Úc Thịnh Trạch tự nhiên không có khả năng đồng ý, hắn luôn muốn dẫn Đoạn Sở hồi cung, huống chi thực sự có người muốn tính kế Đoạn Sở, né tránh được lúc này, cũng không thể né được lúc khác.
Đoạn Sở sau khi nghe xong, cũng gật đầu đồng ý, đáng tiếc duy nhất chính là, đại hoàng tử Úc Hồng Trì cũng không đề cập đến, chiến sĩ cấp 9 mới là ai.
Dung Thu sau khi biết được, chớp mắt đoán: “Nghe tựa hồ có bất lợi đối với ngươi, chẳng lẽ là Đoạn gia Đoạn Văn Xương đại nguyên soái?”
Nguyên Vĩnh Nghị cười ôm Dung Thu lắc đầu: “Sẽ không, không nói Đoạn Văn Xương mới chỉ lên cấp 8 được nửa năm, cho dù hắn là thiên tài, cũng sẽ không gây khó khăn cho Đoạn Sở. Ngươi còn không bằng đoán, là Lục gia hoặc là Hà gia xuất hiện chiến sĩ cấp 9, đánh vỡ thế cân bằng ở hội nguyên lão. Hơn nữa đề nghị của đại hoàng tử, khẳng định không chỉ có chiến sĩ cấp 9 là mới thăng cấp.”
Đoạn Sở bỗng nhiên trợn to mắt, đích xác, có thể làm cho đại hoàng tử giấu diếm tin tức hơn nữa luôn kiêng dè, chỉ có thể là Úc Khải Phong bệ hạ. Đoạn Sở nghĩ nghĩ, không tiếp tục nói nữa.
Nguyên Vĩnh Nghị thấy Đoạn Sở đã ngầm hiểu, thuận thế dời đề tài: “Tiểu Sở, lần này đi tới trái đất thu thập cây trà, ta tính toán gieo trồng trên mấy khối núi của Nguyên gia, ngươi đến lúc đó hỗ trợ nhìn một chút?”
Đoạn Sở nhăn lại mi, cây trà nếu không phải lấy từ không gian của hắn, hoặc là do tinh thần lực của hắn nuôi dưỡng mà thành, hiệu quả ngưng thần trong thành phẩm trà cũng không cao. Tuy rằng có thể mở rộng cung ứng thuốc ngưng thần bình thường, chẳng qua là chỉ có thể nhằm vào chiến sĩ gia cảnh bình thường, cấp thấp, Nguyên Cẩm Đường đã bán ra bánh kẹo, hoàn toàn không cần thiết đặc biệt lập nên một vườn trà.
“Nếu ngươi không ngại, có thể đem cây trà cho ta nuôi dưỡng một đoạn thời gian.” Đoạn Sở cân nhắc đề nghị. Lãnh địa của Úc Thịnh Trạch ở vệ tinh thứ ba, sản nghiệp của hắn ở Y Duy Tát, Đoạn Sở đều tính toán treo đầu dê bán thịt chó, toàn bộ cây trà đều trồng trong không gian.
Nguyên Vĩnh Nghị sửng sốt, vui vẻ gật đầu: “Ta đây sẽ không khách khí.”
Trước mắt cũng chỉ có Đoạn Sở cung cấp bột trà, mới có thể chế tạo ra bánh kẹo có hiệu quả đặc biệt, lá trà khác có chiết xuất nhiều hơn nữa cũng không có một chút xíu tinh thần lực khai thông nào dùng được. Đương nhiên điều này ở Cáp Ngói tinh hệ cũng không kỳ quái, năng lực của người khế ước luôn không giống nhau.
Buổi chiều ngày hôm sau, đội hình quân hạm dừng lại tại trạm không gian quân bộ, Nguyên Vĩnh Nghị đi theo Úc Thịnh Trạch, đem tất cả cây trà trực tiếp đưa qua Mạc Ngươi Lai.
Đoạn Sở rất nhanh liền đưa tụi nó vào không gian trà sơn, về phần ám chỉ của Nguyên Vĩnh Nghị về bệ hạ Úc Khải Phong, Đoạn Sở không nhắc tới với Úc Thịnh Trạch.
Cùng người nhà báo một tiếng bình an, nhìn Trữ Khang Khiết hô to gọi nhỏ, cha mẹ cùng các ca ca khó nén thân thiết, Đoạn Sở chỉ cảm thấy tâm tình chưa bao giờ thoải mái như vậy, ngay cả lo lắng âm thầm trước yến hội cũng trở thành hư không.
Vừa ngủ liền ngủ thẳng tới hừng đông, Đoạn Sở mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ cảm thấy bên người dị thường ấm áp, tập trung nhìn vào, hai Tử Tinh thú không biết từ khi nào đã trèo lên giường hắn.
Mất đi ấm áp bên người, Đoàn Tử mở ra một đôi mắt to ướt sũng, nhìn Đoạn Sở lười biếng ngồi trên giường, một chân thả xuống đất đang muốn xuống giường, nó “ô” một tiếng, run rẩy lông mao trên người, trước khi Đoạn Sở có động tác tiếp theo, nhẹ nhàng nhảy dựng lên, giẫm lên thân thể Bạch Bạch, sau đó nằm ghé vào mu bàn tay đặt trên giường của Đoạn Sở, dùng cái lưỡi liếm ngón tay Đoạn Sở.
“A. . . . .” Đoạn Sở không khỏi nở nụ cười, vội vàng rút ngón tay ra.
Đoạn thời gian ở trái đất, Tử Tinh thú đã hoàn thành thức tỉnh, cả ngày bị muội muội Trữ Khang Khiết mang theo chung quanh chơi đùa, nguyên bản tính tình dịu ngoan, bây giờ đã trở nên thích làm nũng. Nếu không phải hai Tử Tinh thú tiến hóa, Trữ Khang Khiết cũng luyến tiếc chúng nó rời đi, cuối cùng vẫn là Úc Thịnh Trạch mở miệng, đáp ứng lần sau kêu người mang một con Tử Tinh thú ấu thú đến trái đất, Trữ Khang Khiết mới chịu buông tay.
“Ô!” Bạch Bạch cũng tỉnh, nhào vào lòng ngực Đoạn Sở, móng vuốt bởi vì tiến hóa mà trở nên càng thêm sắc nhọn nhẹ nhàng vung lên, trước ngực áo ngủ của Đoạn Sở lập tức biến thành mảnh vải.
“Ai nha”, Đoạn Sở vội vàng đứng dậy, đồng thời đem Tử Tinh thú thả xuống dưới, lúc này mới phát hiện, hai Tử Tinh thú thế nhưng chưa đeo bao móng vuốt.
Bạch Bạch tựa hồ ý thức được chính mình phạm vào sai lầm, đem chính mình lui thành một đoàn, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng nhìn Đoạn Sở.
Đoạn Sở bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vô cùng thân thiết xoa đầu nó, đi đến tủ quần áo chuẩn bị thay quần áo, trong lòng còn có điểm tiếc hận, quần áo hắn mang từ trái đất cũng không có nhiều.
“Tiểu Sở, ngươi làm sao vậy?” Thanh âm Úc Thịnh Trạch vang lên ở cửa.
Đoạn Sở quay đầu lại, mở ra cửa phòng, cười nói: “Ta không sao, Bạch Bạch cùng Đoàn Tử không biết làm sao lại vào được.”
Cửa mở ra, thân ảnh cao lớn của Úc Thịnh Trạch càng ngày càng gần, rồi lại bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn Đoạn Sở có điểm đăm đăm. Chỉ thấy áo ngủ tơ tằm trên người Đoạn Sở bán mở rộng, lộ ra hơn phân nửa da thịt trắng nõn, chỗ vải vóc bị xé rách bên vai trái, bớt hổ phách màu đỏ nhạt như ẩn như hiện, hơn nữa khuôn mặt ngũ quan tuấn mỹ cùng mỉm cười, tràn ngập mị hoặc khác thường.
Một cỗ rung động quen thuộc bỗng sinh ra từ hư không, Úc Thịnh Trạch miễn cưỡng khống chế xúc động mà tiến lên, dời tầm mắt về phía giường lớn.
Đoạn Sở mạc danh kỳ diệu nháy mắt mấy cái, cúi đầu vừa thấy, lúc này mới phát hiện áo ngủ trên người không chỉ có một nửa biến thành sợi nhỏ, nơi khác cũng toàn bộ buông lỏng ra.
Mặt Đoạn Sở nóng lên, đang muốn cầm quần áo vọt vào phòng rửa mặt, lơ đãng nhìn đến sắc mặt xấu hổ của Úc Thịnh Trạch cùng lỗ tai cũng đã đỏ lên, trong lòng như là có cái gì làm ngứa ngáy.
Hắn chậm rãi tiêu sái tiến lên, nhìn thẳng vào Úc Thịnh Trạch cũng đang đồng dạng quay đầu lại nhìn hắn. Hai người cách nhau càng ngày càng gần, Đoạn Sở đưa tay ôm lấy Úc Thịnh Trạch, hôn lên môi hắn.
Nụ hôn kịch liệt, tựa hồ làm cho không khí đều trở nên cực nóng, Úc Thịnh Trạch đối với tình yêu một chút cũng không hiểu, Đoạn Sở cũng chỉ có lý luận suông, hai người quay cuồng ở trên giường, chỉ bằng bản năng mà an ủi nhau, lại thiếu chút nữa lâm vào lửa *** thiêu đốt gần như không còn.
“Ô” Đoàn Tử kỳ quái lắc lắc cái đuôi, mạnh đánh về phía Bạch Bạch. Nó cảm thấy được tiểu chủ nhân bỗng nhiên kỳ quái như vậy lại cùng chủ nhân cắn xé nhau, còn bị chủ nhân đặt ở dưới thân khi dễ, nhất định đều là lỗi của Bạch Bạch. Nhìn xem, tiểu chủ nhân đáng thương, quần áo đều bị xé nát.
Bạch Bạch ở một bên “ô” “ô” kêu, tứ chi đạp lung tung, suy nghĩ muốn giãy khỏi áp chế của Đoàn Tử. Đoàn Tử tự nhiên là không cam lòng, hai cục lông ở trên giường lăn qua lăn lại, “Bùm” hai tiếng, hai cục lông nhỏ bé đều lăn xuống giường.
Động tĩnh của hai Tử Tinh thú, lập tức làm bừng tỉnh thần chí hai người. Hai người đồng dạng thở hổn hển nhìn nhau một lát, Úc Thịnh Trạch di chuyển trên người Đoạn Sở, dùng khuỷu tay trái chống đỡ thân thể, tay phải khẽ vuốt hai má đỏ bừng của Đoạn Sở, cực nóng trong mắt làm Đoạn Sở không thể bỏ qua, rồi rất nhanh lại dời sang chỗ khác.
Trong đoạn tình cảm này, Đoạn Sở vẫn cảm thấy chính mình quá lý trí. Có đôi khi hắn sẽ nghĩ, vạn nhất hắn chẳng qua là đem cảm kích trở thành thích, đối với Úc Thịnh Trạch không khỏi không công bằng. Nhưng là vừa rồi, hắn như là say mê mà tựa vào trên thân nam nhân, ý tưởng loạn thất bát tao trong đầu cũng biến mất, trong lòng trong mắt cũng chỉ có Úc Thịnh Trạch, chưa từng có nhận thức rõ ràng như vậy, hắn thật sự là thích Úc Thịnh Trạch.
Úc Thịnh Trạch không biết Đoạn Sở suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình trong suốt tinh lượng, không khỏi cúi xuống, hôn lên đôi môi Đoạn Sở, cuối cùng hắn còn nhớ rõ hôm nay có yến hội, không khống chế được miễn cưỡng kéo lại lý trí.
Chờ hai người dính nhau đủ rồi, rời giường rửa mặt ăn cơm, thời gian đã là buổi chiều. Hơn nữa Đoạn Sở còn cần bố trí gian gieo trồng của hắn một lần nữa, cây cỏ mới mẻ mang về từ trái đất cũng phải lấy ra che dấu tai mắt người khác, chờ hai người ngồi trên phi hành khí, đã qua hai canh giờ.
Úc Thịnh Trạch vốn tính toán trước yến hội mang Đoạn Sở gặp cha mẹ mình, chỉ đành phải tạm thời thay đổi kế hoạch. Cũng may yến hội chạng vạng mới bắt đầu, Úc Thịnh Trạch làm hoàng tử cũng không cần trình diện trước thời gian, cũng không tính là khiêu khích vị tân chiến sĩ cấp 9 kia.
Áo Lợi Ngươi nhìn không chớp mắt tin tức được chỉnh hợp sau khi trở về, cường điệu nhắc tới hướng đi của năm mươi hai vị chiến sĩ cấp 8 cùng người nhà.
Đoạn Sở sau khi nghe xong, nghĩ nghĩ nhìn về phía Úc Thịnh Trạch: “Mông Gia Nghị hẳn là ở Tạp Áo tinh hệ, nếu hắn thật sự xuất hiện ở Đế Ma Tư, vậy việc Mông Kiến Đồng thăng cấp 9 cũng là có thể, hẳn là đáng chú ý nhất đi?”
Úc Thịnh Trạch gật đầu, trên mặt nhìn không ra nửa điểm lo lắng: “Này cũng bình thường, Mông Kiến Đồng cũng đã ở cấp 8 hơn mười năm, hơn nữa Mông Kiến Đồng mới lên cấp 9 muốn nộp tiền bảo lãnh tội danh không lớn, vẫn thực dễ dàng.”
Nhưng nếu người đó là Mông Kiến Đồng, vì cái gì đại ca lại cố ý nói hắn không mang theo Đoạn Sở. Nếu đổi thành Lục gia hoặc là Hà gia, hai gia tộc đã có chiến sĩ cấp 9, còn có thể đánh vỡ cân bằng của hội nguyên lão. Bất quá muốn gây bất lợi cho Đoạn Sở cũng không dễ dàng như vậy.
Nghĩ đến khi liên lạc với mẫu thân Lộ Dịch Toa nàng toát ra trào phúng cùng giảo hoạt, Úc Thịnh Trạch tổng cảm thấy được chính mình tựa hồ xem nhẹ cái gì, bất quá hắn rất nhanh liền đem nghi ngờ dứt bỏ, để Áo Lợi Ngươi giảng giải một chút về những người tham gia yến hội, cũng để cho Đoạn Sở tận khả năng quen thuộc với tình thế ở Đế Ma Tư.
Phi hành khí đại biểu cho thân phận cửu hoàng tử đứng ở trên không trước hoàng cung, rất nhanh liền đưa tới sự chú ý của mọi người trong yến hội, trong đó đương nhiên cũng có Đoạn Nhã Thanh cùng Mông Gia Nghị bị chú ý hôm nay.
“Xuy, xem ra ngươi lập tức có thể nhìn thấy Đoạn Sở mà ngươi ngày nhớ đêm mong rồi chứ?” Đoạn Nhã Thanh bày ra bộ dáng ôn nhu tựa vào lòng Mông Gia Nghị, nhìn về phía trượng phu chính mình không che dấu mà châm chọc.
Mông Gia Nghị sắc mặt trầm xuống, một bàn tay bóp chặt thắt lưng Đoạn Nhã Thanh, hung hăng dán sát vào nàng, âm ngoan cảnh cáo: “Ngươi đừng quên, hôm nay chính là yến hội thăng chức của tổ phụ ta, mà chỗ dựa vững chắc nhất của Đoạn gia, cũng đã chết, cha mẹ ngươi đều thành phế nhân! Nếu không phải Đoạn gia ngươi còn có Đoạn Văn Xương, ngươi cho là ngươi còn có thể an ổn ngồi trên vị trí chính thê của ta sao!”
Khuôn mặt kiều diễm của Đoạn Nhã Thanh tràn đầy vặn vẹo, lại cố nén lửa giận. Nàng tự nhiên biết Mông Gia Nghị nói đúng, tình thế không bằng người, nàng cũng chỉ có thể nén giận.
“Tân hôn cũng đã nửa năm, Mông đại thiếu cùng thê tử vẫn thân mật như vậy a?” Một thanh âm trong sáng lại giễu cợt truyền đến, xua tan giằng co giữa hai người.
Mông Gia Nghị quay đầu lại, thấy được nam tử anh tuấn bồi bên người tổ phụ, vội vàng khom mình hành lễ: “Kiến quá nhị hoàng tử!”
Nhị hoàng tử Úc Văn Bân cười nhạt gật đầu.
Mông Kiến Đồng hai mắt sắc bén đảo qua Đoạn Nhã Thanh, dừng trên người trưởng tôn lại trở nên từ ái: “Gia Nghị, hôm nay tới đây đều là thanh niên tuấn kiệt thân phận cao quý, ngươi cũng nên nhận thức nhiều một chút, thỉnh giáo bọn họ học tập.”
Mông Gia Nghị vội vàng lên tiếng trả lời, Úc Văn Bân mỉm cười nói: “Hôn yến của Mông đại thiếu ngươi, không đến góp vui, cung yến đêm nay, không bằng đi theo ta nhận thức một phen?”
Mông Kiến Đồng nghe vậy mừng rỡ, vội vàng nói tạ ơn, như thế nào cũng không nghĩ tới nhị hoàng tử nể tình như vậy.
Đoạn Hoa cùng Đoạn Xa thấy một màn như vậy, Đoạn Xa nhất thời nhăn lại mi, đối với ca ca nói: “Tứ ca, người Mông gia đi cùng nhị hoàng tử, vạn nhất bị đại hoàng tử biết, sẽ thành cái dạng gì?”
Hai mắt Đoạn Hoa lạnh như băng nhìn về phía đệ đệ, cảnh cáo nói: “Lúc trước ta đã nói, Đoạn gia không thể tham dự tranh đấu giữa các hoàng tử. Hiện giờ không có ông cố phụ che chở, nếu lại để ta thấy được ngươi cùng Đỗ Tuấn Hạo câu kết với nhau, ngươi liền đi học viện chiến sĩ Y Duy Tát cho ta, để tổ phụ tự mình dạy ngươi!”
Đoạn Xa sắc mặt trắng nhợt, còn muốn tranh luận, Đoạn Hàm Lôi ở một bên giữ chặt hắn: “Lục ca, ngươi đừng cãi nhau với tứ ca. Ta vừa rồi nghe nói, thất ca rất nhanh sẽ đến, vẫn là đi cùng cửu điện hạ.”
Lực chú ý của Đoạn Hoa nhất thời bị hấp dẫn đi, Đoạn Xa hiểu rõ ca ca sùng bái cửu hoàng tử nhất, chớp mắt, thuận thế hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Ca, ngươi nói hiện tại bên ngoài đồn đãi, nói thiên phú tinh thần lực của tiểu thất đã muốn khôi phục, hắn thậm chí có thể thao tác chiến hạm, một mình đánh chết dị thú cấp 7, có phải sự thật hay không?”
Tiếng nói của Đoạn Xa có điểm lớn, đem lực chú ý của mọi người chung quanh đều hấp dẫn lại đây.
Đoạn Hoa thiêu mi, lập tức biết đệ đệ lòng dạ hẹp hòi, nghĩ muốn nở mày nở mặt ở yến hội thăng cấp của Mông Kiến Đồng, hắn cũng không để ý, chỉ phối hợp gật đầu: “Đánh chết Cửu Điểm Thanh Sa thú, khẳng định là thật.”
Chung quanh nhất thời ồ lên, hạm đội đi xa từ ngày hôm qua trở về, tin tức có quan hệ với trái đất đều bị bao phủ bởi suy đoán về Đoạn Sở người khế ước. Nhưng đại đa số người cũng là nửa tin nửa ngờ, Đoạn Sở chế tạo ra bánh kẹo đặc hiệu khiến kẻ khác kinh diễm, nhưng là hắn mới nhập học cũng chỉ bất quá là hai tháng, tất cả mọi người đều quy kết vào vận khí, là do tinh thần lực tính chất đặc biệt của hắn mà thành.
Mà ở Cáp Ngói tinh hệ, địa vị của người khế ước cao tới đâu, cũng là phụ thuộc vào chiến sĩ. Trừ phi có thể giống các đại sư của các ngành nghề, người khế ước cấp tông sư, chiến sĩ của Đoạn Sở lại là hoàng tử có thiên phú cao, thân phận cao quý, tất cả mọi người đều cho rằng Đoạn Sở lệ thuộc vào cửu hoàng tử Úc Thịnh Trạch.
Hiện tại, một người mới nhập học không bao lâu, có thể điều khiển chiến hạm đánh chết dị thú cấp 7, tới một mức độ nào đó, Đoạn Sở thậm chí có thể sánh vai chiến đấu cùng Úc Thịnh Trạch chiến sĩ cấp 7, khiến kẻ khác rất khó tin.
Đoạn Sở, thật sự là người khế ước tinh thần lực thấp sao? Hay đồn đãi là thật, thiên phú tinh thần lực của Đoạn Sở, có lực lượng ngang bằng với cửu hoàng tử?
Lúc này trong chính điện hoàng cung, Úc Khải Phong bệ hạ ngồi ngay ngắn một bên, Lộ Dịch Toa trào phúng nhìn mắt hắn, không chút để ý nhìn về phía nữ tử kiều mỵ đứng thẳng trước mắt, lười biếng hỏi: “Tin tức bên ngoài, ngươi cũng nghe thấy rồi? Ngươi thật sự tính toán ở trên yến hội, công khai cầu hôn Thịnh Trạch?”
Nữ tử dùng sức gật đầu: “Đương nhiên, Đoạn gia khẳng định là cố ý truyền ra lời đồn đãi như vậy, lấy ta tinh thần lực siêu cấp S, cùng cửu điện hạ lại có độ phù hợp cao, ta cũng có đủ tin tưởng, chỉ cần ngài cho ta cơ hội lần này?”
Tháng Ba 6, 2016
99
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...