Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Một ngày nào đó sau này, Lâm Gia Thố cầu hôn Thiệu Càn Càn.

Nói đến lần cầu hôn đó, ngoại trừ rất nhiều fan thể thao điện tử có ấn tượng sâu sắc, đương nhiên còn có đương sự.

Đó là một quảng trường, sau khi Thiệu Càn Càn nhìn thấy mấy ngời cos PUBG trên con đường vốn cho rằng mình vừa hay gặp phải một hoạt động nào đó, nhưng không nghĩ đến sau đó một cái thính từ trên trực thăng nhảy dù xuống, từ từ, từ tùa, rơi xuống trước mặt cô.

Cái này giống như thính ở trong game, sau khi bạn thân ở bên cạnh dẫn đường bảo cô mở cái hộp ra, một đám bóng bay bay lên. Sau đó cô liền nhìn thấy dưới đáy hộp, một chiếc nhẫn kim cương sáng long lanh dưới ánh nắng mặt trời.

Sau đó, người kia từ trong đám đông hoan hô dưới ánh mặt trời đi đến, anh mặc áo sơ mi trắng, cà vạt đen... Bộ quần áo kia, giống như trang phục trong game, càng quan trọng là, trên lưng anh còn đeo thêm một khẩu súng.

Thiệu Càn Càn đứng ngược sáng, nhìn người nọ chậm rãi đến gần.

Hai chân thon dài, dáng người cao lớn, người nọ trước mặt cô, quỳ một gối...

"Xoạt ------"

Một cậu bé nhỏ ấn nút tạm dừng, ném điều khiển lên bàn, vì thế màn hình tinh thể lỏng siêu lớn cũng dừng lại ở hình ảnh người đàn ông quỳ gối tước mặt người con gái, hai người biểu tình nghi ngờ mà nhìn màn hình.

"Không phải đã xem một lần rồi sao, sao lại xem nữa?" Về hình ảnh này, vị kia trong nhà đã phát không biết bao nhiêu lần, cậu nhóc xem nhiều đến phát ngán.

"Anh trai bên trong rất đẹp trai nha."

Cậu nhóc cười khúc khích: "Không phải là anh trai, đó là ba anh."

"Ba anh đẹp trai quá." Cô bé đến Lâm gia chơi ngĩ nghĩ, lại nói, "Nhưng mà ba em cũng rất đẹp."

"Ặc."

"Người khác đều nói khi ba em chơi game là đẹp trai nhất."

Cậu nhóc chớp chớp mắt: "Nhưng ba anh nói chơi game không tốt, bởi vì ba nối mẹ của anh khi chơi game thường xuyên không để ý đến ba."

"Ồ, vậy có phải nhà anh cũng giống nhà em, chơi game còn quy định thời gian chơi nha...."

"Đúng vậy."

"A... Em còn muốn đến nhà anh chơi mấy ván đấy, mẹ em không cho em chơi ở nhà."

"Anh dẫn em đến phòng máy tính nhà anh, trộm." Cậu nhóc hứng thú bừng bừng mà kéo tay cô bé, "Nhà của anh có rất nhiều máy tính đó."

"Được nha!"

Hôm nay là sinh nhật của Thiệu Càn Càn, cho nên mời rất nhiều bạn bè đến nhà mở party, mọi người ăn uống, vì vui vẻ, rất nhiều người đều uống quá chén.

Thiệu Càn Càn cũng uống không ít, lúc này đang ngồi trên ghế ngoài vườn nói giỡn với những người đã từng là đồng đội.


"Tên nhóc kia nhà chị đâu?" Tiểu Lũy cười ha ha hỏi.

Thiệu Càn Càn nhìn khắp nói: "Đi chơi với cô bé nhà Uyên thần, không biết đi đâu nữa."

Tiểu Lũy: "Chị nói Tiểu Trí Ngôn hả, ặc, đó chính là cô nhóc mê game, hai đứa bé này có phải chạy đi chơi game không?"

Thiệu Càn Càn mơ màng nói: "Không đâu, chị đã lập quy định với con trao, chơi game trong thời gian quy định, thằng nhóc không dám chơi loạn."

Tiểu Lũy: "Xì, đâu ra nhiều quy củ như vậy, chơi game thì làm sao, anh nói có đúng không đội trưởng?"

Diệp Đĩnh đang ngồi bên cạnh xem điện thoại, nghe vậy nhấc mắt lên, nghiêm túc nói: "Trẻ con vẫn chơi ít thôi, không tốt cho mắt."

Thiệu Càn Càn: "Đúng vậy, Tiểu Lũy cậu thì biết cái gì."

"Đội trưởng chính là kiểu ngoài miệng thì nói đạo lý nhưng thật ra thì không thèm làm một cái nào, khi còn nhỏ anh ấy nhất định chơi không biết tiết chế." Tiểu Lũy nói nói, lại phát hiện Diệp Đĩnh vẫn không dể ý đến mình mà luôn cầm điện thoại nói chuyện phiếm với ai, vì thế trộm tiến lên, nhìn một cái, "Ôn Nhĩn... Đó không phải là yêu tinh kia sao?"

Diệp Đĩnh nhanh chóng cất điện thoại đi, không lạnh không nhạt mà liếc nhìn Tiểu Lũy một cái, đứng lên đi ra chỗ khác.

Tiểu Lũy: "Ặc... Này là phản ứng gì chứ, đội trưởng vậy mà trộm nói chuyện phiếm với con gái!"

Thiệu Càn Càn buông chén rượu, vẻ mặt bát quái mà thò qua: "Cái gì, cái gì, cái gì mà con gái?"

"Ôn Nhĩ, chính là một cô gái phóng đãng không kiềm chế, cũng rất xinh đẹp, nhưng rất hư hỏng!"

"Hả?! Nói nói nói, đội trưởng và cô ấy sao vậy?"

"Em nào biết bọn họ còn tiếp tục, nhưng mà phẩm vị này của đội trưởng... Thay đổi có phải hơi lớn không?" Tiểu Lũy dứt lời hoài nghi mà nhìn về phía Thiệu Càn Càn.

Thiệu Càn Càn vẻ mặt mờ mịt: "Phẩm vị gì?"

"Trước kia thích bách hợp thanh thuần, sao bây giờ lại thích hoa hồng dại phóng đãng?"

Thiệu Càn Càn tiếp tục mê mang: "Cái gì mà bách hợp, hoa hồng?"

Tiểu Lũy cũng uống nhiều, bí mật cất giữ nhiều năm cũng như một chuyện đùa vui lơ đãng vậy, lỡ miệng mà nói: "Trước kia anh ấy thích -----"

Ong ~~~~

Âm thanh đột nhiên ngăn cách.

Thiệu Càn Càn sửng sốt một chút, bị ép ngẩng đầu lên nhìn Lâm Gia Thố đột nhiên che hai tai cô lại.

"Hử?"

Chữ "Chị" đã đến bên miệng Tiểu Lũy, cho nên, khi nhìn thấy Lâm Gia Thố xuất hiện cậu ta xém chút nữa cắn phải đầu lưỡi của chính mình.


Giật mình một cái, cả người đều tỉnh táo hơn mấy phần, Tiểu Lũy hít hà một hơi, đột nhiên ý thức được chính mình vừa nãy thiếu chút nữa làm cái gì, vì thế cậu ta không dám nói cái gì, nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Đầu óc Thiệu Càn Càn vẫn còn mơ màng, duỗi tay kéo tay Lâm Gia Thố ra, kỳ quái nói: "Sao vậy?"

Ánh mắt Lâm Gia Thố hơi sâu, không một lời nào mà nhìn cô.

Thiệu Càn Càn nghiêng đầu, thấy anh không nói lời nào liền dán mặt mình vào lòng bàn tay anh: "Ừm... Tiểu Lũy đi đâu vậy?"

"Càn Càn."

"Hả?"

"Em uống nhiều."

Thiệu Càn Càn cười hì hì: "Em uống nhiều một chút, anh không tức giận chứ?"

Lâm Gia Thố cong môi, "Hôm nay là sinh nhật của em, em lớn nhất."

Đàn ông hơn 30, khí chất trầm ổn ôn nhuận đã được thời gian cọ sát đến lúc rực rỡ nhất, toàn bộ hành động cử chỉ đều làm cho người ta không rời mắt dược, đặc biệt khi anh cười, sự dụ hoặc kia rất bắt mắt.

Thiệu Càn Càn tự hỏi mình đã nhìn rất nhiều, nhưng mỗi lần nhìn vẫn không hề có miễn dịch. Khóe miệng cô hơi mím, có chút tủi thân nói: "Lâm Gia Thố, ở bên ngoài anh có cười như vậy không?"

Lâm Gia Thố sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại cô có ý gì: "Hả?'

Thiệu Càn Càn đứng dậy đi đến trước mặt anh, duỗi tay khẽ đè khóe miệng đang nhếch lên của anh xuống: "Em nói anh đừng luôn cười như vậy, không đúng... Ở nhà có thể, ở bên ngoài không được."

Lâm Gia Thố nhướng mày, xem như hiểu được cô đang nói cái gì: "Cái yêu cầu này của em khó khăn rất lớn."

"Cao chỗ nào, này không phải làm em lo lắng anh chọc phiền toái cho em sao, bên ngoài nhiều cô gái nhỏ như vậy, em phải chú ý nhiều hơn nha."

"Anh chọc phiền toái cho em, hửm..." Lâm Gia Thố híp híp mắt, "Nhiều năm như vậy, anh chọc phiền toái cho em không?"

Thiệu Càn Càn thật sự cẩn thận nghĩ nghĩ, nhưng cô nghĩ hồi lâu vẫn không ra được, bởi vì có rất nhiều cái cô còn chưa kịp mở miệng đã bị anh bóp chết.

Trên phương diện này, anh vẫn luôn tàn nhẫn quyết đoán.

"Em không chọc phiền toái cho anh là tốt." Lâm Gia Thố nói.

Vẻ mặt Thiệu Càn Càn là bị cắn ngược lại: "Em chọc phiền toái cho anh khi nào?"

Lâm Gia Thố chỉ cười không nói.

Nhiều năm như vậy cô chọc thật đúng là không ít, cố tình người này lại không có tự giác của chính mình, anh cũng không biết đây là chuyện xấu hay là tốt.


"Được rồi, em không chọc, em không chọ." Tay Lâm Gia Thố dừng trên eo cô mới đỡ cô đi thẳng được một chút, "Đi vào nghỉ ngơi một lát đi, đừng uống."

"A... Vậy mọi người làm sao bây giờ?"

"Để cho họ tự mình chơi."

"Ặc." Thiệu Càn Càn hít một hơi, "Ài, con trai anh đâu, hồi lâu không thấy được nó."

Lâm Gia Thố đỡ cô lên trên lầu: "Không biết, không phải chơi cùng cô bé hay sao?"

"Em đi xem." Thiệu Càn Càn không yên tâm, kéo tay anh lại đi xuống cầu thang, Lâm Gia Thố không có cách nào, đành phải đi theo phía sau.

Thiệu Càn Càn đi một vòng cũng không thấy cậu nhóc đâu, cuối cùng, cô nhớ đến Tiểu Lũy nói chơi game, vì thể cô liền đi mở phòng máy tính ở trong nhà. Vì công việc liên quan đến phát sóng trực tiếp, cô đã làm một phòng riêng, bên trong có bốn máy tính xếp một hàng như là quán net.

Cửa vừa mở, quả nhiên nghe được âm thanh bên trong truyền đến.

"Người ở đâu?"

"Hướng 75, một súng, đã chết."

"Một súng đã chết, anh còn rất lợi hại nha."

"Ngắm bắn."

....

Mày Thiệu Càn Càn nhíu mại, nhấc chân muốn đi vào, nhưng Lâm Gia Thố lại kéo cô lại.

"Anh kéo em làm gì, hôm nay cũng không phải ngày có thể chơi game nha, thằng nhóc thối này còn dẫn cô bé chơi trò máu me như vậy ----"

"Em đừng khinh thường cô bé kia, Hà Uyên ở nhà dạy không ít." Lâm Gia Thố cười dẫn cô lên lầu, "Được rồi, coi như một ân điển ngày sinh nhật cho nó."

"Này này này, từ phụ nhiều bại nhi nha."

"Là từ mẫu."

"Giống nhau!"

"Được, khó có khi tiểu quỷ kia không quấn lấy em, chúng ta có thời gian."

Thiệu Càn Càn liếc nhìn anh: "Thời gian cái gì..."

"Ngủ."

"....."

"Thật tốt." Lâm Gia Thố kéo cô về phòng, trở tay liền khóa phòng lại.

"Tốt cái gì?"

Lâm Gia Thố nhanh chóng đè Thiệu Càn Càn lên cửa, hơi cúi đầu, âm thanh vững vàng: "Có một công chúa nhỏ thật tốt, thằng bé có người chơi cùng."


Tiến lên cắn môi cô một cái, âm thanh của anh khàn khàn, "Càn Càn, nếu không, chúng ta sinh cho thằng bé một người bạn?"

....

Lúc này dưới lầu.

"Vừa nãy anh nghe thấy tiếng của mẹ!" Cậu nhóc nhanh chóng trượt xuống khỏi ghế máy tính, chạy nhanh ra cửa phòng nhìn xung quanh.

Cô bé cười cậu nhóc, "Anh sợ như vậy sao?"

Cậu nhóc học bộ dáng của người lớn khụ khụ nói: "Cũng không phải anh sợ mẹ, anh là tuân thủ ước định của hai bọn anh, anh và mẹ đã nói chơi game trong thời gian quy định."

Cô bé: "Vậy lúc nãy anh không nên dẫn em đi chơi."

Cậu nhóc nhíu mày: "Nhưng mà lúc đó, không phải em muốn chơi sao, ba anh nói, đối với cô gái mình thích phải tốt một chút, cô ấy muốn cái gì, vậy thì phải cố gắng cho cô ấy cái đó."

Cô bé vui vẻ: "À ~~ Lâm Thiệu Đình, anh thích em nha."

Cậu nhóc gật đầu, vừa nghiêm túc lại hồn nhiên: "Thích nha."

"Được rồi, nhưng chuyện này anh phải giữ bí mật, không thể nói cho ba em biết, nếu ba em biết, sẽ giáo huấn anh."

Cậu nhóc nghiêng đầu, có chút khó hiểu.

Đúng lúc này, cánh cửa nửa mở bị người bên ngoài đẩy vào: "Chuyện gì không thể để ba biết?"

Âm thanh hơi trầm xuống, mang theo cảm xúc của người đàn ông thành thục.

Cô bé hoảng sợ, chờ sau khi nhìn thấy Hà Uyên tiến vào liền vội vàng nói: "Không có!"

Hà Uyên hơi híp mắt.

Cậu nhóc quay đầu nhìn cô bé, suy nghĩ một chút: "Chú, thật ra cháu vừa nói ba cháu chơi game giỏi hơi chú! Trí Ngôn không cho cháu nó, sợ chú đau lòng."

Khóe miệng Hà Uyên hơi kéo kéo, "Ba cháu chơi game giỏi hơn ta? Sợ ta đau lòng?"

"Vâng."

"Ba cháu chơi game giỏi hơn ta, mới là quỷ." Hà Uyên cười lạnh, nói, "Ba cháu đâu?"

"Hình như ở trong phòng với mẹ, cháu đi gọi ba!"

"Ài." Hà Uyên xách cổ cậu nhóc, thoáng nhìn về phía cầu thang, như suy tư gì, "Thôi, không cần quấy rầy cậu ta."

"A... Không quấy rầy nha."

Tiểu quỷ, cháu thì biết cái gì.

Hà Uyên nhấc chân đi vào bên trong: "Lại đây đi."

"Làm gì?"

"Dẫn hai đứa chơi game."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận