Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Tan học, buổi tối Kha Tiểu Duy còn có việc, vì thế Phương Đàm đành tiếp nhận người con gái đang tràn ngập chữ “Rầu” này, sau đó kéo cô đi ăn cơm.

“Này, cơm nước xong rồi chúng ta đi mua quần áo đi.”

Thiệu Càn Càn ngước mắt nhìn cô một cái: “Cậu vui vẻ thế.”

“Con gái lúc không vui thì không phải nên mua sắm thật nhiều sao?” Phương Đàm nghĩ một hồi lại nói: “Dù sao cũng đã lâu rồi không ra ngoài mua quần áo, làm sao? Có đi không? Hay là hiện tại cậu bị những ngôn luận trên mạng làm bị thương tới động cũng không động được?”

“Ai nói.” Thiệu Càn Càn lập tức buông đũa xuống: “Đi! Quẹt thẻ của tớ!”

Phương Đàm: “Hào phóng như vậy à.”

Thiệu Càn Càn trừng mắt nhìn cô một cái: “Có khi nào tớ keo kiệt đâu.”

“Được, vậy mình đi chỗ Tân Thiên Địa xem đi, gần đây bọn họ vẫn luôn gửi tin nhắn cho tớ, nói là có hàng mới về.”

Thiệu Càn Càn híp híp mắt: “Đậu má mấy cửa hàng xa xỉ đó chia tiền tiền hoa hồng cho cậu à? Tàn nhẫn với thẻ của tớ như thế!”

Phương Đàm: “Biết tấm thẻ bảo bối này của cậu có không ít tiền, không tàn nhẫn với nó một chút thì không phải đã làm thất vọng thận phận streamer nổi tiếng của cậu sao.”

“Xin lỗi, hiện tại đã không phải streamer nổi tiếng mà là streamer nghèo rách rồi.”

“Streamer nghèo rách cũng có không ít tiền tiết kiệm, tớ biết cả.”

“Wow…...cậu còn là con gái của đại gia sao? Vậy mà lại nhớ thương mấy đồng bạc này của tớ.”

Phương Đàm thấy trên mặt cô rốt cuộc có chút tinh thần phấn chấn thì cong môi cười nói: “Làm sao? Không cho tớ nhớ thương?”

“Cho! Tiền xài trên người cậu chính là một loại đầu tư, nếu lần này tớ hoàn toàn ngã quỵ thì tốt xấu gì tương lai còn có cậu nuôi tớ.”

“Coi như cậu thức thời, nhưng mà câu này của cậu cũng không hoàn toàn đúng.” Phương Đàm ý vị sâu xa mà nhìn cô một cái: “Bởi vì tương lai cũng không cần tớ nuôi cậu, trong lớp chúng ta đã có một vị đại Phật đang chờ nuôi cậu kìa.”

“Này này này, cậu nói nhỏ chút, bị cậu ấy nghe được thì xấu hổ lắm!” Thiệu Càn Càn lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Phương Đàm nhướn mày: “A, xem ra cậu biết vị đại Phật tớ nói là ai ha.”

“......”

Sau khi cơm nước xong, Phương Đàm cùng Thiệu Càn Càn nắm tay nhau đi trung tâm thương mại mua sắm một phen.

Tiếp đó thì hai người quyết định đi quán bar để nhảy, Thiệu Càn Càn đã buồn hai ngày nay nên có loại cảm giác muốn bất chấp tất cả, vì vậy liền quyết định đi tới chỗ mà Thời Du Văn thường khen để say một lần.

Để hòa hợp với chủ đề của quán bar mà hai người còn bỏ công đi làm tóc, trang điểm, sau đó mỗi người mua một bộ váy xinh đẹp lại hở chỗ cần hở. Bình thường hai người cũng không mặc loại quần áo này, một người là bởi vì quá thích ở trong nhà nên không hay trang điểm, một người khác là thích khiêm tốn nên cả hai đều không theo phong cách “yêu khí” như vậy.

Cho nên khi bọn họ bước ra khỏi phòng thay đồ, nhìn thấy bản thân ở trong gương lớn thì đều đồng loạt hít ngược vào một hơi khí lạnh.

“Phương Đàm, tớ cảm thấy cậu thật giống hồ ly tinh.”

“Cậu còn nói tớ, không phải cậu cũng thế sao, hơn nữa còn là hồ ly chín đuôi đã tu luyện ngàn năm!”


“......”

“Không nghĩ tới bình thường thoạt nhìn cậu non nớt như vậy, nhưng trang điểm xong sẽ như một người khác.”

“Vậy sao……” Thiệu Càn Càn vuốt vuốt tóc, nhìn mình ở trong gương: “Vậy được rồi, chúng ta đi thôi?”

“Đi.”

**

Bọn họ trực tiếp gọi taxi đến chỗ quán bar mà Thời Du Văn từng giới thiệu.

Sau khi vào cửa, tiếng nhạc điện tử liền ập vào mặt. Loại âm phù làm lòng người phấn chấn này giống như có thể lập tức đánh thẳng vào lòng người nghe, làm cho lý trí cũng nhảy nhót cùng nó, để rồi tạm thời quên mất tất cả chuyện phiền não trong cuộc sống.

Thiệu Càn Càn kéo Phương Đàm ngồi xuống trước quầy bar, sau đó dựa theo Thời Du Văn dạy mà gọi rượu.

Sau khi rượu lên rồi, Thiệu Càn Càn liền không rên một tiếng mà bắt đầu nốc xuống, Phương Đàm biết cô không thoải mái trong lòng nên cũng không khuyên cô, chỉ là bản thân Phương Đàm thì uống ít lại.

Sau một hồi, Phương Đàm phát hiện màn hình di động sáng lên, trên màn hình biểu hiện một dãy số xa lạ.

“Càn Càn, tớ đi nhận điện thoại đây!” Âm nhạc rất lớn, Phương Đàm đành phải gào thét lên.

Thiệu Càn Càn tuỳ ý vẫy vẫy tay với cô: “Đi đi, đi đi.”

“Cậu ở đây đừng đi đâu đó!”

“Biết rồi!”

Phương Đàm thấy cô ngoan ngoãn ngồi đó liền cầm điện thoại đi WC, sau khi nhận điện thoại mới biết người gọi vậy mà là Lâm Gia Thố.

“Sao lại là cậu?”

“Thiệu Càn Càn đâu, cô ấy không ở với cậu sao? Tôi gọi điện thoại cho cô ấy nhưng cô ấy không nhận.”

“A, có thể là cậu ấy không chú ý tới đi, chỗ chúng tôi ồn quá.”

Lâm Gia Thố ngây ra một lúc rồi mới hỏi: “Hai người đang ở đâu?”

“Quán bar.”

“Quán bar?” Lâm Gia Thố cao giọng: “Hai người vì sao lại ở chỗ đó?”

“Là…...cậu cũng biết hai ngày nay tâm trạng của cậu ấy không tốt mà, đi ra ngoài để thả lỏng một chút thôi.” Phương Đàm nói: “Cậu có chuyện gì không? Nếu không thì tôi cúp máy đây, cậu ấy ngồi ở bên ngoài có một mình, tôi đi xem cậu ấy đây.”

“Này------”

“Cậu có việc thì trực tiếp qua đây đi.”


Đầu đối diện im lặng một lát: “Ừ, vậy cậu gửi địa chỉ cho tôi đi.”

Phương Đàm có chút ngoài ý muốn, cô chỉ là thuận miện nói mà thôi, thật không nghĩ tới người này sẽ chạy tới đây thật. Xem ra cậu ta với Càn Càn đúng là có chuyện gì với nhau rồi.

**

Lâm Gia Thố rất nhanh liền lái xe tới quán bar mà Phương Đàm nói, anh tới tìm Thiệu Càn Càn kỳ thật không phải vì chuyện hack kia, anh vốn dĩ cho rằng cô hẳn là đang khổ sở mà trốn ở trong phòng, không nghĩ tới, người này đã đi tới quán bar để “high” rồi.

Lâm Gia Thố cảm thấy vừa vui vừa không vui, vui là vì cô không còn đắm chìm trong lốc xoáy kia nữa, không vui là vì nghĩ, tửu lượng của cô kém như vậy, còn đi chỗ hỗn tạp như vậy để uống rượu.

Sau khi Lâm Gia Thố vào quán liền nhìn ngó khắp nơi nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Phương Đàm hay là Thiệu Càn Càn. Không có cách nào, Lâm Gia Thố đành phải gọi điện thoại cho Phương Đàm tiếp, bên kia rất nhanh liền nhận điện thoại, sau đó anh nhìn thấy một cô gái ngồi trên chỗ ghế dài cách đó không xa chợt đứng lên vẫy vẫy tay với anh: “Lâm Gia Thố, ở bên này!”

Lâm Gia Thố híp mắt nhìn: “......”

Cô gái này trang điểm kỹ càng từ đầu tới chân, bộ dáng đó thật đúng là khác với lúc bình thường như trời với đất. Nhìn bộ dáng của Phương Đàm, huyệt thái dương của Lâm Gia Thố chợt nhảy dựng lên, chẳng lẽ Thiệu Càn Càn…… Ánh mắt di chuyển một cái, cuối cùng cũng thấy được Thiệu Càn Càn ngồi khuất ở bên trong hơn một chút.

Dưới ánh đèn u ám của quán bar nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy bộ dáng của cô. Cô mặc một chiếc váy trễ vai, váy rất ngắn, độ dài chỉ tới giữa đùi, vì thế đầu vai trắng nõn cũng hai chiếc đùi trắng bóng cứ vậy mà bại lộ ở trong thế giới tràn ngập vàng son này.

Cô còn trang điểm, không quá đậm nhưng đúng là vẫn có sự khác biệt so với khuôn mặt mộc bình thường của cô, thiếu đi một chút cảm giác non nớt, nhiều hơn vài phần quyến rũ mà chỉ người phụ nữ mới có.

Lâm Gia Thố sửng sốt một lát, sau đó đột nhiên nhấc chân bước tới: “Thiệu Càn Càn”

“A?” Thiệu Càn Càn ngước mắt, lúc nhìn thấy người đứng trước mặt còn nghi hoặc mà nghiêng nghiêng đầu: “Lâm Gia Thố? Vì sao cậu lại ở đây? Thật là trùng hợp……”

“Wow, chị gái, đây là bạn của chị à? Rất đẹp trai đó!” Cậu trai bên cạnh Thiệu Càn Càn cực kỳ khoa trương mà hô to.

Thiệu Càn Càn nhìn về phía cậu ta: “Đúng không! Cậu cũng cảm thấy rất đẹp trai đúng không? Giới thiệu với cậu, đây là người đẹp trai nhất trong trường học bọn tôi!”

“Hotboy à! Khó trách, khó trách!”

Sắc mặt của Lâm Gia Thố đen kịt, ánh mắt của Phương Đàm qua lại ở giữa hai người, sau đó đứng dậy nói với Lâm Gia Thố: “Cậu ấy uống nhiều quá.”

Lâm Gia Thố lạnh lùng hỏi: “Mấy thằng con trai ở bên cạnh cô ấy là ai?”

“Không biết nữa, mấy người tới quán bar chơi thôi.” Phương Đàm nhìn biểu tình của Lâm Gia Thố xong liền cố ý nói: “Bọn họ thấy Càn Càn xinh đẹp nên mới lại gần làm quen thôi, haiz, Lâm Gia Thố, cậu có cảm thấy Càn Càn trang điểm lên nhìn rất đẹp không?”

“Trang điểm kiểu như vậy?” Lâm Gia Thố hừ lạnh một tiếng: “Xấu muốn chết.”

Phương Đàm: “Bọn tôi cảm thấy rất đẹp mà, haiz, ánh mắt của cậu không tốt lắm đâu.”

“......”

Lâm Gia Thố không nói chuyện, vỗ vỗ vai người đang ngồi bên cạnh Thiệu Càn Càn: “Làm phiền, tôi có chút chuyện muốn nói với cô ấy.”

Nam sinh kia ngước mắt lên nhìn anh một cái, thấy sắc mặt anh không được tốt lắm liền yên lặng xích ra, trả chỗ cho anh.


Lúc Lâm Gia Thố ngồi xuống bên cạnh Thiệu Càn Càn thì cô đang hồ hởi nói chuyện với người bên cạnh, Lâm Gia Thố duỗi tay vòng qua sau đầu cô, lập tức xoay đầu cô lại.

Thiệu Càn Càn vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của Lâm Gia Thố, cô chớp chớp hai mắt, do dự một hồi liền hỏi: “Làm sao vậy?”

“Nói chuyện vui vẻ ghê ha.”

“Ừ? Cậu có muốn nghe chung không? Cậu ta đang nói mấy chuyện vui trong quán bar nè!” Đôi mắt của Thiệu Càn Càn tỏa sáng, gương mặt tươi cười tới đỏ bừng, dáng điệu sau khi say rượu cực kỳ ngây thơ.

“Chuyện gì mà vui……” Lâm Gia Thố thấy bộ dáng cô như vậy thì không tự giác được mà hạ thấp giọng nói.

Thiệu Càn Càn phất phất tay: “Rất nhiều thứ thú vị nha!”

“Đúng vậy, đúng vậy, rất nhiều thứ thú vị đó!” Nam sinh bên cạnh tiếp lời: “À, chúng ta chơi trò chơi đi, chơi đoán số không! Thua thì uống rượu!”

“A, được, được.”

Người bên cạnh cũng nói theo, đúng lúc này Phương Đàm kéo kéo quần áo của Thiệu Càn Càn: “Càn Càn, tớ có chút việc, nếu không chúng ta đi trước đi?”

Thiệu Càn Càn mơ mơ màng màng, đẩy Phương Đàm ra: “Không có gì đâu, cậu về trước đi, đừng kéo tớ.”

Phương Đàm: “A?”

Lâm Gia Thố quay đầu nhìn Phương Đàm: “Làm sao vậy?”

Phương Đàm chỉ chỉ di động của cô: “Anh trai tôi gửi tin nhắn, bảo trong nhà có chút chuyện, hiện tại tôi phải về nhà một chuyến.”

Lâm Gia Thố nhìn Thiệu Càn Càn đang hứng thú bừng bừng rồi quay lại nói với Phương Đàm: “Cậu đi về trước đi, để tôi trông cô ấy.”

Phương Đàm: “Có được không?”

Lâm Gia Thố: “Đợi lát nữa tôi đưa cô ấy về.”

Phương Đàm tự nhiên là tin tưởng Lâm Gia Thố, hơn nữa cô cũng cố ý muốn để hai người ở riêng với nhau: “Vậy được rồi, tôi đi trước đây, cậu trông Càn Càn nhé, đưa về rồi thì nhắn cho tôi một tiếng.”

“Ừ.”

Phương Đàm đi rồi, lúc Lâm Gia Thố quay đầu lại thì nhìn thấy Thiệu Càn Càn đã bắt đầu chơi với những người kia.

Trò đoán số thì Thiệu Càn Càn không được may mắn cho lắm, thắng thì ít mà thua thì nhiều, sau khi cô uống được mấy chén thì Lâm Gia Thố đã nhìn không được nữa, vì thế liền uống giúp cô.

Chỉ là cứ uống như vậy thì anh sợ mình cũng say mất, vì thế đợi cô lại duỗi tay muốn chơi đoán số tiếp thì Lâm Gia Thố liền kéo cô lại.

“Được rồi, cậu say rồi, chúng ta về thôi.”

“A?” Thiệu Càn Càn quay đầu lại nhéo mặt anh, sau đó ngốc nghếch nói: “Nóng, là cậu say.”

Lâm Gia Thố cảm thấy có chút choáng váng, rượu này tác dụng chậm nhưng rất nặng. May là anh uống không nhiều lắm, cho nên cũng không đến mức say.

Lâm Gia Thố nhíu mày, đứng thẳng dậy, vừa dùng sức một cái liền nhẹ hều hều kéo được Thiệu Càn Càn lên.

“Đúng, tôi say rồi, chúng ta đi về.”

“A? Nhưng tôi không muốn đi mà, tôi không sao.”

“Cậu không sao? Không sao chỗ nào? Có phải là ói tiếp lên người tôi một lần thì mới tính là có sao không?”


Thiệu Càn Càn: “Ơ……”

Mấy cậu trai vốn dĩ đang chơi hăng say thấy vậy cũng không vui: “A, anh làm cái gì vậy, vừa rồi chúng tôi cho anh uống rượu thay cô ấy rồi là nể mặt anh rồi, hiện tại người ta không muốn đi với anh, anh lại kéo người ta đi thì có chút quá đáng đó.”

“Quá đáng sao? Vậy thì có liền quan gì tới mấy cậu?” Lâm Gia Thố vốn dĩ đã khó chịu với mấy người này, vừa rồi lúc uống rượu còn nhìn chằm chằm Thiệu Càn Càn, hai mắt cũng không chớp một cái.

“A, người này! Chúng tôi đang chơi vui vẻ mà, anh nói xem có quan hệ hay không!”

“Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau!” Thiệu Càn Càn lung lay đứng ở giữa hai người: “Cái đó, đều là chuyện nhỏ thôi, anh giai này, anh đừng tức giận nha.”

Lâm Gia Thố: “Thiệu Càn Càn, đừng nói chuyện với mấy người này nữa, còn không đi với tôi.”

Cậu trai đang ngồi kia càng tức giận: “Này! Anh là ai hả, con gái người ta muốn ở lại chơi với chúng tôi anh không thấy sao, bệnh tâm thần hả? Sao cứ bắt buộc kéo người ta đi?!”

Lâm Gia Thố nhăn mày lại, vừa định mở miệng nói chuyện thì thấy Thiệu Càn Càn đang đứng bên cạnh đột nhiên vớ lấy cái gối tựa sau lưng rồi đập lên trên mặt người nọ: “Cậu đang mắng ai vậy! Ai là bệnh tâm thần! Cậu mới bị bệnh tâm thần, cậu ấy không phải bệnh tâm thần đâu!”

“......”

“............”

Lâm Gia Thố ngẩn ra một chút, mà cậu trai kia càng ngơ ngác hơn, cậu ta không nghĩ tới cô gái một giây trước còn ngọt ngào, dễ thương cười với cậu, một giây sau liền lộ ra bộ dáng hung thần ác sát như muốn ăn cậu ta.

“Tôi nói cho cậu biết, lại mở miệng nói một câu nào không tốt về cậu ấy, tôi đập chết cậu!”

“Tôi------”

Thiệu Càn Càn không chờ cậu ta nói chuyện xong, vùng bàn tay vắt lên vai của Lâm Gia Thố rồi: “Chúng ta đi!”

Đợi sau khi Lâm Gia Thố phản ứng lại thì thiếu chút nữa bị cô chọc cười, nhưng mà anh cũng không biểu lộ ra, chỉ nhếch khóe miệng nhìn mấy cậu trai kia, trào phúng kinh khủng.

Tiếp đó, anh liền ôm lấy cô rồi đỡ cô ra khỏi quán bar.

“Đi nhanh một chút.” Đầu óc của Thiệu Càn Càn như một mớ bùn nhão nhưng đi đường lại rất nhanh.

“Làm sao?”

“Tôi vừa mới đánh người đó, chúng ta đi nhanh một chút, bọn họ đuổi theo thì làm sao bây giờ?”

Lâm Gia Thố nhếch mày: “A, cậu cũng biết cậu vừa đánh người nhỉ, người nọ đuổi theo thì tôi chỉ có thể vứt cậu lại thôi.”

“Này! Cậu đừng có nhẫn tâm như vậy chứ, vừa rồi là tôi đánh giúp cậu mà.”

Gió đêm thổi qua lất phất, Lâm Gia Thố dừng lại bước chân.

Một tay anh ôm eo cô, một tay đỡ lấy bả vai cô, hai người cách nhau rất là gần, anh vừa rũ mắt là có thể nhìn thấy đôi mắt tràn đầy ánh sao của cô.

“Vậy, vì sao cậu muốn đánh người giúp tôi?”

Thiệu Càn Càn lảo đảo một chút, nhưng cô được anh đỡ lấy, Thiệu Càn Càn ngẩng đầu, đột nhiên vươn hai tay ra đỡ lấy sườn mặt anh: “Bởi vì cậu là Lâm Gia Thố, bởi vì tôi------”

“Ừ?” Trái tim của anh bởi vì cô đột nhiên tạm dừng mà thắt chặt lại, trong cổ họng có chút khô khốc, anh khó khăn nuốt một một ngụm nước bọt: “Bởi vì cậu cái gì, Thiệu Càn Càn?”

“Bởi vì tôi------muốn ngủ.”

Dứt lời, người trong vòng tay bộp một cái, chúi đầu vào trong ngực anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui