Trả Lại Thanh Xuân


Trần Tuyết Nhi chạy như 'ma tốc độ' vì sợ 'ai kia' lại đổi ý, đóng cửa nhốt cô bên ngoài.
Vừa rửa vết thương cô vừa lải nhải.
"Trời ơi bàn tay vàng bàn tay bạc, sao lại thành ra nông nổi này, tội cho cưng làm sao, phải chi rơi vào tay chị thì chị nâng niu rồi, đâu như ai kia lại đi đấm vào tường chứ."
Huỳnh Công Nam: ".........."
"Đau quá thì chị xoa cho nhé, xoa xoa là hết đau nè, người ta không thương cưng thì chị thương."
Huỳnh Công Nam: "........"
"Sao lại không thương tiếc bản thân vậy chứ? Cậu làm vậy có giải quyết vấn đề gì được không?"
Huỳnh Công Nam: "........."
"Cậu nói thử xem tại sao cậu lại giận như vậy? Tôi bảo cậu về trước làm cậu giận à? Vậy thôi, sau này tôi không bỏ cậu đi một mình nữa."
Huỳnh Công Nam: "........."
"Sao cậu không nói gì đi, nói ra sẽ thấy dễ chịu hơn đó, nhiều lúc tôi bế tắc quá tôi sẽ nói rất nhiều, thường thì sẽ tâm sự với bầu trời sao kia, vì ông ấy rất yên tĩnh và luôn giữ kín bí mật."
Huỳnh Công Nam: "..........."
"Cậu có thể nói tôi nghe cũng được, tôi thích nghe người khác tâm sự, tuyệt đối giữ kín bí mật nên cậu không cần lo tôi đi mách lẻo."
Huỳnh Công Nam: "..........."
"Nói thật nhiều lúc tôi cũng không thể nào hiểu được bọn con trai các cậu đang nghĩ gì? Khó hiểu thực sự."
Huỳnh Công Nam: "........"
"Mà hôm trước việc trong phòng cậu hỏi tôi, lúc đó tôi chưa trả lời cậu, bây giờ sẵn tiện trả lời luôn.

Thật ra tôi tin có việc đó, rất tin nữa là đằng khác....!À mà tại sao cậu lại hỏi việc đó, cậu tìm hiểu ở đâu sao? Hay có việc gì lạ khiến cậu suy nghĩ về nó?"
Huỳnh Công Nam vẫn im lặng như một tượng sáp sinh động.

Ngồi nhìn cô gái trước mặt, để ý những biểu tình trên gương mặt, để ý cánh môi cứ hoạt động liên tục kia, để ý hành động mà cô đang làm.
Đoạn đối thoại này đơn giản chỉ là một màn độc thoại, cô vừa nói rồi vừa tự tìm thêm nhiều việc để nói, không quan tâm việc có người trả lời hay không.
Cánh tay được quấn thành một cục như cái giò heo không cử động được nữa và dường như anh cũng chẳng mấy để tâm, chỉ chuyên chú nhìn cô.
Không biết là cô vô tình hay cố ý lảng tránh mà chẳng nhìn anh lần nào, đứng dậy đi dọn phòng, vừa dọn vừa luyên thuyên.
"Trời ơi cậu tài thật đó nha, tấm tranh treo dính trên tường mà cậu cũng móc cây đinh ra rồi quăng cho bằng được, may quá nó không sao, chỉ vở tấm kiếng thôi."
"Woaaa, cậu quăng đồ mà cũng nghệ thuật thật đó, vừa đủ thành bảy sắc cầu vòng luôn, có bóp tiền nè, có đồng hồ nè, có cả lắc tay,....!À mà chiếc lắc này đẹp thật, chưa thấy cậu đeo bao giờ nha."

"Kìa kìa, cục rubik chưa biết đã full hết các mặt chưa mà giờ mỗi miếng một nơi rồi, trơ trọi còn cái cùi không kìa, đáng thương ghê không?"
"........."
Cô nói suốt một khoảng thời gian mà vẫn chưa thấy mệt nhưng anh đã chịu hết nổi, đứng dậy đi tới kéo tay quăng cô lên giường, nói: "Cậu nói nhiều thật đó.", sau đó dùng môi mình chặn môi cô lại.
Trần Tuyết Nhi bị quăng cho choáng váng mặt mày, vừa nghe nói xong thì lại tiếp nhận một nụ hôn làm cô giật mình trợn tròn mắt.
Nụ hôn lướt nhẹ qua dường như vẫn thấy chưa đủ, anh nằm đè lên người cô, một tay nâng gáy, tay bị quấn còn lại ôm lấy thân cô.
Nhìn cứ như dây leo đang quấn quanh thân cây không chừa một khe hở.

Sau đó trực tiếp hôn cô, nếu nói lần trước hôn thừa sống thiếu chết thì lần này là thừa chết thiếu sống.
Anh không cho cô một cơ hội để lấy hơi nào, ngấu nghiến hôn môi cô, dùng lưỡi trêu chọc để cạy mở hàm răng kia, sau khi mở được thì chính là cướp bóc vơ vét.
Huỳnh Công Nam dùng hết năng lực hôn vốn có, lấy lưỡi đảo hết khoang miệng sau đó mút lấy vị ngọt từ miệng cô, dùng môi kéo đầu lưỡi non mềm ấy ra và nhấm nháp, sau đó lại tự hiến dâng phần lưỡi mình cho ai kia mút mác.
Trần Tuyết Nhi bị trận cuồng phong này làm đảo điên tâm hồn, chỉ còn biết phát ra âm rên khe khẽ từ mũi.
"ưm...~~.....ưm...."
".....ưm...ư..m...."
Cô không đẩy người phía trên ra ngược lại còn chạy theo tiết tấu, anh bắt thì cô đưa, anh trả thì cô nhận.
Thầy giỏi thì trò sao lại không thông, cô cũng học theo anh lấy lưỡi mình tấn công đối phương, khuấy động bên trong, mút mác bên ngoài.

Sau đó là cắn nhẹ cánh môi để lại dấu ấn.
Cứ như thế cả hai cùng nhau trầm mê trong cơn say tình ái này.
Huỳnh Công Nam càng siết càng chặt, chặt đến mức Trần Tuyết Nhi đau điếng và thở không kịp nữa thì cô mới đẩy anh ra.

Hai người cùng thở dốc, ngực phập phồng kịch liệt.
Ánh mắt cô còn vươn vẻ ướt át của trận kích tình vừa rồi, làm cho anh không kìm lòng được cúi người xuống hôn tiếp.
Nhưng lần này chỉ là những cái hôn dịu dàng như nước, nhẹ nhàng như mây, mang cho người ta cảm giác mờ mờ ảo ảo.
Hôn xong anh kéo cô ngồi dậy ôm vào lòng, âu yếm vuốt ve lưng cô.
Trần Tuyết Nhi như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm im cho chủ vuốt lông mình, trong lòng lại có vô vàn câu hỏi cần câu trả lời.
Huỳnh Công Nam lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: "Em có thích tôi không?"
Cô bật đầu ngồi dậy, cách xa nửa cái giường nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
Cô đắn đo một chút, quyết định không trả lời mà lãng sang chuyện khác, đại sự chưa thành, không nên quá nôn nóng: "Sao lúc nãy cậu bực tức vậy? Học nhiều quá nên áp lực hay có lí do nào khác?"

Anh đáp lời: "Cũng không có gì, chỉ là có vài điều làm tâm trạng không thoải mái thôi, không đáng lo."
Cô lại muốn hỏi tới cuối cùng: "Tại sao cậu lại hôn tôi?"
Anh điềm nhiên trả lời: "Vì tôi thích thế thôi, không lí do."
Lúc này cô mới thực sự tức giận, đứng bật dậy quát vào mặt anh: "Cậu đang đùa giỡn với tôi à? Không phải cứ có cái mã đẹp thì người khác sẽ nhào vào cậu đâu, ai cũng có thể, nhưng tôi lúc nào cũng khác người.", nói xong bỏ đi về phòng.
Thế giới lại yên tĩnh trở lại, chẳng còn chút dấu vết nào của trận cuồng loạn vừa rồi.
Cả hai con người cứ ngỡ đang ở hai thế giới.

Nhưng thực ra chỉ là một, do mỗi người ngoảnh về một hướng nên dù có đi thế nào vẫn không thấy nhau, càng đi càng xa.

Nếu tình yêu chính là vòng tròn thì thật may mắn, nó sẽ có điểm giao nhau dành cho họ, nhưng nếu nó chỉ là một đường thẳng, thì đó chính là duyên phận của họ rồi.
Hôm sau trên bàn ăn.
Trương Lệ Thu nhìn 'con dâu tương lai' để tìm manh mối, sau đó nhìn sang con trai mình chất vấn: "Con nói xem, hôm qua là chuyện gì, sao không ăn uống lại còn đập phá? Là ba mẹ chiều con quá hay là do ba mẹ dung túng con quá nên con không xem ai ra gì nữa?"
Huỳnh Công Trạch yên lặng nghe vợ dạy bảo con, không nói một lời.
Anh nhìn mẹ mình sau đó nhẹ giọng: "Con xin lỗi, hôm qua có vài việc làm con khó chịu với dạo này học hành áp lực quá nên con có chút không tự chủ được."
Trương Lệ Thu lại nói: "Vậy sao không nói với mẹ, nếu rảnh mẹ dẫn con với Tuyết Nhi đi thư giãn đầu óc, mắc gì phải làm cả nhà lo lắng, gà chó cũng bị con làm nháo nhào không yên được."
Anh cúi đầu tỏ vẻ biết lỗi, nói với bà: "Con biết lỗi rồi, sau này không như vậy nữa, có người ngoài ở đây, mẹ đừng la con nữa mà."
Trương Lệ Thu nghe vậy thì nói hăng hơn nữa: "Người ngoài? Ai là người ngoài? Mẹ đã chấp nhận con bé vào ở thì nó chính là người nhà này, con cũng biết mắc cỡ à.

Sao lúc đập phá lại không thấy con mắc cỡ?"
Buổi sáng nay Trần Tuyết Nhi đặc biệt vui vì có 'ai kia' đang phải nghe 'kinh sám hối' để chuộc lỗi.
"Thật hả dạ ghê, cho cứng mồm cứng miệng, cho thích trêu đùa tôi.", cô nói xong rồi tung tăng trở về phòng.
Kể từ hôm đó, cô được nhóm bạn của mình lên kế hoạch lâu dài, tính đến lúc đi học đại học luôn.
Cô oan khuất nhỏ giọng: "Sao các cậu không có lòng tin chút nào ở mình vậy, mình không có sức hút vậy sao?"
Cao Thanh Nhi liếc nhìn sang, lười đôi co: "Vậy cậu nói xem cậu có gì thu hút? Hửm..?"
Lê Cẩm Tiên thấy vậy nói vào: "Cậu nghĩ cái não đơn giản ấy chính là điểm thu hút của mình à..."
Cô vội gật đầu.

Lê Cẩm Tiên sâu sắc lườm cô, tiếp tục nói câu còn dang dở vừa rồi: "Nó thu hút mấy con châu chấu tới đá cho não cậu mau thông đó."
Cô nghe đám bạn mình nói mà không kìm được tủi thân, sau đó lãng sang chuyện khác: "Các cậu nói xem, tại sao mình không quen các cậu sớm hơn hay chúng mình không học chung sớm hơn, nếu vậy thì mình không bị ức hiếp cũng không buồn tẻ tới vậy?"
Hồ Anh Thư ão não than: "Các cậu có đếm được đây là lần thứ bao nhiêu cậu ấy nói mấy câu thế này không? Mình đếm không nổi, cũng không có sức để trả lời."
Cao Thanh Nhi giả vờ bấm bấm tay tính nhẩm sau đó phán quyết: "Một năm có 365 ngày, trừ những ngày nghỉ không gặp nhau, còn lại thì một ngày ít nhất 2 đến 3 lần, chúng mình cứ tính tỉ lệ thôi."
Lê Cẩm Tiên cũng giả vờ nhẩm nhẩm: "Nói vậy nếu học chung hết năm nay thì cũng không dưới 500 lần đâu.

Cậu hỏi hoài mà không chán sao Tuyết Nhi? Tụi mình nghe riết mà lười trả lời luôn rồi."
Cô thấy mình đã đánh lạc hướng được rồi thì cười rộ lên: "Không chán, không hề chán, càng nói càng thích, càng hỏi càng phấn khích."
Những ngày 'chiến tranh lạnh' giữa hai con người đang nóng nảy diễn ra.
Huỳnh Công Nam không nói chuyện với Trần Tuyết Nhi, nhưng những việc cần phải làm cho cô thì anh không bỏ sót việc nào.
Không biết anh có uống lộn thuốc gì hay không, mỗi ngày đều mang theo cho cô một cái bánh để sẵn trên bàn, ra chơi mua cho cô một chai nước sâm.
Cách vài ngày thì mua khăn giấy, thay cô trực vệ sinh, đi tập diễn thì đem bình giữ nhiệt theo cho cô, trong balo lúc nào cũng có bánh hay kẹo dự phòng.
Giờ ra chơi, cô đứng ở hành lang ngẫm nghĩ, sau đó lại tự độc thoại.
"Không lẽ lại muốn trả ơn? Nhưng kiếp trước đâu có tận tình tận lực như vậy? Kiếp này bị mình bổ não sao? Rồi mắc mớ gì làm rầm rộ lên vậy? Lén làm không được à? Ngày nào cũng chở đi sao không đưa luôn đi chứ?"
"Haizzz...!Mặc kệ là muốn làm gì, cảm giác được trai đẹp chăm sóc thật sung sướng a~~"
"Nhưng mà Huỳnh Công Nam có nhiều 'người yêu' như thế, lại còn không công khai bảo vệ mình.

Vậy là mình phải làm 'người thứ ba' của rất nhiều cô gái, có khi nào họ đánh hội đồng mình không trời."
"Nguyên tác lúc nào cũng ác với nữ chính.

Được nam chính ưu ái thì ghét, càng bị nam chính lạnh nhạt thì càng bị quần chúng dập cho tơi tả...!Haizzz"
"Nhưng mà mình có tính là nữ chính ngôn tình không? Hay...!Hay chỉ là nữ phụ đam mỹ?"
"Đam mỹ hay ngôn tình gì cũng được, chỉ là bây giờ làm sao giải thích cho đám fan của Huỳnh Công Nam hiểu quan hệ giữa mình và cậu ta.

Lỡ như không nói kịp lúc, bị hiểu lầm rồi lại bị chặn ở cổng trường hay túm đầu lôi ra sân sau hành hạ nữa."
Nói đến đây cô sợ hãi rùng mình, cảm thấy xung quanh khá lạnh nên bước vào lớp.
Thời gian đó, vì kế hoạch của mình mà cô phải hy sinh giả vờ tiếp xúc với rất nhiều bạn nam khác trong lớp.

Nào là hỏi bài, nào là hỏi hoạt động thể thao, nào là nói chuyện phiếm.
Mai Thành Lợi cũng nằm trong số đó, nhưng thái độ cậu ta có vẻ lạ.

Vừa nói chuyện vui vẻ thì quay ngang lại âm u tăm tối, thấy cô nói chuyện vui vẻ với người khác thì đuổi cô: "Cậu về chỗ đi, nói nhiều quá, suốt ngày lại gần đám con trai làm gì, thân thiết lắm sao?"

Đôi khi làm cô bực dọc vô cùng, quát lại: "Ai mà thèm nói chuyện với mấy kẻ nhàm chán như các cậu chứ, vì tương lai con em sau này đó.

Hiểu không?"
Có hôm khi đi ngang chỗ cô, Mai Thành Lợi lại ghé sát tai cô nói: "Không biết xấu hổ."
Cô ngơ ngác nhìn hắn hỏi: "Là sao?"
Hắn không trả lời.

Những ngày sau đó thái độ của hắn đối với cô vẫn thế, lúc nóng lúc lạnh, đôi khi lại tỏ ra rất thân thiết làm cô rối bời khó hiểu.
"Con trai ai cũng khó hiểu như vậy sao? Mới vừa chỉ trích mình xong thì lại thân thiết với mình? Cậu hiểu nổi không Thanh Nhi?", cô chớp mắt nhìn Cao Thanh Nhi.
Cao Thanh Nhi lại ủ rũ: "Thôi, lo học đi, cậu cũng đừng bận tâm tới cậu ta nhiều quá làm gì."
Trần Tuyết Nhi vui vẻ gật đầu, chăm chú làm bài tập.
Bên này, Võ Mỹ Nhân thấy Huỳnh Công Nam lạnh nhạt với Trần Tuyết Nhi thì không khỏi vui mừng.

Sau đó tiếp cận anh nhiều hơn, cố tình xung phong đi phát bài, lúc tập thể dục thì xếp chung hàng với anh hay nhờ anh bê sách vở giúp mình rồi cùng sóng vai đi.
Đứng ngoài hanh lang của lớp, Võ Mỹ Nhân nói với Lê Kim Thi và Nguyễn Trúc Anh: "Chắc là do Công Nam thấy có lỗi với Tuyết Nhi trong vụ tai nạn nên mới bù đắp, vậy mà Tuyết Nhi lại đày đoạ Công Nam tới mức đó, xem cậu ta sai vặt Công Nam kìa, lại còn tỏ thái độ cao lãnh nữa chứ.

Tội Công Nam quá đi~"
Lê Kim Thi lập tức tán đồng: "Đúng đó, mình càng nhìn càng thấy khó chịu, sao có người giả tạo như vậy chứ? Lúc trước thì đeo bám người ta, bây giờ còn lôi chuyện xưa cũ ra để níu giữ người ta nữa."
Nguyễn Trúc Anh tỏ vẻ khinh thường, bĩu môi nói: "Đã nói là đĩa thì kiểu nào cũng phải bám theo rồi, đâu để ý mặt mũi hay tiếc chiêu trò bỉ ổi nữa."
Võ Mỹ Nhân nghe được những câu muốn nghe thì vừa lòng cười thầm, sau đó nói: "Mình thấy Công Nam chịu đựng quá đủ rồi, nhìn cậu ấy mà cứ thấy xót xa, chắc phải tìm Tuyết Nhi nói chuyện rõ ràng."
Lê Kim Thi cùng Nguyễn Trúc Anh gật đầu đồng ý.

Nhớ tới chuyện gì đó, cả hai cùng quay đầu lại nhìn Võ Mỹ Nhân.
Lê Kim Thi thắc mắc: "Mà sao mình thấy cậu để ý Huỳnh Công Nam quá nha, sao cậu biết chuyện tai nạn của Trần Tuyết Nhi với Công Nam, nói chuyện còn ngọt sớt ngọt lịm thế kia, lại còn hay đi chung nữa, trước giờ nhắc tới bọn con trai có khi nào cậu chú ý tới đâu?"
Nguyễn Trúc Anh vui vẻ cảm thán: "Ai da, tiếng sét ái tình à? Nhưng nếu nhìn lại thì cậu với Huỳnh Công Nam hợp lắm đó nha! Trai tài gái sắc, gia cảnh cậu tốt lại còn xuất sắc như thế này, con đĩa kia làm gì có chỗ so với cậu chứ."
Võ Mỹ Nhân ngượng ngùng ra mặt làm hai người còn lại hiểu rõ vấn đề.
Nguyễn Trúc Anh nói tiếp: "Nếu đã thích thì tấn công thôi, mình không tin cậu ta có thể cưỡng lại sức hút của cậu."
Lê Kim Thi giơ 2 tay tán đồng: "Cứ mạnh dạn tiếp cận đi, ngày dài tháng rộng không lẽ không tìm được vị trí trong tim của cậu ta sao?"
"Không được, bây giờ mình còn nhỏ phải lo học hành trước đã, không hấp tấp được.

Mình chỉ muốn loại bỏ chướng ngại vật trước thôi, sau đó thì chính là của mình rồi!", Võ Mỹ Nhân lúc này mới lộ ra bộ mặt thật của mình, vừa cười khẩy vừa liếc nhìn vào lớp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui