Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

“Húc Nhiên.” Trang Húc Đông đưa tay muốn xoa đầu em trai, phát hiện mình ngồi em trai đứng bất tiện, dứt khoác hạ tay xuống, thở dài nói: “Anh cũng không muốn ép em a, thế nhưng em cũng suy nghĩ một chút, nếu như để cho lão thái thái cùng lão gia tử ở trong nhà biết, bọn họ có thể tiếp nhận sao?”

Cha mẹ đều đã có tuổi rồi, chịu không nổi kích thích.

Cục cưng trong nhà làm ra cái chuyện phiền phức này, lỡ như đem hai người kích thích đến xảy ra mệnh hệ gì, đó cũng không phải là chuyện đùa.

Những hậu quả có khả năng xảy ra, chẳng lẽ Trang Húc Nhiên không nghĩ tới sao?

Đó là che mẹ của Trang Húc Đông, cũng là cha mẹ của mình, khẳng định có cân nhắc qua.

“Anh, cho nên việc này không thể để trong nhà biết rõ.” Trang Húc Nhiên nói, hiện tại lão gia tử và lão thái thái chỉ cho rằng cậu đang trong thời kì phản nghịch, không muốn kết hôn nên lấy chuyện này ra làm cái cớ, cũng không biết là có Diệp Lăng: “Chỉ cần anh không nói cho cha mẹ biết, bọn họ sẽ không nói gì.”

Đứa em trai này là do Trang Húc Đông từ nhỏ nuôi lớn, người lớn trong nhà rất yên tâm giao Trang Húc Nhiên cho anh trai dạy bảo, nếu như Trang Húc Đông cố gắng giấu đi chuyện này, khẳng định trong nhà không biết được.

Vấn đề là Trang Húc Đông có thể giúp em trai giấu sao?

Trang Húc Đông ưu sầu đến bạc đầu, lông mày nhíu chặt, anh thật sự lắng nghe những lời của em trai, không để trở thành vẽ đường cho hươu chạy.. hoặc là nối giáo cho giặc… aizz, cũng không đúng, dù sao không xấu là được rồi.

“Trang Húc Nhiên, em đừng tưởng rằng dăm ba câu liền có thể thuyết phục được anh.” Anh nghiêm mặt nói: “Anh còn chưa dạy dỗ em, ngược lại còn nghĩ đến chuyện muốn anh bao che cho em, dễ dàng như vậy sao?”

Trang Húc Nhiên nói: “Vậy anh nói xem phải làm thế nào?”

Trang Húc Đông muốn nhiều hơn thế, cười lạnh nói: “Muốn hai đứa chia tay, được không?”

“Không được, anh biết là không được, em không đồng ý.” Trang Húc Nhiên ngồi xuống, sau lưng cậu là Diệp Lăng, vừa vặn che lại tầm mắt của Trang Húc Đông: “Anh, anh cũng thấy rồi đấy, em với Diệp Lăng là nghiêm túc, không chia tay được. Chúng em nói chuyện yêu đương, cũng không phải là chuyện thương thiên hại lý gì, anh chỉ cần giúp em giấu một chút là được rồi.”

(伤天害理 thương thiên hại lý: chuyện xấu, nhẫn tâm, không có tính người.)

“A! Đây là chuyện giấu đi là có thể giải quyết xong sao? Em muốn giấu giếm tới khi nào?” Trang Húc Đông liếc về phía sau vai em trai, ánh mắt sắc bén: “Hơn nữa, làm sao em biết người ta là nghiêm túc? Nói không chừng cậu ta là không dám nói thẳng với em?”

Biểu hiện lúc ấy của Diệp Lăng rõ mồn một trước mắt, Trang Húc Đông nhìn ra được Diệp Lăng có ý muốn chia tay.

Một câu đâm trúng vào chỗ đau của Trang Húc Nhiên, nhưng mà đó là chuyện lúc trước, cậu vỗ vỗ cánh tay Diệp Lăng nói: “Anh nói với anh của em đi.”

“…” Diệp Lăng nhẩm một lần trước, sau đó mới nhìn Trang Húc Đông, nghiêm túc gật đầu: “Chúng tôi sẽ không chia tay.”

Không cần quan tâm đến sau này thế nào, tóm lại đã quyết định sẽ phóng túng chính mình trong vài năm.

“Nghe rồi chứ, bọn em sẽ ở cùng một chỗ.” Trang Húc Nhiên nói, nghe Diệp Lăng nói ra những lời này, khiến cho cậu được tiếp thêm sức mạnh.

Trang Húc Đông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Diệp Lăng, ngày hôm qua ầm ĩ thành như vậy, vẫn không chia tay? Cậu cũng quá… quá giỏi rồi.

“Húc Nhiên, cậu ta có muốn chia tay hay không trong lòng em rõ nhất, hiện tại không chia tay chẳng phải là do em uy hiếp cậu ta sao?” Trang Húc Đông thành khẩn nói: “Em muốn nói chuyện yêu đương coi như xong, nhưng cũng phải tìm ra người tâm đầu ý hợp với mình a, em uy hiếp một người không thích em cũng một chỗ với em, thì có ý nghĩa gì?”

“Đó không phải  là ý muốn của anh sao? Nếu như em tìm người yêu cũng phải tìm một người yêu em đến chết đi sống lại, anh đã từng nói qua.” Trang Húc Nhiên cười lạnh: “Còn có, nói đến việc uy hiếp, anh làm ít lắm sao?”

“…” Trước mặt nhiều người như vậy, làm em trai nhưng lại chưa bao giờ hiểu được việc để lại mặt mũi cho anh mình.

“Hôm nay nói chuyện này cho rõ ràng, về sau anh đừng tiếp tục uy hiếp anh ấy nữa, chuyện của anh ấy chính là chuyện của em. Anh, anh không đau lòng anh ấy cũng phải đau lòng em, em có thể dễ dàng tìm được người mình thích lắm sao?”

Trang Húc Đông đen mặt nói: “Anh nuôi lớn đứa em trai như em cũng không dễ dàng gì, nếu như anh giúp em gạt không phải liền biến thành người có tội? Chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ bị bại lộ, đến lúc đó hậu quả gì chính em tự mà ngẫm lại!”

“Chuyện lúc đó đến lúc đó hãy nói.” Trang Húc Nhiên nhìn Diệp Lăng, cười khổ một tiếng nói: “Không chừng đến lúc đó bọn em cũng đã chia tay…”

Trang Húc Đông trầm mặc, thầm nghĩ cũng phải, hai đứa nhỏ nói chuyện yêu đương thì có thể kiên trì được bao lâu.

Đừng nói hiện tại Diệp Lăng còn chưa bước chân ra xã hội, Trang Húc Nhiên thích Diệp Lăng cũng là do cái vẻ đơn thuần đó đi. Qua hai ba năm nữa tốt nghiệp đi ra, có cái nhìn rộng mở hơn với xã hội, người cũng sẽ thay đổi.

Diệp Lăng thay đổi, Trang Húc Nhiên vẫn sẽ thích sao?

Hiện tại em trai đang cao hứng, cưỡng ép tách ra cũng không có biện pháp, những thứ này Trang Húc Đông đã nghĩ thông suốt.

Nhưng cứ đồng ý với bọn nó như vậy, cũng không cam lòng.

“Anh, đừng suy nghĩ nhiều quá, anh để cho em sống qua mấy năm yên ổn có được hay không?” Trang Húc Nhiên làm ra vẻ đáng thương nói, trong miệng là vài năm, nhưng trong lòng rất rõ ràng, đây là kế hoãn binh.

“Aizz… người ta nói con trai là nợ của cha mẹ, anh thấy em trai cũng không khác bao nhiêu.” Trang Húc Đông ngay cả với con trai của mình cũng không quan tâm nhiều như vậy, để cho mẹ nó trông coi.

“Đợi cho đến khi anh già rồi sẽ thấy khoản nợ này đáng giá.” Trang Húc Nhiên đá đá chân anh trai, trên mặt là nụ cười tươi rói.


“Em biến đi! Anh của em còn trẻ như vậy mà em đã trù anh già rồi.” Trang Húc Đông mắng một câu, trầm mặc, cuối cùng cũng không có tư vị gì mà nói: “Thôi cũng được, anh cho em giày vò vài năm, nhưng mà anh cảnh cáo em, chuyện này ngàn vạn lần phải biết kiềm chế một chút, lỡ như lão gia tử lão thái thái mà biết, em lập tức phải chia tay!”

Trang Húc Nhiên gật đầu đồng ý: “Dạ, cảm ơn anh.”

Diệp Lăng ở phía sau chớp mắt mấy cái, như vậy là đã thuyết phục được anh trai rồi sao?

Nghe thấy Trang Húc Nhiên cùng Trang Húc Đông nói chuyện, Diệp Lăng xem như đã rõ ràng, thì ra Trang Húc Nhiên cũng có suy nghĩ giống như mình, cũng là muốn trải qua vui vẻ mấy năm mà thôi, về sau… nhất định phải tách ra a.

“Diệp Lăng, mau cảm ơn anh đi.” Tay Trang Húc Nhiên, cách một lớp chăn đặt lên đùi Diệp Lăng.

“Cảm ơn anh.” Diệp Lăng tòng thiện như lưu mà nói, mắt nhìn lướt qua Trang Húc Đông một cái, chỉ vẹn vẻn là lướt qua.

(从善如流 tòng thiện như lưu: huận theo những ý kiến đúng đắn hoặc lời khuyên thiện ý một cách nhanh và tự nhiên như nước chảy.)

“Hai đứa, cẩn thận một chút.” Trang Húc Đông nói, trước khi đến anh có đầy một bụng những lời muốn nói, hiện tại mới nhận ra nói còn chưa được một phần ba.

Ha ha, không thành công dạy dỗ em trai, ngược lại là bản thân bị thuyết phục, còn đồng ý giấu giếm cho bọn nó, ha ha, ngàn vạn lần đừng để cho cha già nhà mình biết được!

Nếu như biết rõ thì sẽ như thế nào?

╥﹏╥... Khẳng định chết rất thảm a, vi phụ bất nhân (cha mẹ không có tình người), phì phì, là vi huynh bất giáo (giáo huấn)… hình như lại sai ở đâu rồi?

Trang Húc Đông nói: “Anh còn có việc muốn làm, không đợi nữa.” Khoác áo vào, nhịn không được lại dặn dò thêm một câu: “Cẩn thận một chút, mọi phương diện.”

Để lại câu nói âm trầm này, lập tức rời đi giống như cơn gió.

Tất cả người trong phòng đều hai mặt nhìn nhau, cái gì mà ở mọi phương diện…. ý tứ cụ thể là gì?

Tào Chính không hiểu liền hỏi: “Húc Nhiên, cậu có hiểu không?”

Trang Húc Nhiên không trả lời, nhìn đồng hồ nói: “Không còn chuyện của cậu nữa, cậu làm gì thì làm đi.”

Tào Chính ở bệnh viện lâu như vậy, đã chịu nhiều vất vả, thực sự hoàn thành công việc một cách suôn sẻ.

Nhưng mà vẻ mặt Tào Chính đầy u oán, đây chính là kiểu dùng xong rồi liền ném đi a.

“Cậu là muốn tớ nói cảm ơn, hay là cho cậu cái ôm…”

“Ai ai, tớ đi đây.” Tào Chính không nhiều lời, lúc gần đi còn thuận tay cầm theo trái cây gặm.

“Như vậy tốt rồi.” Tiếu Chí Hiên bật cười thoải mái, cho hai người một lời chúc: “Chúc mừng các cậu, đối phó anh trai thuận lợi.”

Diêm Chấn Quân nói: “Anh ấy cũng không tính phiền toái, chỉ cần Húc Nhiên nói vài lời mềm lòng đã có thể giải quyết.”

“Đúng vậy a, phiền toái…” Hai người liếc nhau, đều biết người mà cả hai nghĩ đến là ai, đồng thời lắc đầu.

Ngay cả Trang Húc Nhiên nghe xong cũng là một hồi trầm mặc, cậu phiền não mà vò vò tóc, sau đó nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Diệp Lăng, nói: “Không có việc gì, chị ấy sẽ không biết.”

Người đang ở nước ngoài, hơn nữa còn bận rộn như vậy.

“Ừ.” Diệp Lăng mờ mịt gật đầu, kỳ thật hắn căn bản không biết người bọn họ nói là ai.

“A, đúng rồi Diệp Lăng, tôi đã giúp anh xin nghỉ, nghe theo ý của Húc Nhiên là xin hai tuần.” Tiếu Chí Hiên nhìn Diệp Lăng nói, cho rằng hắn sẽ biến sắc.

“Cảm ơn cậu đã xin nghỉ cho tôi, lại làm phiền cậu rồi.” Diệp Lăng nói cảm ơn với cậu, nhưng không hề biến sắc.

Tuy rằng hai tuần quá lâu, nhưng trước đó đã bàn qua vấn đề này với Trang Húc Nhiên, Diệp Lăng quyết định nghe theo Trang Húc Nhiên.

“Hai tuần cũng tốt, thể chất anh quá kém, cần phải dưỡng lại.” Diêm Chấn Quân nói, lần trước kiểm tra sức khỏe cậu có biết được kết quả, nghe nói Diệp Lăng có tình trạng thiếu máu, cái này có chút phiền toái, bởi vì cần điều dưỡng một thời gian dài, không phải một hai ngày là có thể khỏe được.

“Ừ, tôi biết rồi.” Diệp Lăng ngoan ngoãn nói.

Trang Húc Nhiên nhìn thấy thì ghen tị, vì cái gì ngày hôm qua lúc mình nói chuyện với hắn thiếu chút nữa chuyển thành cãi nhau.

“A Chấn, anh ấy rất nghe lời cậu.” Nói ra mới giật mình, bản thân mình vậy mà đang ghen.

“Không phải anh ấy nghe tớ, là cách nói chuyện của cậu không đúng.” Diêm Chấn Quân hỏi Diệp Lăng: “Nếu như Húc Nhiên nói với anh, chỉ cần đúng là anh sẽ nghe phải không?


Diệp Lăng cẩn thận suy nghĩ những lời này, đúng thế, nói như vậy cũng không sai.

“Ừ.” Nhìn Trang Húc Nhiên một cái, hắn nhỏ giọng nói: “Trang Húc Nhiên em ấy chính là quá bá đạo.” Lời nói ra giống như mệnh lệnh.

Diêm Chấn Quân lập tức liếc qua Trang Húc Nhiên, có thể cậu sẽ nổi giận, nhưng cái này cũng không phải là không đúng.

Trang Húc Nhiên không nổi giận, chỉ cần Diệp Lăng không nói chia tay, nói vài lời bá đạo thì có quan hệ gì.

“Húc Nhiên cũng chỉ là theo thói quen, nhất thời không sửa được.” Tiếu Chí Hiên mở miệng nói tốt giùm cho bạn thân, cười nói: “Không phải có câu ‘nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hũ’ sao? Húc Nhiên chính là loại người này, cậu ấy đối tốt với anh khiến bọn tôi đều phải ghen tị.”

Lỗ tai Diệp Lăng ửng đỏ, có chút không dám tin.

Đám bạn thân của Trang Húc Nhiên đã có mấy chục năm tình cảm, khẳng định so với hắn càng sâu đậm hơn, làm sao sẽ có khả năng đi ghen tị với mình.

Nhưng mà cái này cũng chứng minh rằng, Trang Húc Nhiên thật sự không có đem hắn trở thành người ngoài, trong lòng cảm thấy yên tâm.

“Ừ.” Diệp Lăng chủ động nắm lấy tay Trang Húc Nhiên, nhưng không ngẩng đầu nhìn cậu, biểu hiện có chút không được tự nhiên.

Bàn tay đột nhiên bị nắm chặt, Trang Húc Nhiên cũng hiếm thấy không được tự nhiên,  đây là lần chủ động khó có được của Diệp Lăng, cái nắm tay này dường như so với hôn nhau hay ân ái còn kích động hơn…

Diêm Chấn Quân cùng Tiếu Chí Hiên thấy vậy, khẽ cười, cái này không phải quá tốt rồi sao.

Mấy người trò chuyện trong chốc lát, một lúc sau Trang Húc Nhiên nói: “Hiện tại Diệp Lăng không có chuyện gì nữa rồi, một mình tớ ở đây cũng được, các cậu còn bận nhiều chuyện.” Mọi người đều có chuyện cần làm của riêng mình, thỉnh thoảng qua đây nhìn hắn một chút cũng được.

Tiếu Chí Hiên cùng Diêm Chấn Quân ngẫm lại thấy cũng đúng, có Trang Húc Nhiên ở đây, chăm sóc so với người khác còn cẩn thận hơn, căn bản không cần bọn họ.

“Vậy cũng được, ở một lúc chúng tớ sẽ đi.”

Lúc gần đi thì gọi cơm trưa giúp hai người, đồng thời trở về giải quyết công việc của riêng mình.

“Hôm nay công ty em có làm không?” Trong lúc ăn cơm trưa, Diệp Lăng tò mò hỏi.

“Có, không sao.” Trang Húc Nhiên gọi điện thoại, để trợ lý tiểu Trình đem laptop cùng một ít giấy tờ cần phải xử lý đến, làm việc trong bệnh viện.

“Rất vất vả.”

Trang Húc Nhiên nhìn thấy vẻ đau lòng trong ánh mắt của Diệp Lăng, cười cười: “Cái này thì tính là gì, em cũng không phải làm bằng bông a.” Không có yếu đuối như vậy.

“Cũng không phải làm bằng sắt đấy.” Diệp Lăng nói, vẻ mặt ngang bướng.

“Anh muốn em đi sao.” Trang Húc Nhiên đến gần, hung hăng hôn hắn một cái.

Nếu như không phải hai người đều bị thương, thật muốn ở trong phòng bệnh để Diệp Lăng đi vào.

“Miệng còn đau không?” Sau khi hôn một lúc, Diệp Lăng sờ sờ khóe miệng của mình, đóng vảy rồi.

“Hơi hơi, qua mấy này nữa thì tốt rồi.” Trang Húc Nhiên nói, gắp cho Diệp Lăng một miếng thịt trong bát của mình: “Mỗi ngày đều húp cháo có chịu được không? Ăn chút thịt đi.”

Diệp Lăng do dự: “Nhưg mà y tá nói không được ăn.”

“Một chút thì không sao, đây là đồ xào a.” Trang Húc Nhiên lựa lấy món tương đối thanh đạm cho hắn ăn.

Diệp Lăng chột dạ nhìn qua cửa sổ cùng cửa ra vào, dường như đang sợ hãi bác sĩ cùng y tá sẽ đột nhiên xuất hiện bắt gặp, giống như học sinh tiểu học sợ giáo viên.

“Anh cũng thật là …” Trang Húc Nhiên phát hiện, Diệp Lăng đối với giáo viên cùng bác sĩ quá mức tôn kính cùng nghe lời.

Nếu không mình đi thi lấy chứng nhận làm giáo viên cho rồi  = =

Diệp Lăng không biết mình ở trong mắt Trang Húc Nhiên lại khó chữa như vậy, hắn ăn cơm trưa xong, yên lặng để cho Trang Húc Nhiên lau miệng lau tay cho hắn… Kỳ thật những thứ này mình có thể làm được, nhưng mà nhìn vào ánh mắt của đối phương, Diệp Lăng liền ngoan ngoãn im tiếng.

Bởi vì ăn đồ lỏng, Diệp Lăng thường đi toa lét.

Trang Húc Nhiên chưa bao giờ phàn nàn hắn, mỗi lần Diệp Lăng nhắc tới liền nhanh chóng chạy đến đỡ, hơn nữa còn có ý tứ thích phục vụ……


A, nhưng thật ra là thích trêu chọc Diệp Lăng đi.

Buổi chiều tiểu Trình mang laptop cùng tài liệu đến đây, đúng lúc, Trang Húc Nhiên cho cậu làm chân chạy vặt, có cái gì liền phân phó một tiếng, nói tiểu Trình đi làm.

Đầu năm cũng đã lên công ty, cũng không qua bận bịu, những bề bộn lúc trước đều đã giải quyết xong, hiện tại dựa vào quy trình vững vàng mà đi theo, sếp biến mất mười ngày nửa tháng hoàn toàn không có vấn đề gì.

Giường bệnh của Diệp Lăng khá lớn, Trang Húc Nhiên ngồi bên cạnh hắn, dựa vào đầu giường, yên tĩnh lật xem văn bản tài liệu.

“Bây giờ giấy tờ tiếp nhận đều là của nước ngoài?” Tiện tay cầm lên một tài liệu Trang Húc Nhiên đặt trên chăn, Diệp Lăng nhìn nhìn, đều là chữ nước ngoài, nhưng mà có phiên dịch.

Hơn nữa cái này không phải là tiếng anh, mà là tiếng Indonesia.

Vị khách hàng Indo này Diệp Lăng biết rõ, là một người có tiền, được xem là khách hàng quan trọng của Trang Húc Nhiên, không có người đó sẽ chịu tổn thất rất lớn.

“Ừ, xem hiểu sao?” Trang Húc Nhiên bỗng nhiên phát hiện, Diệp Lăng nhìn rất chăm chú.

“Có phiên dịch?” Diệp Lăng suy nghĩ một chút nói: “Em có nghĩ tới muốn phát triển trong nước không?”

Trang Húc Nhiên lắc đầu: “Thị trường trong nước quá nhỏ, không cạnh tranh được.”

Diệp Lăng nói: “Không đúng a, có thể làm sản phẩm khác, có đơn hàng nào liền liên hệ với phân xưởng đó.”

Hiện tại Trang Húc Nhiên làm chủ yếu là các loại sản phẩm điện tử, ngẫm lại mà xem, loại hình khác cũng có thể. Chỉ cần tìm được phân xưởng đáng tin cậy hợp tác được lâu dài, về phần khách hàng không thành vấn đề.

Tương lai vài năm nữa, thế giới tiến vào thời đại kỹ thuật số, sản phẩm điện tử đổi mới quá nhanh, nếu như không có kỹ thuật riêng của mình, vậy cũng chỉ có thể vĩnh viễn làm một thị trường nhỏ nhoi.

Đây không phải là mục tiêu sau này của Trang Húc Nhiên.

“Tìm phân xưởng cũng là một chuyện rất đau đầu.” Trang Húc Nhiên là người từng trải, tình huống gì cũng đều đã gặp qua.

“Ừ.” Diệp Lăng rất đồng tình, năm đó, thời điểm hắn mới đến giúp đỡ Trang Húc Nhiên quản lý công ty, liền cố gắng phát triển khách hàng trong nước, những người khác đều không đồng ý, nhưng mà Trang Húc Nhiên cho phép hắn nỗ lực, cho hắn tiền để xoay chuyển.

Nửa năm đầu gần như đều là làm vô ích, mỗi ngày đi sớm về trễ mệt gần chết, ở trên thương trường càng chịu không ít đau khổ.

Diệp Lăng dựa vào tính cố chấp cùng ương ngạnh bướng bỉnh, vẫn cứ cố gắng kiên trì.

Đều nói ngốc cũng có phúc của người ngốc, nhìn hắn dường như là làm việc nguyên tắc cùng kiên trì đến nực cười, nhưng cũng là người có thưởng thức.

Vị kia trong nước là người có quyền, Diệp Lăng im lặng tiến công lâu dài đến tận nhiều năm sau.

Sau khi đạt được mong muốn, sự nghiệp chậm rãi phong sinh khởi thủy.

(风生水起: phong sinh khởi thủy: gió nổi nước lên. Chỉ làm một việc gì đó rất thuận lợi, phát triển nhanh chóng, thuận buồm xuôi gió.)

Tại công ty của Trang Húc Nhiên, Diệp Lăng dựa vào mấy khách hàng lớn trong nước, dần dần chiếm được vị trí đầu não, không người nào dám mở miệng chất vấn hắn, đều cam chịu thừa nhận hắn là sếp thứ hai.

Lúc Diệp Lăng đề nghị chia tay với Trang Húc Nhiên, là vì khi mình rời đi đã có nền móng vững chắc.

Lúc ấy thị trường nước ngoài đang trên đường thu hẹp lại, công ty chuyển sang làm các kiểu hình khác nhau. Diệp Lăng đau đầu đặt vào rất nhiều tâm tư, đánh vào thị trường trong nước, liên tục đào ra đối tượng đáng tin để hợp tác.

Bọn họ còn trẻ như vậy, cũng đã đứng ở nơi người bình thường không thể với tới được.

Nếu như cả đời thuận buồm xuôi gió, nói không chừng cuối cùng sẽ trở thành doanh nghiệp lớn ở trong nước theo như lý tưởng của chính mình đi…

Diệp Lăng nghĩ đến từng chuyện một, trên mặt đều là tưởng niệm.

“Đang nghĩ gì đấy?” Trang Húc Nhiên lấy lại tài liệu trong tay Diệp Lăng, lần nữa kiểm tra đối chiếu lại mục lục tổng số lượng, sau đó kí tên.

“Không có.” Diệp Lăng lắc đầu, cái kia đều là những chuyện đã qua, căn bản không có khả năng nói ra với Trang Húc Nhiên.

“Anh cũng gần phải đi thực tập rồi, đến lúc đó đến công ty của em đi.” Trang Húc Nhiên nhắc lại vấn đề này một lần nữa.

“Được.” Diệp Lăng thuận miệng đồng ý.

“Tuy rằng công ty em cũng không phải doanh nghiệp lớn gì, cũng không có đưa ra thị trường, càng không có danh khí gì, nhưng mà…” Trang Húc Nhiên vòng tay qua cổ Diệp Lăng: “Anh tới làm CEO cũng không tính là vùi dập anh.”

Diệp Lăng đột nhiên có chút nghi hoặc, Trang Húc Nhiên không biết được năng lực của mình thế nào, vì cái gì sẽ nguyện ý đem công ty ra cho hắn giày vò?

Vấn đề này có thể trả lời, bởi vì Trang Húc Nhiên vẫn luôn ở bên cạnh nhìn vào hắn, cậu sẽ cho Diệp Lăng cơ hội để hắn phát triển, mà sẽ không phải là cơ hội cho Diệp Lăng tự hủy hoại mình.

Kiếp trước Diệp Lăng khổ cực là không thể chối cãi, nhưng nếu bên trong không có sự hỗ trợ của Trang Húc Nhiên, cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

“Như thế nào?” Trang Húc Nhiên nâng cằm, vẫn chờ thái độ của hắn.

“Được.” Diệp Lăng cúi đầu dán sát vào môi cậu.

Trang Húc Nhiên nhịn không được há mồm, khiến nụ hôn này càng thêm sâu. Nhưng bởi vì miệng hai người đều bị thương, cũng không dám kịch liệt, chỉ là chậm rãi xâm nhập mà thôi, chậm chạp khiến người ta nổi điên.

“Anh ngủ trưa đi, em nhìn văn kiện một chút.”


Không dám ở trên giường cùng Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên ngồi cạnh giường mở laptop tiếp tục công việc.

“Ừ.” Diệp Lăng nằm xuống, nhắm mắt ngủ trưa.

Bên tai có tiếng ấn bàn phím nho nhỏ, nhưng lại cảm thấy không ồn, ngược lại rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Trang Húc Nhiên thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhìn bên cạnh, thấy Diệp Lăng ngủ rất say, lại tiếp tục quay đầu làm việc.

Làm việc như vậy hiệu suất rất nhanh, còn chưa đến ba tiếng đã không còn việc gì phải làm.

“Diệp Lăng?” Trang Húc Nhiên nhỏ giọng gọi, Diệp Lăng không tỉnh.

Cậu đi qua, chẫm rãi tiến vào trong chăn, nằm xuống cánh tay Diệp Lăng nhắm mắt một chút.. kết quả lại thật sự ngủ mất.

Y tá tới đây kiểm tra phòng theo thông lệ, nhìn thấy hai người cùng nằm trên giường… Quả thật không đành lòng nhìn thẳng, bên cạnh không phải có giường sao.. Chiếm chăn màn của người bệnh… Người nhà của bệnh nhân này cũng có chút không biết nghĩ a.

(Chỗ này là 脑坑 não khanh, mình k biết dịch làm sao.)

Nữ y tá chính trực hoàn toàn khôn nghĩ quá nhiều, cô chỉ là thương cảm thay cho Diệp Lăng mà thôi.

Quả thật cũng đáng thương, lúc Diệp Lăng tỉnh lại, phát hiện mình không nhúc nhích được.

Ngiêng đầu mới nhìn thấy, Trang Húc Nhiên đè lên nửa người mình, đầu đặt trên hõm vai… may mắn không phải đè lên cánh tay đang truyền dịch.

Nữ y tá chính trực nói: “Anh có muốn đánh thức anh ta dậy không.” Còn truyền dịch.

“A…” Diệp Lăng do dự hai giây, lắc đầu với y tá, không đánh thức, để cho Trang Húc Nhiên tiếp tục ngủ.

“Aizz…” Nữ y tá có chút tiếc rèn sắt không thành thép, như thế nào lại cưng chiều người ta như vậy, có vài người càng quen càng không biết hai chữ đúng mực viết như thế nào.

Vì vậy Diệp Lăng bị cô gắn lên cái mác trung thực phúc hậu.

Diệp Lăng trung thực phúc hậu khẳng định nghe được tiếng thở dài này, hắn áy náy nhìn y tá, lựa chọn im lặng đổi tiêm truyền dịch….

“Được rồi, bản thân chú ý một chút, đừng đụng vào, có việc thì nhấn chuông..” Nói xong một loạt câu dặn dò, nữ y tá mới nhìn nhìn về Trang Húc Nhiên, như thế nào còn chưa tỉnh lại, đã cố ý nói lớn tiếng rồi.

“Được rồi, cảm ơn cô.” Diệp Lăng khẽ nói, cũng chú ý người bên cạnh, may mà vẫn tốt… vẫn còn ngủ.

Thật sự là đồng ý câu nói kia, không phải của mình mình không đau lòng, người của mình sẽ khiến lòng mình đau.

Đối với nữ y tá đây là một chuyện không tốt, không đúng mực, quá nuông chiều.

Đối với Diệp Lăng… nếu không nuông chiều gia hỏa này… cậu ấy sẽ bực mình… cho nên vẫn là nuông chiều a.

May mà Trang Húc Nhiên ngủ không lâu, sau khi mơ màng mở mắt ra, cọ cọ vai Diệp Lăng, mơ hồ nói: “Anh tỉnh rồi? Có muốn đi toa lét không?”

“Có.” Diệp Lăng thấp giọng nói.

“Truyền dịch rồi hả?” Trang Húc Nhiên ngẩng đầu, mới chú ý có bình truyền dịch.

“Ừ, mới vừa rồi.”

Trang Húc Nhiên ngồi dậy xỏ dép, đi vòng qua bên kia đỡ Diệp Lăng ngồi dậy xỏ giày trước, mới đem bình truyền dịch giơ lên cao.

Diệp Lăng được đỡ bằng một tay, đi lại cũng không tính là cố hết sức.

Lần đi toa lét này có hơi lâu, Trang Húc Nhiên trêu ghẹo nói: “Nhịn thật lâu? Sao không gọi em dậy?”

Diệp Lăng cảm thấy mặt hơi nóng, hắn nghiêm túc lắc đầu: “Cũng không lâu lắm.”

Một lúc sau, Trang Húc Nhiên mới nghĩ thông suốt. Sỡ dĩ Diệp Lăng không gọi mình dậy, không phải là muốn cho mình ngủ thêm một chút nữa sao.

Hắn đau lòng.

Đã có đáp án này, trong lòng Trang Húc Nhiên rất vui vẻ hài lòng, khóe miệng tự nhiên nhếch lên, nhìn Diệp Lăng, muốn cười nhưng không cười.

“Lần sau, đừng có ngu ngốc như vậy.” Cậu nói.

Mặt Diệp Lăng đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Ừ.” một tiếng.

“Khụ khụ, có việc gì liền kêu em, cho dù em đang ngủ cũng vậy.” Trang Húc Nhiên nghiêm túc nói: “Anh phải nhớ kỹ, bây giờ anh đang bệnh, trách nhiệm của em chính là phải chăm sóc cho anh thật tốt, lỡ như anh nín lâu hại đến cơ thể, người chịu trách nhiệm vẫn là em nha.”

“…” Diệp Lăng không nghĩ tới chuyện lớn như vậy, đối phương nghiêm túc quá mức quỷ dị.

“Nhưng mà…” Trang Húc Nhiên vừa cười, vừa tiến đến cắn lỗ tai Diệp Lăng một cái: “Em vẫn rất cao hứng.”

Hai mắt long lanh chớp chớp,  bởi vì Diệp Lăng đau lòng cậu, vậy liền cao hứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui