Dương Sóc cũng không phải đợi bao lâu, nửa giờ sau người kia liền xuất hiện, mà cùng hắn xuất hiện còn có một người khác.
Người nọ khí thế cường hãn khắp người, khuôn mặt lại không thế nào rõ ràng.
Ánh mắt Dương Sóc quét qua trên thân người nọ, dừng một chút, sau đó nghe người nọ nói: “Dương tiên sinh, xin đi cùng tôi, tôi nhận mệnh lệnh thiếu chủ đến đón anh.”
Dương Sóc hơi híp híp mắt, sau đó nhàn nhạt nhẹ gật đầu.
Thanh niên lúc nãy cũng không đi theo, hiển nhiên rất yên tâm khi giao Dương Sóc cho người đàn ông lãnh khốc kia, cũng trá hình chứng minh thực lực người đàn ông.
Hai người cùng nhau đến bổn trạch Cố gia, trên đường, người đàn ông lãnh khốc kia một câu đều không nói, Dương Sóc cũng lơ đễnh. Mắt thấy đại trạch đã dần đến, Dương Sóc còn tưởng rằng đối phương sẽ luôn không mở miệng, không ngờ đối phương lại nói một câu khiến người khác vô cùng ngoài ý muốn. “Dương tiên sinh, có thể nhờ cậy một chuyện không?”
Những lời này thật sự khiến Dương Sóc ngẩn người, phải biết rằng, hắn cùng người đàn ông lãnh khốc này lúc trước chưa từng gặp mặt qua, hiện tại tùy tiện nói lời nhờ cậy gì đó… dường như sẽ khiến người ta cho rằng hắn đang tìm vụn vặt. Có lẽ… kỳ thực bản thân quen biết người này, chẳng qua là mình không còn ký ức?
Tự mình cảm giác, cảm thấy một chút quen thuộc cũng không có, Dương Sóc híp híp mắt, “Trước đây chúng ta có quen biết?” Nếu như không biết, theo như tác phong lãnh khốc của người đàn ông này thật sự không giống kẻ sẽ đơn giản nói lời nhờ cậy gì đó.
“Không biết.” Đây là câu thứ ba người đàn ông nói, lãnh khốc giống vậy, phảng phất như chuyện đương nhiên. Chẳng qua điều này cũng càng khiến người khác cảm thấy kỳ quái. Vì vậy, Dương Sóc như cười như không nhìn đối phương, “Vậy không biết ngài nói nhờ cậy…”
“Nếu có một ngày thiếu chủ cùng Dương tiên sinh lên đường đi Bắc Kinh, hy vọng Dương tiên sinh giúp đỡ nói một câu để thiếu chủ có thể mang tôi cùng đi.” Người đàn ông nói thẳng, ánh mắt sắc bén như mũi đao trực tiếp ngưng mắt nhìn Dương Sóc, tâm trí không kiên định sợ là sẽ chết dưới đôi mắt kia. Quá mức bén nhọn cùng lãnh khốc, nhưng lại mang theo một tia xơ xác tiêu điều.
Dương Sóc ngẩn người, hắn không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt như đao kia, chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, mà nguyên nhân… Bắc Kinh? Quả nhiên… là như vậy sao? Động tác của Cố Diễm đã khiến nhiều người nhìn ra đến thế? Không, không nhất định là nhiều người đều nhìn ra, có thể, người đàn ông trước mắt này là ngoài ý muốn. Chẳng qua là… người đàn ông này thoạt nhìn rất mạnh, Cố Diễm cũng không có ý định mang theo sao? Như vậy, y muốn mang những người nào theo? Hoặc là… ai cũng không mang?
Nghĩ đến loại khả năng phía sau, sắc mặt Dương Sóc hơi biến đổi, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tầng khác thường.
Sắc mặt Dương Sóc biến hóa không thể tránh được tầm mắt người đàn ông, người đàn ông vẫn bình tĩnh nhìn Dương Sóc, chỉ là ánh mắt càng thêm sắc bén, trừ cái đó ra còn mang theo sát khí nhè nhẹ. Phảng phất Dương Sóc nếu không đáp ứng hắn liền sẽ động thủ ngay tại chỗ.
Hai người lâm vào một loại giằng co kỳ quái, cuối cùng, Dương Sóc nhìn thật sâu vào người đàn ông trước mắt, nhàn nhạt gật đầu: “Có thể, nếu quả thật có ngày đó, tôi đáp ứng anh sẽ nhắc một chút.”
Trong nháy mắt, sau lời nói của Dương Sóc người đàn ông thở phào một hơi rất rõ ràng, cái loại khí tức lãnh khốc trên người cũng thu liễm đi nhiều. Hiển nhiên hắn rất hài lòng với đáp án của Dương Sóc, cũng không cho rằng Dương Sóc sẽ không thực hiện.
Sau đó, người đàn ông khoác tay áo, “Cảm ơn Dương tiên sinh, Dương tiên sinh mời, thiếu chủ đang chờ.”
Dương Sóc lần nữa thật sâu liếc nhìn người đàn ông, đạm mạc gật đầu, đi theo sau đối phương khoảng một bước chân tiến vào Cố gia, chẳng qua cảm thấy có chút phức tạp.
Nếu quả thật đến thành phố kia, chắc hẳn nguy hiểm rất cao đi? Người đàn ông này không tiếc tìm tới mình cũng muốn đi, đối với Cố Diễm… thật sự rất trung thành và tận tâm, ngay cả mạng cũng không cần…
Nghĩ đến đó, Dương Sóc càng cảm thấy phức tạp hơn…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...