Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Không biết miêu tả tâm tình lúc này như thế nào, chỉ cảm thấy toàn bộ phòng chờ máy bay đều như yên tĩnh lại, âm thanh ồn ào náo động dường như bị che chắn lại, im lặng đến nỗi cô chỉ nghe được tiếng tim đập của chính mình.

Thịch, thịch, thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Anh đang nói cái gì...."

Lâm Gia Thố đứng dậy, khẽ kéo cô dậy, một tay anh ôm lấy eo cô, ôm chặt cô vào trong ngực.

"Anh nói, anh chờ em. Cho nên em cũng phải chờ anh, anh có thể chứng minh cho những người đó xem, anh không cần bọn họ tự mình quyết định, thay anh sắp xếp đường đi."

Đêm qua Lâm Gia Thố và ông nội Lâm gia hàn huyên rất lâu, Lâm Gia Thố là gia chủ tương lai của Lâm gia, tự nhiên phải gánh vác rất nhiều, nếu như anh muốn tùy ý chọn người mình muốn, như vậy, anh cần phải thực lực kia mới được.

Cho nên, anh đã đồng ý ông nội Lâm, bắt đầu vào Lâm thị, bắt đầu học nắm quyền, nếu anh có thể làm Lâm thị lớn mạnh hơn nữa càng tốt, dùng thực lực của mình để cho tất cả cổ đông và người bên ngoài tán thành, như vậy, người Lâm gia cũng sẽ không nhiều lời một câu.

Đường còn dài, anh còn trẻ, trong mắt mọi người, anh nắm được gia nghiệp lớn như vậy là rất khó khăn, Lâm Gia Thố cũng biết. Nhưng người luôn phải trưởng thành, anh không muốn buông bỏ, cho nên, anh càng phải cố gắng hơn mới được.

Khi Thiệu Càn Càn ôm anh, cũng biết chính mình luôn khó chịu là vì cái gì, cô luôn miệng nói mấy lời vớ vẩn đó, nhưng sâu trong nội tâm lại ích kỷ nghĩ, anh không thể cứ như vậy liền từ bỏ cô.

Cả đêm lo lắng sợ hãi đã tan biến hết khi anh xuất hiện, thì ra, cô cũng là một người khẩu thị tâm phi như thế.

"Em đến đó, về sau chúng ta không thể thường xuyên gặp mặt, hai chúng ta đều sẽ rất bận, em biết không?"

Thiệu Càn Càn hít hít mũi, hốc mắt nóng lên: "Em biết."

"Nhưng em vẫn sẽ không từ bỏ, giống như anh cũng không từ bỏ tình cảm của chúng ta, đúng không?"

"Vâng."

"Được, vậy em nhớ phải... Nhớ anh." Lâm Gia Thố nghĩ nghĩ, lại tủi thân mà nói, "Ngày thường khi không chơi game thì không được nháo cùng mấy đứa nhóc kia."

Thiệu Càn Càn liếc mắt nhìn anh một cái: "Cái gì mà mấy đứa nhóc."

"Chiến đội kia của em không phải đều là trẻ con sao?"

Diệp Đĩnh cách đó không xa, chụp mũ lên nhưng vẫn không ngủ: "?????"

Thiệu Càn Càn: "Anh nói như vậy, em lại cảm thấy chính mình là một bà cô, có được không?"

Lâm Gia Thố nhéo mặt cô: "Không sao, em là bà cô, anh liền miễn cưỡng là ông chú."

Diệp Đĩnh: "......"

Ngoài miệng nói cười, nhưng thật ra trong lòng hai người vẫn còn sợ hãi. Khó chịu trong lòng ngày hôm qua còn chưa hết, mà bây giờ lại phải vì đoạn tương lai sau này của từng người mà mệt mỏi.

Lâm Gia Thố rũ mắt nhìn Thiệu Càn Càn, trong lòng không nỡ, liền cúi xuống muốn hôn cô.

Thiệu Càn Càn ngẩn người, nghiêng đầu né đi: "Đừng, nhiều người như vậy."


Lâm Gia Thố: "Đã sắp phải đi rồi, hôn một cái được không?"

"Đồng đội em lát nữa sẽ về---"

"Nhưng anh nhớ em."

Vành tai Thiệu Càn Càn hồng hồng, Lâm Gia Thố thấy bộ dáng không từ chối của cô, lòng tràn đầy vui sướng mà nâng cằm cô lên, hôn xuống.

Xoạt-----

Khi hai người mới chạm vào, bên cạnh đột nhiên có người làm rơi mũ đứng lên, mặt Thiệu Càn Càn đỏ lên, vội vàng đẩy Lâm Gia Thố.

Nhưng mà Diệp Đĩnh cũng không quay đầu nhìn bọn họ, mà đi về một chỗ khác.

Lâm Gia Thố híp mắt: "Người vừa rồi, là anh ta?"

Thiệu Càn Càn giận dữ: "Em đã bảo anh đừng, bọn họ thấy được ngượng biết bao."

Lâm Gia Thố nhếch môi, thấp giọng nói: "Nhìn cũng tốt."

Thiệu Càn Càn nghe không rõ: "Cái gì?"

"Không có gì, không có gì." Lâm Gia Thố kéo cô đến chỗ ít người, "Chúng ta đổi vị trí, đừng để cho bọn họ nhìn thấy."

Thiệu Càn Càn: "....."

Tiểu Lũy và đồng đội đang chờ trong quán cà phê, quay đầu thấy được Diệp Đĩnh bước vào, vẻ mặt kinh ngạc: "Đội trưởng, không phải anh đang ngủ sao, sao lại đến đây?"

Diệp Đĩnh mặt vô biểu tình: "Không có gì, muốn uống."

"Muốn uống cái gì thì gọi điện nói cho em nha, em mang đến cho anh là được rồi."

Tiểu Lũy nhìn về phía sau anh, "Ài, Qua Qua đâu?"

Diệp Đĩnh: "Tôi phải nhìn cô ấy chắc, cô ấy đi toilet tôi cũng đến cùng sao?"

Tiểu Lũy: "....."

Diệp Đĩnh: "Con gái, phiền phức."

Tiểu Lũy: "Nào có phiền phức.... Hơn nữa đội trưởng, Qua Qua dù có phiền phức thì cũng là anh mặt dày mày dạn mời đến nha."

Lời hết, bị Diệp Đĩnh nhìn chằm chằm, Tiểu Lũy cả kinh, vội vàng né người.

***


Sau khi Thiệu Càn Càn ký hợp đồng ở Thượng Hải xong ở lại mấy ngày, mấy ngày này cũng đi thăm quan căn cứ một lần.

Căn cứ ở một căn biệt thự, bởi vì cô là con gái, cho nên cô ở cùng một căn biệt thự khác với mấy nữ nhân viên. Nhưng mà, nơi đây cũng chỉ là hai căn biệt thự cách vách mà thôi, này cũng tiện cho Thiệu Càn Càn ra cửa quẹo trái là có thể huấn luyện cùng đồng đội.

Khi thi cuối kỳ, Thiệu Càn Càn quay lại, nhưng cô ở không được mấy ngày, vì nghỉ hè này, cô đã chính thức là thành viên của DSG, phải chuẩn bị cho lời mời tham gia cuộc thi đấu tiếp theo.

Toàn bộ nghỉ hè, Thiệu Càn Càn đều ở căn cứ luyện tập sự ăn ý với đồng đội, luyện tập kỹ thuật, cũng ít liên hệ với Lâm Gia Thố, rất nhiều thời gian, vừa nằm xuống giường liền ngủ, ngày hôm sau, mới nhận ra anh đã gửi tin nhắn cho mình.

Hai người đều biết thời gian ít đi đều khó tránh khỏi, cho nên vẫn luôn cố gắng tìm thời gian rảnh rỗi của đối phương để có thời gian nói chuyện.

Hôm nay, sau khi Thiệu Càn Càn ăn cơm trưa xong liền đi dép lào đến căn cứ.

"Càn Càn Càn Càn, chị đến rồi à, nhanh đến xem đồng phục mùa hè của bọn mình đi, buổi sáng hôm nay đã đến." Tiểu Lũy hứng thú bừng bừng mà lôi kéo cô vào xem, "Chị xem, này của chị, của chị đặc biệt nhất, không giống của bọn em."

Thiệu Càn Càn nhận lấy phần của mình: "Không giống chỗ nào hả?'

"Của chị là váy, còn của bọn em là quần."

Thành viên khác là Bì Ca phì cười: "Cậu đừng nói như vậy, giám đốc của chúng ta nói, đồng phục của chúng ta thiết kế độc quyền cho em đấy."

Tiểu Lũy: "Đúng vậy, Bì Ca mặc đồng phục đứng bên cạnh chị chính là một tùy tùng.

Bì Ca: "Cút đi cút đi! Ông đây trời sinh quyến rũ, sao có thể là tùy tùng chứ!"

"Nổ quá." Tiểu Lũy hừ hừ, nhìn về phía Thiệu Càn Càn, "Càn Càn, chị mau thử xem, mặc vào là kiểu gì."

Thiệu Càn Càn lấy quần áo trong hộp ra, cũng giống như của bọn họ, màu trắng, logo màu đen cùng hình ảnh, tay áo có in hình quốc kỳ.

Nhưng người khác đều là quần dài đen, mà cô, là váy xếp ly ngắn màu đen. Tuy rằng khá xinh đẹp, nhưng đứng cùng cả đội, chính là cảm thấy yếu đuối.

"Ai, mọi người đều thay quần áo rồi hả, vừa rồi cameraman nói có thể đi chụp ảnh tuyên truyền poster, chuyên viên trang điểm cũng chuẩn bị xong, xe đã chờ ở bên ngoài rồi." Đúng lúc này, giám đốc từ bên ngoài đi vào.

Thiệu Càn Càn giơ quần áo lên: "Giám đốc, quần áo này---"

"Thế nào, có phải rất đẹp không?" Giám đốc vẻ mặt đắc ý, "Đây là anh bảo người cố ý thiết kế, anh nói em nghe, bây giờ em chính là gương mặt đại diện của DSG, là thành viên nữ mà tất cả các đội khác đều ghen tị đó!"

Khóe môi Thiệu Càn Càn giật giật: "... Ặc."

Khi Diệp Đĩnh cầm quần áo của mình đi ngang qua liếc hai người: "Tôi thấy anh là muốn mang cô ấy đi khoe."

Thiệu Càn Càn: "....."

"Thế thì đã sao, nữ tuyển thủ Qua Qua giỏi nhất của chúng ta có gương mặt đẹp như vậy chính là để đi khoe nha."


Thiệu Càn Càn: "Ừm... Giám đốc, anh nghỉ một chút, em đi thay đồ."

"Được, nhanh đi thôi."

***

Đến nơi chụp ảnh, một đám người ngồi song song trước bàn trang điểm. Nam sinh vốn chỉ là trang điểm một chút là xong, cho nên đều rất nhanh, mà Thiệu Càn Càn trang điểm làm tóc rất lâu, đợi đến khi cô đi ra khỏi phòng trang điểm, mấy đội viên đã ngồi ngã trái ngã phải thành một đoàn rồi.

"Oa Càn Càn! Quần áo này siêu cấp hợp với chị!" Tiểu Lũy kêu lên, ánh mắt mọi người đều chuyển đến trên người Thiệu Càn Càn.

Thiệu Càn Càn có chút ngượng ngùng cười cười: "Vậy sao?"

"Đúng vậy, siêu đẹp, quả nhiên con gái vẫn nên mặc váy." Tiểu Lũy tùy tay vỗ vai Diệp Đĩnh, "Đúng không đội trưởng?"

Diệp Đĩnh liếc mắt một cái.

Lọt vào tầm mắt là một đôi chân thon dài của người con gái, ánh mắt hơi sững sờ, nhanh chóng dời tầm mắt đi: "Chụp ảnh đi, đừng lãng phí thời gian."

Tiểu Lũy: "Ặc... Anh có thể cho một ánh mắt thưởng thức để ca ngợi người khác không?"

Diệp Đĩnh: "Cậu có thể nói nhiều thêm chút nữa không, có chụp ảnh không?"

"Chụp chụp chụp!"

Tốc độ chụp ảnh rất nhanh, chỉ là giám đốc vẫn luôn không cảm thấy hài lòng, cho nên vẫn luôn điều chỉnh vị trí. Chụp đơn, chụp đôi, chụp bốn, còn có ảnh chụp chung, cả một bộ chụp tiêu tốn hơn một tiếng đồng hồ.

Khoảng thời gian chờ chụp, một đám cũng náo loạn vô cùng, vì thế nhân viên công tác bên cạnh cũng đã chụp cho họ rất nhiều ảnh hậu trường. Sau đó nhân viên công tác lại chọn chín bức ảnh đăng lên weibo chính chủ của DSG, cũng có caption kèm theo: "Khi chụp ảnh poster tuyên truyền....."

Sau khi ảnh chụp đăng lên, một đống fan đến bình luận.

"Diệp đội vẫn đẹp trai như thường ~~~~~"

"Đồng phục của đội đẹp quá a a!!!!"

"Qua Qua!!! Rốt cuộc cũng nhìn thấy bạn!"

"Qua Qua ở trong một đám con trai nhưng không hề cảm thấy không hợp."

"Đậu má! Bức ảnh thứ sáu!!! Đáng yêu như vậy là có chuyện gì???"

"Diệp Đĩnh cười???"

"Bức ảnh thứ sáu, ánh mắt của Diệp đội dịu dàng quá."

"Xem, nhìn Qua Qua cười sao?"

...

Nhân viên công tác đăng mấy bức ảnh lên cũng không có suy nghĩ gì khác, nhưng ai ngờ rằng, bức ảnh thứ sáu không thể hiểu được lại hot vậy.

Ảnh là cái này, Thiệu Càn Càn và Tiểu Lũy đang nói chuyện, sau đó Diệp Đĩnh nghiêng mắt nhìn Thiệu Càn Càn, khóe miệng và đôi mắt đều chứa ý cười. Diệp Đĩnh rất ít khi cười có ảnh chụp ra, cho nên sau khi bức ảnh này bị mọi người nhìn thấy, đều bùng nổ rồi.


Dân mạng cùng nhau bùng nổ, còn có người nào đó ở thành phố phía bắc nào đó cùng vậy.

"Này là cái gì, cái gì mà Qua Diệp CP, ở đây nhảy ra nhóm người này vậy!

"Dịu dàng, ánh mắt này mà dịu dàng sao, hả?'

"Tôi và Càn Càn cũng có mấy trăm bức ảnh chụp kiểu này, có được không?"

"Cái gì mà đẹp trai, thế này mà cũng đẹp trai sao?"

....

Ngụy Tiêu và Trương Thiên Lâm ngồi trên sô pha, hai khuôn mặt mông lung nhìn Lâm mỗ nào đó đang đi lại trong phòng khách, lẩm bẩm không ngừng.

Ngụy Tiêu: "Này, Gia Thố ơi, dân mạng nói cậu không cần xem là thật."

Trương Thiên Lâm: "Đúng vậy, một bức ảnh thôi mà, có thể nhìn ra cái gì."

Ngụy Tiêu: "Nghỉ chút, nghỉ chút, nào, ngồi chỗ này nghỉ một chút."

Lâm Gia Thô mặt đen xì ngồi xuống một bên, "Tên này mà dám động tâm tư với Thiện Càn Càn, cậu ta nhất định phải chết."

Vừa nói, vừa phóng đại ảnh của Thiệu Càn Càn: "Đây mà đồng phục đội cái gì chứ, đồng phục đội mà cũng phải đáng yêu như vậy sao?"

Trương Thiên Lâm buồn cười: "Yên tâm, cho dù đáng yêu cũng không ai dám động vào bạn gái của Lâm Gia Thố."

"Như vậy là tốt nhất..." Lâm Gia Thố hừ lạnh một tiếng, suy nghĩ hồi lâu sau lại nói, "Không được, tôi gọi điện thoại."

"Ài ài ài, gọi điện thoại cái gì chứ?"

Lâm Gia Thố không trả lời, chỉ gọi đến một dãy số ngày thường cũng không hay liên lạc.

Một lát sau, đối phương nghe máy.

"Alo."

"Hà Uyên."

"Chuyện gì?"

"Không có gì, chỉ là hỏi gần đây cậu có muốn đến căn cứ DSG kia của cậu khảo sát không?"

"... Không có dự định."

Lâm Gia Thố nhếch khóe môi: "Vậy bây giờ tính toán chút đi.”

Hà Uyên: "?"

"Tôi làm bên tài trợ đến đó cùng cậu."

Hà Uyên im lặng: "Cậu tài trợ DSG từ lúc nào?"

Lâm Gia Thố: "Bây giờ, bắt đầu từ bây giờ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận