Nghe Thẩm Mộ Diễn nói đã xé đơn li hôn, phản ứng đầu tiên của Đường Tiểu Nhiễm là nghi ngờ anh lừa cô.
Một người muốn li hôn, gấp gáp muốn có được tự do như vậy, làm sao sau khi có được tờ đơn li hôn hằng ao ước, lại dễ dàng xé phăng đi như thế?
Cô không tin.
Trên môi Thẩm Mộ Diễn nở một nụ cười xấu xa: "Trước kia không biết, sau này cũng không biết, nhưng bây giờ thì phải làm gì? Làm 'thịt' em."
Trong lòng anh đều là người phụ nữ ấy, với dáng vẻ gấp gáp kiên quyết muốn chạy khỏi mình, căm giận, uất hận vô cớ.
"Đường Tiểu Nhiễm, em trốn anh ngót nghét cũng gần 3 năm rồi."
Đôi mắt anh đỏ hoe, hằn lên những sợi gân máu đỏ.
Anh lại một lần nữa khẳng định, người phụ nữ nằm ở dưới, thật sự muốn chạy trốn khỏi anh.
Xé toạc một tiếng.
Quần áo trên người cô bị cởi phanh nút ra.
Cả người Đường Tiểu Nhiễm bất giác run lên.
Gương mặt tái nhợt chợt tối sầm lại.
"Đúng! Đúng! Anh nói không sai! Là tôi trốn anh suốt gần 3 năm! Anh nói đều đúng cả! Vậy anh đã từng thử hỏi tôi, tại sao phải trốn anh gần 3 năm không? Anh tại sao không hỏi tôi, lúc tôi đang giành giật giữa sự sống và cái chết, sau khi trở về từ cõi chết thì tin đầu tiên tôi nghe được là anh, Thẩm Mộ Diễn đã chính tay phá hủy Đường Thị, tâm huyết cả đời này của tôi. Tôi lúc đó, anh nói xem trong lòng sẽ cảm thấy thế nào? Vâng... Tôi sai rồi... Tôi sai vì đã yêu anh. Tôi có tội, tội của tôi chính là đã yêu anh. Tôi biết rồi, tôi biết tôi sai rồi.... Tôi đền Đường Thị, đền một mạng cho anh. Tôi cũng không thể thua thêm được nữa. Anh để tôi đi đi."
Hơn nữa, cũng không muốn lại nhìn thấy anh!
Bao nhiêu ấm ức chất chứa suốt thời gian dài, lúc này đây tất cả đều bộc phát ra.
Cô sai rồi, căn nguyên của tất cả sai lầm của cô đều là vì cô yêu anh.
Bây giờ, cô đã suy nghĩ thấu đáo rồi.
Anh vì sao vẫn muốn vương vấn mãi không buông?
Người đàn ông thẫn thờ kinh ngạc.
Cô đang nói thật.
Cô thật sự muốn rời anh mà đi.
"Đường Thị, anh trả lại cho em. Em phải ở bên cạnh anh."
Đường Tiểu Nhiễm mỉm cười đau khổ, không biết nói gì nữa, cô đã không còn tin anh nữa rồi.
Đường Tiểu Nhiễm ngước mắt: "Thẩm Mộ Diễn, tôi yêu anh, tôi có tội. Đến hôm nay đã bị trừng trị thích đáng, vì thế tất cả đều kết thúc rồi. Tôi cuối cùng cũng từ bỏ được bản thân, kiếp này không còn muốn yêu thêm lần nào nữa. Để tôi đi đi."
Thẩm Mộ Diễn hốt hoảng.
Dáng vẻ vừa nãy của Đường Tiểu Nhiễm, anh có thể dùng sự ngang ngược mà áp chế. Nhưng Đường Tiểu Nhiễm của lúc này đây, anh không có cách nào để ngang ngược được, giống như quả bóng bay cao su bị xì hơi, dù có bất kì thủ đoạn gì, cũng không thể ra tay được.
Trong sự ngây ngô đến ngu ngốc, anh đưa mắt nhìn theo người phụ nữ hoảng loạn bỏ đi.
Không phải không có khả năng ngăn cô rời đi, là anh đột nhiên trong lúc ấy, không hề có bất cứ lí do chính đáng nào để ngăn cản cô.
Người phụ nữ ấy đã nói rất rõ ràng dứt khoát.
Đời này của cô ấy, sẽ không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương gì nữa.
Một lúc lâu sau, Thẩm Mộ Diễn đột nhiên bước xuống giường, chạy xuống lầu, một mạch đuổi theo đến con đường nhỏ bên ngoài.
"Đường Tiểu Nhiễm, chúng ta làm lại từ đầu đi."
Đường Tiểu Nhiễm tai như ù đi. Thẩm Mộ Diễn nói gì cơ? Anh nói làm lại từ đầu ư?
Một đề nghị quá hấp dẫn.
Hấp dẫn đến mức, chỉ trong nháy mắt, cô đã suýt không giữ được lập trường nữa.
Suy cho cùng thì...
"Đều đã qua rồi. Mọi chuyện bây giờ như mây khói, không tốt sao?"
Mọi chuyện bây giờ đều như mây khói... Mây khói... Không phải bây giờ đều tan rồi sao?
Thái độ của cô hôm nay, chính là một chút cũng không muốn lại có thêm bất cứ liên quan gì đến anh nữa.
Ánh mắt Thẩm Mộ Diễn càng thêm sâu thẳm, ngước nhìn cô: "Nếu như đó là những gì em muốn, anh sẽ cố gắng làm."
Anh không phải không đủ sức cưỡng ép cô, chỉ là anh đã nghĩ thông rồi, nhiều năm trôi qua như vậy, đều là cô vì anh mà làm nhiều chuyện, nhưng anh chưa một lần làm điều gì vì cô.
Nếu như, đó là tất cả mong muốn của cô, vậy thì bản thân cũng nên vì cô mà làm gì đó.
Haizz...
Mọi chuyện đã thành mây khói.
Thẩm Mộ Diễn dõi mắt theo bóng lưng Đường Tiểu Nhiễm cho đến khi cô rẽ vào con đường, mất hút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...