1.
Vào ngày Lộc Dạng trở về Trung Quốc, Thẩm Kỳ và tôi đang đi hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài.
Nói là tuần trăng mật, nhưng kỳ thực cũng chẳng thể tính là vậy, Thẩm Kỳ bay ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn nên tiện tay đem tôi theo cùng.
Chúng tôi đang nghe nghệ sĩ chơi violin thì Lộc Dạng gọi tới.
Nghệ sĩ chơi piano là một ông lão có vẻ ngoài lịch lãm, ăn mặc lịch sự.
Tiếng đàn trầm bổng du dương.
Gió cuốn vạt váy của tôi lướt qua vạt áo khoác của Thẩm Kỳ, dây dưa thân mật trong tiếng nhạc êm dịu.
Tôi quay đầu sang nhìn khuôn mặt điển trai nam tính của anh ấy, trong lòng tôi tràn ngập niềm vui và sự thoả mãn.
Người tôi thích 6 năm trước giờ đang ở bên cạnh tôi, thật tuyệt.
Nhưng điệu nhạc còn chưa kết thúc, điện thoại di động của anh ấy chợt reo lên.
Sau khi Thẩm Kỳ nghe điện thoại xong, gương mặt lạnh nhạt của anh đột nhiên trở nên vui mừng đến mức khẩn trương.
Giọng nói trước nay luôn bình tĩnh thậm chí có chút lạnh lùng của anh ấy không tự chủ được mà có chút run rẩy: “Chờ anh, anh đi tìm em.”
Sau khi cúp máy, anh ấy gấp gáp nói: “Chúng ta lập tức về nước.”
Tôi không biết tại sao lại vậy nên nói: “Nhưng chẳng phải chúng ta đã bàn với nhau…”
Lời nói đầy tủi thân và khó hiểu của tôi bị anh ấy lạnh lùng cắt ngang: "Thời Niệm, đừng gây sự vô lý!"
Tôi giật mình.
Vô tình nhìn vào ánh mắt lạnh lùng khác thường của anh ấy, m/áu khắp cơ thể tôi dường như bị đông cứng lại trong nháy mắt.
Anh ấy quát vào mặt tôi. Trong phút chốc, tim tôi như bị một bàn tay vô hình hung hăng bóp lấy thật mạnh, đau đớn vô cùng.
“Là Lộc Dạng đúng không?” - Trong tâm trí tôi ngay lập tức xuất hiện một cái tên.
Tôi nhìn anh ấy chăm chăm, nhỏ giọng chua ch/át hỏi: “Nếu anh còn quan tâm đến cô ấy, tại sao anh lại kết hôn với em?”
Thẩm Kỳ không trả lời.
Trầm mặc một lúc lâu, anh ấy nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, sau đó đáp: "Chỉ là một người bạn nhiều năm không gặp, em có thể ở đây chơi thêm vài ngày nữa, tôi về trước."
Nói xong câu đó, Thẩm Kỳ tựa hồ đã mất hết kiên nhẫn, ngay lập tức quay người rời đi không chút do dự.
Anh ấy không quay đầu lại dù chỉ một lần.
Bước chân vừa vội vã vừa kiên định.
Cứ như vậy, bỏ tôi lại một mình trên đường phố ở nơi đất khách quê người.
Như để phù hợp với tâm trạng của tôi, bầu trời nhanh chóng tối sầm lại. Sau đó, mưa như trút nước.
Thành phố lãng mạn cổ kính ẩn mình trong mưa và sương mù, vẻ tươi sáng đẹp đẽ trước đó đã hoàn toàn bị che lấp. Có một cảm giác hoang vắng và u sầu khó tả.
Tôi mờ mịt đứng trên đường, vô cùng nhếc nhác thảm thương.
Sáu năm ở bên anh ta cũng không thể bằng một câu: “Em đã trở về” của Lộc Dạng.
Chẳng phải anh đã buông bỏ cô ta rồi sao? Nếu anh còn yêu Lộc Dạng, tại sao lại còn cầu hôn tôi?
Nghĩ đến đây, nước mắt tôi không kìm được mà liên tục trào ra.
Một đàn bồ câu trắng bay ngang qua bầu trời mù mịt.
Tôi đưa tay lên vuốt mái tóc ướt dính bết vào mặt sau tai, dùng sức để lau sạch nước mắt trên mặt.
Những thứ có thể dễ dàng vứt bỏ, thường là thứ không quan trọng. Tôi đối với Thẩm Kỳ mà nói, đại khái chính là như vậy.
Thôi bỏ đi, ly hôn thôi.
Sau những tủi thân và thất vọng, giờ chỉ còn lại là sự mệt mỏi. Tôi quyết định sẽ ly hôn khi về nước.
Nhưng còn chưa kịp, ngay đêm đó, tôi đã ch/ết rồi.
2.
Sau khi tôi ch/ết, linh hồn tôi vậy mà lại không tan biến. Vượt qua bên kia đại dương, trong phút chốc tìm đến bên cạnh Thẩm Kỳ.
Anh ta ở trong bệnh viện.
Tôi lơ lửng trên không, nhìn anh ta bước vội vã băng qua hành lang, đẩy cửa đi vào một phòng bệnh.
Cô gái xinh đẹp trong phòng sắc mặt tái nhợt, dựa vào gối nhìn ra.
Thẩm Kỳ không đi vào. Dáng người cao lớn đứng sừng sững ở cửa, bàn tay to lớn nổi gân xanh đang nắm chặt tay nắm cửa.
“Anh đến rồi.” - Lộc Dạng nghẹn ngào nói, vành mắt nhanh chóng đỏ lên.
Cô ngồi dậy, cả người gầy yếu đáng thương, đôi mắt đen ngân ngấn nước mắt.
Im lặng hồi lâu, Thẩm Kỳ mới chậm rãi bước tới. Anh ta đi đến bên giường, lạnh nhạt hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì thế?"
“Em cãi nhau với ba mẹ, khi về nước thì bị tai nạn ô tô.”
"Mấy năm nay em sống vẫn ổn chứ?"
"Nghe nói... anh đã kết hôn rồi?” - Lộc Dạng tay siết chặt cái chăn đang đắp, bờ môi tái nhợt, hơi cụp mắt xuống nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Kỳ khẽ ừ hử một tiếng: "Tôi không đủ dũng cảm, buông tay để em rời đi."
"Chúc mừng." - Đôi mắt của Lộc Dạng mờ mịt đẫm lệ, cô ta ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nở nụ cười nhợt nhạt.
"Em nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt, tôi sẽ sắp xếp người chăm sóc."
Thẩm Kỳ mặt không biểu cảm, mày kiếm hơi nhíu lại, giọng nói bình tĩnh, nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Nhưng tôi biết, trong lòng anh ta không hề bình tĩnh.
“Đừng đi.” - Lộc Dạng run rẩy nói.
Anh ta không đáp.
Lộc Dạng không nhịn được nữa, nhảy xuống giường, chạy tới ôm chầm lấy anh ta từ phía sau.
"Anh đừng đi!"
"Thẩm Kỳ, em rất nhớ anh.”
“Đừng bỏ mặc em.”
"Em rất sợ anh sẽ bỏ mặc em."
Cổ tay mảnh khảnh ôm chặt lấy eo Thẩm Kỳ, Lộc Dạng ôm chặt lấy anh ta từ phía sau, nức nở khóc lớn.
Thẩm Kỳ toàn thân cứng đờ, vô thức muốn kéo cô ta ra.
Nhưng những tiếng khóc uất ức và bất an rơi vào tai Thẩm Kỳ, sự đau lòng không nỡ nhanh chóng hiện lên trong mắt anh ta, anh ta từ từ thu lại động tác.
Tôi đứng đối diện Thẩm Kỳ, tuy rằng hiện tại chỉ còn tồn tại ở dạng linh hồn trong suốt, nhưng tôi vẫn cảm nhận được cơn đau lan khắp toàn cơ thể mình.
Tôi biết, anh ta không nỡ khi thấy Lộc Dạng rơi nước mắt. Cô ta chỉ cần khóc, đã khiến anh ta mềm lòng rồi.
Quả nhiên, vẻ thờ ơ lạnh nhạt trên mặt Thẩm Kỳ lập tức tan biến.
"Đừng sợ, tôi sẽ không bỏ rơi em."
Ban nãy vì vội nên Lộc Dạng đã chân trần bước xuống.
Anh ta từ từ quay lại, bế cô gái đang khóc nức nở lên nhẹ nhàng đặt lên giường bệnh. Lộc Dạng nhào vào lòng anh ta, khóc đến không thở nổi.
Anh ta khựng lại một chút, sau đó tựa như đã chấp nhận thoả hiệp, ôm cô ta vào lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của Lộc Dạng, ở bên tai cô ta, hết lần này đến lần khác nhẹ giọng dỗ dành:
"Đừng khóc, có tôi ở đây với em."
Tôi lạnh lùng nhìn khung cảnh này, trong lòng dâng lên cảm giác bản thân như một trò cười. Tôi đã ở bên Thẩm Kỳ sáu năm, chưa bao giờ tôi thấy anh ta dịu dàng và kiên nhẫn như vậy.
Ban ngày anh ta xa cách, lạnh nhạt. Đêm đến, anh ta mạnh mẽ, bá đạo.
Với sự hung dữ mạnh mẽ không cho phép tôi kháng cự, anh ta như muốn x/é tôi ra mà ăn th/ịt vậy. Đối với tôi, anh ta chưa bao giờ dịu dàng và tinh tế tỉ mỉ đến như vậy.
Cho dù chỉ là trong giây lát.
Ngày đầu tiên anh rời đi bỏ lại tôi. Th/i thể đầy vết thương của tôi bị n/ém xuống dòng sông lạnh buốt.
Đơn độc chìm nổi theo dòng nước cuồn cuộn chảy siết. Mà anh ta, đang ôm một người phụ nữ khác.
Lộc Dạng đã khóc rất lâu. Sau đó, những lời dỗ dành của Thẩm Kỳ dần dần khiến nước mắt cô ta ngừng rơi.
“Anh sẽ luôn ở trong bệnh viện với em chứ?”- Cô ta ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn đọng trên mi, lo lắng hỏi.
"Ừ." - Thẩm Kỳ một bên rút khăn giấy ở bên cạnh lên, bằng động tác nhẹ nhàng nhất có thể, lau đi nước mắt trên má cô ta.
"Nói lời giữ lời." - Lộc Dạng mỉm cười thoả mãn, giọng nói lộ vẻ yếu đuối.
Lời hứa chỉ có người đang nghe mới nhớ được.
Thẩm Kỳ không nuốt lời. Anh ta ở lại bên Lộc Dạng cả đêm.
Ngày hôm sau, Lộc Dạng được chuyển đến phòng bệnh đặc biệt. Phòng bệnh cao cấp cái gì cũng có, đầy đủ giống như một căn hộ mini.
Thẩm Kỳ bảo trợ lý riêng của mình mang quần áo và một số đồ dùng hàng ngày đến. Anh ta hiếm khi nấu ăn, nhưng vì Lộc Dạng nói muốn ăn đồ anh ta nấu nên anh ta bận rộn trong bếp cả buổi chiều.
Tôi ngồi trên bệ cửa sổ, ngây ngốc nhìn bóng lưng bận rộn của anh ta.
Ngày thứ hai sau khi tôi ch/ết, chồng tôi đang ở trong bếp nấu ăn cho người phụ nữ anh ta yêu nhất.
Anh ta không hề gọi cho tôi một cuộc điện thoại nào. Trong mắt, trong tim anh ta chỉ toàn hình bóng của Lộc Dạng.
Đối với Thẩm Kỳ mà nói, có lẽ tôi thực sự không quan trọng đi.
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại. Nếu có thể quay lại buổi tối ngày hôm đó một lần nữa. Tôi không muốn yêu anh ta nữa.
Mưa lớn vẫn rơi xối xả, dòng nước càng lúc càng chảy xiết. Thân thể tôi trở nên phù thũng và nhợt nhạt vì ngâm nước. Sau khi trôi qua một dòng kênh nhỏ, nó trôi vào một dòng sông rộng hơn.
3.
Cha mẹ Thẩm Kỳ m/ất sớm, ông bà nội anh ta đã nuôi nấng anh ta.
Thiếu niên đẹp trai nhưng hạnh kiểm không tốt, cả ngày trốn học đ/á/nh nhau, tuỳ tiện phóng túng. Anh ta được coi là con sâu làm rầu nồi canh của trường.
Chúng ta vốn dĩ như hai đường thẳng song song không thể giao nhau. Cho đến lần đầu tiên sắp xếp lại chỗ ngồi vào năm thứ hai trung học, giáo viên yêu cầu chúng tôi tự chọn bạn cùng bàn.
Tôi là người hướng nội ít nói, không ai chọn muốn chọn tôi. Cô giáo đành phải xếp tôi vào một bàn duy nhất ở hàng cuối cùng.
Đến giờ ăn tối, mọi người đều đi hết. Tôi nằm bò ra bàn, nhỏ giọng khóc nức nở, cảm thấy bản thân thật tồi tệ.
Tôi ở trong trạng thái bất an và lo lắng nên không phát hiện ra Thẩm Kỳ đang nằm bò ra bàn ngủ trong góc phòng học. Bị tiếng khóc của tôi đánh thức, anh ta bước đến chỗ tôi với khuôn mặt u ám, dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, cáu kỉnh hỏi:
"Khóc cái gì?"
"Tôi...tôi không có bạn cùng bàn." - Tôi giật mình, lắp bắp nói thật.
“Chỉ vì chuyện này mà cậu bỏ bữa tối, liên tục trốn trong phòng học khóc lóc ba ngày liền?”
Bắt gặp đôi mắt ngập nước của tôi, hình như nằm ngoài dự liệu của Thẩm Kỳ, anh ta có chút không nói nên lời. Anh ta không kiên nhẫn nhìn tôi:
“Đứng dậy.”
Tôi không cả dám lau nước mắt, vội vàng đứng thẳng dậy, sợ nếu chậm một giây, thiếu niên nóng tính trước mặt sẽ đ/ánh tôi.
Thẩm Kỳ hai tay đút túi quần, giơ chân đá mạnh vào bàn học của tôi. Một tiếng “rầm” lớn vang lên.
Chiếc bàn đơn của tôi trượt thẳng ra xa ba mét, sau đó đập mạnh vào chiếc bàn đơn của anh ta.
"Ghép bàn."
"Đừng khóc nữa, từ nay về sau tôi sẽ là bạn cùng bàn của cậu."
Thẩm Kỳ đứng trước cửa sổ, phía sau lưng anh ta là ánh chiều tà rực rỡ.
Thiếu niên cao ráo điển trai, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ bướng bỉnh. Áo khoác rộng thùng thình, khiến anh ta trông có vẻ lưu manh.
Nhiệt độ nóng hổi phả lên cổ và má tôi. Tôi ngây ngốc nhìn anh ta. Hoàng hôn đỏ cam dễ dàng nhuộm đỏ trái tim thiếu nữ yếu đuối và nhút nhát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...