Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Sau khi Phương Đàm và Kha Tiểu Duy nhận được tin nhắn của Thiệu Càn Càn liền không học tiết hai nữa, trực tiếp chạy ra ngoài.

Sau đó, hai người một trái một phải dìu Thiệu Càn Càn trở về phòng ngủ.

“Có chuyện gì xảy ra vậy, lớn như vậy rồi mà còn bị ngã thành thế này, tớ thật sự phục cậu.” Phương Đàm nói nhỏ.

“Được rồi, được rồi, trên đường cậu đã nói bao nhiêu lần rồi, tớ nhất thời mù mắt nên không thể trách tớ nha.”

“Cậu nói có lý.”

“Tớ…”

“Này này này.” Kha Tiểu Duy đột nhiên ngăn cản hai người cãi nhau, ra sức dùng ánh mắt để hai người nhìn về phía trước.

Thiệu Càn Càn nhìn về phía trước một cái, theo bản năng nhìn về phía Phương Đàm.

“Phương Đàm.”

Phương Đàm không để ý tới, vì vậy người nọ ngăn cản trước mặt ba người, “Anh, anh nhắn tin, gọi điện cho em, tại sao em đều không trả lời anh.”

Thiệu Càn Càn ho khan một tiếng, cảm thấy mình và Kha Tiểu Duy giờ phút này nên biến mất một chút, bởi vì người đang chắn trước mặt bọn họ chính là tên bạn trai mà Phương Đàm mới chia tay hai ngày trước – Tưởng Sướng.

“Tiểu Duy, hay là cậu đỡ tớ, hai chúng ta đi trước?” Thiệu Càn Càn thử dò hỏi.

Kha Tiểu Duy vội vàng gật đầu: “Được được được! Cứ làm vậy đi!”

“Không được đi.” Ánh mắt giết người của Kha Tiểu Duy phóng tới, trong nháy mắt Kha Tiểu Duy và Thiệu Càn Càn động cũng không dám động.

Phương Đàm: “Tưởng Sướng, tôi và anh không có gì để nói, nếu anh đã chọn người phụ nữ kia thì còn tìm tôi làm gì?”

Sắc mặt Tưởng Sướng trắng bệch: “Anh, anh và cô ta không ở chung một chỗ.”

“À, thì không phải nhưng cũng sắp rồi, chúc mừng anh.”

Tưởng Sướng: “Phương Đàm, chúng ta có thể thoải mái nói chuyện được không, dẫu sao hai ta cũng đã ở bên nhau hơn một năm rồi không phải sao?”

“Anh cũng biết chúng ta đã bên nhau hơn một năm rồi, ừm… Dù sao hơn một năm này cũng không thắng nổi cơ hội thực tế mà cô ta cho anh, à đúng rồi, cái đồng hồ trên tay hiện tại cũng là cô ta tặng nhỉ, trông đắt tiền đấy.” Phương Đàm cười một tiếng, “Tưởng Sướng, tôi phát hiện ra tôi vẫn luôn không hiểu rõ về anh, xem ra tôi đã đánh giá anh quá cao rồi.”

Tưởng Sướng ngẩn người, nhìn Phương Đàm yên lặng không nói, một lúc sau hắn khẽ thở dài một tiếng: “Phương Đàm… anh, tương lai của anh rất quan trọng, anh không thể đánh cược thua.”


Phương Đàm ừ một tiếng: “Có người đem danh vọng, địa vị đến trước mắt anh thì sao anh không nhận được. Tưởng Sướng, đành trách tôi thiển cận chỉ xem trước mắt, cũng trách tôi đã không biết rõ anh.”



Thiệu Càn Càn không rõ ý tứ của Phương Đàm, Tưởng Sướng cũng không hiểu ý tứ của những lời này, nhưng không đợi hắn hỏi điều gì, Phương Đàm đã cùng hai người bạn cùng phòng đi về ký túc xá.

Tưởng Sướng nhìn bóng lưng của Phương Đàm, hốc mắt đỏ lên. Hắn thật sự thích Phương Đàm, nhưng cũng thật sự muốn…. tiền và cơ hội.

Hắn một mực không nói cho Phương Đàm, nhà hắn không chỉ như những gì hắn nói, mà là nghèo, rất nghèo. Cho nên hắn phải nắm lấy tất cả cơ hội để có thể bay lên cao.



Sau khi trở về phòng ngủ, Thiệu Càn Càn và Kha Tiểu Duy cũng không dám hỏi Phương Đàm về chuyện của Tưởng Sướng, dáng vẻ Phương Đàm nhìn thì rất tùy ý không quan tâm, nhưng hai người các cô thấy được bây giờ không khí xung quanh cô ấy đang hạ xuống rất thấp, hơn nữa còn có cả một đám mây đen.

Tám giờ tối, Thiệu Càn Càn đơn giản rửa mặt một chút, sau đó ngồi ở trên ghế để Phương Đàm bôi thuốc cho mình.

“ĐM!!! Tin lớn đây!!!” Đột nhiên cửa phòng ngủ bị đẩy vào, Kha Tiểu Duy kích động đỏ cả mặt đi đến, “Tớ vừa nhìn thấy gì! Trời ơi! Ông trời ơi!”

Phương Đàm hờ hững nghiêm mặt, “Cậu không ồn ào thì bị nghẹn chết à.”

“Không phải! Không đúng không đúng! Lần này tớ thật sự không nhịn được.” Nói xong, Kha Tiểu Duy phi người tới cạnh Thiệu Càn Càn, “Càn Càn, Càn Càn cho dù cậu có hóa thành tro thì tớ cũng nhận ra.”

Thiệu Càn Càn: “Hừ… Cách xa tớ một chút, cọ vào khuỷu tay tớ rồi. Còn hóa thành tro, tớ bị thương đến nỗi cậu phải nguyền rủa tớ như vậy sao?”

“Không phải, tớ đang nói cái này trên vòng bạn bè này, các cậu chưa xem sao?” Kha Tiểu Duy đưa di động của mình tới trước mặt hai người.

Thiệu Càn Càn rũ mắt nhìn: “Cái gì vòng bạn bè cơ?”

Phương Đàm: “Đây không phải là Lâm Gia Thố sao?”

Kha Tiểu Duy càng hưng phấn: “Là Lâm Gia Thố đấy, cậu xem cậu ấy đang ôm cậu, mau xem mau xem quái vật che mặt này.”

Quái, vật, che, mặt.

Thiệu Càn Càn: “………..”

Ờ, thấy được.


Quái vật che mặt là cô.

Phương Đàm cũng nhờ quần áo và dáng người nhìn ra, cô ấy từ từ chuyển sang nhìn Thiệu Càn Càn, nhíu mày hỏi: “Các cậu? Cái quỷ gì thế?”

Kha Tiểu Duy: “Đúng vậy, cái quỷ gì thế! Các cậu lại lừa gạt bọn tớ ôm một cái! Còn bế kiểu công chúa! Ôi trái tim thiếu nữ của tớ.”

“Đừng nói vớ vẩn…” Thiệu Càn Càn lạnh nhạt nói: “Thật ra sau khi tớ ngã thì gặp cậu ấy, cậu cũng biết cậu ấy rất tốt mà, cũng rất quan tâm bạn học, sau đó thì sao, tớ thảm như vậy, cậu ấy nhất định…”

“Dù có quan tâm bạn học cũng không cần ôm như vậy chứ?” Trong đầu Kha Tiểu Duy lướt qua một vài ví dụ về những lần giúp đỡ của Lâm Gia Thố, sau đó đưa ra kết luận, “Thật sự chỉ bế cậu thôi.”

Mặt Thiệu Càn Càn đỏ bừng: “Thật không, vận may của tớ khá tốt… Đúng rồi, bạn của cậu là ai? Sao đột nhiên đăng tấm ảnh này lên, có biết quyền riêng tư của người khác không thế?”

“Lâm Gia Thố còn chưa nói đến quyền riêng tư thì làm gì đến lượt cậu.” Kha Tiểu Duy nói, “Nhìn mấy bức ảnh này đi, nếu không phải bộ quần áo này nhắc nhở tớ, tớ cũng không thể chắc chắn đây là cậu. Hơn nữa bức ảnh này không phải bạn tớ đăng, mà nó đã lan rộng khắp vòng bạn bè rồi, cậu đã trở thành quái, vật, che, mặt trong miệng của hàng vạn thiếu nữ rồi.”

Thiệu Càn Càn: “…………”

Bức ảnh chụp của Lâm Gia Thố và Thiệu Càn Càn nổi lên trong một thời gian. Mặc dù ở góc độ đó không ai thấy được mặt cô, nhưng cái danh hiệu “Quái vật che mặt” này vẫn bị truyền từ miệng người này sang miệng người khác…

Kết quả là trong thời kỳ nhạy cảm như vậy, Thiệu Càn Càn bắt đầu tìm mọi cách để trốn tránh việc Lâm Gia Thố muốn “Báo đáp” cô, giúp cô ôn thi cuối kỳ.

Hôm trước anh nói muốn đi thư viện xem lý thuyết xác suất và thống kê toán, hỏi cô muốn cùng ôn tập không, Thiệu Càn Càn giả vờ nói rằng cô tự ôn trong phòng là ổn rồi. Chiều hôm trước nữa, anh kêu cô ra sân tennis để luyện tập cho bài kiểm tra cuối kỳ, cô nói dì cả của cô tới không thể chạy được, vì thế cũng liền từ bỏ.

Ngày hôm qua, anh không kêu cô đi ôn bài, Thiệu Càn Càn cho rằng anh như vậy là tức giận rồi, hôm nay cũng sẽ không tới tìm cô nữa, nhưng không nghĩ tới Lâm Gia Thố thế nhưng vẫn gửi tin nhắn cho cô.

Lúc đó Thiệu Càn Càn đang ở phòng trọ chuẩn bị bắt đầu chơi game.

[Thấy cậu ôn tập tốt như vậy, thế thì chơi game đi.]

Không biết có phải Thiệu Càn Càn nhạy cảm quá không, nhìn thấy tin nhắn của anh thì lập tức cự tuyệt: [Hôm nay tớ phải đi cùng mẹ đến thăm bà ngoại, xin lỗi nha!]

Sau đó Lâm Gia Thố trả lời đúng một chữ: [Được.]

Sau khi xem câu trả lời của anh, Thiệu Càn Càn bực bội đập đầu, sao cô phải từ chối chứ!

Thiệu Càn Càn đột nhiên cảm thấy buồn bực, lúc trước Phương Đàm và Kha Tiểu Duy nói không sai, cô là kiểu người có thể mạnh miệng nhưng thực tế thì cái gì cũng không dám làm.


Lâm Gia Thố là nam thần trong miệng cô, nhưng nam thần đột nhiên nhiệt tình với cô khiến cô ngược lại cảm thấy có chút khủng hoảng.

Cô đang sợ cái gì chứ… Là đang sợ người ta bàn luận, hay sợ khi anh đến gần cô như vậy thì sẽ khiến cô có những suy nghĩ kỳ quái?

“Ting.”

Điện thoại lại nhận được tin nhắn lần nữa, Thiệu Càn Càn mở ra, thấy là tin nhắn của “Em họ” thì thở phào nhẹ nhõm.

Em họ: [Chơi game không?]

Thiệu Càn Càn: [Chào em, lâu rồi không thấy em xuất hiện, thi cuối kỳ thế nào rồi?]

Em họ: [Thế chị thi thế nào rồi?]

Thiệu Càn Càn: [Chị vẫn chưa thi.]

Em họ: [À, vậy chị chuẩn bị thế nào rồi.]

Thiệu Càn Càn: [Ầy… chuẩn bị vớ vẩn ấy mà, nhưng không sao, để chị chơi với em, mau vào đi.]

Em họ: [Ồ, ha hả.]

Đối mặt với hai từ ha hả cuối cùng Thiệu Càn Càn cũng không nghiên cứu xem nó có ý tứ gì, cô hứng thú bừng bừng mở livestream cùng trò chơi, đợi em họ online.

Mà ở một nơi khác, nhà Trương Thiên Lâm.

“Thế nào, Càn Càn chơi không?” Trương Thiên Lâm hỏi.

Lâm Gia Thố đen mặt: “Chơi.”

“Phụt ha ha ha ha ha ha,” Trương Thiên Lâm đột nhiên cười ầm lên, “Mẹ nó a ha ha ha ha Lâm Gia Thố cậu cũng có ngày hôm nay, không nghĩ tới mị lực của cậu còn kém xa em họ!”

Lâm Gia Thố đập tay lên bàn phím: “Em họ không phải tớ sao!”

Trương Thiên Lâm: “Là ha ha ha là cậu, nhưng mà, nhưng mà Càn Càn không biết, cô ấy không biết là chơi game cùng cậu, chỉ chơi cùng em họ thôi a ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Lâm Gia Thố híp mắt, oán khí đã dâng lên tận đầu: “Im miệng! Mở trò chơi đi!”

Trương Thiên Lâm làm động tác khóa miệng, “Biết rồi.”

Thiệu Càn Càn thấy hai người online liền kéo bọn họ vào, mà cư dân mạng thấy lâu rồi em họ chưa xuất hiện trở nên kích động.

[Em họ, dường như chị rất nhớ em!]


[Em họ, em mà không tới thì Qua Qua sẽ bị người khác cướp mất.]

[Nói cho em biết, lúc trước Qua Qua dẫn theo một nam sinh chơi đấy! Hơn nữa còn là nam thần của cô ấy!]

[Mấy người đang nói bạn học Lâm à, giọng nói cũng thật dễ nghe! Lực sát thương ngang Sở Trưởng.]

[Ha ha ha buổi livestream trước tôi cũng ở đó, xác thật xác thật.]

[Em họ khóc trộm trong nhà vệ sinh: Sư phụ có niềm vui mới…]



Thiệu Càn Càn nhìn bình luận hết sức vui mừng: “Các cậu đừng đùa nữa, sao tớ có thể có niềm vui mới chứ, em họ là tâm can của tớ.”

“Được rồi, được rồi, tớ cũng biết các cậu nhớ em họ, cứ việc thích nói gì thì nói.”

“Em họ là học sinh ba tốt, người ta phải chăm chỉ học tập.”

Sau khi tùy ý nói vài câu, ba người cũng chính thức tiến vào trò chơi.

Bản đồ trò chơi lần này là sa mạc, sau khi máy bay bay qua, bốn người bao gồm một người được hệ thống chọn ngẫu nhiên lựa chọn nhảy xuống phòng thi đấu boxing của Pecado. Phòng thi đấu boxing này nằm ở trung tâm bản đồ, dễ dàng chạy bo, hơn nữa có rất nhiều vật phẩm, trên cơ bản có thể thỏa mãn nhu cầu của 3 – 4 người.

Tìm thấy vật phẩm ở đây cộng với việc thu được đồ từ việc giết người khác, không chút khách khí mà nói, nếu sau khi tìm được trang bị ở nơi này là có thể trực tiếp tiến thẳng vào vòng bo cuối.

“A Qua Qua, sao cậu không gọi bạn học Lâm kia của cậu vào chơi cùng.” Trương Thiên Lâm vừa tìm đồ vừa giả bộ.

Lâm Gia Thố nghe vậy liếc mắt nhìn cậu, Trương Thiên Lâm dùng sức nhìn chằm chằm vào máy tính làm bộ không phát hiện ra.

Thiệu Càn Càn không biết hai người bên kia đang làm gì, tự mình nói: “Bạn học Lâm phải nghiêm túc học hành mà, tớ cũng không thể quấy rầy cậu ấy, đúng không?”

Trương Thiên Lâm: “Ai da, thân thiết như vậy, tớ nói này Qua Qua, có phải cậu thích người ta rồi không?”

“Tớ sao, tớ đương nhiên là thích, ai mà chẳng thích người đẹp trai.”

Lâm Gia Thố bỗng nhiên ngẩn người ra, có chút kinh ngạc nhìn Thiệu Càn Càn đang chạy tới chạy lui trong màn hình.

Trương Thiên Lâm ngửi thấy mùi bát quái, lập tức nói tiếp: “Nếu thích như thế thì sao không theo đuổi!”

“Hử?” Thiệu Càn Càn bối rối nói, “Vì sao phải theo đuổi, oa, sao có thể theo đuổi chứ, nam thần chỉ để cung phụng, không phải để theo đuổi!”

Trương Thiên Lâm: “Ai bảo thế, nói không chừng cậu theo đuổi được thì đổi lại cậu ấy phải cung phụng cậu đấy.”

Thiệu Càn Càn cười ha ha, như thể vừa nghe thấy một câu chuyện cười: “Mỹ nữ bên cạnh nam thần như mây, nào có chuyện đến cung phụng tớ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui