Hôm sau
Trần Tuyết Nhi đi trễ thành quen, không hiểu làm gì mà bước ra khỏi nhà rất muộn, đầu tóc còn chưa kịp chải, quải balo chạy thụt mạng đi học.
Đến lớp trễ mất mười lăm phút, bị phạt đứng ngoài lớp kiểm điểm hết tiết mới cho vào.
Giờ ra chơi, Cao Thanh Nhi hí hửng nhìn sang: "Yêu quá hoá muộn màng là đây hả?", tay chọt chọt eo Trần Tuyết Nhi.
"Cậu đừng nói nữa, không hiểu mình làm gì mà hết quên này tới quên kia rồi lòng vòng một hồi nên đi trễ, chạy muốn rớt luôn cái bánh xe ra ngoài mới tới được trường, còn bị phạt đứng ngoài cửa nữa chứ, quê muốn chết.", cô than vãn xong, lấy tay vuốt vuốt tóc cột lại cho gọn.
Lê Cẩm Tiên cười khúc khích: "Những con người mang trái tim yêu đương thường sẽ đến rất sớm, cậu lại trở thành ngoại lệ, đúng là khiến mình mở rộng tầm mắt."
"Nhớ người yêu đến mức đêm không ngủ được, cả ngày ngẩn ngơ hay sao mà tới trưa vẫn còn quên này quên nọ?" Hồ Anh Thư nháy mắt.
Nhờ Hồ Anh Thư nhắc nhở nên Trần Tuyết Nhi mới nhớ từ lúc vào đến giờ chưa nhìn ai kia lấy một lần, không biết anh có đang nhìn mình không nên lấy gương ra soi chỉnh chu lại tóc tai một chút: "Yêu đương nhăng nhít gì chứ, các cậu chỉ giỏi đoán mò."
"Ờ...!Thì đoán mò." Cả ba người đồng thanh lên tiếng, chất giọng lại vô cùng thanh tao.
Cao Thanh Nhi bỗng nhiên lấy tay chọt vào eo Trần Tuyết Nhi một cái làm cô giật mình nhìn sang, Cao Thanh Nhi nhướng mắt ra sau lưng cô, nói: "Không cần soi cũng không cần chỉnh nữa đâu, đứng kế bên rồi kìa."
Trần Tuyết Nhi xoay phắt ra phía sau, mắt to long lanh nhìn người đang đứng sát mình.
"Sao lại đi trễ nữa rồi?" Huỳnh Công Nam đặt hộp bánh cùng bình giữ nhiệt lên bàn, nói tiếp: "Bánh đặt biệt cùng nước đặt biệt."
"Hả? Có nước đặt biệt nữa sao?", Cô nhìn bình nước rồi nhìn anh.
"Có, dành cho em thì tất cả đều phải đặt biệt."
Nghe xong lời Huỳnh Công Nam vừa nói, ba người kia "Ồ" nhẹ lên một tiếng rồi lại tiếp tục giả vờ xem bài tập.
Trần Tuyết Nhi nhỏ giọng: "Em chia cho họ một chút được không?"
Anh gật đầu, móc trong túi ra hai chiếc vé xem phim đưa cho cô một vé, nói: "Tối thứ sáu đi xem phim với anh được không?"
"Em chưa hỏi ba mẹ, sợ đi tối ba mẹ không cho.", cô nhìn tấm vé trong lòng rất muốn gật đầu, con tim lẫn lý trí đều bảo cô phải đồng ý ngay nhưng hiện tại là 18 tuổi, không phải 28 muốn làm gì thì làm.
"Không cần lo, anh sẽ đi sang xin ba mẹ em, chắc chắn họ sẽ đồng ý.", anh cười tươi làm ba người kia đang lén nhìn cũng phải say đắm nụ cười này.
Cô nhìn anh với vẻ nghi ngờ: "Sao anh biết ba mẹ em sẽ đồng ý."
Anh dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào đầu mình, nháy mắt nói: "Dùng não để suy luận.", nói xong xoay người bước về phía bàn mình ngồi.
"Cẩm Tiên ơi, mình cũng muốn được đi hẹn hò, mình cũng muốn được đi xem phim ah~" Hồ Anh Thư lay lay vai Lê Cẩm Tiên nũng nịu.
"Nam nhân của mình ơi, mình cũng muốn cậu sang nhà mình thưa chuyện ba mẹ để chở mình đi chơi đó nha~" Cao Thanh Nhi cũng hùa theo cuộc vui.
Trần Tuyết Nhi đánh hai người kia, hờn dỗi nói: "Các cậu còn chọc mình nữa thì mình không chia bánh ngon cho các cậu đâu."
Lê Cẩm Tiên lên tiếng đáp: "Thôi đi nha, bánh này là bánh đặt biệt của người đặt biệt chuẩn bị cho người đặt biệt trong lòng của người ta, sao tụi mình nỡ lòng nào mà ăn được."
Hồ Anh Thư nhìn Trần Tuyết Nhi ngơ ngác mà phải ngán ngẫm lắc đầu nói với Lê Cẩm Tiên: "Cậu bớt lặp từ đi, mặt cậu ấy lại ngu ra nữa rồi kìa."
"Túm gọn cái ống quần lại thì chính là tụi mình không thể ăn bánh này được, sẽ bị sâu răng đó." Lê Cẩm Tiên lười giải thích, đành nói ngắn gọn súc tích.
"Hôm nay mình muốn đi ăn, các cậu biết quán nào ngon không?" Trần Tuyết Nhi đánh trống lãng sắp đạt cảnh giới thượng thừa thật rồi.
Hồ Anh Thư hớn hở: "Có nha có nha! Mình vừa biết một chỗ bán bún cá Châu Đốc rất ngon lại còn rẻ, muốn đi ăn thử không?"
"Sao quán nào cậu cũng biết, món gì cậu cũng ăn mà không thấy mập lên được chút nào hết, còn mình hít không khí uống nước lạnh mà cũng lên ký ầm ầm là sao?" Lê Cẩm Tiên nhìn Hồ Anh Thư mà ganh tị.
Trần Tuyết Nhi vội chen ngang: "Được đó, nghe nói là thèm rồi, mùi ngải bún thơm thơm, nước bún cùng thịt cá được khử nghệ vàng ươm, rau ăn kèm tươi ngon cùng nước sốt me chấm ngọt ngọt chua chua.
Gọi thêm một cái đầu cá hoặc một trứng vịt lộn nữa là hết sảy con bà bảy luôn.", nói xong còn chép chép miệng làm ba người còn lại cũng nhón nhón chân.
"Từ khi nào mà cậu lại am tường về ẩm thực giống Anh Thư thế?" Cao Thanh Nhi nhìn cô với ánh mắt lạ lẫm.
Cô cười hì hì vuốt tóc: "Thì mình cũng nên tìm hiểu một vài món đặc sản rồi học nấu để sau này còn chăm sóc bản thân nữa chứ."
"Phải không? Hay học nữ công gia chánh để chuẩn bị về làm dâu nhà người ta?"
Bị Cao Thanh Nhi nói trúng tâm tư, cô xoay qua cười hì hì: "Thì cũng có một phần."
"Đúng là người đang yêu thường suy nghĩ đến những việc mà người bình thường như chúng ta chưa nghĩ đến, chưa gì đã muốn học nấu ăn để chăm sóc chồng con rồi.", Hồ Anh Thư lắc đầu nhìn Lê Cẩm Tiên: "Cậu cũng nên giảm cân rồi tìm một tấm chồng đi, hoặc là cứ tìm người yêu trước rồi giảm cân cũng được, tới lúc đó mới có động lực để phấn đấu."
"Đi xa quá rồi, cho mình mượn vở chép bài đi, tiết đầu không chép được gì hết nè.", Trần Tuyết Nhi lại cắt ngang câu chuyện sắp rời xa bến đỗ.
Buổi chiều Huỳnh Công Nam đứng chờ Trần Tuyết Nhi để cùng ra khỏi lớp, thấy cô quải balo nặng chì đi không muốn nổi, anh đưa tay lấy balo từ vai cô rồi quải lên vai còn lại của mình.
Đột nhiên trên vai mất cảm giác nặng nề làm cô nhẹ nhõm hết cả người, tung tăng cười tươi cầm bình giữ nhiệt uống một ngụm, nói: "Bình này anh đem về hay em giữ?"
"Em cứ giữ đi, nhà còn nhiều bình giống vậy lắm.", anh thả chậm bước chân để cô đi kịp.
"Còn hộp bánh?", cô giơ hộp bánh lên lắc lắc.
"Cũng vậy."
"Vậy sao lúc trước anh đòi em uống hết, ăn hết để đem về, còn canh em từng chút nữa.", cô hí hửng xoay người đi ngược, mắt nhìn anh chăm chú.
Anh tiến sát tới: "Không nói không ép thì làm sao em chịu ăn với uống, ban đầu em né anh còn hơn anh là chủ nợ nữa.", nói xong kéo cô lại sát mình hơn, mặt đối mặt nhìn nhau, ánh nắng buổi chiều len lỏi qua hành lang, phản chiếu bóng hai người đang ôm nhau lên vách tường của lớp.
Trần Tuyết Nhi nhìn anh say đắm, nắng vàng rọi lên người anh như chính anh đang toả sáng, lan toả sự ấm áp đến trái tim cô.
Mùa đông đang dần đến, cô thật sự cần một con gấu 37 độ đầy đủ chức năng thế này để ôm.
"Cẩn thận té bây giờ.", Huỳnh Công Nam lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ ngọt ngào của Trần Tuyết Nhi, còn cốc nhẹ lên đầu cô một cái.
Huỳnh Công Nam không buông, cô cũng không muốn tránh, chỉ nói: "Mùa đông sắp đến rồi!"
"Ừm..
Thì sao?", anh mỉm cười nhìn cô.
"Thì em chỉ nói là mùa đông sắp đến rồi thôi, để anh chuẩn bị quần áo dày mặc vào kẻo cảm lạnh.", đối với người khác cô luôn ngốc nghếch không hiểu ý tứ của người ta, còn đối với anh thì cô lại đặt biệt muốn anh hiểu ý mình đang muốn nói gì.
Nói con gái khó chiều đôi khi lại rất đúng, họ thường không nói rõ bản thân muốn gì cần gì mà chỉ ám chỉ hoặc tỏ thái độ để người kia thấu hiểu.
Cảm giác được người yêu hiểu ý mình dù không nói lời nào mới chính là điều các chị em luôn mong mỏi.
( ˘ ³˘)
"Em có muốn anh tặng quà cho em không?", anh lãng sang chuyện khác làm cô có chút không vui, đẩy anh ra cùng đi song song như cũ.
"Quà gì? Không phải ngày đặt biệt, cũng không phải lễ tết.", cô nghi hoặc liếc anh.
"Quà cho mùa đông?"
Nghe anh nói vậy, cô lắc đầu: "Em không muốn quà."
"Em chưa nghe là quà gì mà đã từ chối rồi hả? Không hối hận chứ?", anh cười đầy gian xảo nhìn cô.
Căn bệnh tò mò ăn sâu vào máu, thấm sâu vào não khiến cô không kìm được lòng mà dò hỏi: "Là quà gì?"
"Một con gấu...", anh ngừng giữa câu, nhìn cô hồi lâu, thấy cô tỏ vẻ bất mãn thì cười nhẹ nói tiếp: "Gấu 37 độ có chức năng đầy đủ, ôm hôn trò chuyện chăm sóc em đều không vấn đề, em có muốn test thử trước khi anh tặng không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...