Thanh âm của Đoạn Nhã Thanh tuy không lớn, nhưng vẫn bị Đoạn Văn Vũ bọn họ nghe được.
Lại im lặng, Đoạn Văn Vũ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Đoạn Nhã Thanh cũng trở nên không tốt, hỏi: “Mông Kiến Đồng đại nguyên soái nhìn ra được, thì có năng lực làm thế nào?”
Đoạn Nhã Thanh sắc mặt trắng bệch, hoang mang lo sợ nhìn Bối Tĩnh Lan, thấy nàng chỉ lắc đầu, trong lòng lạnh đến tận xương.
“Tổ phụ!” Đoạn Nhã Thanh rốt cục nhịn không được kêu ra tiếng. Mông Kiến Đồng phát hiện, tự nhiên cũng có nghĩa Mông Gia Nghị cũng biết. Mông Gia Nghị biết có người khế ước, lại là người từng đối với hắn một mảnh cuồng dại, lễ đính hôn thật sự có thể tiếp tục? Tổ phụ rốt cuộc là thật sự không nghĩ đến, hay là nghĩ rằng dựa vào Đoạn gia, Mông Gia Nghị nhất định không dám làm ra chuyện gì?
“Tổ phụ, vạn nhất, vạn nhất. . . . . .”
Đoạn Văn Vũ quả thực thất vọng tới cực độ, hắn đã biểu hiện rõ ràng như vậy, từ trước đến nay Đoạn Nhã Thanh trí tuệ hơn người, lại một chút cũng không nhìn ra sao?
“Ta nói, chính là Mông Kiến Đồng dù có nhìn ra Đoạn gia ta có người khế ước, thì như thế nào?” Đoạn Văn Vũ gằn từng tiếng nói, hận không thể chỉ vào cái mũi Đoạn Nhã Thanh mà mắng: “Hắn nếu biết đức hạnh của tôn tử chính mình, tự nhiên sẽ đem việc này giấu diếm, đó mới là vẹn toàn đôi bên, nếu không, Mông Gia Nghị dám đổi ý ở tiệc đính hôn, ông cố phụ ngươi liền có khả năng khiến cho Mông Kiến Đồng mất mạng!”
Đoạn gia là một trong những gia tộc có chiến sĩ cấp cao nhất đế quốc, không có người nào dám vô duyên vô cớ nhục nhã Đoạn gia. Cho dù là lúc trước nghiệp đoàn người khế ước khiến cho Đoạn gia chi thứ hai không thể không bị lưu đày, cũng hoàn toàn là bởi vì hành vi của Đoạn Chí Tu, khiêu chiến điểm mấu chốt cùng nguyên tắc của nghiệp đoàn người khế ước, Sở Giai chết lại khơi dậy lửa giận của nghiệp đoàn chiến sĩ. Điều này đã không còn là chuyện một chiến sĩ cấp 9 có thể cứu vãn.
Đoạn Nhã Thanh bị khí thế của Đoạn Văn Vũ làm kinh sợ, cả người đều lung lay sắp đổ. Ánh mắt vô ý thức đảo qua Đoạn Sở, nàng bỗng nhiên giật mình một cái. Đoạn Nhã Thanh lúc này mới nghĩ tới, một khi bị từ hôn, hai nhà trở mặt thành thù, nàng là người bị tổn thất, trưởng bối cho dù xem mặt mũi của Bối Tĩnh Lan cùng Đoạn Á Ngạn, cũng sẽ đối xử tử tế với nàng, mà nếu không từ hôn, Mông Gia Nghị biết nàng che giấu thân phận người khế ước của Đoạn Sở, sẽ đối với nàng thế nào?
“Không, tổ phụ, con phải từ hôn!” Gần như không cần nghĩ ngợi, Đoạn Nhã Thanh bật thốt lên.
“Ba”, không đợi động tác của Đoạn Văn Vũ, Đoạn Chí Tu một cái tát giáng vào mặt nữ nhi. Đoạn Nhã Thanh trực tiếp bị bay đi, thật mạnh đánh vào vách tường, còn kéo theo ghế dựa ngã liên tiếp.
“Nhã Thanh!” Bối Tĩnh Lan kinh hô một tiếng, bất chấp chỉ trích trượng phu ngoan tâm, kích động bổ nhào lên, nhìn đến dấu tay trên mặt Đoạn Nhã Thanh, cùng khóe miệng tràn ra vết máu đỏ tươi, trong lòng không khỏi đau đớn thảm thiết.
Nhìn đến trượng phu còn không hết giận chuẩn bị tiến lên, Bối Tĩnh Lan vội đứng dậy ngăn trở, ánh mắt nhìn về phía Đoạn Văn Vũ cùng Quỳnh, giọng nói cầu tình tràn ngập đau lòng: “Ba, mẹ, Chí Tu, Nhã Thanh còn nhỏ không hiểu chuyện, mọi người tha thứ cho nó vì năng lực thừa nhận còn thấp đi.” Nàng dừng một chút, than thở khóc lóc: “Như bây giờ, một khi bị Mông Kiến Đồng đại nguyên soái phát hiện ra thân phận người khế ước của Đoạn Sở, về sau Mông Gia Nghị, nhất định sẽ đem lửa giận vì bị mất người khế ước phát tiết lên trên người Nhã Thanh, bị trượng phu chán ghét mà vứt bỏ, tương lai của Nhã Thanh sẽ như thế nào?”
Đoạn Nhã Thanh bị một cái tát làm đầu óc choáng váng, lúc này thấy Bối Tĩnh Lan gần trong gang tấc, bất an trong lòng cùng ủy khuất tìm được nơi phát tiết, ôm lấy Bối Tĩnh Lan khóc lớn lên, càng có vẻ thê thảm đáng thương.
Đoạn Văn Vũ không hờn giận nhíu mày, Quỳnh thì lại có chút đăm chiêu, ngược lại là người vừa đánh, Đoạn Chí Tu thấy thế, trong lòng dâng lên một chút áy náy.
Đoạn Chí Tu cũng là vì tức giận mới động thủ, lúc trước lo lắng Đoạn Sở làm lễ đính hôn bị hủy khiến Đoạn gia bị mất mặt, bây giờ Đoạn Sở đã biết được đạo lý cầm được buông được, vừa khiến hắn nhẹ nhàng thở ra, kết quả nữ nhi vẫn luôn nhu thuận thế nhưng lại nói phải từ hôn, thật sự là làm cho hắn bực bội. Mà nếu quả thực giống như thê tử nói, Đoạn Nhã Thanh gả cho Mông Gia Nghị, chẳng phải là bị hủy cả đời.
Hắn tiến lên, đỡ lấy Đoạn Nhã Thanh nơm nớp lo sợ cùng Bối Tĩnh Lan vẻ mặt thương tiếc, thở dài, nhìn về phía phụ mẫu của chính mình: “Nếu không, ngày mai Tiểu Sở trước tiên không ra mặt?”
Lần này, đến phiên Đoạn Văn Vũ muốn cho đứa con một bạt tai.
Quỳnh giành trước trách cứ: “Nói bậy bạ gì đó, con làm vậy thì sao có thể hướng đại hoàng tử cùng Nguyên gia đại thiếu gia giải thích?” Ánh mắt cũng không tự chủ được mà chuyển hướng Đoạn Sở.
Chiến sĩ hậu thiên vẫn luôn mong được lấy người khế ước, không ai so với nàng càng hiểu rõ ý nghĩ của việc này, căn bản là coi người khế ước xứng đôi như sự tồn tại của thần cứu thế. Mông Gia Nghị chỉ cần biết Đoạn Sở thức tỉnh, cho dù ngày mai hôn lễ thuận lợi cử hành, về sau hắn nhất định sẽ tìm mọi cách hối hôn, thậm chí Mông Kiến Đồng cũng sẽ khen ngợi mà ủng hộ.
Đoạn Sở vẫn bình tĩnh ngồi ở một bên, nhìn thấy Bối Tĩnh Lan cùng Đoạn Nhã Thanh bất an hoảng sợ, đuôi lông mày cũng chưa nâng một chút. Nhìn thấy Quỳnh nhìn về phía này, nghĩ lại cũng biết băn khoăn của nàng, hạ mắt nghĩ nghĩ, đứng lên, đối với Đoạn Văn Vũ cùng Quỳnh hành lễ, chủ động đề nghị: “Tổ phụ, tổ mẫu, nếu không, trước khi Mông Kiến Đồng đại nguyên soái đến, con liền giải thích với đại hoàng tử rằng thân thể không khoẻ, sau đó tiếp đón Nguyên Vĩnh Nghị một chút, rồi trở về phòng đợi?”
Đoạn Văn Vũ cùng Quỳnh ngoài ý muốn nhìn nhau liếc mắt một cái, Đoạn Chí Tu cùng Bối Tĩnh Lan quả thực mừng rỡ, Đoạn Nhã Thanh thì hoàn toàn không tin Đoạn Sở sẽ tốt như vậy. Nàng hiện tại cảm thấy, Đoạn Sở nói không chừng là cố ý bại lộ trước mặt Đoạn Văn Xương, làm cho nàng ngày mai tiến thối không được. Nếu hắn nói trước, rồi hủy bỏ lễ đính hôn, nàng còn có cơ hội tìm kiếm lương duyên khác.
“Này, chỉ sợ không ổn đi?” Tất Duy Tư trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên lên tiếng.
Đoạn Sở không đợi hắn nói xong, bừng tỉnh đại ngộ “A” một tiếng, vẻ mặt xin lỗi nhìn Đoạn Văn Vũ bọn họ: “Tất Duy Tư đại nhân lo lắng chuyện về sau đi? Nếu không, hay là thân phận người khế ước của ta cứ lén gạt đi, đợi cho Đoạn Nhã Thanh sau khi đám cưới sinh con, không không không, tốt nhất vẫn là gạt đi không cần công khai thì tốt rồi, cũng vĩnh viễn trốn tránh tất cả chiến sĩ cấp 8, tựa như phế vật lúc trước cũng được!”
Đoạn Sở nói xong, cũng không nhìn tới bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của Đoạn Văn Vũ cùng Quỳnh, xoay người liền rời khỏi phòng họp.
Đoạn Chí Tu quả thực không thể tin được, đứa con vẫn yếu đuối vô năng của chính mình, vậy mà lại làm trò này trước mặt trưởng bối, rồi cứ như vậy phất tay áo chạy lấy người. Hắn tức giận đến cả người phát run, bước chân vừa nghĩ đuổi theo, đã bị Quỳnh ngăn lại.
Đoạn Nhã Thanh té dưới chân Đoạn Văn Vũ, khóc lóc kể lể: “Ông nội, ông nội, Đoạn Sở đệ ấy hận con. Đệ ấy nhất định là cố ý, cố ý muốn con ngày mai trước mặt mọi người bị từ hôn, cho dù thối lui không được, Mông Gia Nghị cũng nhất định sẽ hận chết con, đệ ấy muốn con sống không bằng chết!”
Sắc mặt Đoạn Văn Vũ trầm xuống, một cước liền đá nàng ngã lăn, lạnh lùng quét mắt nhìn Bối Tĩnh Lan cùng Đoạn Chí Tu, dùng một loại thanh âm âm trầm nói: “Xem ra lời nói lúc trước của ta, các ngươi cũng chưa nghe vào. Cái gì hối hôn? Cái gì phát tiết lửa giận? Mông Gia Nghị nếu dám làm như thế, không tới phiên Đoạn gia ta ra tay, Mông Kiến Đồng cũng sẽ tước đi thân phận người thừa kế của hắn, cho rằng Đoạn gia ta là để trang trí sao?”
Trong mắt Quỳnh hiện lên một tia lo lắng, hít một hơi thật sâu, lôi kéo Đoạn Văn Vũ, khuyên bảo: “Việc cấp bách nhất bây giờ là trấn an Tiểu thất, ngàn vạn lần không thể thay đổi quyết định. Để ta nghĩ cách khác, Tiểu thất hiện giờ là người khế ước, lại bắt nó phải nhượng bộ, cũng khó trách. . . .”
Nói đến ngọn nguồn, vừa thấy Đoạn Sở thoái nhượng, bọn họ liền không kiêng nể, bây giờ Đoạn Sở đã trở thành người được chiến sĩ tôn sùng truy phủng, không còn giống như ngày xưa là một phế vật nữa. Quỳnh không khỏi thở dài, trong lòng lại vẫn như cũ nghẹn khuất.
Nàng cũng đồng dạng là người khế ước cao cao tại thượng, trượng phu còn là chiến sĩ cấp 7. Mà Đoạn Sở chưa tuyển định chiến sĩ, thế mà chiến sĩ cấp 8 siêu việt của cả Cáp Ngói tinh hệ cũng đều lôi ra được, Đoạn Sở tuy sau này dựa vào chiến sĩ, nhưng chưa chắc đã tuyển được chiến sĩ bằng Đoạn Văn Vũ, vậy mà lại vô lễ như thế, quả thực là đắc chí càn rỡ.
Tất Duy Tư ngược lại cười cười, cung kính đối với Quỳnh hành lễ, nói: “Thất thiếu gia sinh khí như vậy, mới là chuyện tốt. Nếu không, thân là người khế ước mà không có nửa phần ngạo khí, tương lai có thể sẽ không quản được chiến sĩ. Thiếu gia lại càng không thể đối với Mông gia đại thiếu gia nắm được buông được.”
Đoạn Văn Vũ lấy lại tinh thần, nghe được tâm phúc giải thích, cũng sâu sắc chấp nhận.
“Không tồi, Tiểu thất vốn không thích Tĩnh Lan cùng Nhã Thanh, hiện tại nghe được Chí Tu không muốn để nó tham dự lễ đính hôn, còn tưởng rằng chúng ta chỉ lo trợ giúp Nhã Thanh, nếu nó thật sự phải hoàn toàn che dấu, cho dù là thánh quân cũng không chịu được.” Hắn nghĩ nghĩ, tuy bị tiểu bối làm mất sĩ diện, nhưng cũng không thật sự sinh khí, lãnh nghiêm mặt mệnh lệnh cho Đoạn Chí Tu: “Ngươi đi hướng Tiểu thất giải thích, vô luận như thế nào, cũng phải cởi bỏ khúc mắc của nó.”
Đoạn Chí Tu chính là người lỗ tai mềm, nghe xong lời nói của cha mẹ cùng Tất Duy Tư, lại cảm thấy quả nhiên lúc trước đề nghị của hắn đã làm đứa con thương tâm. Nghĩ đến đứa con thế nhưng lại nói bản thân là “Phế vật”, liền xấu hổ đứng lên, bất chấp thê tử cùng ái nữ tha thiết chờ đợi hắn, đối với Đoạn Văn Vũ bọn họ cáo từ, nhanh chóng rời khỏi phòng hội nghị, đi tới phòng Đoạn Sở.
Đã từng tràn đầy chờ mong tiệc đính hôn có thể kích thích, hung hăng chế nhạo Đoạn Sở, bây giờ nó lại biến thành vực sâu địa ngục của nàng, Đoạn Nhã Thanh yếu đuối nằm trên mặt đất, trước mắt từng trận vựng huyễn, hận không thể ngất đi. Nhưng là, nàng không dám có động tác gì, lời nói của Đoạn Văn Vũ làm nàng hiểu được, lễ đính hôn ngày mai nàng tuyệt đối trốn không thoát.
Trừ phi, Đoạn Sở biến mất! Trong mắt Đoạn Nhã Thanh hiện lên âm ngoan.
“Con cái gì cũng đừng nghĩ!” Bối Tĩnh Lan lạnh giọng cảnh báo bên tai. Đoạn Nhã Thanh ngẩng đầu, mới phát hiện trong phòng hội nghị, chỉ còn lại nàng cùng Bối Tĩnh Lan hai người.
“Mụ mụ, con đây làm sao bây giờ, chẳng lẽ biết rõ là đường chết, cũng phải nhận mệnh sao?” Đoạn Nhã Thanh không cam lòng nói.
“Nói bậy bạ gì đó?” Bối Tĩnh Lan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn nàng một cái, nhìn thấy nữ nhi ánh mắt đều đỏ, lại hung hăng lắc đầu: “Nếu Mông Kiến Đồng có thể nhìn ra được, chẳng lẽ con không thể xuống tay trước sao?”
Nhìn thấy bộ dáng khó hiểu của Đoạn Nhã Thanh, Bối Tĩnh Lan đứng lên, cao cao tại thượng giải thích: “So với việc con ở trong tòa thành ám sát một gã người khế ước, trực tiếp gây xích mích làm cho Mông Gia Nghị hối hôn còn đơn giản hơn. Cho dù hối hận thì có thể làm gì, hắn cũng không có lý do chất vấn con. Yên tâm, mụ mụ tuyệt đối sẽ không nhìn con đi vào con đường hôn nhân bất hạnh. Tổ phụ con nói vậy, nhưng chẳng lẽ Đoạn gia có thể can thiệp đến chuyện trên giường của các con sao?”
Hồn nhiên không biết Đoạn Nhã Thanh cũng dám đối với hắn động sát tâm, Đoạn Sở mới vừa tiễn Đoạn Chí Tu, trong vòng thông tin, tín hiệu của Úc Thịnh Trạch liền tiến nhập, thông qua thỉnh cầu, hư ảnh nam tử cao lớn lạnh lùng xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Thịnh Trạch!” Đoạn Sở thay đổi vẻ mặt lạnh lùng lúc trước, mỉm cười tiếp đón. Nếu không phải lúc trước có hắn nhắc nhở, chỉ sợ lúc gặp Đoạn Văn Xương ở đó, hắn sẽ mất mặt.
“Nghe nói, đại nguyên soái Đoạn Văn Xương đã tới Y Duy Tát, ngươi nhìn thấy chưa?” Úc Thịnh Trạch gọn gàng dứt khoát hỏi.
Nghe được câu hỏi thẳng thắn của Úc Thịnh Trạch, Đoạn Sở vừa mới thoát khỏi một hồi tính kế chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, lười biếng tựa vào sô pha, gật gật đầu, đại khái nói tới quá trình gặp mặt, thở dài nói: “Chỉ sợ ngày mai vị Mông gia đại nguyên soái kia cũng sẽ nhận ra.”
“Nếu tinh thần lực của ngươi không có dị động, chỉ cần người Đoạn gia không nói, hẳn là sẽ không khiến Mông Kiến Đồng chú ý.” Úc Thịnh Trạch lắc lắc đầu, khẳng định nói: “Ngươi vừa đối mặt đã bị Đoạn Văn Xương phát hiện, hoàn toàn là bởi vì con Tử Tinh thú kia hỗ động.”
Nói xong, hắn dừng một chút, lại trầm giọng nhắc nhở: “Về sau, đừng cho Tử Tinh thú tiếp cận ngươi quá gần!”
Đoạn Sở sửng sốt, lập tức nhớ tới lần đầu tiên Tử Tinh thú bổ nhào vào lòng ngực hắn, hắn đã dùng tinh thần lực để hóa giải lực đánh vào, đích xác có thể là hắn chủ động bại lộ. Bất quá nếu đã như vậy, lễ đính hôn ngày mai náo nhiệt một chút cũng không hề gì, nhưng thật ra hắn đối với nhắc nhở của Úc Thịnh Trạch, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, hắn đến bây giờ cũng không biết, vì sao Tử Tinh thú lại thích bổ nhào lên người hắn như vậy.
“Ta sẽ chú ý.” Đoạn Sở gật gật đầu, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm trang của Úc Thịnh Trạch, lại nghĩ đến Nguyên Vĩnh Nghị lấy việc khiêu chiến sắc mặt của hắn làm vui, trong lòng dâng lên một cỗ ý cười, cong môi hỏi: “Ngày mai ngươi cùng Nguyên Vĩnh Nghị cùng nhau tới đây sao?”
Úc Thịnh Trạch gật gật đầu, trước khi đóng thông tin, bỗng nhiên mở miệng: “Ngày mai tới, ngươi đón ta!”
Nói xong, “Ba” một chút, thân ảnh cao lớn liền biến mất.
Tháng Mười 28, 2015
24
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...