Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Thiệu Càn Càn thiếu chút nữa đã phun ngụm sữa trong miệng ra ngoài, cô xỏ dép lê, vội vàng chạy từ phòng ăn ra ngoài.

Đi đến trước huyền quan, quả nhiên nhìn thấy Lâm Gia Thố trong bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái đang đứng trước cửa.

Thiệu Càn Càn ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại đến đây?’’

Lâm Gia Thố cong môi nở một nụ cười nhẹ: “Không phải hôm nay chúng ta có một buổi đi chơi với lớp sao, đương nhiên la đến tìm em cùng xuất phát rồi.’’

“???”

Ánh mắt Cát Tình chuyển động qua lại giữa hai người một vòng, sau đó cười ha hả nói: “Gia Thố, cháu đến thật đúng lúc, gì còn đang sợ với tốc độ lề mề tốn thời gian này của Càn Càn, không biết khi nào mới có thể ra khỏi nhà đây.’’

“Mẹ, con đâu có đâu.’’

“Còn không có sao, ăn cơm mà ăn mất nửa ngày, nhanh lên nhanh lên, đi vào lấy túi đồ rồi đi đi, đợi lát nữa lại đến muộn cho xem.’’

“Làm sao có thể trễ được, còn những một tiếng cơ mà.’’

Cát Tình: “Vậy cũng không thể để Gia Thố đứng chờ ở đây lâu được, nhanh đi đi, nhanh đi đi.’’

Thiệu Càn Càn không còn cách nào khác, chỉ đành phải bỏ dở nửa sáng mình chỉ mới ăn một nửa, mang balo đi theo Lâm Gia Thố ra khỏi nhà.

“Không vui? Không ăn no sao?’’ Lâm Gia Thố đút một tay ở trong túi, tay còn lại tuỳ tiện vỗ vỗ đầu cô.

Triệu Càn Càn nhìn hắn một cái: “Không phải, em ăn no rồi. Nhưng mà… Nhưng mà, tại sao mới sáng sớm anh đã đến nhà em rồi, thật kỳ quái.’’

“Không kỳ quái chút nào.’’ Trong mắt Lâm Gia Thố loé lên chút đắc ý: “Không phải anh là bạn trai của em sao, đến nhà em đón em đi thì sao chứ?’’

“Nhưng ba mẹ em đều ở nhà…’’

“Anh không tin thầy Thiệu chưa biết quan hệ của hai chúng ta.’’ Lâm Gia Thố khẽ cúi người nhìn cô: “Toàn bộ trường học đều đã biết, nếu thầy Thiệu vẫn chưa biết tin tức thì thực sự không linh thông lắm rồi.’’

“…”

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, trước tiên hãy nói xem hôm nay chúng ta xuất phát như thế nào đi.’’

Thang máy đã xuống đến tầng một, Thiệu Càn Càn đi ra, nghi hoặc nhìn anh: “Anh không lái xe? Vậy anh đến đây bằng cách nào?’’

“Chủ nhỏ của anh đưa anh đến đây, nhưng mà chú ấy có việc nên đã đi trước rồi.’’ Lâm Gia Thố nói, “Hơn nữa sau khi đến quảng trường chúng ta còn phải ngồi xe buýt, nếu anh lái xe thì không tiện cho lắm.’’

Thiệu Càn Càn cảm thấy anh nói cũng có lý, vì thế gật đầu nói: “Vậy đi theo em, chúng ta đi tàu điện ngầm đến đó.’’

“À, được.’’

Sau khi đến ga tàu điện ngầm, Thiệu Càn Càn trực tiếp đi về phía chỗ quẹt thẻ, nhưng đi được vài bước thì phát hiện Lâm Gia Thố không đi theo mình, liền quay trở lại.

“Anh đang làm gì vậy?’’


Lâm Gia Thố chỉ chỉ vào máy bán vé tự động ở bên cạnh: “Anh không có thẻ, anh muốn mua vé.’’

“Quẹt bằng điện thoại di động là được rồi.’’

Lâm Gia Thố nhíu mày, rõ ràng là đang nghi ngờ.

Thiệu Càn Càn nhìn chằm chằm vào dáng vẻ mờ mịt bối rối này của anh, nhịn không được nói: “Đừng nói với em là anh không biết tính năng quẹt bằng điện thoại di động nhé? Anh đã không ngồi tàu điện ngầm bao lâu rồi?’’

Lâm Gia Thố cảm thấy hơi ngượng ngùng, bởi vì nói thật, chính anh cũng không biết mình đã không đi tàu điện ngầm bao lâu rồi, hình như trước đây bởi vì trên đường kẹt xe nên đã ngồi, nhưng cuối cùng thực sự không thể chịu nổi cảnh tượng đông người nên từ đó không đi thêm bất cứ lần nào nữa.’’

“Thôi quên đi, em dạy cho anh.’’ Thiệu Càn Càn kéo ống tay áo đi về phía trước, vừa đi vừa lảm nhảm: “Qủa nhiên là công tử bột chính hiệu mà.’’

Hôm nay là cuối tuần, ga tàu điện ngầm chật ních người.

Lâm Gia Thố nhìn ông chú trung niên đang dựa sát phía sau lưng mình, lại nhìn bà chị đang cọ cọ cánh tay trái anh, sắc mặt dần dần tái đi.

“Thiệu Càn Càn, hay là ra ngoài bắt xe đi đi.’’

Thiệu Càn Càn: “…. Có phải anh đang ngại quá phiền phức.’’

Lâm Gia Thố: “Không, anh ngại nhiều người thôi.’’

Thiệu Càn Càn đè huyệt thái dương: “Vốn dĩ tàu điện ngầm phải nhiều người rồi.’’

“Anh biết, nhưng anh không ngờ nó lại nhiều đến mức này.’’

Thiệu Càn Càn nhìn sắc mặt xanh đen của anh, trong lòng cảm thán than thở nếu biết thế này thì vừa rồi không nên chọn đi tàu điện ngầm, trực tiếp bắt taxi đến cho đỡ phiền phức.

“Được rồi, được rồi, vậy chúng ta ra… A!’’

Đến một nhà ga nào đó, tàu điện ngầm dừng lại.

Thiệu Càn Càn không có gì bấu víu, cho nên theo quán tính lập tức ngã nhào vào trong lòng ngực Lâm Gia Thố. Lâm Gia Thố nhìn Thiệu Càn Càn chủ động “nhào vào lồng ngực” mình, khẽ nhíu mày.

Khuôn mặt Thiệu Càn Càn đột nhiên đỏ bừng, vội vàng đứng dậy từ trong lồng ngực anh, nhưng Lâm Gia Thố vẫn cứ thế ôm chặt lấy eo cô không nhúc nhích.

“Không phải anh muốn xuống để bắt taxi ở trạm tiếp theo sao, có đi không?’’

Lâm Gia Thố rũ mắt liếc nhìn cô một cái: “Thôi quên đi, không đi nữa.’’

“Anh, sao anh cứ mỗi lúc một kiểu như thế?’’

Lâm Gia Thố khẽ bật cười thành tiếng trong chốc lát, cánh tay đang ôm eo cô càng siết chặt. Cứ mỗi lúc một kiểu là thế nào, vừa rồi anh cảm thấy không thoải mái là vì người khác chạm vào mình, nhưng bây giờ lại cảm thấy thoải mái, bởi vì người chạm vào anh không phải là ai khác mà chính là cô không được sao.

Hơn bốn mươi phút sau, Thiệu Càn Càn và Lâm Gia Thố đến trạm. Lúc hai người bọn họ đến quảng trường, chiếc xe buýt lớp thuê đã chờ sẵn ở đó, và hầu hết mọi người cũng đã đến rồi.


Hai người xem như là vừa kịp đến sát giờ, chỗ ngồi trên xe buýt đã không còn nhiều lắm, rải rác, không còn hai ghế trống ngồi cạnh nhau nữa rồi.

Lúc nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau lên xe, tất cả mọi người đều đồng loạt ồ lên đầy ẩn ý, Lôi Nhân Nhân cũng liếc mắt nhìn hai người một cái, sau đó lạnh lùng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Phương Đàm!’’ Thiệu Càn Càn vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Phương Đàm đang ngồi bên cạnh Kha Tiểu Duy, cô vừa định đi đến đó thì đúng lúc này lại bị một bàn tay đột nhiên xuất hiện từ phía sau giữ lấy cổ cô kéo kéo.

“Ngồi với anh.’’ Lâm Gia Thố quét mắt nhìn xung quanh một vòng, tìm vị trí thích hợp.

Lúc Lâm Gia Thố nói những lời này lại trùng hợp đứng bên cạnh Lôi Nhân Nhân, Lôi Nhân Nhân giật mình, chỉ cảm thấy lời nói của anh ngọt ngào đến rung động lòng người, đồng thời cũng ngọt đến xuyên thẳng vào trái tim cô.

“Ồ” Những người có mặt trên xe lúc này lại được một trận cười đùa ầm ĩ, ngay cả Phương Đàm cũng lắc lắc ngón tay trỏ với Thiệu Càn Càn, ra hiệu cho cô đừng đến đây.

Trên trán Thiệu Càn Càn xuất hiện đầy vạch đen, mà Lâm Gia Thố lại phảng phất như chưa nhận ra được, anh xoay người nói với người bên cạnh mấy câu, người nọ lập tức rời khỏi vị trí của mình và ngồi bên cạnh người khác.

Vì thế, hai chiếc ghế trống gần nhau lập tức xuất hiện.

Thỉnh thoảng các bạn cùng lớp còn đưa mắt nhìn về phía hai người bọn họ, Thiệu Càn Càn cảm thấy cực kỳ không được nhiên, đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vai phải đột nhiên nặng trĩu.

Cô hơi sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại thì thấy Lâm Gia Thố đang thoải mái dựa vào vai cô ngủ.

“…. Anh làm gì vậy?’’

Lâm Gia Thố nhắm mắt nói: “Thức dậy sớm, hơi mệt, a… Chỗ này thực sự không thoải mái chút nào, không thể duỗi chân được.’’

Thiệu Càn Càn đưa tay ra đẩy mặt anh, nhỏ giọng nói: “Mọi người đang nhìn đấy, anh đừng dựa vào em như thế này.’’

Đôi mắt sâu thẳm mở to, con ngươi nhàn nhạt nhìn Thiệu Càn Càn, còn mang theo chút bưỡng bỉnh quật cường: “Anh không muốn, anh phải dựa vào.’’

Thiệu Càn Càn: “……..” Sao anh còn có thể nhõng nhẽo ăn vạ như thế này?

“Đừng nói nữa, anh muốn ngủ.’’ Lâm Gia Thố nhắm mắt lại, tiếp tục không biết xấu hổ mà dựa vào vai Thiệu Càn Càn.

Với tư thế này, Thiệu Càn Càn thực sự không nỡ đẩy người ra, chỉ thầm nghĩ, “em họ” quả nhiên chính là “em họ”, quả nhiên sau khi bại lộ thân phận lại bắt đầu hếch mũi lên mặt.

Hành trình đi đến Dương Minh Sơn mất khoảng chừng bốn mươi phút, sau khi tỉnh lại, Thiệu Càn Càn chỉ cảm thấy cổ mình truyền đến một cảm giác đau mỏi.

“Tỉnh rồi sao? Sắp đến rồi, đừng ngủ nữa.’’

Thiệu Càn Càn bật dậy từ trên vai anh: “Sao em lại ngủ thiếp đi thế này?’’

Lâm Gia Thố khẽ mỉm cười: “Không biết, vừa mới ngủ đã nằm bò lên người anh, nhưng anh đúng là quá tốt bụng mà, vẫn luôn yên lặng cho em dựa vào.’’

“……”


Đúng lúc này chiếc xe buýt ngừng lại, lớp trưởng đứng dậy đầu tiên hướng dẫn mọi người xuống xe.

Núi Dương Minh Sơn rất lớn, là địa điểm yêu thích của những người đam mê CS chân chính ở thành phố này. Sau khi xuống xe, tất cả mọi người đều tiến vào khu vực thay đồ dưới sự hương dẫn của nhân viên công tác.

“Nào, các bạn tập trung lại đây.’’ Lớp trưởng vỗ vỗ tay, ra hiệu cho mọi người lắng nghe hắn nói: “Nam nữ trong lớp chúng ta cũng được xem như đồng đều, cho nên các bạn nam và bạn nữ sẽ được bốc thăm riêng để xác định đội của mình, việc tiến hành bốc thăm riêng này cũng có thể đảm bảo được tỷ lệ nam nữ trong mỗi đội đồng đều với nhau.’’

“Được.”

“Đúng rồi, sau khi rút thăm rồi thì không thể đổi đội được nữa.’’

“Hiểu, hiểu.’’

Sau khi đặt ra quy tắc trò chơi xong, tất cả mọi người bắt đầu rút thăm. Thiệu Càn Càn rút được thẻ màu đỏ, Kha Tiểu Duy cũng rút được thẻ màu đỏ giống cô, nhưng đáng tiếc là Phương Đàm lại rút phải màu xanh.

Sau khi rút thăm xong có thể nhận trang bị và thay quần áo, Thiệu Càn Càn lấy quần áo xong, ngay khi đang muốn đi vào phòng thay đồ thì lại đột nhiên bị một người giữ chặt cổ tay.

“Em bắt được màu đỏ sao?’’ Lâm Gia Thố túm chặt tay cô, vẻ mặt không vui.

Thiệu Càn Càn nhìn quần áo trong tay anh: “Chà, anh ở đội xanh này.’’

“Anh muốn đổi đội với người khác.’’

“Này này này, chẳng phải vừa rồi đã nói không thể đổi người sao, sao anh có thể phá vỡ quy tắc trò chơi như thế được?’’

Lâm Gia Thố rũ mắt nhìn cô: “Nhưng anh muốn ở cùng một đội với em.’’

Thiệu Càn Càn ngẩn người ra, trái tim đột nhiên có cảm giác tựa như được chìm đắm trong mật ngọt (trong lòng chợt như rót mật), nhưng mà cô vẫn cảm thấy không nên để cho người khác biết Lâm Gia Thố không tuân thủ quy tắc trò chơi, vì thế lập tức lôi kéo anh đi thay quần áo: “Anh đừng làm loạn nữa, có phải anh đang sợ nếu không chung một đội với em thì sẽ thua, sợ em đánh nát đầu chó của anh?”

Lâm Gia Thố cười nhạo một tiếng: “Em đang nghĩ đi đâu vậy, anh đây còn không phải đang sợ nếu không có anh, thì em sẽ bị người ta đánh đến mức cha mẹ không nhận ra sao?’’

Thiệu Càn Càn lầm bầm: “Yên tâm đi, sao anh không thử ngẫm nghĩ lại xem những lúc chơi PUBG đều là ai bảo vệ ai hả?’’

“Thiệu Càn Càn, game là game, người thật là người thật, anh đừng tưởng rằng người thật rồi em còn có thể đánh thắng được anh nhé.’’

Thiệu Càn Càn trừng mắt liếc anh một cái: “Bắn súng em cũng chưa từng thua nhé!’’

Lòng hiếu thắng và sự tự tôn của một người đàn ông của Lâm Gia Thố đã bị cô kích thích: “Được, hôm nay anh nhất định sẽ khiến em phải tâm phục khẩu phục.’’

“Em đánh cho anh kêu ba mới đúng.’’

“Chậc, có phải em muốn đánh….’’

“Này này này, bình tĩnh, bình tĩnh, anh là Lâm Gia Thố đó, đừng làm mất thể diện…’’

Trò chơi bắt đầu, hai đội xanh đỏ được tách ra đưa lên núi bằng hai lối đi riêng biệt. Thực ra quy tắc của trò chơi này vô cùng đơn giản, hai đội xanh đỏ mỗi đội gồm hai mươi người chơi, đội nào bị đối phương tiêu diệt hết toàn bộ thành viên trước thì đội đó được tính là thua cuộc.

Hai mươi người trong đội đỏ của Thiệu Càn Càn được chia làm ba nhóm nhỏ, nhóm của cô gồm bảy người, ba nam bốn nữ, bên nữ có cô, Kha Tiểu Duy, còn có một bạn nữ khác và… Lôi Nhân Nhân.

Mặc dù mối quan hệ giữa Thiệu Càn Càn và Lôi Nhân Nhân vô cùng xấu hổ, nhưng nếu đã cùng một đội trong trò chơi, cô cũng không có lý do gì để không trao đổi giao tiếp với người ta, trong mắt cô, chiến đội game xạ kích đề cao tinh thần đoàn kết tối cao, và dĩ nhiên cái gọi là “ân oán riêng tư” này nọ gì đó sẽ giải quyết sau nữa.

Sau khi chia nhóm nhỏ xong, tất cả mọi người lập tức đi lên núi, hầu hết mọi người đều chơi xạ kích người thật lần đầu tiên, ngay cả Thiệu Càn Càn cũng thế, vừa rồi cô nói đánh nát đầu chó của Lâm Gia Thố cũng chỉ là nhanh mồm nhanh miệng mà thôi, phiên bản người thật, cô thực sự chưa từng chơi qua bao giờ.

Sau khi đi được khoảng chừng mười phút, phía trước đột nhiên vang lên một loạt âm thanh thưa thớt.


“Tìm vật che chắn, phía trước có người.’’ Thiệu Càn Càn vội nói.

Nghe được lời này, mọi người vội vàng tránh sau vật che chắn của riêng mình.

“Các bạn nữ cứ ẩn nấp trước đi, bọn tớ qua đó xem một chút.’’ Một bạn nam nói.

Kha Tiểu Duy: “Các cậu cẩn thận nhé.’’

“Yên tâm đi.’’

Ba chàng trai xung phong đi đầu, nhưng chỉ một lát sau, phía trước lại không một tiếng động.

Đột nhiên, bíp…

Làn khói báo hiệu bỏ mạng trên người Kha Tiểu Duy đột nhiên bốc lên, Kha Tiểu Duy lâp tức trở nên ngơ ngác: “Hả? Tại sao tớ lại chết?’’

Mặc dù chưa từng chơi phiên bản người thật nhưng cũng đã chơi qua phiên bản hư cấu, Thiệu Càn Càn lập tức xoay người lại, nhanh chóng chạy ra phía sau một cái cây khác: “Có mai phục, bọn họ đang dương đông kích tây.’’

Quả nhiên, vừa dứt lời, phía bên phải đã xuất hiện một vài cái đầu người. Thiệu Càn Càn giơ súng lên, lập tức bắn ra phát súng thứ nhất, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, cô không những không bắn trúng mà ngược lại còn khiến cho người nọ chạy thoát. Cô ổn định tinh thần lại, lập tức nhắm chuẩn về phía một người khác, lại bắn một phát, cuối cùng cũng trúng.

“A!” Cô gái bên cạnh lại bị bắn trúng, Thiệu Càn Càn vô cùng sốt ruột, vội vàng hét lên với Lôi Nhân Nhân vẫn còn sống: “Chạy đi! Bọn họ đông người!’’

Lôi Nhân Nhân: “Hử? À à!’’

Hai người khom lưng bỏ chạy.

Phía sau có âm thanh đuổi theo của đội xanh, Thiệu Càn Cần đang sốt ruột thì đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh kéo cô sang một bên, ngay sau đó là một giọng nói trầm thấp và từ tính vang lên từ trên đỉnh đầu: “Muốn chạy đi đâu?’’

Lúc nhìn thấy Lâm Gia Thố, Thiệu Càn Càn vô cùng khiếp sợ, theo bản năng sẽ giơ súng lên bắn.

“Đừng lên tiếng.’’ Lâm Gia Thố ấn bả vai cô để cô ngồi xổm xuống, bản thân anh cũng nửa ngồi xổm trước người cô, một tay che miệng cô lại.

Thiệu Càn Càn trừng mắt nhìn hắn.

Lâm Gia Thố cong môi mỉm cười: “Đừng nghĩ đến chuyện giết anh, cũng đừng lên tiếng, xung quanh đây đều là người của đội xanh anh đấy.’’

“Ưm ưm ưm…’’

“Anh thả em ra, nhưng em phải nói nhỏ một chút.’’

Thiệu Càn Càn vội vàng gật đầu.

Lâm Gia Thố bỏ tay ra, dù bận tối mặt nhưng vẫn thong dung nhìn cô, Thiệu Càn Càn thở hổn hển mấy hơi rồi nói: “Qủa nhiên là đụng phải anh, mấy bạn nam trong đội bọn em chắc chắn đã bị các anh dụ đi trước rồi.’’

“Cài này gọi là binh bất yếm trá.’’ Lâm Gia Thố duỗi tay nhéo nhéo mặt cô: “Không tách đội của em ra thì sao có thể đánh được, đội của bọn anh nhiều con gái, hơn nữa đều là người mới chơi lần đầu.’’

“Cho nên đội của bọn em còn mấy người?’’

“À… Theo báo cáo từ tiền tuyến, vừa rồi ba bạn nam kia cũng đã bị xử lý.’’

Thiệu Càn Càn phồng má, cảm thấy hơi tức giận: “Vậy bây giờ anh đang làm gì đây, không giết em sao?’’

Lâm Gia Thố nở một nụ cười, tiến lại gần cô, nhỏ giọng nói: “Sao anh nỡ lòng để em chết được?’’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui