Cách nói trực giác này quả nhiên là hữu hiệu.
Dương Sóc không nói được câu không nhớ rõ, Cố Diễm đối với kết quả này như nhìn thấy được hy vọng. Trong lòng cũng khẽ thở dài một hơi, loại không nhớ rõ này dường như còn tổn thương y nhiều hơn so với cái chết.
Hai người lại nói mấy câu, sau đó, xe lên đường trở về. Vốn đã sắp đến mục tiêu, sau khi có bọn người Cố Diễm gia nhập đương nhiên càng nhanh hơn.
Lúc chạng vạng tối, Dương Sóc đã nằm trên giường lớn trong biệt thự.
Trong nháy mắt khi nằm trên giường kia, Dương Sóc cũng không biết là ngủ hay hôn mê rồi.
Màu mắt Cố Diễm thập phần nặng nề lạnh lẽo.
Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết chưa cho ra kết luận gì.
Cuối cùng, Chu Châu dứt khoát bế quan nghiên cứu.
Liễu Phi Tuyết lên tiếng chào hỏi Cố Diễm rồi cũng ra ngoài, nói là đi tìm năng lượng thể, có thể có chỗ trợ giúp đối với bệnh tình của Dương Sóc.
Cố Diễm nặng nề nhìn dung nhan khi ngủ của Dương Sóc, thật lâu, y ngồi xuống ngay đầu giường, đưa tay, bàn tay chậm rãi chạm vào mặt Dương Sóc.
Cẩn thận vuốt ve, nhưng người trên giường không có chút phản ứng nào, không mở mắt ra, không nhìn y.
Lại thật lâu, cửa phòng bị gõ khẽ.
Cố Diễm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sau đó thu liễm cảm xúc, nhàn nhạt đứng dậy, mở cửa. Không quá ngoài ý muốn, đứng ngoài cửa chính là người bổn trạch của Cố gia.
Lý gia bị diệt, trong thành phố này có thể lên tiếng biến thành hai nhà: quân đội và chính phủ, còn có Cố gia.
Đừng tưởng rằng y không biết thời điểm Lý gia bị diệt quân đội và chính phủ có hỗ trợ trong đó, chẳng qua là không có hiệu quả gì thôi.
Bọn họ cũng không phải kẻ ngu, sau khi Lý gia bị diệt, mục tiêu của Cố gia liền rất có thể là quân đội và chính phủ bọn họ. Sau đó, Cố gia có thể độc đại. Cho nên thời điểm Cố gia động thủ bọn họ đương nhiên muốn giúp đỡ.
Nhưng mà bọn họ không dự liệu chính xác được, lúc này đây Cố gia động thủ rất kiên quyết. Hơn nữa tốc độ hành động có thể nói là sét đánh không kịp bưng tai.
Mặc dù quân đội và chính phủ cố ý hỗ trợ, nhưng vẫn có chút vô lực. Kết quả sau cùng là Lý gia bị diệt vong triệt để, Cố gia, thật sự động chân hỏa.
Sau khi Lý gia bị diệt thế cục trong thành phố liền khẩn trương lên.
Mặc dù nguyên nhân thực sự Cố gia động vào Lý gia là do Lý gia đáng chết dám ra tay với Dương Sóc. Nhưng lý do này quân đội và chính phủ không tin tưởng, bọn họ chỉ cho rằng người cầm quyền Cố gia có dã tâm, thí dụ như, Cố Diễm.
Cũng chính bởi vì như vậy, quân đội và chính phủ đương nhiên cho rằng mục tiêu kế tiếp của Cố gia chính là bọn họ, cho nên mấy ngày nay đã giày vò không ít. Giày vò đến mức Cố Diễm thực sự đem bọn họ trở thành mục tiêu kế tiếp. Trách cũng chỉ trách quân đội và chính phủ giày vò trên chuyện Cố gia tìm kiếm Dương Sóc, dùng trăm phương ngàn kế cản trở!
Dương Sóc là vảy ngược của Cố Diễm, nếu sau Lý gia còn có người dám đụng vào, như vậy y không ngại đưa những kẻ kia cùng nhau đến tây thiên. Hiện ở cái mạt thế này, một thành phố, hẳn là, chỉ cần một thế lực tuyệt đối chủ trì là tốt rồi!
“Thiếu chủ, lão chủ nhân mời ngài có rảnh thì trở về một chuyến.”
Sở dĩ nói là có rảnh bởi Cố lão gia tử hiểu rất rõ cháu trai mình, Dương Sóc đã tìm được, hơn nữa tình trạng thân thể không tốt, cháu trai mình có thể không chút tâm tình nào xử lý chuyện vặt vãnh khác. Mặc dù “chuyện vặt vãnh” này có thể liên quan đến vận mệnh Cố gia, nhưng tốt xấu gì cũng không đến nỗi sinh tử tồn vong, vậy nên cháu ông có lý do vung tay làm chưởng quỹ.
Nhưng khiến Cố lão gia tử ngoài ý muốn chính là, ông tượng trưng phái người đi mời, vốn không trông mong cháu trai sẽ trở về, nhưng mà, khi người kia trở về phục mệnh(báo lại cho cấp trên sau khi chấp hành nhiệm vụ), cháu trai ông vậy mà lại đến!
Nhìn xem, Cố lão gia tử thật sự rất kinh ngạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...