Trả Hết Tơ Hồng
Tôi là Uyển Hoa, tiểu thư phủ Lạc gia, cha tôi là một thái y làm việc ở Thái Y viện trong hoàng cung.
Từ nhỏ tôi đã được chăm sóc, dạy dỗ nghiêm khắc như bao tiểu thư danh giá khác.
Nhưng so với những nữ nhi khác thứ tôi giỏi chỉ có thơ ca và hội họa mà thôi, may vá thêu thùa cũng không quá xuất chúng chỉ vừa đủ mà thôi
Nhìn tôi cũng không đến nỗi xấu xí hay quá thô kệch nhưng đến tuổi cập kê lại không có nổi một người là ta trung nhân.
Cha tôi cũng từng cậy tìm người mai mối nhưng hễ ai đến xem mắt tôi thì tức khắc vài ngày sau họ liền gặp được thê tử như ý.
Cha mẹ tôi cũng nóng lòng muốn gả tôi đi nhưng mãi chẳng có nam nhân nào kết hôn cùng tôi.
Nếu không phải phạm tuổi thì trước ngày kết hôn nam nhân đó gặp một nữ tử khác mà đem lòng yêu mến
Cha tôi thấy vậy cũng đã nhờ Quế bà bà, một bà mai mát tay có tiếng dẫn tôi đến xem mắt nhằm tìm cho tôi một mối lương duyên vừa ý
- Quế bà bà, ta nghe nói bà làm mai rất mát tay! Mong bà có thể giúp cho con gái tôi tìm một lang quân như ý...tôi hứa sẽ hậu tạ bà thích đáng!
- Lạc đại nhân, ông yên tâm! Hôn sự của Uyển Hoa tiểu thư đây nhất định tôi sẽ tìm cho một mối tốt!
Đó là lời cam kết của bà mai khi cha tôi cậy nhờ.
Đúng thật là những mối hôn sự đó rất tốt, lại còn môn đăng hộ đối nhưng đều chung một cái kết là...những nam nhân kia đều tìm được người vừa ý sau khi đến gặp tôi, kể cả người xấu xí thô kệch chỉ cần nói chuyện với tôi vài câu cũng đã có được thê tử.
Khắp nơi đồn thổi nói tôi có khả năng se duyên cho người trong thiên hạ nên ai nấy khi cần cũng đến tìm gặp tôi để xin đổi vận đào hoa
- Tiểu thư...người nói xem, nếu như cả đời này người không tìm được ý trung nhân thì sao?
- Hmmmm...Liên Ý, ta cũng không biết tại sao lại như vậy nữa! Chẳng lẽ số ta không có lang quân thật sao?
- A...đúng rồi! Hay chúng ta đi xem nói đi! Em biết có một người xem quẻ rất giỏi...không chừng sẽ giúp được tiểu thư đó!
- Liên Ý...đến cả khám thiên giám cha ta cũng đã mang lá số của ta đi hỏi rồi...còn không có kết quả...em nghĩ mấy người ngoài kia xem được sao?
- Trời ơi...người chưa thử làm sao mà biết được chứ! Mau đi thôi...tiểu thư...
Liên Ý kéo tay tôi ra khỏi khuê phòng, đi thẳng ra hướng cổng chính Lạc phủ, hoà vào phố đông người bên ngoài.
Nhân gian rộng lớn như vậy mà thật sự không có nam nhân nào dành cho tôi sao? Hay là do số tôi không đủ may mắn nên mới như thế nhỉ?
Phố chợ huyện náo, người qua kẻ lại đông đúc, Liên Ý kéo tay tôi vào một tửu lầu phía trước mặt.
Đi lên tầng lầu bên trên, ghé vào bàn của một ông lão tóc hoa râm đang ngồi nhấm rượu, trên tay đang cầm hai đồng xu tung vào chén
- Đến rồi! Tiểu thư, người mau ngồi xuống đi!
- Đây là ai?
Ông lão nhìn tôi một lúc rồi lên tiếng
- Lão nhân chỉ là một người xem tướng bình thường! Chẳng lẽ cô nương đến tìm lão không phải để xem bói sao?
Liên Ý nhanh miệng đáp lại
- Phải phải...tiểu thư nhà tôi đến tìm ông để xem tướng! Làm phiền ông giúp tiểu thư nhà tôi tìm được lang quân như ý!
Ông lão nhìn tôi một hồi lâu, lại thầy hai đồng xu kia xuống chiếc chén rỗng nghe * keng...* một tiếng rồi đáp
- Trông tiểu thư nhà cô dáng dấp nhỏ bé, mảnh mai, nét mặt lại rạng rỡ như hoa mùa xuân không khác gì tiểu tiên nữ...gương mặt đầy đặn cũng là phúc tướng nhưng làm sao lại không có lang quân được chứ?
- Nhưng bất kì nam nhân nào đến gặp tiểu thư nhà tôi họ đều có thể tìm được thê tử như ý mà bỏ lại tiểu thư nhà tôi!
- À...ta thấy rồi!
Tôi tròn mắt nhìn ông lão rồi hỏi
- Ông thấy gì?
- Mệnh cách của cô là đồ đệ của Nguyệt Lão, cô phải trả hết những tơ duyên kia cho họ và chỉ giữ lại 1 sợi duy nhất, cuối cùng là dành cho lang quân của cô!
- Nhưng...lang quân của tôi đang ở đâu?
- Thiên cơ không thể tiết lộ! Cô cứ lo hoàn thành hết những sợi tơ hồng kia đi đã! Tự khắc sẽ gặp lang quân của mình thôi! Nếu muốn giải được việc này, cô phải lấy một lang quân có nhiều thê thiếp, như vậy mới cân bằng được những sợi tơ hồng mà Nguyệt Lão đã gắn vào cô đó! Lão đã nói hết rồi bây giờ thì...các cô đi ra để lão tiếp tục uống rượu!
- Nè...ông còn chưa nói lang quân của ta ở đâu mà!
- Nữ nhi các cô thật phiền phức! Mau tránh ra cho lão uống rượu!
Tôi đứng dậy đi nhanh xuống dưới tầng lầu, Liên Ý chạy theo phía sau tôi không ngừng kêu
- Tiểu thư, người chờ em với!
- Ta vẫn đang chờ em đây!
- Tiểu thư...nếu thật sự như lời lão ấy nói thì người còn phải gặp thêm vài nam nhân nữa mới có thể kết hôn đó!
- Haizzz...nhiều khi lời nói của lão ấy không đáng tin đâu! Liên Ý, chúng ta hồi phủ thôi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...