Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Thiệu Càn Càn từng nói qua một lần, Lâm Gia Thố là động vật được bảo vệ cấp 1, đứng cùng với anh, đồng nghĩa với việc bị người xung quanh ngắm nhìn giống anh.

Kỳ thật cô không quá thích được người khác nhìn chằm chằm, cũng không thích bị xem là đề tài câu chuyện sau khi ăn của người khác. Nhưng hiện tại ở giờ khắc này, dù cô biết rõ tất cả mọi người đều đang nhìn cô, biết rõ sẽ có bao nhiêu người nghị luận sôi nổi ở sau lưng, nhưng cô vẫn không có đẩy anh ra.

Bầu trời trong xanh, gió ấm thổi qua mặt. Cô nghe được tiếng tim đập của cô và của anh hòa quyện với nhau, thình thịch, thình thịch, giống như một khúc nhạc làm động lòng người, kết hợp thì càng tăng thêm sức mạnh làm người say mê.

“Nóng không?” Anh rốt cuộc cũng buông cô ra, rũ mắt nhìn cô cười.

Thiệu Càn Càn lắc lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu, cuối cùng có chút không biết làm sao mà nói: “Rất, rất nóng.”

“Lên cầu thang bên kia ngồi một hồi đi, tôi cũng có chút nóng.”

“Ừ.”

“Đỡ tôi qua.”

“A?”

Lâm Gia Thố nhếch mày một chút, có chút bất đắc dĩ mà nói: “Chân tôi mềm, 1500m thật đúng là không phải cho người chạy, lần sau tôi sẽ không bao giờ bị lừa thi đấu cái này nữa.”

Nói rồi, Lâm Gia Thố đặt một bàn tay lên trên vai của Thiệu Càn Càn, dựa một phần trọng lượng của thân thể lên người cô. Sắc mặt của Thiệu Càn Càn đỏ bừng, nhưng vừa nhớ tới câu nói “Thích thì thích thôi” của Phương Đàm thì cô khẽ cắn môi, thật sự đỡ anh qua cầu thang bên kia.

Từ vạch đích tới khu nghỉ ngơi chỉ có một chút khoảng cách, nhưng vài bước đường này phảng phất như bị người ta nhìn xuyên qua. Thiệu Càn Càn ổn định tinh thần, nghĩ bản thân mới nên cứng rắn một chút, ngay cả bạo lực mạng cũng đã trải qua rồi, không lẽ còn sợ ánh nhìn của người khác nữa đây.

Đằng sau, Phương Đàm với Kha Tiểu Duy hai mắt nhìn nhau, trong mắt đều là vui mừng cùng tò mò không giấu được.

Mà người vừa mới đưa nước cho Lâm Gia Thố, Ngô Viễn lại chậc chậc lắc đầu: “1500m với cậu ta có xi nhê gì đâu, bình thường cũng hay đi phòng Gym, quả nhiên, người ở trước tình yêu đều biến thành cừu con yếu ớt.”

Kha Tiểu Duy: “......”

Phương Đàm: “......”

**

Nghỉ ngơi ở dưới chỗ râm mát, Thiệu Càn Càn ngồi vai chạm vai với Lâm Gia Thố, nhìn cuộc thi chạy 200m cách đó không xa.

“Chân của cậu khỏe chưa?” Không khí yên tĩnh quá mức, Thiệu Càn Càn liền cảm thấy xấu hổ, đành phải tùy tiện chọn một đề tài để nói.


Lâm Gia Thố nghe vậy thì quay lại nhìn cô, cũng buông chai nước khoáng trong tay xuống: “Có chút rồi, nếu không, cậu xoa bóp giúp tôi đi?”

Ngữ khí của anh cười như không cười, Thiệu Càn Càn lập tức quay đầu đi: “Không, vẫn nên để bạn cùng phòng của cậu làm đi.”

“Rất đơn giản, dù sao cajau tùy tiện bóp bóp thế nào cũng rất thoải mái.”

Thiệu Càn Càn cứng lại, trừng mắt nhìn anh. Lâm Gia Thố nhìn vẻ mặt hoảng sợ của anh, không tiếng động mà cười cười: “Được rồi, nói đùa với cậu thôi, đã đỡ hơn rồi.”

“À……”

“Đúng rồi, ngày mai hai giờ buổi chiều tôi còn cuộc thi nhảy cao, cậu phải tới xem đó.”

Thiệu Càn Càn: “Buổi chiều ngày mai Thiệu Khôn cũng có thi đấu.”

“Vậy sao?” Lâm Gia Thố nghiêng đầu, trầm ngâm nói: “Vậy cậu đi xem em trai cậu hay là xem tôi?”

Thiệu Càn Càn: “......”

“Là tới xem tôi đúng không, cậu cũng đã nhìn Thiệu Khôn gần 20 năm rồi, tôi tương đối tươi mới, cậu thấy có đúng không?”

Khóe miệng của Thiệu Càn Càn nhếch lên, há mồm nói: “Tôi cũng đã nhìn cậu hai năm rồi.”

Lâm Gia Thố nhăn mày một cái: “Đã hai năm? Nhưng sao tôi cảm thấy cậu vẫn rất mới mẻ như cũ.”

“Vậy chắc là do trước đây cậu căn bản không có chú ý tôi đi.” Thiệu Càn Càn nói thật tùy ý, bởi vì cô thật sự là nghĩ như vậy: “Một năm rưỡi trước chúng ta đâu có quan hệ gì với nhau.”

Lâm Gia Thố ngẩn người: “Cậu đang trách tôi sao?”

Thiệu Càn Càn: “A? Không phải vậy, tôi chỉ là…...cảm thấy kỳ quái.”

“Kỳ quái cái gì?”

Thiệu Càn Càn chống cằm, nhìn người ta chạy ở nơi xa: “Tôi đang cảm thấy kỳ quái, vì sao trước kia chúng ta chưa từng có gì liên quan tới nhau, nhưng hiện tại cậu lại------”

Lâm Gia Thố: “Chắc là trước kia mắt tôi mù đi.”


“......Đừng bôi bác mình như vậy chứ.”

“Nhưng tôi là thật sự nghĩ như vậy, tôi suy nghĩ, vì sao tôi không tiếp xúc với cậu sớm hơn một chút, nếu tiếp xúc sớm hơn, vậy thì hẳn là sẽ sớm------” Lâm Gia Thố tạm dừng một chút, rũ mắt cười cười, anh không nói lời tiếp theo, chỉ nói: “Đúng rồi, nếu hôm nay cậu đã tới đây rồi, vậy tôi không đưa đồ tới phòng của cậu nữa, trực tiếp đi ăn đi?”

Thiệu Càn Càn: “Cậu đừng đưa đồ ăn cho tôi nữa, tôi có thể tự đi mua, hơn nữa buổi trưa tôi còn có hẹn đi ăn cơm với ba rồi.”

“Vậy à, vậy được rồi. Nhưng mà buổi tối tôi vẫn sẽ đặt, không phải nói để tôi biểu hiện thật tốt sao.” Khóe môi hơi mỏng của Lâm Gia Thố nhếch lên, đồng tử nhạt màu chăm chú nhìn cô: “Tôi không thể bỏ dở nửa chừng được.”

“Vậy cậu có thể ngừng mấy biểu hiện khoa trương đó được rồi.” Thần sắc của Thiệu Càn Càn bình đạm, nhưng ở nơi anh không thấy được thì cô lại căng thẳng tới vò góc áo: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Một cơn gió thổi ngang qua, lướt qua làn da của hai người, hơi ấm làm cho người ta rùng mình.

Lâm Gia Thố cứ bình tĩnh như vậy nhìn nửa bên mặt của cô, nhìn lỗ tai trắng nõn của cô chậm rãi chậm rãi lộ ra nét đỏ ửng, chắc là bệnh này lây mà anh cũng chợt cảm thấy lỗ tai của mình rất là nóng.

Đột nhiên không kịp phòng, kinh hoảng thất thố nhưng càng nhiều hơn là sự vui sướng che trời lấp đất trào ập tới.

Câu cuối cô nói rất nhỏ, nhưng cho dù lại nhỏ nữa thì anh cũng có thể nghe thấy được.

Lâm Gia Thố chậm rãi thở hắt ra một hơi, chậm rãi ngồi thẳng dậy: “Cậu, cậu nói thật?!”

Thiệu Càn Càn quả thật muốn cầm lấy quả tạ ở bên cạnh để đập vào đầu anh, sao phải làm cho cô lặp lại lần nữa hả!

“Gia Thố, bên kia chuẩn bị trao giải rồi, nhanh tới đây.” Đúng lúc này một nam sinh mặc bộ quần áo vận động chạy tới. Lâm Gia Thố nói với người kia một câu “Biết rồi” liền đứng dậy.

“Thiệu Càn Càn, nói lời phải giữ lời đó.”

“Tôi đương nhiên sẽ nói lời giữ lời.” Thiệu Càn Càn ngửa đầu nhìn anh, bộ dáng như bất chấp tất cả.

Lâm Gia Thố không kiềm được vui sướng, duỗi tay vỗ vỗ đầu cô, sau đó xoay người chạy về phía bục trao giải, nhưng vừa mới chạy được một đoạn ngắn thì anh lại đột nhiên quay người lại cười với cô: “Buổi chiều nhớ phải tới xem đó.”

Tim Thiệu Càn Càn lộp bộp một tiếng, nhìn bóng dáng người kia ở chỗ không xa, chợt có một loại cảm giác ngọt ngào chưa từng có trào dâng ra từ sâu trong nội tâm.

**

Đoạn thời gian sau khi khai giảng tới giờ, Thiệu Càn Càn vẫn luôn không gặp mặt với ba cô.


Buổi hẹn ăn cơm trưa vẫn là do Thiệu Khôn nói cho cô biết, nhưng mà cậu cũng lén nói với cô, thật ra là ba bảo cậu tới tìm cô.

Thiệu Càn Càn nhớ tới lúc trước khi xuất hiện lời đồn “Hack game”, ba vẫn luôn tin tưởng cô, vì thế cũng liền tiêu tan lần khắc khẩu trước đó của hai người, người nhà thì nào có mối thù gì dài lâu.

Bởi vì buổi chiều Thiệu Khôn còn có cuộc thì cho nên ba người cũng chỉ đến nhà hàng ở gần trường để ăn cơm.

“Chuyện trên mạng đã giải quyết xong rồi?” Lúc sắp ăn cơm, Thiệu Quang Ngữ đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Thiệu Càn Càn có hơi sửng sốt, sau đó liền gật đầu trả lời: “Giải quyết xong rồi ạ.”

“Ừ, vậy là tốt rồi.” Thiệu Quang Ngữ lại nói: “Còn muốn tiếp tục không?”

Thiệu Càn Càn buông đũa xuống: “Ba hẳn là biết đáp án của con.”

Thiệu Quang Ngữ lắc lắc đầu: “Thật là cứng đầu.”

Thiệu Càn Càn quan sát sắc mặt của Thiệu Quang Ngữ, thấy ba không có quá nhiều mâu thuẫn liền vui mừng trong lòng: “Ba, ba không phản đối nữa?”

“Ba phản đối có tác dụng à? Phản đối thì con còn không thèm về nhà, điện thoại cũng không gọi, con nói ba phản đối có ích lợi gì!”

Thiệu Càn Càn có chút áy náy: “Xin lỗi ba, nhưng mà con thật sự thích việc này.”

“Được rồi, được rồi, ba cũng mặc kệ con, nếu con nhất định làm cái nghề này thì phải cẩn thận làm, đừng có xằng bậy.”

“Đương nhiên sẽ không xằng bậy ạ, con rất là nghiêm túc mà.” Vừa dứt lời, Thiệu Càn Càn liền vui sướng dựng ngón tay cái với Thiệu Khôn, sau một hồi, lại nhận được tin nhắn của Thiệu Khôn.

[Biết vì sao thái độ của ba thay đổi như vậy không?]

[?]

[Lén nói với chị, lần trước sau khi cãi nhau với chị xong, ba vẫn luôn nghiên cứu việc chị làm, …. này, thi đấu, livestream, tìm hiểu hết tất cả mọi thứ, còn hỏi em rất nhiều vấn đề, đúng rồi, livestream của chị ba có xem qua rồi.]

[............]

[Cảm động rồi đi!]

[Cảm động thì cảm động, nhưng ai bảo em nói cho ba phòng livestream của chị!]

[Có quan trọng không? Chẳng lẽ không phải chuyện cuối cùng ba thấy ngành Esport này không có linh ta linh tinh mới quan trọng sao!”

“Hai đứa ăn cơm thì đừng có nghịch điện thoại.”


Thiệu Quang Ngữ vừa nói một câu, hai chị em liền vội buông điện thoại xuống, Thiệu Khôn nói: “Không có, không có ba, lúc nãy là anh Gia Thố gửi tin nhắn cho con mà.”

“A.” Thiệu Quang Ngữ khẽ nhăn mày, sau đó lại đột nhiên nhìn về phía Thiệu Càn Càn: “Càn Càn, vừa này ba ở trong văn phòng nghe giáo sư Triệu nói con với Gia Thố-----”

Thiệu Quang Ngữ tạm dừng một chút, giống như là đang tìm một từ nào đó thích hợp: “Nói con với Gia Thố đang ở bên nhau, là cái gì vậy?”

“Khụ!” Thiệu Càn Càn đột nhiên sặc một cái, quỷ gì vậy, vì sao ngay cả giáo viên cũng biết?

“Ba, ba, hai người nghe ai nói vậy?”

Thiệu Khôn liếc cô một cái: “Còn cần riêng nghe ai nói sao, toàn trường đều đang bàn tán chuyện này, nhưng mà, tin tức này có tin được không chị?”

Ngữ khí kia của Thiệu Khôn rõ ràng là lộ vẻ không tin, nhưng ánh mắt của Thiệu Quang Ngữ cũng rất là nghi ngờ, ngược lại không phải ông không tự tin với con gái mình, chỉ là phong cách của hai người thật sự là có chút khác biệt.

“Em quan tâm nó thật hay không làm gì, con nói với hai người, đừng quan tâm chuyện này nữa, cũng đừng tin tin vỉa hè.” Cô với Lâm Gia Thố chẳng qua là mới xác định quan hệ thôi, cô cũng không muốn người nhà suy nghĩ nhiều quá.

“Con ăn no rồi, con về trường trước đây!” Thiệu Càn Càn sợ mình ở lại sẽ bị hai người ép hỏi, vì thế liền lập tức bỏ chạy là thượng sách.

Một bên khác, Lâm Gia Thố ngồi ở trong phòng ngủ, ngẩn người nhìn màn hình điện thoại.

Trên màn hình lúc này, là giao diện nói chuyện phiếm với Thiệu Càn Càn, nhưng mà không phải tài khoản Wechat chính, mà là tài khoản của “Em họ”.

Thật ra hôm nay anh muốn nói cho cô biết anh là ai, hơn nữa tối hôm qua chuyện anh nói cho cô cũng là thật.

Nhưng ngoài dự đoán chính là, sáng hôm nay bọn họ đã quen nhau……

Cho nên, còn muốn nói không? Cô hẳn là sẽ không tức giận đi.

Sau khi tự hỏi nửa ngày, Lâm Gia Thố cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn thành khẩn với cô, vốn dĩ ngay từ đầu anh giấu diếm cô cũng không phải vì cố ý trêu đùa cô, ai biết sau đó anh lại thích cô đây.

Lâm Gia Thố nghĩ lại nghĩ, sau đó liền gửi một tin nhắn Wechat cho cô: [Ngày hôm qua bảo chị hôm nay đứng trước mặt tôi nói lại đâu đó, còn chưa quên đi?]

Một lát sau Thiệu Càn Càn trả lời [?]

[Buổi chiều sân thể dục của Đại học S]

Thiệu Càn Càn: [Cái quỷ gì? Em họ cậu nghiêm túc? Nhưng mà tôi không nhận ra cậu đâu!]

Lâm Gia Thố: [Sẽ nhận ra, yên tâm, một giờ rưỡi đến khán đài đợi tôi, người đi milkshake blueberrry cho chị uống sẽ là tôi.]

Lâm Gia Thố [............]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui