Trà Hương Mãn Tinh Không

Đồng tử Tiêu Vĩnh Ca co rụt lại, tâm như ngâm nước đá mà rét run, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng thống khổ do tinh thần lực hỗn loạn, gật gật đầu không lưu loát trả lời: “Đúng vậy, ta là Tiêu Vĩnh Ca.”

Tiêu Vĩnh Ca rất muốn làm bộ không biết Đoạn Sở hỏi cái gì, nhưng chống lại đôi mắt thấu triệt lạnh như băng, bản năng biết nếu hắn dám tiếp tục nói dối, uy áp tinh thần lực bao phủ trên người hắn sẽ lập tức hóa thành một kích dữ dội. Đến lúc đó đừng nói xấu mặt, có thể bảo vệ được tinh thần lực hay không còn chưa biết được. Tinh thần lực của người khế ước căn bản không cần thăng cấp giống như chiến sĩ, nghe nói chỉ cần vận dụng thích đáng, cho dù là tinh thần lực của sĩ cấp 9 cũng không thể áp chế được.

Đoạn Sở nhếch môi, thong thả đánh giá Tiêu Vĩnh Ca. Thấy Tiêu Vĩnh Ca dưới ánh nhìn chăm chú của hắn căn bản không dám giương mắt nhìn, phong độ nhanh nhẹn vừa rồi tất cả đều không cánh mà bay, chỉ còn lại có mỹ nhân cứng ngắc như điêu khắc ra, lửa giận trong lòng Đoạn Sở cũng dần dần biến mất.

Đương nhiên không phải không tức giận, mà là Đoạn Sở phát hiện, vị Tiêu Vĩnh Ca này, bất quá cũng chỉ được tướng mạo, lại không có đầu óc. Cũng khó trách Úc Thiên Triển chỉ ở bên cạnh trốn trốn tránh tránh, cho dù lòng nóng như lửa đốt cũng không dám làm gì, khẳng định cũng là lo lắng Tiêu Vĩnh Ca sẽ đem hắn tha xuống nước. Cho dù đổi thành Nhung Thành Ấm ít có tâm tư nhất, cũng vẫn có thể tìm được biện pháp thoát khỏi tình cảnh bất lợi hiện tại.

“Nếu như vậy,” Đoạn Sở cố ý chẫm rãi kéo dài câu nói, dưới sự lo lắng đề phòng của Tiêu Vĩnh Ca, nghiêng đầu nhìn về phía Trữ Khang Khiết hỏi: “Khang Khiết, ngươi có muốn đi nhìn một chút mấy thứ phù điêu không?”

Trữ Khang Khiết ảo não cực kỳ, không nghĩ tới ca ca sẽ bởi vì một người có chút đẹp trai đang cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ, tức giận lớn như vậy. Phải biết rằng, nàng căn bản không hề cho người nọ cơ hội nói chuyện. Hiện tại nghe được câu hỏi của Đoạn Sở, nàng đã muốn lập tức cự tuyệt, ánh mắt vừa nhấc, lại nhìn đến Trữ Khang Hạo phía sau Đoạn Sở hướng về phía nàng gật đầu, không khỏi tạm dừng, do dự mà nhỏ giọng trả lời: “Vậy, phù điêu gì đó, nghe rất giống tranh vẽ trên tường, nghe nói còn có tác dụng khác, vị tiên sinh này lại ra sức tuyên truyền như vậy, không bằng đi xem cũng tốt.”

“Phốc”, Đoạn Sở còn chưa kịp phản ứng, Lam Tư đã cười ra tiếng.

“Tiểu Sở, Khang Khiết nói cũng không sai. Vị người khế ước này nhiệt tình như thế, chúng ta cũng nên đi lên nhìn một chút, thích hợp thì mua một ít, coi như là ủng hộ cho người khế ước.” Lam Tư tuyệt không khách khí chỉ đích danh thân phận người khế ước của Tiêu Vĩnh Ca, nói xong, còn cao thấp đánh giá Tiêu Vĩnh Ca, vẻ mặt tán thưởng nói: “Không hổ là con cháu phù điêu Tiêu gia, thân là người khế ước thiên tài, vậy mà cũng nguyện ý vì gia tộc mà tự hạ thấp thân phận đi mời chào khách nhân.”

Tuy hội bán đấu giá còn chưa bắt đầu, hội trường thương hội cũng đã có không ít người. Mà đoàn người Đoạn Sở diện mạo xuất chúng, khí chất bất phàm, ở đâu cũng đều là tiêu điểm khiến mọi người chú mục, lúc này còn có không ít người chú ý tới nơi này. Trữ Khang Khiết nói xong bọn họ còn chưa phản ứng được, nhưng Lam Tư • Duy Đức nói như vậy, căn bản là đánh vào mặt Tiêu Vĩnh Ca.


Người khế ước từ trước đến nay cao cao tại thượng, ở Đế Ma Tư thậm chí là cả tinh tế, người thường muốn gặp mặt đều rất khó, huống chi là tự hạ thấp thân phận làm một nhân viên cửa hàng nho nhỏ. Lời nói của Lam Tư, quả thực là dán trên mặt Tiêu Vĩnh Ca tuấn mỹ xuất trần cái nhãn “Dụng tâm kín đáo, bỉ ổi vô sỉ”. Trong lúc nhất thời, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều có chút không nói nên lời.

Tiêu Vĩnh Ca chú ý tới ánh mắt khác thường của mọi người, mặt đều nhanh tái rồi. Từ sau khi trưởng thành, hắn bằng vào dung mạo tuấn mỹ, thiên phú dị bẩm cùng thân phận người khế ước và gia thế cao quý, truy đuổi nam nữ luôn thuận lợi, nữ nhân trẻ tuổi như Trữ Khang Khiết từ trước đến nay luôn dễ như trở bàn tay, lúc này đây đá phải thiết bản không nói, còn dẫn tới địch ý của Đoạn Sở, đừng nói trợ giúp Úc Thiên Triển, kinh động tới Úc Thịnh Trạch mới là trí mạng.

Trong lúc nhất thời, Tiêu Vĩnh Ca hối hận tới ruột đều xanh, hắn rốt cục hiểu được, vì cái gì Úc Thiên Triển sau khi nghe được kiến nghị của hắn, luôn mãi dặn dò hắn không cần hành động thiếu suy nghĩ. Hiện tại hắn cũng không biết nên làm thế nào để cứu chữa, chỉ có thể không yên lòng đứng tại chỗ, yên lặng chờ bọn Đoạn Sở quyết định.

Đoạn Sở thấy Trữ Khang Khiết không bị mắc mưu liền nguôi giận, lại nghe Lam Tư nói như vậy, ý cười không ngừng dâng lên. Hắn thật đúng là đã quên, Trữ Khang Khiết mới đến Đế Ma Tư, vận dụng tinh thần lực cũng không thuần thục, căn bản không biết phân biệt người khế ước cùng người thường. Đột ngột xuất hiện trước mặt nàng, cho dù bộ dạng có dễ nhìn, cũng sẽ bị cho rằng là nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ, cái này ở trên trái đất đều là bình thường.

“Lam Tư ngươi nói đích thực không tồi.” Đoạn Sở cười nhẹ nhìn về phía Tiêu Vĩnh Ca: “Tiêu gia có thể có người khế ước coi trọng mỗi một cái phù điêu bán ra như Tiêu Vĩnh Ca, cũng khó trách có thể truyền thừa đến nay.”

“Này, Đoạn Sở các hạ quá khen.” Tiêu Vĩnh Ca nói xong nhìn đến mọi người vẻ mặt giật mình nhìn chằm chằm Đoạn Sở, hối hận đến độ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi chính mình. Này không phải nói cho mọi người biết, hắn chính là biết thân phận Đoạn Sở, mới cố ý tiếp cận nữ chiến sĩ cấp thấp Trữ Khang Khiết này sao.

Trữ Khang Hạo còn đang lo lắng Đoạn Sở càng tức giận thêm, thấy sau khi Lam Tư nói xong, đệ đệ rốt cục lộ ra tươi cười, thoáng nhẹ nhàng thở ra. Cũng không quản Tiêu Vĩnh Ca nói cái gì, chỉ cảm kích nhìn Lam Tư, đối với Đoạn Sở khuyên bảo: “Chúng ta vẫn là không nên chậm trễ thời gian, hội trường chúng ta vừa mới bắt đầu xem, không bằng đi nhiều thêm một chút?”

Mặc kệ Tiêu Vĩnh Ca có âm mưu gì, Trữ Khang Hạo cũng không hy vọng Đoạn Sở hiện tại làm cái gì. Hắn đối với đệ đệ của mình hiểu rất rõ, đừng nhìn thời điểm Đoạn Sở vẫn là Trữ Khang Trí luôn một bộ dáng không chút để ý, chỉ cần liên quan tới người nhà luôn rất dễ nóng nảy. Hiện tại thân thể tốt lắm, sức chiến đấu cũng biến mạnh, nếu động thủ trước đông người, hắn đây làm đại ca căn bản không thể ngăn được. Đoạn Sở sắp kết hôn với Úc Thịnh Trạch, vốn thân đang ở trung tâm lốc xoáy thị phi, thay vì đưa tới nhiều chỉ trích không thích hợp, còn không bằng chờ về rồi thảo luận sau.

Trữ Khang Hạo nghĩ nghĩ, lặng lẽ phát tin tức cho Úc Thịnh Trạch, để hắn mau chóng đi tới, dưới loại tình huống này, đệ đệ vẫn là giao cho nam nhân của đệ đệ mới càng thích hợp.


Nguyên Vĩnh Nghị thấy người Trữ gia bởi vì biết thân phận người khế ước của Tiêu Vĩnh Ca mà trở nên nghiêm túc, ánh mắt xoay chuyển, lại đem vẻ mặt của mọi người thu vào đáy mắt, bỗng nhiên nhếch mi, mỉm cười đề nghị: “Tiểu Sở, chúng ta vẫn là trước đi tới chỗ của Tiêu gia, sau đó lại đi đến các quầy hàng khác đi.”

“Vì cái gì?” Trữ Khang Khiết tức giận kinh khủng, nàng cho dù có ngốc cũng biết, người trước mắt này căn bản không phải nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ bộ dạng dễ nhìn, khó trách ca ca tức giận như vậy. Nghĩ đến lúc trước nàng cũng là bị Đằng Lương Tuấn phái người nhìn chòng chọc, hiện tại lại mạc danh kỳ diệu bị người ngoại tinh hoàn toàn xa lạ tìm tới cửa, ánh mắt Trữ Khang Khiết nhìn Tiêu Vĩnh Ca tràn ngập chán ghét.

“Nơi này không phải có rất nhiều phù điêu sao, làm gì nhất định phải tới chỗ của hắn?” Trữ Khang Khiết nói xong, còn hung tợn trừng mắt nhìn Tiêu Vĩnh Ca.

“Nga, nghe nói Tiêu gia gần nhất có điểm khó khăn, cũng khó trách cần người khế ước tự mình kéo sinh ý, đều là thế gia, ta hẳn là cũng nên ủng hộ.” Nguyên Vĩnh Nghị cười tủm tỉm trả lời

Mọi người chung quanh đều hiểu rõ gật đầu, ánh mắt nhìn Tiêu Vĩnh Ca đều toát ra một tia đồng tình. Cũng không biết Tiêu gia làm thế nào đắc tội thất hoàng tử Úc Hạo Bằng, một năm này bị Úc Hạo Bằng điên cuồng chèn ép, sản nghiệp co rút lại lợi hại. Mắt thấy Tiêu gia ngàn năm truyền thừa chỉ để lại sản nghiệp tổ tiên, Tiêu Vĩnh Ca tiếp cận Trữ Khang Khiết, nói không chừng cũng là quanh co muốn tiếp cận cửu hoàng tử, cùng thất hoàng tử hóa giải chiến tranh cũng không chừng. Về phần còn có tính kế khác hay không, đối với bọn họ chỉ xem diễn mà nói, kỳ thật đều không sao cả.

Sắc mặt Tiêu Vĩnh Ca lúc xanh lúc trắng, biết hôm nay hắn nhất định là bị bẽ mặt rồi. Mắt thấy Đoạn Sở thật sự mang theo đoàn người muốn đi đến quầy hàng của Tiêu gia, hắn cũng chỉ đành chỉnh đốn tâm tình, mang theo bọn người Đoạn Sở cùng với một đám người xem kịch vui, chậm rãi đi tới quầy hàng của Tiêu gia.

“Đi xem đi, phù điêu Tiêu gia, có lẽ cũng không tầm thường đâu?” Đoạn Sở lạnh nhạt nói, ánh mắt bình tĩnh đảo qua phù điêu tinh xảo tuyệt luân trên quầy, trong mắt nhìn không ra nửa điểm thưởng thức.

Dòng chính của Tiêu gia ở Đế Ma Tư, sắc mặt trở nên khó coi, hồ nghi nhìn về phía Tiêu Vĩnh Ca. Đoạn Sở như vậy, thể hiện rõ chướng mắt với phù điêu Tiêu gia, hắn rốt cuộc là làm thế nào lại trêu chọc đến vị này rồi. Tiêu gia lúc này, chỉ có thể trông cậy vào thông qua bán đấu giá chí bảo mà xây một cây cầu với vị người khế ước của cửu hoàng tử này.


Nguyên Vĩnh Nghị thấy thế, trong lòng cười giễu cợt. Muốn tiếp cận Đoạn Sở, cố tình tìm tới người Trữ gia, dùng loại thủ đoạn này, thật đúng là tự tìm đường chết. Đoạn Sở nếu có thể nén giận, thì không có khả năng mới vừa đứng vững gót chân ở Y Duy Tát, đã chủ động thoát ly Đoạn gia.

Trữ Khang Khiết hiện tại đối với người của Tiêu gia một chút hảo cảm cũng không có, phù điêu trên quầy cũng không có hứng thú, bĩu môi, vừa định nói đều là rác rưởi, đã bị Trữ Khang Hạo kéo một phen, nhất thời trong lòng rùng mình. Tiêu gia nếu là truyền thừa mấy ngàn năm, chỉ sợ nội tình thâm hậu, bọn họ quay về trái đất không cần lo lắng, nhưng lại tạo phiền toái cho ca ca thì không tốt lắm.

Sắc mặt Trữ Khang Khiết dịu đi, nhìn Đoạn Sở làm nũng nói: “Nhiều lắm, chọn rất tốn sức, vẫn là không nhìn được không?”

Đoạn Sở liếc mắt một cái liền thấy được lén lút giữa đại ca cùng muội muội, không khỏi cong lên mặt mày.

“Ân, vậy không chọn.” Hắn cười nhẹ, mắt thấy bởi vì lời nói của hắn mà sắc mặt người Tiêu gia trở nên xám tro, nhìn về phía Áo Lợi Ngươi phân phó: “Áo Lợi Ngươi, ngươi giúp ta cùng Tiêu Vĩnh Ca tính toán một chút, tất cả phù điêu nơi này cần bao nhiêu tinh tệ. Tính toán tốt rồi thì dùng thẻ trả tiền. Đương nhiên, nếu cần kì trân để đổi, ngươi cứ trực tiếp lấy từ tư khố của ta.”

Tiêu Vĩnh Ca cả kinh tròng mắt đều trợn tròn, nhìn về phía huynh đệ trong tộc, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cũng không biết là nên nhận thì tốt, hay không nhận mới tốt.

Áo Lợi Ngươi lắp bắp kinh hãi, bất quá chỉ bằng tài lực của mình Đoạn Sở, đều có thể thoải mái mua toàn bộ kì trân trong hội trường, huống chi chỉ là một quầy hàng của Tiêu gia. Hắn vừa muốn lên tiếng trả lời, chợt nghe một tiếng nói quen thuộc mà trầm thấp vang lên ở phía sau người.

“Mua mấy cái này để làm gì? Để Khang Khiết đi tới tư khố của ta lấy.”

Đoạn Sở vội vàng quay đầu lại, vốn bán đấu giá bắt đầu Úc Thịnh Trạch mới có thể đến, thế mà  bây giờ đã xuất hiện ở hội trường.

“Thịnh Trạch!” Đoạn Sở nhìn đến nam nhân xuất hiện, bỗng nhiên cả người thả lỏng, đi lên trước đón, chủ động nắm lấy tay Úc Thịnh Trạch, cười giải thích: “Khang Khiết bọn họ lần sau lại đây, còn không biết đến khi nào, mua nhiều một chút mang về trái đất, làm lễ vật cũng thích hợp. Không chỉ có phù điêu, thuốc, đá năng lượng nguyên cùng cơ giáp, còn có dị thú cấp thấp, ta đều tính toán mua nhiều một chút.”


Úc Thịnh Trạch nắm tay Đoạn Sở đi lên trước, nhìn đến Tiêu Vĩnh Ca thì nhíu nhíu mày, đối với Áo Lợi Ngươi nói: “Vậy mau chóng thanh toán xong, mặt khác cũng đều giao cho ngươi. Sau đó ngươi đi tới tư khố ở thánh điện, đem danh sách giao cho ta.”

Tiêu Vĩnh Ca bị Úc Thịnh Trạch nhìn cả người phát lạnh, lại nghe lời hắn nói, rốt cuộc khống chế không được nhìn về phía Úc Thiên Triển vẫn không xa không gần. Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở đều đối với Trữ gia coi trọng như thế, có thể thấy được kế hoạch lúc ban đầu của hắn là khả thi. Nhưng hiện tại, hắn kinh động Đoạn Sở còn rước lấy phản cảm, vậy lúc sau, còn làm thế nào tiếp cận được Trữ gia.

“Ngu xuẩn!” Úc Thiên Triển mang theo Tiêu Vĩnh Ca vừa mới tiến vào phòng liền đóng cửa lại, hung hăng tát một cái.

Tiêu Vĩnh Ca lảo đảo một chút, trên mặt lập tức hiện lên sưng đỏ.

“Biểu ca, ngươi hơi quá đáng, ta cũng chỉ muốn giúp ngươi!” Tiêu Vĩnh Ca hận tới mắt tóe lửa, bất quá chỉ là con riêng của hoàng thất, có tư cách gì dám động thủ với người khế ước như hắn.

Úc Thiên Triển lúc này hoàn toàn không còn nửa điểm khí chất ôn nhu thanh nhã, ánh mắt nhìn Tiêu Vĩnh Ca không có nửa điểm cảm tình: “Ngươi còn nói, ngươi đúng là ngu xuẩn được việc không đủ bại sự có thừa! Chọc giận Đoạn Sở, kinh động Úc Thịnh Trạch, chí bảo hôm nay cho dù thành công bán cho Đoạn Sở, ngươi cảm thấy hắn sẽ không phòng bị mà tùy ý để người theo dõi sao? Huống chi người Trữ gia khẳng định đã nghi ngờ ngươi, ngươi cho dù lấy cái chết của Trữ Khang Trí để ly gián quan hệ giữaTrữ gia cùng Úc Thịnh Trạch, bọn họ cũng không thể tin tưởng ngươi, trông cậy vào bọn họ đem hành tung của Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở sau khi kết hôn nói cho ngươi, căn bản là nằm mơ!”

Trên màn hình, lời nói của Úc Thiên Triển cùng Tiêu Vĩnh Ca truyền đến, nhất cử nhất động của hai người đều biểu hiện rõ ràng trên màn hình lớn,  Úc Hạo Bằng chủ nhân chân chính của Phong Vinh thương hội tấm tắc hai tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Úc Thịnh Trạch sắc mặt lạnh lùng.

“Ta tra xét ra được, Úc Thiên Triển cùng Tạp Na tinh hệ, thật sự là liên hệ với nhau, ngươi tính toán làm như thế nào?”

Tháng Năm 28, 2016

149


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui