụ lại: "Lấy cho tôi món này, món này cả món này, này nữa...", anh vừa định khép menu lại thì Lê Cẩm Tiên đã chặn tay anh lại, nói với phục vụ: "Mang lên thêm một combo thịt xiên - cá viên nướng cho 10 người, thêm chè khúc bạch với món tráng miệng này nữa, cảm ơn.", nói xong đóng menu đặt lên bàn.
Hồ Anh Thư bên kia cười to, nói với Lê Cẩm Tiên: "Cậu định ăn cho quên đi đau đớn hay sao mà gọi dữ vậy, nhắm ăn hết không?"
"Mới vừa tiêu hao năng lượng nhiều quá, mọi người cùng ăn mà.", Lê Cẩm Tiên nói xong thì cười hì hì.
Trịnh My cầm ly nước lọc giơ lên nói: "Cảm ơn mọi người, ban đầu là do tôi thích ra vẻ nên mới gây ra chuyện, mọi người vì bảo vệ tôi nên mới bị thương, cảm ơn cũng xin lỗi rất nhiều, lấy nước thay rượu tôi kính mọi người một ly, từ đây chúng ta trở thành bạn, có chuyện gì cần giúp thì cứ lên tiếng.", cô nói xong thì giơ ly nước ra phía giữa bàn chờ mọi người cùng cụng ly.
Trần Tuyết Nhi cười tươi lên tiếng: "Được, thêm một người bạn chính là bớt một kẻ thù.", nói xong cũng cầm ly lên.
"Vậy chúng ta cũng chúc nhau noel vui vẻ luôn đi.", Cao Thanh Nhi cầm ly lên tiếng đề nghị.
Tất cả mọi người cùng nhau nâng ly, đồng thanh hô: "Merry Christmas."
Buổi tiệc tối đêm giáng sinh kết thúc trong êm đẹp, mọi người ăn no rồi cùng nhau đi dạo thêm một vòng phố thị mới chịu len lỏi giữa dòng người đông đúc để về nhà.
Lúc đầu đi chỉ mang theo tấm thân không vướng bụi trần, khi về lại có thêm một đống quà ôm không hết.
Lúc đầu đi gương mặt tươi tắn phô bày ra cho mọi người xem, khi về lại mua khẩu trang trùm kín mít không dám cho ai thấy.
Về đến nhà, các cô gái nhanh chóng thưa ba mẹ rồi ôm đống quà chạy tọt vào phòng không dám bước ra cửa thêm nửa bước.
****
Buổi trưa hôm sau, giờ giải lao của tiết thi đầu tiên.
Trần Tuyết Nhi cùng Huỳnh Công Nam đi từ dưới căn tin lên, đang nắm tay nhau chậm rãi bước đi thì gặp 3 cô bạn thân của cô đang ngồi xúm đầu vào thảo luận sôi nổi ở trong lớp.
Cô buông tay anh ra rồi chạy vào nghe ngóng, bỏ anh bơ vơ tự đi một mình về phòng thi.
"Chuyện gì vậy? Nhìn mặt các cậu nghiêm trọng quá.", Trần Tuyết Nhi ngồi xuống là hỏi liền.
Hồ Anh Thư nhìn sang, nhỏ giọng: "Sáng nay cậu có xem tin tức không?"
Cô lắc đầu trả lời: "Có dám bước ra ngoài đâu mà xem tin tức."
Hồ Anh Thư sực nhớ ra cô cũng như Lê Cẩm Tiên và Cao Thanh Nhi bị đánh đến bầm mặt, không dám bước ra khỏi phòng cho gia đình thấy, cười cười nói: "Mình quên, xin lỗi."
Cô cũng không quan tâm nhiều, chuyên chú nhiều chuyện: "Sao, chuyện gì, cậu nói mình nghe với."
Hồ Anh Thư nhỏ giọng: "Hồi sáng mình ngồi xem tin tức 24h với ba mình, thấy cái bọn hôm qua đánh mình được lên tin nóng luôn."
"Hả? Tin nóng gì?", cô mở to mắt hỏi lại.
Hồ Anh Thư cười gượng nói: "Bị công an bắt do tổ chức bán dâm trên quy mô lớn, còn sử dụng chất kích thích nữa."
Mắt cô chữ O mồm cô chữ A mà hét lên: "Cái gì?" ┐(゚д゚┐), rồi xoay nhìn hai người bên kia.
Cao Thanh Nhi gật đầu nói: "Lúc mình mới nghe biểu cảm cũng giống cậu."
Lê Cẩm Tiên cũng gật đầu phụ hoạ: "Đây là trả giá hơi đắt của mấy ổng nói."
Cô xoay ra cửa nhìn nhưng không thấy anh đâu, xoay lại nhìn Hồ Anh Thư, hỏi: "Bị bắt ở đâu, bị xử phạt thế nào cậu có nghe không?"
Hồ Anh Thư trả lời: "Mình nghe nói là mấy tên kia đã hơn 18 tuổi nhưng quan hệ với mấy cô gái đó chưa đủ 18 tuổi thì bị phạt tù rồi còn phạt tiền nữa, mấy cô gái kia thì bị phạt 500 ngàn với thêm cải tạo tại cơ sở tới 18 tháng lận.", ngừng nhẹ để nhớ lại rồi nói tiếp: "Thêm tội sử dụng chất kích thích nên bị phạt tiền với cai nghiện tại trại, tội chồng tội nên bọn chúng bị bắt hết rồi."
Cô có hơi ngớ người, nhẹ giọng hỏi: "Là bọn chúng tự xử nhau luôn hả?"
Hồ Anh Thư gật đầu.
"Ghê quá, hôm qua nhớ không nhầm thì nam nhiều hơn nữ.", Lê Cẩm Tiên đưa tay ôm ngực mình.
Cao Thanh Nhi cũng rùng mình một cái, nói: "Ừm..
Ghê thiệt, hôm qua không có mấy anh ấy chắc bọn mình không thoát khỏi số phận tương tự rồi."
Trần Tuyết Nhi cũng gật đầu: "Đúng, tính ra thì bọn chúng tự làm tự chịu, chắc cũng đã nhiều lần làm ác nên giờ bị quả báo."
Hồ Anh Thư bỏ qua vấn đề ghê tởm kia, quay lại hỏi: "Thế nào, hôm nay thi được không?"
Cả 3 cô gái còn lại nhẹ gật rồi lắc lắc.
Hồ Anh Thư lại hỏi: "Là sao? Mình thấy đề hôm nay khá ổn mà."
Trần Tuyết Nhi trả lời: "Đề dễ nhưng mà mình đánh dấu nhầm mấy câu, nãy giờ đau lòng muốn xĩu lên xĩu xuống, chọn A rồi mà tô đen B, tức muốn khóc luôn."
Cao Thanh Nhi cũng sầu não: "Mình thì sai hết mấy câu, tính số mol* mà ghi nhầm kết quả rồi tính sai hết câu luôn."
*Số mol hay mole: là một đơn vị đo lường dùng trong hoá học nhằm diễn tả lượng chất có chứa xấp xỉ 6,022.10²³ số hạt đơn vị nguyên tử hoặc phân tử chất đó.
(Ai không hiểu hay muốn tìm hiểu sâu hơn thì tra google nhé! (´ε`*))
Lê Cẩm Tiên ủ rũ nói: "Mình còn thê thảm hơn nữa, tính trên đề cho cố vô rồi quên chép lên giấy thi, sót hết mấy câu chưa tô kết quả, nộp bài rồi mới nhớ, buồn muốn rớt nước mắt."
Hồ Anh Thư thở dài lắc đầu: "Lần sau kỹ lại một chút, mình thì may mắn hơn các cậu, chỉ ghi nhầm mã đề thôi."
Cả 3 cô gái cùng la lên: "Trờiiiii"
Trần Tuyết Nhi mở to mắt, há miệng nói: "Sai mã đề là sai hết luôn rồi, may mắn gì nữa?"
Hồ Anh Thư mặt vẫn tỉnh queo trả lời: "Thì may mắn hơn là không còn câu nào để sai nữa đó."
Cả 4 cùng nhau nằm lên bàn thở dài, nhìn như 4 con cá trắng đang phơi khô giữa trời.
"Đời ai biết trước ngày mai ta sẽ ra sao...!Haizzz.", Trần Tuyết Nhi than thở.
"Ai đâu hay được chữ ngờ, nhưng khi hay được chữ ngờ thì mới ngỡ...!Là ngờ u ngu...!Haizzz.", Cao Thanh Nhi thở dài.
"Sau cơn mưa trời lại sáng, sau buổi thi lòng lại đau...!Haizzz.", Lê Cẩm Tiên cũng nối tiếp.
"Haizzz....!Sau tất cả thì mình không còn gì cả...!Haizzz.", Hồ Anh Thư là người thở dài nhiều nhất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...