Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Thiệu Càn Càn không ngờ được người này lại quen biết mình, cô đưa tay nắm lấy bàn tay cô ta chủ động đưa về phía mình: “Chào cô.’’

“Tôi là Thời Khê.’’ Nói rồi, cô ta lấy một tấm danh thiếp từ trong ví ra, “Của cô đây, nếu có hứng thú gia nhập vào hiệp hội tuyển thủ chuyên nghiệp thì LK luôn hoan nghênh cô.’’

Thiệu Càn Càn hơi sửng sốt, nhìn về phía Lâm Gia Thố.

Thấy vậy, Lâm Gia Thố lập tức giải thích: “Người này là quản lý của LK.’’

“Quản lý cái gì chứ.’’ Thời Khê trừng anh một cái, sau đó nhìn về phía Thiệu Càn Càn nói: “Hiện tại câu lạc bộ E- Sport LK đang thuộc quyền quản lý của tôi, tôi vừa mới về nước chưa được bao lâu, nhưng mà hai ngày trước có nghe mấy vị huấn luyện viên nhắc đến tên cô, tôi thật sự rất thích cô, rất mong có được vinh hạnh mời cô tham gia vào câu lạc bộ.’’

Thiệu Càn Càn cảm thấy hơi bất ngờ, cô thực sự không ngờ bà chủ phía sau màn hình của một LK tiếng tăm lừng lẫy lại là một cô gái trẻ tuổi như thế.

“Cảm ơn.’’ Thiệu Càn Càn nhận lấy, “Tôi sẽ suy nghĩ lại.”

“Ồ, không ngờ Càn Càn lại cùng nghề với Thiên Lâm đấy.’’ Tiếu Nghiêu ngạc nhiên nói.

Trương Thiên Lâm: “Càn Càn thực sự rất giỏi, bây giờ mạnh hơn tớ rất nhiều.’’

Thiệu Càn Càn: “Quỷ Ca, cậu cũng đừng khiêm tốn.’’

Trương Thiên Lâm: “Không phải tớ khiêm tốn đâu, cậu nhìn bà chủ LK sẽ biết, vừa mới gặp đã đưa danh thiếp cho cậu, tớ còn chưa có đâu đấy.’’

Thời Khê mỉm cười liếc anh một cái: “Còn không phải là do từ lâu tớ đã biết cậu không có hứng thú với tuyển thủ chuyên nghiệp rồi sao. hơn nữa, tầm tuổi này của cậu cậu sao có thể so sanh với một cô gái nhỏ như Qua Qua nhỉ.’’

Trương Thiên Lâm: “Haha, năng lực phải ứng của tớ vẫn rất tốt đấy, được chưa?’’

Thời Khê: “Nhưng mà vẫn phải cảm ơn cậu, nếu không hôm nay tớ cũng không thể trực tiếp gặp mặt cô ấu như thế này đâu.’’

Trương Thiên Lâm: “Cảm ơn tớ làm gì? Không phải tớ mang càn càn đến, muốn cảm ơn thì phải cảm ơn Lâm công tử đây mới đúng.’’

Thời Khê hơi sửng sốt, ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Gia Thố: “Vậy sao, hoá ra cậu cũng quen cô ấy.’’

Lâm Gia Thố ngả người dựa ra phía sau, ánh mắt dịu dàng nhìn Thiệu Càn Càn: “Cô ấy là bạn gái của tớ, tớ không quen thì ai quen được nữa.’’

Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.

Sau đó người bên cạnh trợn mắt trắng thì trợn mắt trắng, ném khăn giấy thì ném khăn giấy.

“Lâm Gia Thố, cậu đừng có rắc cẩu lương nữa được không.’’

“Trời ơi, Lâm công tử đổi tính rồi.’’

“Con mẹ nó tôi phải về nhà tìm bạn gái của tôi.’’

……

Thiệu Càn Càn bị mọi người xung quanh chọc cười, đưa tay kéo kéo góc áo Lâm Gia Thố, ra hiệu cho anh câm miệng lại. Lâm Gia Thố lại nhướn mày, trực tiếp nắm tay cô đặt lên đùi của mình.

Mọi người vẫn còn đang đùa giỡn, một chút khiếp sợ và ngạc nhiên loé lên trong mắt Thời Khê nhanh chóng bị che lấp, cô khẽ cong môi, sau đó cầm ly rượu trước mặt lên.

“Không ngờ Lâm công tử của chúng ta cũng đã có người trong lòng của mình rồi, tớ kính cậu một ly.’’


Lâm Gia Thố cầm ly rượu tuỳ ý chạm ly: “Cảm ơn.’’

Ăn uống được một nửa, Thiệu Càn Càn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi đi vệ sinh xong chuẩn bị đi ra, thì cô nghe thấy hai giọng nữ khá quen thuộc vang lên bên ngoài.

“Cậu nghĩ lúc nghe thấy Lâm Gia Thố có bạn gái, trong lòng Thời Khê sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ?”

Cánh tay đang đẩy cửa của Thiệu Càn Càn dựng lại một chút, dừng lại.

“Chắc chắn là rất đau lòng rồi, chẳng phải trước kia cậu ấy đã nói cho cậu biết, cậu ấy thực sự rất thích Lâm Gia Thố sao?’’

“Đúng thế, nhưng cậu ấy chưa bao giờ công khai thừa nhận mình thích Lâm Gia Thố, hơn nữa cậu đã ra nước ngoài ba năm trời, có lẽ không thích nữa cũng nên.’’

“Chậc, tính tình Thời Khê như thế nào cậu còn không biết sao, cố chấp, sao có thể nói không thích thì không thích dễ dàng như vậy được, hơn nữa từ trước đến nay cậu ấy kiêu ngạo hơn người, rõ ràng đã thích Lâm Gia Thố lâu lắm rồi nhưng vẫn không muốn mở miệng trước. Mấy người đàn ông óc heo kia không thể phát hiện, tớ và cậu còn không phát hiện ra sao, bây giờ thì hay rồi, người ta đã bị người phụ nữ khác tóm được.’’

“Ừ…. Đúng là rất đáng tiếc.’’

“Nhưng mà không sao, cô gái lúc nãy cũng rất đáng yêu, tớ thấy Gia Thố thực sự rất cưng chiều cô ấy.’’

“Nhưng xét về bối cảnh gia đình, có lẽ trưởng bối Lâm gia sẽ không thích một người bình thường như vậy đâu.’’

“Suỵt, đừng nói lung tung, để Gia Thố nghe được cậu ta sẽ tức giận đấy.’’

“Ừ…’’

Tiếng người xa dần, bên ngoài trở về với sự yên tĩnh vốn có của nó.

Thiệu Càn Càn đẩy cửa ra ngoài, đi đến trước bồn rửa tay rửa tay. Sau khi rửa tay xong, cô ngước mắt nhìn bản thân mình trong gương, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng không hề có ý cười.

Đứng một lúc, cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, quay lại bàn ăn tràn ngập tiếng người vui vẻ kia.

“Sao lại đi lâu như thế?’’ Thấy cô ngồi xuống, Lâm Gia Thố đi đến bên cạnh cô nói.

Thiệu Càn Càn nhìn ánh mắt chuếnh choáng men say của anh, rũ mắt khẽ mim rười: “Trang điểm lại một chút.’’

Lâm Gia Thố híp híp mắt: “Đã xinh đẹp như thế còn muốn trang điểm lại gì nữa.’’

Thiệu Càn Càn đặt tay lên đùi anh véo một cái: ‘Có phải anh say rồi không, đừng nói lung tung nữa.’’

“Anh không nói lung tung… Nhưng mà thực sự đã uống hơi nhiều, những người này, thực sự làm bậy mà.’’

Thiệu Càn Càn: “Vậy anh đừng uống.’’

“Được thôi, hay là chúng ta đi trước?’’

“Có thể đi trước được sao?’’

Lâm Gia Thố khẽ nhíu mày: “Muốn đi thì đi thôi, liên quan gì đến bọn họ.’’

Vừa dứt lời, Lâm Gia Thố thực sự kéo cô đứng lên: “Tiếu Nghiêu, sinh nhật vui vẻ, lần sau mời cậu ăn cơm, bây giờ tớ đi trước.’’


Tiếu Nghiêu: “Ơ ơ, đi sớm như vậy sao?’’

Người bên cạnh kéo kéo Tiếu Nghiêu lại: “Người ta muốn thế giới của hai người, ai lại muốn ở lại đùa giỡn với cậu lâu làm gì.’’

Lâm Gia Thố nhướn mày với người nọ: “Vẫn là cậu hiểu tớ.’’

“Ha ha ha ha, còn phải nói sao.’’

“Càn Càn.” Đúng lúc này, Thời Khê đứng dậy đi về phía cô, thực ra trong lòng Thiệu Càn Càn cũng bị những lời nói của hai người trong toilet ảnh hưởng phần nào, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của Thời Khê, cô thực sự không có cảm giác tình địch.

Thời Khê đứng trước mặt cô, vẻ mặt chân thành nói: “Nhớ kỹ nhé, nếu cô muốn đi theo con đường thi đấu chuyên nghiệp, nhất định phải suy xét đến LK của chúng tôi, nữ tuyển thủ chuyên nghiệp đầu tiên, chúng tôi đã định rồi.’’

Lâm Gia Thố kéo Thiệu Càn Càn về phía mình: “Được rồi, được rồi, đứng nhớ thương bạn gái của tớ nữa, nếu cô ấy có hứng thú, tớ sẽ nói với cậu.’’

Thời Khê liếc mắt nhìn hắn một cái: “Cứ quyết định như thế nhé.’’

**

Sau khi rời khỏi khách sạn, hai người không đi xe mà thoải mái đi dạo trên đường phố.

“Lạnh không?’’ Lâm Gia Thố xoa xoa bàn tay Càn Càn.

“Không sao.’’

“Tay đã lạnh thế này rồi còn nói không sao? Để anh gọi tài xế đến đây.’’

Thiệu Càn Càn cản anh lại: “Người trẻ tuổi sợ lạnh gì chứ, tay em lạnh mà thôi, thực sự không lạnh.’’

“Cứ cứng đầu đi.’’

Thiệu Càn Càn cười hì hì: “Vậy thì lên phía trước mua một ly trà sữa đi, làm ấm tay.’’

“Được.’’ Lâm Gia Thố đi về phía trước, ngẩng đầu lên nhìn một chút rồi quay đầu lại nói: “Em uống gì?’’

Thiệu Càn Càn đi lên: “Trà sữa trân châu, thêm đậu đỏ.’’

Người bàn hàng: “Anh chờ một chút.’’

Thiệu Càn Càn: “Anh không uống à?’’

Lâm Gia Thố khẽ nhíu mày: “Mấy thứ này quá ngọt, không hiểu tại sao con gái các em lại thích nữa.’’

“Ơ, con gái các em, xem ra anh đang dẫn không ít cô gái đến mua trà sữa rồi nhỉ.’’

Lâm Gia Thố nhìn dáng vẻ ghét bỏ của Thiệu Càn Càn, rũ mắt mỉm cười, khoé miệng cũng khẽ cong lên: “Em đừng nói oan cho anh, anh tuyệt đối chưa bao giờ dẫn con gái đến mua thứ này, em là người đầu tiên đấy.’’

“Nhưng cũng không ít cô gái đưa trà sữa đến cho anh nhi?’’


Lâm Gia Thố lập tức nói: “Trời đất chứng giám, anh chưa từng uống một ly nào cả.’’

Thiệu Càn Càn rất muốn cười, nhưng lại cố gắng hết sức chịu đựng, cô liếc mắt nhìn hắn, làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Sau này ít trêu hoa ghẹo nguyệt đi, anh là hoa đã có chậu, hiểu chưa?’’

Mùa đông phương Bắc, thời tiết vừa lạnh vừa hanh khô.

Người con gái quàng một chiếc khăn quàng cổ bằng lông cừu màu nâu nhạt, chiếc áo khoác dài đến đầu gối, trông rất ấm áp. Nhưng chóp mũi lạnh đến mức đỏ bừng một mảnh lại khiến cô trông hơi đàng thương.

Lâm Gia Thố rũ mắt xuống, nhìn cô đang nghiêm túc “giáo dục” anh, nhưng giọng nói lại mềm mại ngọt ngào, khiến trái tim anh cũng trở nên mềm nhũn.

“Đầu tiên, anh chưa bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt, còn nữa,’’ Lâm Gia THố cười cười, giống như một cô vợ nhỏ kéo kéo ống tay cô, sau đó phối hợp với chiều cao của cô, cúi người dựa vào vai cô: “Còn nữa, anh là hoa đã có chậu, nghe em.’’

Thiệu Càn Càn hài lòng, lúc này cô cùng không muốn hỏi về những người có thể đang yêu thầm anh nữa.

“Ừ, ngoan.’’ Thiệu Càn Càn vỗ vỗ đầu anh, sau đó cầm lấy trà sữa từ người bán hàng vừa được ăn cẩu thương uống một ngụm.

……

“Oa, ngon quá.’’

“Vậy sao?’’

“Anh uống không?’’

“Không cần.’’

“Chỉ một hớp thôi.’’

“Anh không cần.’’

“Cắt, vừa rồi nói nghe em, bây giờ em nói không là không.’’

“…Chỉ một hớp thôi.’’

“Đây! Ngon không?’’

“Ngọt chết mất.’’

“Đâu có ngọt như vậy, bình thường mà.’’

“Ừ, so với em, bình thường.’’

**

Kỳ nghỉ đông trôi qua, học kỳ hai của năm ba cũng sắp bắt đầu.

Giữa tháng ba, giải “Pubg Mobile” mà Lâm Gia Thời đã từng đề cập chính thức bắt đầu thi đấu.

Có tổng cộng 60 đội tham gia thi đấu, mỗi một đội sẽ tích luỹ điểm thông qua thứ hạng và số lần tấn công tiêu diệt địch trong một trận đấu, đội có số điểm cao nhất sẽ trực tiếp bước vào trận chung kết, cuối cùng, dựa vào số điểm thi đấu để chọn ra ba cái tên đi tham gia vào giải đấu quốc tế.

Cuộc thi lần này là giải đấu quốc nội chính quy nhất dành cho Pubg, và công ty Gia Hằng, cũng chính là công ty của Lâm Gia Thố cũng đã chuẩn bị cho cuộc thi vô cùng đầy đủ.

Không chỉ xây dựng sân khấu chính hoành tráng và công phu mà ngay cả cách sắp xếp, bố trí các loại thiết bị máy móc cũng đều thuộc dạng cao cấp hiện đại nhất. Bởi vì tất cả các nền tảng livestream lớn đều phát sóng trực tiếp các trận đấu trong ngày nên Gia Hằng cũng nhận được sự đánh giá cao từ các từ fan hâm mộ thể thao điện tử.

Nhưng mà Thiệu Càn Càn cũng giống như hầu hết các fan thể thao điện tử khác, đều xem phát sóng trực tiếp các trận đấu breakout vòng loại trước đó trên nền tảng livestream, bởi vì vòng loại không thể so với trận chung kết, thực lực của các đội ở vòng loại chênh lệch không đồng đều, cho nên rất nhiều trận không cần xem cũng biết trước được kết quả.

Nhưng vòng chung kết thì khác, có thể được chọn vào vòng chung kết đếu là những tay đấu lão luyện, đương nhiên được đến hiện trường xem thi đấu trực tiếp càng hào hứng hơn cả.

Trận đấu đầu tiên của vòng chung kết được tổ chức vào ngày mùng mười tháng tư.


Lúc Thiệu Càn Càn hào hứng đến hiện trường thì chỉ cách thời gian bắt đầu thi đầu khoảng chừng mười mấy phút. Cô và Lâm Gia Thố đến hậu trường trước, khi đi ngang qua cửa hông, khẽ liếc nhìn vào sân trong một cái, khán giả đều đã đến đông đủ, đông nghìn nghịt một mảnh, vô cùng náo nhiệt.

“Lát nữa em ngồi ở đâu?’’

Lâm Gia Thố: “Đã để cho em vị trí có tầm nhìn tốt nhất rồi, đợi lát nữa anh sẽ nhờ người dẫn em đến đó.’’

Thiệu Càn Càn vui vẻ nói: “Đúng là đứa trẻ hiểu chuyện mà.’’

“Cảm ơn.’’

Thiệu Càn Càn vui mừng vỗ vỗ vai anh, vừa định nói gì thêm nữa thì đột nhiên nghe thấy phía trước có người gọi tên Lâm Gia Thố. Thiệu Càn Càn nhìn về phía phát ra âm thanh, sau đó sửng sốt trong chốc lát, bàn tay đang nắm lấy tay Lâm Gia Thố vô thức bóp chặt một chút.

Lâm Gia Thố quay đầu lại, trừng mắt cảnh cáo cô một cái.

“Không được nhìn anh ta.’’

Thiệu Càn Càn: “???”

Người đang đứng ở trước mặt, sao có thể không nhìn được?

Thiệu Càn Càn không quan tâm đến anh, chỉ chăm chú nhìn người trước mặt với vẻ thích thú.

Người đứng ở trước mặt bọn họ lúc này không phải là người bình thường mà chính là nhân vật truyền kỳ trong LOL Hà Uyên và bạn gái đại minh tinh của anh, Giản Ngôn Chi. Sức ảnh hưởng của Hà Uyên đối với người hâm hộ thể thao điện thử có thể nói là đã từ rất lâu rồi, là một người đam mê game, được tận mắt gặp mặt một huyền thoại như vậy dĩ nhiên không thể tránh khỏi chút kích động. Hơn nữa, được gặp Giản Ngôn Chi ở đây cũng là một chuyện khá bất ngờ, từ trước đến nay cô chỉ mới nhìn thấy cô ấy ở trên mạng mà thôi.

“Hôm nay anh thực sự đã đến?’’ Lâm Gia Thố đi lên phía trước, nói với Hà Uyên.

Hà Uyên: “Cô ấy muốn đến xem thi đấu.’’ Cô ấy ở đây hiển nhiên là đang nói đến Giản Ngôn Chi.

Lâm Gia Thố gật đầu: “Sắp bắt đầu rồi, các anh có thể qua đó, em sẽ bố trí thêm nhân viên an ninh ở xung quanh.’’

“Không sao đâu, không cần bày vẽ.’’ Giản Ngôn Chi cười nói: “Tôi mang khẩu trang, không có người nhận ra đâu.’’

Nghe vậy, Hà Uyên quay sang nhìn cô một cái: “Lần trước trong trận thi đấu ở Thượng Hải em cũng nói vậy, nhưng cuối cùng thì sao?’’

Giản Ngôn Chi: “….”

Lâm Gia Thố mỉm cười: “Yên tâm đi, đội ngũ an ninh này có thể làm tốt.’’

Giản Ngôn Chi trừng mắt nhìn Hà Uyên một cái, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên người Thiệu Càn Càn, cô chớp chớp mắt, đột nhiên nói: “Em… Em là Qua Qua sao?’’

Thiệu Càn Càn vẫn còn đang làm bộ rụt rè đứng ở bên cạnh, nghe Giản Ngôn Chi đột nhiên gọi tên mình thứ thế, cô lại trở nên hơi luống cuống: “Hả? Chào chị, là em.’’

“Thật trùng hợp qua đi? Vừa rồi chị còn nhắc đến em với A Uyên, chị đã từng xem livestream của em rồi, em thực sự rất giỏi.’’

Thiệu Càn Càn khiêm tốn mỉm cười: “Không có ạ… Cảm ơn.’’

“Không cần khiêm tốn, à phải rồi, hôm nay em cũng đến xem thi đấu sao?’’

“Ừ.’’

“Sắp bắt đầu rồi, cung qua đó chứ?’’

Thiệu Càn Càn nhìn sang Lâm Gia Thố một cái, người đàn ông này khẽ vỗ nhẹ vào đầu cô: “Hay là em theo bọn họ đến khán phòng trước đi, đợi anh xử lý xong việc bên này rồi sẽ đến tìm em.’’

Nghe vậy, Giản Ngôn Chi sâu kín liếc nhìn hai người một cái: “Ồ? Lâm thiếu gia, hai người…’’

“Bạn gái của em.’’

Giản Ngôn Chi ngạc nhiên trố mắt: “Ừ…’’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận