Cố Diễm vô cùng phẫn nộ, y đang dùng phẫn nộ che giấu lo lắng.
Thời điểm y nhận được tin Dương Sóc mất tích phản ứng đầu tiên kỳ thực là luống cuống.
Sau khi luống cuống mới là phẫn nộ thấu trời, đó là trân ái y để ở trong lòng như bảo vật, những kẻ kia làm sao dám, Lý gia, lúc này đây, y muốn bọn chúng dùng diệt môn làm cái giá lớn để trả.
Khi Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết đến nhìn thấy phản ứng của Cố Diễm liền biết đối phương đã nhận được tin tức.
“Lúc bọn ta đuổi qua thì đã muộn, đứa bé này ở hiện trường, có chút khác thường, ta mang nó về theo.” Chu Châu nhìn Cố Diễm nói.
Cố Diễm lạnh lùng nhẹ gật đầu, ánh mắt đảo qua người đứa bé kia, nhưng cũng chỉ là một ánh mắt.
Y bình tĩnh nhìn về phía Chu Châu, “Lập tức đến Lý gia, tôi không hy vọng anh ấy bị thương mảy may.”
Chu Châu gật đầu, “Bọn ta hiểu được, sẽ đi ngay bây giờ, đứa bé này tạm thời giao cho ngươi an bài.”
Cố Diễm đạm mạc gật đầu, sau đó Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết nhanh chóng rời đi.
Cố Diễm căn bản không muốn giao nhiệm vụ đi Lý gia cho người khác, nhưng mà… y không thể!
Bất kể là vì Dương Sóc hay là vì Cố gia, y đều không thể!
Nắm đấm hai bên hông nắm lại thật chặt, giờ phút này, y chỉ hận bản thân.
Biết rõ động tác của Lý gia gần đây liên tục không ngừng, biết rõ đối phương có thể chọn người bên cạnh mình ra tay, nhưng mà, y vẫn sơ sẩy! Dương Sóc, Dương Sóc!
Hít vào một hơi thật sâu, màu mắt Cố Diễm âm trầm vô cùng.
Nếu như Dương Sóc có bất luận chuyện gì ngoài ý muốn, y sẽ không tha thứ cho bản thân, tuyệt đối sẽ không!
Bên kia, Dương Sóc bị một thùng nước lạnh dội tỉnh, vừa mở mắt liền đối diện ánh mắt hung tàn của Lý Hải Hoa.
Dương Sóc khẽ nhíu nhíu mi, không tiếng động ngồi dậy, sau đó kinh ngạc phát hiện một chuyện. Bản thân, thế nhưng không cách nào sử dụng dị năng!
“Mày làm cái gì ở trên người tao?” Chẳng qua là không cách nào sử dụng, nhưng không phải cái loại vô lực bủn rủn khi dị năng bị phế, cho nên, Dương Sóc xem như trấn định, hơn nữa, dị năng của hắn đặc thù, cũng không phải nói phế là có thể phế.
Nói đến lần này cũng là hắn xui xẻo, nếu như vây công hắn là hai mươi mấy thây ma biến dị cấp ba, như vậy dưới tác dụng của lệnh bài, có lẽ hắn còn có thể chạy đi.
Chỉ tiếc, vây công hắn là con người, không phải vật chết. Lệnh bài, đối với vật chết mới có tác dụng khắc chế.
Cho dù là đoạt xá như Liễu Phi Tuyết, cũng không thể thoát khỏi khắc chế của lệnh bài, hết lần này đến lần khác lại ngoại trừ người sống.
Cũng bởi vì dạng này, cho nên ở thời điểm chiến đấu hắn chỉ có thể sử dụng dị năng thực vật.
“Thế nào? Cảm giác được dị năng xảy ra vấn đề rồi sao?” Lý Hải Hoa cười lạnh.
Dương Sóc hơi mìm môi, “Làm sao mày làm được?” Khiến dị năng giả không thể sử dụng dị năng, đây cũng không phải chuyện đơn giản, Lý gia quả nhiên như Cố Diễm nói, giữ lại thủ đoạn.
“Hiếu kỳ? Không sao, mày lập tức có thể tự mình nghiệm chứng làm sao bọn tao làm được.” Lý Hải Hoa cười tàn nhẫn, nắm đấm nắm gắt gao, trên thực tế gã muốn làm là phế đi dị năng của Dương Sóc.
Nhưng khiến gã ngoài ý muốn chính là, thuốc hữu hiệu đối với kẻ khác, dùng trên người Dương Sóc, cũng chỉ làm đối phương tạm thời không cách nào sử dụng dị năng! Vấn đề này, bọn họ muốn biết chuyện gì xảy ra!
Nếu như thuốc của bọn họ mất đi hiệu dụng, như vậy, những người bọn họ không chế kia..
Cho nên, cái ngoài ý muốn này tuyệt đối không thể có!
Vì vậy, Lý Hải Hoa phất tay, Dương Sóc bị hai dị năng giả hệ sức mạnh nhấc lên.
Toàn thân Dương Sóc đề phòng, “Mày muốn làm gì!” Hắn thử giãy giụa. nhưng không có kết quả.
Lý Hải Hoa lạnh lùng cười một tiếng, “Dẫn đi.”
Sau đó, Dương Sóc bị mang đi, mà Lý Hải Hoa, gã đi theo phía sau.
Bên kia khi đến đại trạch Lý gia, sắc mặt Chu Châu và Liễu Phi Tuyết đều có chút khó coi.
Bọn họ đã hao tổn hơn nửa canh giờ, nhưng mà, không tìm được người!
Không giống với lần trước, bọn họ hầu như không tốn chút công sức liền tìm được đám người Trương Quân bao gồm cả Liễu Phi Dương, nhưng lúc này đây, rất kỳ quái!
Chân mày Liễu Phi Tuyết cũng nhíu lại, “Nơi có thể tìm đều đã tìm, chẳng lẽ Dương Sóc không ở đây?”
Chu Châu nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Không hẳn. Chúng ta tìm người hỏi một chút.”
“Hỏi một chút” này đương nhiên không phải hỏi bình thường, vốn còn muốn âm thầm đến, nhưng mà thời gian càng lâu, tình cảnh Dương Sóc liền càng nguy hiểm, mặc dù nói trước khi Lý gia chưa chính thức đàm phán cùng Cố Diễm, an toàn sinh mệnh của Dương Sóc hẳn là không đáng ngại, nhưng mà, đau khổ thì khó tránh khỏi.
Mà với cá tính của Cố Diễm, Dương Sóc nếu thật sự thiếu cọng tóc nào y đều chịu không nỗi!
Vả lại hiện tại bọn họ cũng thật sự xem Dương Sóc là bằng hữu, cho nên, đều muốn nhanh chóng sớm tìm được hắn.
Trải qua trù hoạch, cuối cùng bị bọn người Chu Châu bắt lấy “hỏi thăm” là một người trong đại trạch Lý gia thoạt nhìn rất có phân lượng cấp bậc tổng quản, thời điểm người kia nghe bọn Chu Châu hỏi Dương Sóc bị nhốt ở đâu thế nhưng lại cười hai tiếng âm hiểm, sau đó tự mình kết liễu.
Nụ cười âm hiểm kia khiến Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết lập tức dâng lên dự cảm không ổn, Dương Sóc, sợ là không tốt!
Mà bọn họ cũng không ngờ được người này quá không sợ chết như vậy, thậm chí còn không để cho bọn họ dụng hình gì đó, liền tự mình kết liễu, loại phương thức này không tránh khỏi quá mức dứt khoát!
“Ngươi có cảm thấy biểu hiện của người này… có chút kỳ quái?” Thần sắc Chu Châu trầm ngưng.
Cho dù là Cố gia, nếu có người ẩn vào Cố gia, bắt lấy người Cố gia nào, người kia, sẽ lập tức tự mình chấm dứt tính mạng sao? Người Lý gia này… thật ác độc.
Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết không biết là, những người kia, không phải bản thân muốn chết, thật sự không có biện pháp.
Người có thể ở trong chủ trạch Lý gia, những kẻ này đều trải qua huấn luyện đặc thù, là “tử sĩ”.
Những người này, mặc dù về sau gia nhập nhóm dị năng giả, cũng đều bị khống chế.
Những người này, hơn phân nữa đều là bị liên lụy, mặc dù từ bản tâm mà nói bọn họ cũng không muốn hoàn toàn trung thành với Lý gia, nhưng không còn cách nào, thân nhân bọn họ đều bị Lý gia khống chế.
Hơn nữa, Lý gia có thuốc cùng thủ đoạn khống chế bọn họ, những dị năng giả này, nếu như không muốn mất đi dị năng, phải vì Lý gia ra sức, nếu như không muốn phản bội, không muốn liên lụy người nhà chính mình, như vậy, không thể lộ ra mảy may sự tình của Lý gia, cho nên, khi bị bắt kết cục chỉ có chết!
Bản thân chết rồi, có thể bảo vệ người cả nhà, bằng không, chết không phải một mình bản thân, mà là cả nhà!
Đây chính là thủ đoạn Lý gia khống chế những người kia, Lý gia độc ác.
Sau đó Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết lại bắt vài tên, nhưng đều không ngoại lệ, những người kia đều đã chết,
Bất luận Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết có xuống tay trước hay không đều không thể ngăn cản kịp thời, thậm chí còn có một người tự bạo, khiến hai người Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết ở khoảng cách gần cũng chật vật không kém.
Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết không dám tiếp tục trì hoãn, bọn họ tìm không thấy Dương Sóc, chỉ có thể nói với Cố Diễm, nói không chừng đối phương có những biện pháp khác. Thời điểm bọn họ đến Cố gia thì đươc cho biết Cố Diễm hiện tại không ở đây, vì vậy, bọn họ chỉ có thể đợi ở nơi đó, mà lúc này nhìn thấy một người Cố gia trông coi đứa bé kia chạy ra, sắc mặt kinh dị.
Vì vậy, Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết nhìn nhau một cái, vội vàng chạy về phía căn phòng kia.
Khi bọn họ vào gian phòng liền nhìn thấy một màn kỳ dị ở nơi này.
Đứa nhỏ vốn đã chết kia hiện tại có hô hấp hay không bọn họ không biết, nhưng trên người đối phương lại đang tiến hành một loại biến dị, y phục trên người thằng bé toàn bộ đều biến mất không thấy nữa, người Cố gia không có khả năng cởi toàn bộ quần áo của đối phương, đặc biệt nơi chân trần của đứa bé còn có chút mảnh vụn.
Nhưng trừ một ít mảnh vụn kia ra, những thứ quần áo khác đã biến mất.
Nương theo đó, trên người đứa nhỏ bắt đầu nổi lên lân phiến!
Lân phiến kia cũng có chút quái dị, như loài cá, hoặc là động vật kỳ lạ nào đó.
Lân phiến kia có màu đen, đen sì, nếu không nhìn kỹ thoạt nhìn rất giống quần áo màu đen.
Chẳng qua là, vô cùng lóa mắt, hơn nữa còn có một mùi vị kỳ dị.
Mùi vị đó nói là mùi thơm cũng không phải, nhưng nói là mùi thối càng không phải, dù sao vẫn vô cùng kỳ dị.
Càng khiến người kinh dị chính là mặt đứa bé kia, trên mặt đứa nhỏ vậy mà mọc đầy lông trắng!
Không sai, chính là lông trắng! Hiện tại chiều dài bộ lông trắng kia đại khái đã cỡ nửa ngón tay út rồi!
Những lông trắng kia mọc ra đem gương mặt đứa bé toàn bộ đều che phủ, nhưng vị trí hai mắt vẫn bình thường, chẳng qua là, dường như cũng không bình thường như vậy, bởi bọn họ phát hiện ở giữa hai mắt đứa bé có một khối màu đen lốm đốm đang hiển hiện ra, vô cùng quỷ dị.
Thời gian trôi qua 5 phút đồng hồ, khối màu đen lốm đốm kia thế nhưng nhô ra bên ngoài, dần dần lộ ra gai nhọn, chiều dài đến nửa ngón tay út mới ngừng lại được, mũi nhọn vô cùng sắc bén.
“Đây là xảy ra chuyện gì!” Âm thanh Cố Diễm lạnh lùng vang lên ngay cạnh cửa, Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết quay đầu lại, thấy đối phương trở về, vội vàng đi tới.
Cố Diễm nhìn thấy hai người chân mày liền hung hăng nhíu một cái, đứa bé trai kia biến dị kỳ quái y liếc cũng không thèm liếc mắt.
“Sao các anh đều trở về rồi hả? Hiện tại Dương Sóc như thế nào?”
Lời Cố Diễm nói khiến Chu Châu hơi mím môi, cười khổ lên tiếng, “Bọn ta bại lộ bản thân, nhưng vẫn không thể ở trong đại trạch Lý gia tìm được Dương Sóc, bọn ta đã cố hết sức rồi.”
Màu mắt Cố Diễm lập tức trở nên lạnh lẽo vô cùng, thật lâu sau, y chậm rãi rũ mắt xuống, “Tôi biết rồi.”
Sau đó, xoay người, rời đi không quay đầu lại.
Chu Châu cười khổ nhìn về phía Liễu Phi Tuyết bên cạnh, “Thật sự khiến ta cảm thấy bản thân quá vô dụng mà!”
Liễu Phi Tuyết hơi mím môi, “Đừng suy nghĩ nhiều. Chúng ta cùng đi xem có thể giúp đỡ hay không.”
Chu Châu thở dài, gật đầu, “Ừ, đi xem đi.”
Đứa nhỏ trong phòng vẫn còn đang kéo dài biến hóa, Chu Châu nhíu mày để người Cố gia trông coi, tránh cho xảy ra chuyện gì. Mà bên kia, Cố Diễm sau khi rời đi cũng không tự mình đến Lý gia mà lên lầu nhốt mình trong thư phòng.
Sau đó hai người Chu Châu theo tới, vốn cho rằng đối phương sẽ đi Lý gia, gặp phải tình huống này cũng không dám lơi lỏng, ngược lại càng thêm lo lắng, biểu hiện của Cố Diễm quá khác thường rồi!
Người này để ý Dương Sóc bọn họ thấy ở trong mắt, hơn nữa còn là quan tâm đến tình trạng điên cuồng.
Như vậy, khi bọn họ không mang đến tin tức tốt đối phương lại không đi…
Nhìn thế nào cũng cảm thấy tương đối quái dị! Vì vậy, Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết theo tới chỗ cửa phòng Cố Diễm.
Nghĩ nghĩ, Chu Châu còn chưa gõ cửa, bởi khi gõ cửa thì bị Liễu Phi Tuyết ngăn cản.
“Để cho y ở một mình trong chốc lát đi, chúng ta trở về ngẫm lại, xem có biện pháp nào không.”
Chu Châu nghĩ nghĩ rồi gật đầu đáp ứng, “Ừ.”
Bọn họ về đến nhà, Liễu Phi Dương cùng Trương Quân liền vội vàng nghênh đón, “Có phải Dương Sóc gặp chuyện không may hay không? Cậu ấy hiện đang ở nơi nào? Nghiêm trọng không?”
Sắc mặt Chu Châu có chút ngưng trọng lắc đầu, “Bọn ta tìm không thấy hắn.”
Chân mày Trương Quân hung hăng nhíu lại, “Tại sao lại như vậy! Ngay cả các anh cũng tìm không thấy cậu ấy sao?”
Nếu như hai người kia đều tìm không được, vậy chẳng phải Dương Sóc rất nguy hiểm?
Hàn Triều từ bến ngoài tiến vào, nhìn thấy phản ứng của mấy người có chút kỳ quái, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
Hắn vừa trở về từ bên ngoài, cho nên không biết chuyện gì xảy ra.
Chu Châu nhìn thấy đối phương hai mắt liền sáng ngời, “Hàn Triều, ngươi tới thật đúng lúc, có việc muốn người hỗ trợ!”
“Hử?” Hàn Triều chớp mắt nhìn “Chuyện gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...