Sau khi liên tục đi hai ngày, bọn người Cố Diễm lại một lần nữa bị ép dừng lại.
Đây là đang từ một nơi khác trên đường cao tốc vòng xuống, phía trước, cầu gảy rồi.
Lúc này đã gần bốn giờ chiều, thời gian không còn sớm nhưng cũng không tính là muộn. Ở phía trước mở đường là xe bọn Trình Viễn, khi gặp tình huống này liền dừng lại, tiến đến xe bọn Cố Diễm báo cáo tin tức.
Cố Diễm nhìn về phía Dương Sóc, “Anh thấy sao?”
Dương Sóc nghĩ nghĩ, nói, “Hiện lúc này… lần nữa tìm đường ra e là không dễ dàng như vậy, ban đêm lái xe cũng không an toàn, trước tìm nơi ở lại đi, ngày mai trời sáng sẽ hành động tiếp.”
Cố Diễm nhẹ gật đầu, vì vậy, nhiệm vụ kế tiếp của đoàn người chính là tìm địa phương nghỉ ngơi và hồi phục.
Liễu Phi Tuyết là người đầu tiên xuống xe, đi về phía một hướng, cũng không biết mục tiêu là nơi nào, Chu Châu thấy thế liền lên tiếng chào hỏi Dương Sóc rồi đi theo.
Dương Sóc chỉ liếc bọn họ một cái liền thu hồi lực chú ý, ngược lại Cố Diễm nhàn nhạt nói: “Tên kia là một biến số không nhỏ, anh ta có thể thay đổi việc anh cùng không gian liên lạc được sao?”
Dương Sóc biết rõ đối phương đang lo lắng chuyện gì, đối với Cố Diễm mà nói, bất kể là Liễu Phi Tuyết hay là Chu Châu đều không được y chào đón, chẳng qua hiện tại hắn xác thực không có cách nào.
Hiện tại không gian cùng hắn càng có cảm giác nối liền thành một thể, hơn nữa có Chu Châu tồn tại, cùng với những thay đổi lớn sau khi thăng cấp… muốn thoát ly quan hệ với Chu Châu, hắn thật sự một chút nắm chắc cũng không có.
“Đệt! Ở đâu ra con gián lớn như vây chứ!” Âm thanh rống to của Phương Quốc truyền đến, mấy người không khỏi nhìn về phía cậu ta, quả nhiên là một con gián rất lớn, so với con gián bình thường lớn hơn ít nhất 100 lần, hơn nữa ánh mắt con gián kia đỏ bừng bừng, thoạt nhìn giống như bị điên vậy.
Cố Diễm cùng Dương Sóc liếc nhau một cái, đến gần phía bên kia.
Phương Quốc đã dùng dị năng giải quyết con gián kia, hơn nữa bên cạnh cậu ta còn có ba anh em Đổng Dương Hiền phối hợp, hai con gián hơi lớn đã bị phong nhận (lưỡi đao gió) đánh cho tan rã, tình cảnh có chút thảm, khắp nơi đều là mảnh vụn của gián.
Có lẽ mùi hương quá khó ngửi, Đổng Dương Hiền dùng một cái gió lốc cuốn đi tất cả mảnh thi thể trên mặt đất.
Sắc mặt Trình Viễn ngưng trọng, gã nhìn sang bụi cỏ bên cạnh, nơi đó, cảm giác động vật rục rịch vô cùng mãnh liệt, Cố Diễm chú ý tới dị thường bên này, ánh mắt nhìn về phía đó.
“Trước đừng động vào bên kia, mau rời khỏi nơi này.”
Trình Viễn hiểu rõ gật đầu, “Được.” Sau đó kêu mọi người tranh thủ thời gian ly khai. Nơi bọn họ đến là một gian nhà địa thế tương đối thấp, từ sân trước nhìn về phía bên kia, có thể thấy được tình huống phía đó, vô cùng rõ ràng. Quan trọng nhất là đồ vật trong phòng bên này tương đối đầy đủ.
Chạy hai ngày đường, ăn cơm đều giải quyết trên xe, nếu như có thể có một bàn đồ ăn nóng sốt, tin rằng ai cũng không cự tuyệt, trong phòng vốn có ba thây ma, mọi người giải quyết không tốn sức chút nào.
Thương lượng một chút hành trình ngày mai, Cố Diễm cùng Dương Sóc ngồi xuống một bên, cách bọn Trình Viễn có chút xa.
Lúc Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết trở lại thì đã hơn tám giờ tối.
Hỏi hai người có cần ăn cơm hay không, nhận được câu trả lời phủ định, hai người trực tiếp tìm tới Dương Sóc cùng Cố Diễm, bộ dáng có lời muốn nói.
Cố Diễm cùng Dương Sóc không dấu vết nhìn nhau một cái, đều từ đáy lòng suy nghĩ bọn Chu Châu là có chuyện gì, sau đó đi đến phòng phía trước tiểu viện.
“Được rồi, nói ở đây đi.” Chu Châu mở miệng, liếc nhìn Dương Sóc, “Bọn ta vừa phát hiện một vài đồ vật, thứ đó chỉ có lợi cho ngươi.”
Chỉ có lợi cho hắn? Dương Sóc có chút sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra, là chỉ có lợi cho không gian?
Chu Châu liếc mắt một cái liền nhìn thấu Dương Sóc đang nghĩ gì, khẽ lắc đầu, “Không phải không gian, là chính ngươi.”
Dương Sóc nheo mắt lại, “Hử? Ta?”
Chu Châu gật đầu, “Ừ, là ngươi. Hiện tại ngươi sử dụng dị năng thực vật phải thông qua ta mới có thể thành công, hơn nữa lúc ta không ở cạnh ngươi thì thực lực không mạnh, ta phát hiện vật kia có thể gia cố bản thể thực vật bên trong không gian, sau đó khiến bản thể thực vật dù cho không thông qua ta cũng có thể cung cấp lực lượng cho ngươi, chỉ cần ngươi có thể cung ứng tinh hạch, khiến nó không ngừng thăng cấp.”
Chu Châu giải thích vô cùng tường tận, Dương Sóc nghe rõ ý của đối phương, lập tức thay đổi ý niệm trong đầu.
“Nói như vậy, có thứ đó, ta có thể chân chính có được dị năng thực vật rồi?”
Chu Châu gật đầu, “Không sai, từ mức độ nhất định nào đó mà nói, là như thế.”
Cố Diễm đối với vật có lợi như vậy cũng rất cao hứng, chỉ cần có thể tăng cường thực lực Dương Sóc, khiến hắn có thể có càng nhiều dư địa tự bảo vệ mình, dù cho Chu Châu cũng Liễu Phi Tuyết làm hết thảy cũng không phải không có mục đích, nhưng từ giá trị lợi ích mà nói, là đáng để trao đổi.
Vì vậy, sau khi động tâm liền lập tức hành động, dưới sự dẫn dắt của Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết, bốn người lợi dụng bóng đêm nhanh chóng lẻn ra ngoài, dọc đường đi đụng phải thây ma cũng không công kích, hầu như đều là lấy tránh né làm chủ đạo.
Nhưng dù là như vậy, bởi lộ trình không gần, cho nên mấy người dùng tốc độ cap nhất chạy đi vẫn tốn hơn nửa canh giờ, trong đó Dương Sóc thể chất kém cỏi nhất, đã có chút thở hổn hển.
Mà trong nữa canh giờ này, mặc dù mấy người chủ yếu né tránh thây ma, nhưng cũng đều không tránh được ra tay. Duy nhất không ra tay chỉ có Liễu Phi Tuyết, thằng này rất quái dị, thây ma đối với y giống như không thể nào cảm thấy hứng thú, làm như không thấy đi vòng qua, vô cùng kỳ quái.
Cố Diễm luôn không dấu vết dò xét Liễu Phi Tuyết, đối với năng lực “kỳ dị” của chàng trai cảm thấy rất hứng thú, nếu ai cũng có loại năng lực này, như vậy tận thế cũng không đáng sợ rồi. Thây ma hoành hành thì tính là gì? Dù sao cũng không thấy được bạn!
Dương Sóc bởi một lòng chạy đi… trên thực tế cũng bởi vì thực lực chênh lệch, cho nên chỉ có thể vùi đầu chạy, căn bản không có lòng dạ dư thừa đi chú ý những chuyện khác.
Cố Diễm nhẹ nhàng kéo tay Dương Sóc, “Mệt không?”
Dương Sóc lắc đầu, “Khá tốt, thể chất quá kém, kết quả của thiếu rèn luyện thôi.” Không giống Cố Diễm, dù là tổng giám đốc tập đoàn lớn, người cầm lái Cố gia, nhưng mà chưa từng quên việc rèn luyện. Hiện tại dị năng cũng là song hệ dị năng, cao tới cực điểm! So với mình, củi mục hơn nhiều!
Cố Diễm hơi cười cười, an ủi dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Dương Sóc, “Không sao cả, không phải bây giờ cơ hội đến rồi sao? Rèn luyện thể năng hiện tại mỗi ngày đều có thể tiến hành.”
“Ừm.” Dương Sóc nhẹ gật đầu, đối với việc mình “củi mục” cũng không phải vô cùng để ý, một người cường đại hay không chủ yếu vẫn là tâm lý, bằng không cho bạn thực lực mạnh mẽ cũng vô ích. So với đời trước hắn tự nhận đã tốt hơn rất nhiều.
“Ngay ở phía trước, nhìn thấy cái bảo tháp đổ ngã đó không?” Ngón tay Chu Châu chỉ chỉ.
Dương Sóc cùng Cố Diễm đồng thời gật đầu, “Thấy, đồ vật ở bên trong?”
Chu Châu gật đầu, “Ừ, ở bên trong, tuy bảo tháp dù là vứt đi, tận thế bùng nổ cũng không có du khách gì đó, nhưng trong tháp vốn có một đám người lang thang, cho nên thây ma bên trong không ít. Mà thứ chúng ta muốn, ta cùng Liễu Phi Tuyết đã dò xét qua, ở tầng cao nhất.”
“Xem ra bảo tháp này có hai mươi mấy tầng?” Dương Sóc nhíu nhíu mày.
“Ừ, 24 tầng.” Chu Châu cho câu trả lời khẳng định, “Mặc khác cho các người một lời khuyên, bởi vì có thứ đó, cho nên thây ma gần thứ đó đại khái sẽ rất lợi hại, thực lực Cố Diễm hiện tại tương đương với cấp ba, nhưng còn chưa tới cấp ba, thây ma bên trong thì chúng ta không biết.”
Dương Sóc không nói gì, Cố Diễm đã nhíu mày trước, “Nếu thây ma bên trong cường hãn như vậy, Dương Sóc không thích hợp tiến vào.”
Khóe miệng Dương Sóc giật giật, cho nên, hắn đây là bị xem thường sao? Phải không? (Chính xác XD)
Được rồi, rất rõ ràng là vậy. Có điều trong lòng cũng không có bao nhiêu tâm tình không thoải mái, bởi Cố Diễm đang vẻ mặt lo lắng nhìn bản thân, hơn nữa bờ môi mân chặt lại. Hiển nhiên tâm lý không bình tĩnh…
Chu Châu nhìn về phía Cố Diễm, thản nhiên nói: “Hắn phải tiến vào, thứ đó khi lấy được nhất định phải lập tức ăn hết, bằng không sẽ không có hiệu quả.”
Mày Cố Diễm nhíu lại có thể kẹp chết một con ruồi. Y lạnh lùng trừng mắt nhìn Chu Châu, Chu Châu phản ứng bình tĩnh.
Dương Sóc bọc tay Cố Diễm trong lòng bàn tay, nhéo nhéo: “Em ngay bên cạnh anh mà, không có việc gì.”
Cố Diễm không phải người không tự tin, nếu không y cũng không thành người cầm lái Cố gia, nhưng nếu sự tình có quan hệ với Dương Sóc, như vậy tự tin của y không dùng được nữa, bởi y không gánh chịu nỗi cái lỡ như kia.
“Kỳ thực cũng không cần lo lắng như vậy, bất kể nói thế nào, cũng có ta cùng Liễu Phi Tuyết ngay đây.”
Giao Dương Sóc cho người khác y càng không yên lòng, nhất là với Liễu Phi Tuyết kia, người từng vây bọn họ trong kết giới, y có thể yên tâm mới có quỷ! Cố Diễm hơi mím môi.
Dương Sóc kéo tay Cố Diễm, “Được rồi, dù sao cũng phải vào, cứ quyết định vậy đi, chúng ta tận lực đi cùng nhau, giúp đỡ nhau là được rồi.”
Cố Diễm liếc nhìn Dương Sóc, nhìn thấy quyết tâm nơi đáy mắt đối phương, cuối cùng đành phải gật đầu.
Liễu Phi Tuyết xung phong, giống như thanh thản đi dạo sau vườn hoa vậy, sau y là Cố Diễm cùng Dương Sóc, Chu Châu bọc hậu, Chu Châu liếc nhìn bóng lưng cái thằng đi tuốt ở đằng trước, im ắng giật giật khóe miệng.
Bảo tháp quả nhiên là vứt đi, thoạt nhìn rất cũ nát, nhưng Bồ Tát bên trong bảo tháp còn không ít, chẳng qua là lâu không sửa chữa lại, thoạt nhìn vô cùng bẩn, bụi bặm rất nhiều. Không gian tầng thứ nhất cũng không lớn, có nhiều tượng Bồ Tát càng khiến không gian nhỏ hơn, ở vị trí gần cửa lớn có hai cái bồ đoàn màu vàng, chẳng qua hiện tại màu vàng đã sớm nhiễm lên huyết sắc, bọn người Liễu Phi Tuyết vừa đi vào liền nghe thây ma gầm rú, quả nhiên là bộ dạng kẻ lang thang, tóc bẩn ghê hồn, y phục trên người qua mấy ngày nay cũng đã nát vụn, còn tản ra mùi tanh tưởi, một vài con còn có thể trông thấy xương cốt, mùi rất khó ngửi.
Thây ma nhào tới có bốn con, nhưng bọn nó đều không nhìn thẳng Liễu Phi Tuyết đi đầu phía trước, bay thẳng đến Cố Diễm cùng Dương Sóc đằng sau y đánh tới, vài thây ma bình thường Cố Diễm đương nhiên sẽ không để trong mắt, hai cái hỏa cầu liền giải quyết toàn bộ bốn con thây ma nhào tới kia.
Thần thái Liễu Phi Tuyết mặc dù băng lãnh, nhưng động tác có thể nói là nhàn nhã, Cố Diễm không rõ ý nghĩa rốt cục nói: “Những con thây ma đều không cảm giác được anh?”
Liễu Phi Tuyết như cười mà không cười quét mắt nhìn Cố Diễm, “Ngươi muốn biết phương pháp?”
Y đương nhiên muốn biết phương pháp, nếu như con người có thể làm được, như vậy dùng trên người Dương Sóc, khiến thây ma không nhìn thấy Dương Sóc, y liền không cần lo lắng rồi. Cho nên, Cố Diễm chẳng qua là nhìn Liễu Phi Tuyết, bởi biểu tình đối phương như cười như không khiến y cảm thấy không đơn giản, ít nhất cho dù có phương pháp y cũng không cho rằng đối phương sẽ dễ dàng nói ra.
Dương Sóc hơi dừng một chút, hiểu được ý tứ Cố Diễm, cũng nhìn về phía Liễu Phi Tuyết, giữa lông mày không tự giác cau lại.
“Kỳ thực một chút cũng không khó.” Biểu tình như cười như không trên mặt Liễu Phi Tuyết càng lớn, đáy mắt chỉ có lạnh nhạt, “Người chết đương nhiên thây ma không có hứng thú.”
Câu trả lời này… Dương Sóc cùng Cố Diễm đều sững sờ, cảm thấy phát lạnh. Bọn họ biết rõ nguyên nhân, Liễu Phi Tuyết, Liễu Phi Tuyết chân chính đã chết, mặc dù hiện tại cái người tên là Tàng Thanh chiếm cứ thân xác anh ta, khiến anh ta thoạt nhìn giống như người bình thường, nhưng cũng chỉ là “thoạt nhìn” mà thôi, trên thực tế, Liễu Phi Tuyết là một người chết! Bởi vì là người chết, cho nên thây ma mới không có hứng thú!
Chu Châu tiến đến đúng lúc nghe được câu nói sau cùng, màu mắt hắn có chút âm u, đáy mắt càng có chút xót xa. Hắn thở sâu hít vào một hơn,đánh gãy bầu không khí có chút quỷ dị giữa ba người. “Được rồi, đi thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...