Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Sau một vài lần tái phát bệnh cũ, cơ thể của bà nội Lâm Gia Thố, Hà Văn Hoa có vẻ càng thêm suy yếu, Lâm Gia Thố thường xuyên đến thăm bà, hôm nay sau khi thăm xong, anh đang định đến công ty thì lại vô tình gặp phải Thời Khê cũng đến nơi này.

“Gia Thố.”

Lâm Gia Thố khẽ gật đầu: “Đến thăm bà sao?’’

“Ừ, hôm nay bà có khoẻ không?’’

“Vẫn tốt.’’ Lâm Gia Thố nhìn đồng hồ, “Bây giờ bà vẫn chưa đi nghỉ, cậu có thể vào thăm, nhưng tớ còn có việc ở công ty, cho nên…’’

“Không sao đâu, cậu cứ đi trước đi, tớ vào nói chuyện với bà một lúc.’’

Lâm Gia Thố mỉm cười: “Cảm ơn.’’

Thời Khê: “Cậu còn khách sáo với tớ gì nữa.’’

Lâm Gia Thố gật gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa, nhấc chân đi đến bãi đỗ xe.

Thời Khê và anh thực ra cũng giống như đám người Tiếu Nghiêu, bọn họ từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, luôn là bạn bè thân thiết với nhau, hơn nữa cô ấy còn được bà nội yêu thích, cho nên Lâm Gia Thố rất cảm kích cô ấy có thể thương xuyên đến nói chuyện với nhà như thế.

Hà Văn Hoa nhìn thấy Thời Khê đến thăm mình cũng cảm thấy vô cùng vui mừng, bà kéo cô đến bên mép giường nói chuyện. Nói một lúc, Hà Văn Hoa đột nhiên tràn ngập yêu thương nói: “Khê Khê à, tình cảm giữa cháu và Gia Thố có tiến triển gì không?’’

Thời Khê đang gọt táo, nghe bà nói như vậy, động tác trong tay khẽ dừng lại một chút: “Bà à, cháu và Gia Thố… Bây giờ không phải như bà nghĩ đâu ạ.’’

“Tại sao lại không phải như bà nghĩ, Khê Khê, cháu có thích Gia Thố nhà chúng ta không?’’

Thời Khê thả quả táo và con dao trong tay xuống, mỉm cười với Hà Hoa Văn, nhưng nụ cười ấy có chút trống rỗng: “Cậu ấy không thích con.’’

“Nha đầu này, nếu cháu không nói thì sao cháu biết nó không thích cháu?’’ Hà Hoa Văn giả vờ tức giận nói: “Tên tiểu tử thối Gia Thố này, có một cô gái tốt như con ở bên cạnh thế mà lại không biết quý trọng, Khê Khê, còn yên tâm, bà nội nhất định sẽ giúp cháu nói với nó.’’

Thời Khê lắc đầu: “Chuyện này bà không thể nói anh ấy được đâu, cứ…”

“Sao lại không thể nói được nó.’’ Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mở cửa đi vào.

Thời Khê quay đầu lại nhìn người vừa bước vào, cô vội vàng đứng dậy nói: “Chú Lâm.’’

Lâm Duyệt nghiêm túc nói: “Chuyện chung thân đại sự không đến lượt nó muốn làm gì thì làm đâu, hai nhà chúng ta môn đăng hộ đối, cháu và Gia Thố cũng là trai tài gái sắc, một nửa còn lại của nó nhất định phải sánh vai được với nó.’’

……


Thiệu Càn Càn không thể nào ngờ được mình sẽ gặp ba của Lâm Gia Thố ở trường học, dường như ba của anh đã sớm đoán được cô sẽ xuất hiện, cực kỳ chuẩn xác cho người dừng xe ở trước mặt cô.

Cô vô cùng căng thẳng khẩn trương, nhưng trong lòng cũng nhen nhóm một chút bất an.

Sau đó, hai người ngồi xuống trong một nhà hàng, cảm nhận được hơi thở của bậc trưởng bối dồn ép về phía này, Thiệu Càn Càn ngồi trên ghế, sống lưng thẳng tắp, thậm chí còn không dám chạm vào điện thoại di động.

“Càn Càn, cháu thích ăn gì, cháu cứ gọi đi.’’

Thiệu Càn Càn vội vàng lắc đầu: “Cháu ăn gì cũng được ạ, chú cứ gọi là được ạ.’’

“Cũng được, vậy chú sẽ gọi một số món mà người trẻ tuổi các cháu thích ăn, nếu cháu không thích thì có thể gọi món khác.’’

Năm nay Lâm Duyệt đã gần năm mươi, nhưng hắn chăm sóc bản thân rất tốt, tướng mạo uy nghiêm anh tuấn, nhìn vào ngũ quan cũng có thể nhìn thấy dược một chút bóng dáng của Lâm Gia Thố trong đó. Trong một xã hội thường xuyên xuất hiện những vị trưởng bối kỳ lạ này, Thiệu Càn Càn cực kỳ có thiện cảm với những trưởng bối nho nhã và lịch sự, cho nên cô cũng nghĩ rằng Lâm Duyệt là một người dễ nói chuyện.

Đồng thời cũng cho rằng, hắn chỉ vì tò mò và quan tâm cho nên mới đến gặp mặt bạn gái của con trai mình mà thôi.

“Càn Càn, nghe nói cháu là bạn học của Gia Thố, cũng là một streamer chơi game.’’ Hắn gắp cho cô một đũa thức ăn, hỏi.

Thiệu Càn Càn gật đầu: “Vâng, thưa chú.’’

“Vậy đã bao giờ cháu nghĩ đến chuyện sẽ không làm việc này nữa chưa?’’

Thiệu Càn Càn hơi sửng sốt, sau đó thành thật lắc đầu: “Cháu thích game, cho nên, tạm thời không định làm việc khác ạ.’’

“Ừ, dốc lòng vì mục tiêu của mình là chuyện tốt, mấy ngày nay chú có gặp Khê Khê, nghe nói nó cũng đang điều hành một câu lạc bộ game.’’

“Khê Khê… Là Thời Khê ạ?’’

“Đúng vậy, hai đứa quen nhau sao?’’

“Thiệu Càn Càn: “Quen ạ, thực ra cháu cũng đang định…’’

“Vậy nó đã nói cho cháu biết, nó vốn dĩ là con dâu tương lai đã được nhà chú chọn trước chưa?’’ Lâm Duyệt đột nhiên nói.

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.

Tâm trạng căng thẳng đến tột độ tựa như bị một thùng nước lạnh dội sạch sẽ trong khoảnh khắc ấy, Thiệu Càn Càn do dự trong chát lát, hơi mờ mịt hỏi: “Ngài… Ngài nói gì ạ?’’


“Càn Càn, cháu là một đứa trẻ tốt, gia đình cháu chú cũng đã tìm hiểu qua rồi, là một gia đình thư hương.” Lâm Duyệt chậm rãi nói: “Nhưng Gia Thố nhà chú là cháu đích tôn của Lâm thị, tương lai nó phải gánh vác trọng trách lớn như thế nào hoàn toàn là chuyện mà người bình thường không thể nào tưởng tượng được. Mà người sát cánh bên cạnh nó cũng phải là người có đủ năng lực, đương nhiên, chú đến đây không phải để chia rẽ hai đứa, chuyện yêu đương của hai đứa chú không có ý kiến, chỉ là có một chuyện chú vẫn muốn cháu hiểu.”

Thiệu Càn Càn chậm rãi siết chặt chiếc thìa đang cầm trong tay, bởi vì dùng quá sức mà tay cầm bằng bạc cấn vào da thịt, có chút đau đớn.

“Có phải ý của ngài là, yêu đương thì có thể, nhưng nếu là chuyện tương lai… Thì đừng hy vọng…’’

“Cháu rất thông mình, chú tin cháu có thể hiểu được ý của chú.’’ Lâm Duyệt dựa người vào thành ghế phía sau: “Hiện Lâm thị đang nuôi sống hàng ngàn hàng vạn người, sau này toàn bộ tập đoàn đều cần Gia Thố đứng ra quản lý, bản thân Khê Khê và bao gồm cả gia tộc đứng sau nó có thể trợ giúp Gia Thố. Suy cho cùng, Gia Thố vẫn còn nhỏ tuổi, có lẽ bây giờ nó không thể nghĩ được nhiều chuyện như vậy.’’

Thiệu Càn Càn bắt đầu cảm thấy toàn thân dần lạnh lẽo, thực ra bản thân cô đã từng nghĩ đến những chuyện này, chẳng qua là sau đó luôn bị cô cố tình phớt lờ tất cả. Cô vẫn luôn biết rõ Lâm thị rất lớn, nhưng cô vẫn chưa đi sâu vào tìm hiểu nó lớn đến cỡ nào.

Thiệu Càn Càn mím môi, tựa như người chết đuối bắt được cọng rơm cuối cùng: “Nhưng hai người muốn ở bên nhau dài lâu cần phải có tình cảm, nếu giữa hai người bọn họ không có tình cảm dành đối phương, vậy thì chuyện này sao có thể cưỡng cầu.’’

“Sao cháu biết bọn nó không có tình cảm với nhau?’’

Thiệu Càn Càn vội vàng nói: “Chuyện này cháu có thể chắc chắn.’’

“Nhưng nha đầu Thời Khế kia thích Gia Thố là chuyện không thể nghi ngờ gì nữa.’’ Lâm Duyệt rũ mắt, “Còn về phần Gia Thố, một khi tình yêu nồng nhiệt qua đi, người đàn ông chắc chắn sẽ coi trọng sự nghiệp hơn tất cả.’’

Trái tim Thiệu Càn Càn thắt lại: “Thời Khê… Thích Lâm Gia Thố?’’

“Đó là điều đương nhiên rồi, hai đứa chúng nó từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, trước kia Gia Thố cũng đối xử với Thời Khê rất tốt, chú tin giữa hai đứa chắc chắn có tình cảm với nhau.’’

Thấy Thiệu Càn Càn không trả lời, Lâm Duyệt nói tiếp: “Thực ra cũng không sao cả, cháu và Gia Thố có thể tiếp tục câu chuyện yêu đương này, chú không muốn bởi vì chuyện này mà Gia Thố mâu thuẫn với người trong nhà, chú nghĩ, cháu cũng không muốn trở thành nguyên nhân khiến người trong nhà chú cãi nhau đúng không? Nếu cháu muốn gì thì có thể nói với Gia Thố, đương nhiên cũng có thể nói với chú, trong khoảng thời gian cháu ở bên cạnh nó này, dĩ nhiên không thể không có gì được…’’

“Ngài đừng nói nữa.” Thiệu Càn Càn đột nhiên đứng dậy, “Cháu có đầy đủ tất cả, không cần người khác phải cho.’’

**

Sau khi rời khỏi nhà hàng kia, Thiệu Càn Càn đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.

Cảnh tượng này có vẻ rất giống với mấy tình tiết mẹ chồng nàng dâu đại chiến trong bộ phim chiếu lúc tám giờ. À không đúng, cũng không giống hoàn toàn, người ta là mẹ chồng ném một số tiền lớn bảo cút đi, còn cô thì được ba chồng dùng những lời hay ý đẹp khuyên bảo, nói hai đứa không cần chia tay nhưng hàm ý sâu xa trong đó lại là cô không xứng đáng với anh.

Thiệu Càn Càn đi dọc theo con đường rợp bóng cây râm mát, ngay cả chính cô cũng không biết bây giờ mình muốn đi đâu, cũng không biết có nên gọi điện thoại hỏi người kia hỏi thăm tình hình hay không, đầu óc có chút trống rỗng, có chút bất lực, có chút tức giận.

Đinh….


Tiếng chuông điện thoại báo có tin nhắn vang lên, là Thời Khê gửi đến, cô ấy nói tuần sau ký hợp đồng rồi, hỏi cô rảnh rỗi vào lúc nào.

Thiệu Càn Càn đọc tin nhắn của cô ấy, đột nhiên có một cảm giác đã bị lừa dối. Một cảm giác ngột ngạt khó chịu trào dâng trong lòng, cô không hề do dự lập tức gửi đi một câu.

[Cô thích Lâm Gia Thố sao?]

Người ở đầu dây bên kia không trả lời ngay lập tức, Thiệu Càn Càn đợi một lúc lâu mới thấy cô gửi đến mấy chữ.

[Ai nói với cô?]

[Tôi chỉ muốn biết, thích hay không thích?]

Lại là một khoảng thời gian dài chờ đợi, sau đó Thời Khê trực tiếp gửi một đoạn tin nhắn thoại lại đây, Thiệu Càn Càn click mở ra thì nghe thấy giọng nói mang theo chút áy náy của cô.

“Càn Càn, tôi không có ý định phá hoại tình cảm giữa hai người, tôi thích cậu ấy, nhưng tôi chưa bao giờ nói cho anh ấy biết chuyện này.”

Thiệu Càn Càn nghe đi nghe lại ba lần, sắc mặt càng lúc càng kém.

“Xin lỗi Càn Càn, tôi không biết làm thế nào mà cô biết được chuyện này, nhưng tôi sẽ không nói dối cô, nếu cô hỏi, tôi sẽ nói thật lòng.”

Thiệu Càn Càn: [Nếu tôi không hỏi, có phải cô sẽ không bao giờ nói đúng không, sau đó mãi mãi giả vờ là Bá Nhạc* của tôi, là tri âm** của tôi.]

Không đợi Thời Khê trả lời, Thiệu Càn Càn lại viết thêm một đoạn tin nhắn dài: [Thực ra là không phải, đúng không, thực ra cô biết người nhà anh ấy đã chọn cô, cô cũng chắc chắn sau này anh ấy sẽ là của cô, đúng không?]

[Thời Khê, cô thật rộng lượng, nhưng xin lỗi, tôi lại vô cùng ích kỷ, tôi không thể hào phóng như cô được, không phải của tôi thì thôi, nhưng nếu đã là của tôi, tôi tuyệt đối không thể chấp nhận trong mắt mình chứa một hạt cát nhỏ.]

[Còn nữa, chuyện LK, thôi hãy quên đi.]

Sau khi gửi một loạt tin nhắn kia đi, Thiệu Càn Càn cảm thấy bản thân mình cực kỳ kiêu ngạo, đối mặt với một người hôm trước vẫn là bạn tri kỷ, đối mặt với một người sau lưng sở hữu khối tài sản kếch xù, cách làm của cô thoạt nhìn có vẻ vô cùng can đảm và gọn gàng lưu loát.

Nhưng sau khi gửi xong, cô lại cảm thấy hơi chột dạ, cô ngồi xuống bên bồn hoa, những lời nói của ba Lâm Gia Thố và những hành động ngọt ngào ấm áp mà Lâm Gia Thố dành cho cô không ngừng xuất hiện trong đầu.

Quả thực bọn họ vẫn còn rất trẻ.

Tình yêu, trải nghiệm, tất cả mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, tương lai còn quá nhiều điều ẩn số không thể lường trước được, cho dù không có sự việc hôm nay, cô cũng không thể chắc chắn trăm phần trăm rằng bọn họ có thể nắm tay nhau đi đến cuối con đường.

Nhưng cũng vì sự việc ngày hôm nay, nhưng ảo tưởng đối với tương lai của cô đột nhiên bị chặn đứng.

Cô không hiểu những cuộc hôn nhân của hào môn thế gia, cũng không biết liệu mình có trở thành vật hi sinh của một cuộc liên hôn kinh tế như trong mấy bộ phim truyền hình hay không. Bây giờ trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất, người nhà anh không tán thành cô, mà bên cạnh anh còn có rất nhiều người xuất sắc tài giỏi như Thời Khê đang xếp hàng dài chờ anh.

Còn anh thì sao… Cuối cùng khi đứng trước thực tế, đứng trước những áp lực, anh sẽ chọn một người phù hợp và bước đi trên con đường tốt nhất sao?

Ông ông…


Di động vang lên, lúc Thiệu Càn Càn nhìn thấy tên Lâm Gia Thố đang hiển thị trên màn hình điện thoại, trong lòng vừa tủi thân vừa phiền muộn.

“Em đang ở đâu?’’

“Ở nhà.’’

“Sao lại về nhà, anh còn tưởng em đang ở trường chứ.’’ Trong điện thoại, giọng nói của anh vẫn dịu dàng trầm ấm trước sau như một: “Muốn ra ngoài một chút không, anh đói bụng, đi ăn nhé.’’

Thiệu Càn Càn không trả lời anh, sau khi im lặng một lúc, cô chỉ nói: “Em không muốn vào LK.’’

Lâm Gia Thố ngẩn người, nghi hoặc nói: “Em không muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp?’’

“Không phải, chỉ là em không muốn vào LK.’’

“Tại sao?’’

Thiệu Càn Càn cúi đầu, nhất thời không nói gì.

Biết phải nói gì đây, nói Thời Khê thích anh, nói cô không thích cô ấy tiếp xúc với anh, cho nên không muốn tham gia vào LK.

Nói người nhà anh căn bản không thích cô, hay nói, người nhà anh cho rằng cô căn bản không xứng với anh.

Nhưng những chuyện này, cô không muốn nói chút nào, nếu Thời Khê không chủ động mở miệng nói, tại sao cô phải giúp cô ta thổ lộ khiến anh đi tìm hiểu rồi phân tâm. Hơn nữa, người nhà anh không thích cô, vậy cô nói thì có ích gì đâu, lại khiến anh về nhà cãi nhau ầm ĩ với ba mẹ, cuối cùng những trưởng bối đó nhất định càng không thích cô.

“Càn Càn, tại sao?’’ Lâm Gia Thố hỏi lại một lần nữa, Thiệu Càn Càn thờ ơ nói: “Em không có lý do để đến LK cả.’’

“Tại sao lại không có, đến LK không tốt sao, nó ở thành phố này, hơn nữa Thời Khê cũng ở đó, có cô ấy chăm sóc em anh mới yên tâm…’’

“Tại sao anh lại tin tưởng người khác như thế, em đi chơi game, không cần người khác phải chăm sóc.’’ Thiệu Càn Càn đột nhiên hét vào điện thoại.

Rõ ràng người ở đầu dây bên kia đã bị sự cáu kỉnh của cô doạ cho hoảng sợ: “Thiệu Càn Càn, có chuyện gì với em vậy.’’

Thực Càn Càn bực bội xoa xoa tóc, cô phát hiện, bây giờ đối với cô mà nói Thời Khê chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ, chỉ cần anh nhắc đến cô ta thì sẽ lập tức bùng nổ.

“Không sao cả, lúc này em cảm thấy hơi hỗn loạn về chuyện chọn chiến đội, cứ để em tự sắp xếp trước, tự em sắp xếp trước.’’

“Em đang ở đâu, anh đến tìm em.’’

“Không cần, em muốn yên tĩnh suy nghĩ.’’

Vừa dứt lời, Thiệu Càn Càn đã cúp máy.

Lúc này, cô không muốn giận chó đánh mèo, cô thực sự cần phải bình tĩnh, bình tĩnh lại rồi mới có thể nói chuyện với Lâm Gia Thố.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui