Giang Nhiên Quân nói vậy, hiển nhiên là không chắc lắm về dự tính của mình.
Hoại thi lấy kiệu quỷ này làm trung tâm, vậy nên khả năng cao ở vòng gần kiệu sẽ có vài vị trí không có xác của chúng.
Vẫn là người tính không bằng trời tính.
Nơi gần kiệu đã tính kia không những không có chút sơ hở nào, tầng hoại thi có vẻ còn dày hơn.
Mộ Uẩn Minh dường như cũng đã nhận ra điểm này, Giang Nhiên Quân vẫn kiên định nói:
"Không được quay đầu!"
"..."
Mộ Uẩn Minh cắn răng không đáp, chỉ là có chút bối rối.
Bước chân thiếu niên tuy nhẹ bẫng nhưng lòng bàn chân đã bị ăn sâu, ngửa lên thậm chí có thấy xương trắng lẫn trong đám máu thịt nát bấy, mỗi lần đạp chân xuống đều đau đến muốn lấy mạng.
Mộ Uẩn Minh thiết nghĩ nếu tới gần kiệu lại để Giang Nhiên Quân đặt chân lên đám hoại thi kia, tình hình rõ ràng không khả quan.
Đứng trước kiệu lớn, Mộ Uẩn Minh nói:
"Bây giờ bám chặt lưng ta, đợi ta cúi xuống thì đứng lên tay ta."
"Cái gì? Uẩn Minh, ngươi định..."
"Ngươi nhất định không thể bị thương!"
Ngày hôm nay bọn họ có thể trụ thêm bao lâu, khẳng định đều dựa vào Thanh Cẩm.
Mộ Uẩn Minh phần nào chắc chắn tay cậu sẽ không bị ăn mòn hết trước khi Giang Nhiên Quân xong việc.
Huống hồ nói là đứng lên tay, thực ra cũng chỉ là tìm điểm tựa để tiếp xúc bề mặt mà thôi.
Tự ai cũng sẽ biết điều chỉnh trọng lượng cơ thể dựa vào mức độ khinh công thôi.
Giang Nhiên Quân lấy lại tỉnh táo, gật đầu:
"Ngươi chịu đựng một chút."
"Ta chịu được."
*
Trương Lộc tim đã đập muốn loạn.
Cậu nhìn người kia dần cúi xuống, cuối cùng hai bàn tay đều kê trên đám xác sôi kia, để người còn lại đứng lên hai lòng bàn tay mình!
Mặc Thuần Ngôn nhìn cậu trai trẻ bên cạnh im bặt, rõ ràng là không cần bưng miệng, chính cậu ta cũng không thốt nên lời rồi.
Kế hoạch sai sót, không còn đường lui, đây chính là hậu quả.
Mà khi thực chiến, gần như không bao giờ thiếu hai chiếc bế tắc trên.
Mặc - lực bất tòng tâm - Thuần Ngôn thở dài.
Giang Nhiên Quân bước lên tay của y, buộc hai bàn tay kề lên mặt dầu sôi mới có thể giữ được vững.
Tiếng ăn mòn bao tay lập tức vang lên, giống như thả miếng thịt vào chảo dầu nóng.
Cậu cố gắng ổn định nhịp độ bình thường, nhìn sâu vào rèm kiệu phấp phới mềm mại.
Loáng thoáng thấy một nữ nhân khoác giá y đỏ thắm bất động.
Vài sợi khói mỏng xanh thẫm chính là từng mảnh sinh mệnh của đồng học bị thương của cậu ngoài kia đang phải chống đỡ từng khoảnh khắc một, giờ phút này giống như sao băng vụt qua sa vào trong kiệu.
Trong những mảnh phách oan uổng đó, có phần nào của cả Mộ Uẩn Minh nữa.
Giang Nhiên Quân thoáng thấy bản thân bỗng thanh tỉnh hơn nhiều.
Đôi mắt khép lại ngưng thần, Giang Nhiên Quân giống như bỏ đi thế giới bên ngoài.
Ống tay áo dài rộng vung lên mềm mại, trên tay vận linh khí kết hình một cành mai trắng, lặng lẽ trong đêm khuya tản ra thứ ánh sáng trong sạch nhất; khi ánh trăng lên cao, giống như một cành mai băng kết qua cả mùa đông lạnh giá.
Động tác của thiếu niên lặng lẽ tỉ mỉ, hư không tạo ra dư chấn nho nhỏ tại vùng đất này.
Từng làn bạc trắng như có như không yên tĩnh theo ánh trăng rơi xuống nền đất, tìm đến cành mai trắng vô thực trên tay cậu, cùng nó quấn quýt.
Giang Nhiên Quân nhận ra thời khắc đã tới.
Cậu nâng lên cành mai hư không kia bằng cả hai tay, cung kính hướng về trường đông.
Trên bầu trời đồng loạt hàng ngàn sợi linh khí xanh nhạt đan xen nhau mà sáng lên, tạo thành một trời sao băng, cứ như ngưng đọng ở thời khắc này.
Cậu giống như cùng các thiếu niên ở ngoài kia đang kết trận linh thông, cùng cảm nhận được nhịp đập của trận pháp đang đến lúc mấu chốt, cùng lúc hồi hộp.
Linh khí trong sạch giống như ngàn cánh tuyết mai lấp lánh rơi xuống, thưa thớt rồi dày dần, nhuộm trắng sắc đỏ trên rèm kiệu.
Hỷ sắc nhạt đi, hỷ văn cũng phai màu.
Chiếc kiệu giống như bị vài kim đồng nô đùa chạy quanh mà lay động, bất chợt sáng lên nhè nhẹ, giống như một chiếc kiệu trời bị tiên nhân bỏ quên.
Mộ Uẩn Minh nhìn ánh sáng bao lấy chiếc kiệu, ngây người quên mất cả cơn đau đang giày xéo.
Mặc Thuần Ngôn nhìn một màn này, trong lòng không khỏi cảm khái.
Thiếu niên có tư chất như vậy, không biết là hậu nhân của người nào đây? Có thể kết được Thanh Cẩm ở mức gần trung rồi, mà ở độ tuổi này, khẳng định tương lai sẽ làm nên chuyện lớn.
Biểu hiện thật là tốt, cần được khen ngợi.
Trận pháp hỗ trợ sáng lên vững vàng, Giang Nhiên Quân cảm thấy toàn bộ mạch linh khí như có dòng suối ấm chảy qua, mở ra toàn bộ linh khoá, vận linh khí qua tất cả bốn điểm linh phát ở cả hai bàn tay.
Chiếc kiệu từng chút một bay lên không trung, ẩn hiện có sợi xích bạc đan xen khoá lấy, không ngừng thắt ép nó, chấn động dữ dội.
Một chút nữa, thứ quỷ quyệt này sẽ tan thành trăm tro vạn cốt.
Trên mặt Giang Nhiên Quân không giấu nổi vui mừng.
Sự kiện này thành công, bọn họ khả năng sẽ tìm ra cách khống chế Ma Vật, cũng có thể chỉ là lý giải thêm vài dòng trong cổ thư.
Thế nhưng những điều đó hiện tại không còn quá quan trọng nữa, đêm nay với bọn họ là quá dài.
Đêm tối tĩnh mịch.
Mặc Thuần Ngôn nhìn trận pháp vốn diễn ra an ổn kia, bỗng bên tai hắn vang lên một âm thanh nhè nhẹ như tiếng muỗi kêu.
Tiếng cười như vọng lên từ nơi âm ti xa xôi.
"Nhiên Quân!"
Giang Nhiên Quân mở bừng mắt, chỉ thấy một trời tối đen tĩnh mịch.
Chiếc kiệu từ trên cao cuồng nộ phá đứt dây xích, hỷ văn lại uốn lượn đỏ thắm như lúc đầu.
Từ dưới đất, hoại thi bay lên tứ tung, tiếng cười bi thương quỷ dị như chấn động cả không gian.
Mặc Thuần Ngôn nhất thời bất động, nhìn đám xác Nguyệt Ngư bay lên, không kịp nghĩ gì.
Cảnh tượng toàn bộ thu vào mắt Giang Nhiên Quân, chỉ kịp thấy sống lưng gượng gạo một trận đã bị đám trắng nhợt như mưa rào xối xả rơi xuống.
Mộ Uẩn Minh chỉ kịp đỡ cậu loạng choạng đứng thẳng, chưa đầy một cái chớp mắt, bạch y của câu liền nhuộm đầy máu tươi, còn nghe tiếng rên tê tâm liệt phế bị Giang Nhiên Quân miễn cưỡng nuốt lại.
Cả người tê rát xót đau giống như bị lột da một lượt, đương nhiên Giang Nhiên Quân tự hiểu tình trạng này của mình không thể tiếp tục kết Thanh Cẩm.
Không nói cũng biết, dưới bạch sam này đã là máu thịt lẫn lộn không chừng.
Mộ Uẩn Minh hít phải một ngụm khí lạnh, đỡ lấy vai Giang Nhiên Quân, không nói nên lời, trong lòng tràn đầy căm phẫn bất lực nhìn chiếc kiệu trong cơn mưa hoại thi từ từ đáp xuống.
Mặc Thuần Ngôn hơi ngứa ngáy tay chân rồi.
Hắn có suy nghĩ phản nghịch chút, là hiện tại hắn nhất định phải ra tay, ai có phát hiện ra hắn sống lại cũng mặc - kệ - các - người.
Hắn nhìn sang Trương Lộc đã sớm kinh hãi tột độ, gương mặt trắng bệch không giấu nổi bàng hoàng, thở dài nhắc nhở cậu:
"Tu tiên là vậy đấy.
Nếu ngươi vẫn giữ ý chí đó, ta sẽ đưa ngươi đi.
Nghĩ kỹ một chút."
Nói xong, hắn đứng dậy chỉnh lại cái đấu lạp, nương theo mái nhà mà mất hút.
Bỏ lại thằng nhóc như vậy e là không hay, nhưng để hắn giải quyết xong đám rắc rối này, giải trừ kết giới, cậu ta xuống khỏi cái mái nhà này, ngày mai sẽ lại sống một cuộc sống bình thường.
Chuyện hôm nay sẽ chỉ là một trận kỳ quái ập đến rồi lại rút đi qua cuộc đời cậu mà thôi.
Tiếng cười quỷ dị không dứt, bỗng một bàn tay trắng như ngọc từ trong kiệu vén lên rèm gấm.
Mộ Uẩn Minh cùng Giang Nhiên Quân cuối cùng cũng được thể nghiệm thế nào là kinh hãi tột độ.
Ba người song phương đối diện, cự ly gần như là mắt đối mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, tạo cảm giác mềm mại xinh đẹp.
Thế nhưng trên đó chỉ có độc một cái miệng tô son đỏ kiều mị cười đến khoa trương.
Tiếng cười vọng lên từ giếng cổ ngàn năm như cây kim không ngừng đâm vào màng nhĩ Giang Nhiên Quân, khiến sự tỉnh táo vốn không còn bao nhiêu dần bị bào mòn.
Giang Nhiên Quân bất lực đưa hai bàn tay đầy máu bịt chặt lấy tai.
Tân nương như con rối đứt dây rũ xuống.
Mộ Uẩn Minh đề phòng gắng gượng dìu Giang Nhiên Quân lùi lại một bước.
Chớp mắt, Mộ Uẩn Minh mở mắt liền thấy cái miệng đầy răng trực diện lao tới.
Cái miệng rộng ngoác, răng nhọn lớp lớp vòng dày trong vòm họng, không kịp nghĩ nhiều mà đưa tay ra trước Giang Nhiên Quân chống đỡ, bắp tay của Mộ Uẩn Minh bị đám răng nhọn sắc bén cắn phập xuống, từng thớ cơ bị giật tung rách nát theo phần thịt mà róc ra.
Mộ Uẩn Minh hít phải hơi lạnh, tê tâm liệt phế.
Cảnh tượng này toàn bộ thu vào mắt Giang Nhiên Quân, một chút thịt tươi còn bắn lên trán cậu.
Mặc Thuần Ngôn mới tiếp cận tới, thấy cảnh này liền bị doạ không vừa.
Thằng nhỏ tuổi ăn tuổi lớn, ngươi cắn thì cắn mắc gì xé một bắp tay của nó???!
Mặc Thuần Ngôn vốn định ra tay, bất chợt cảm nhận lòng bàn tay bị nhẹ nới lỏng.
Có....!Có người mở kết giới đi vào?!
Hắn cổ họng khô khốc, không kịp nghĩ ra kẻ đi vào dùng cách nào tìm thấy kẽ hở trên kết giới của hắn.
Không gian giống như đã tĩnh mịch cả ngàn năm, tĩnh mịch một tiếng khách bạc thanh nhẹ truyền vào tai hắn.
Một khắc này, cảnh tượng điêu linh ba mươi năm trước như sóng biển xô đến tâm trí, khiến lòng hắn lạnh đi không ít, cả người bất động không làm nổi một cái nhấc tay.
Tiếng khánh tinh tế kia nép dưới tay áo dài rộng của người đến, hắn càng mong ngàn vạn lần đừng là y.
Ngẩng đầu lên không thấy trăng sáng, chỉ thấy bạch y..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...