Đến chạm nhẹ vào anh Lận Thành Duật cũng chẳng dám.
Dường như y thấy được Khương Tiêu của trước đây thông qua một Khương Tiêu như vậy.
Do gặp ảo giác nên y chỉ thấy hoảng hốt.
Song, y đã nhanh chóng tỉnh táo lại.
Bởi dù là lần này hay thêm lần nữa thì y vẫn tới muộn.
Lận Thành Duật cảm thấy khó chịu khôn tả.
Y cũng hiểu ý nghĩa của chuyện hôm nay với Khương Tiêu.
Trước đó, rõ ràng mọi thứ đều rất suôn sẻ mà.
Bầu bạn nhiều năm, cuối cùng Khương Tiêu đã bớt xa lánh y.
Bản thân Lận Thành Duật cũng đang sửa đổi từng giây từng phút.
Y học cách yêu người ta thật đúng, bù đắp những chuyện mình làm sai.
Y cho rằng Khương Tiêu cảm nhận được sự nỗ lực của y, có thêm chút cơ hội cho hai người, vậy là tốt rồi.
Gần đây, cơ hội này đã hiển lộ chút dấu vết.
Khương Tiêu dễ mềm lòng đến vậy, Lận Thành Duật ấp ôm chút hy vọng như bảo vệ ánh nến trong gió.
Tuy nhiên...!qua một trận mưa, chút hy vọng này đã bị mai một hoàn toàn.
Mối quan hệ của y với Khương Tiêu yếu ớt đến nỗi chẳng chịu nổi bất cứ sự việc ngoài ý muốn nào.
Phó Nhược Ngôn không thèm nhìn y, cũng mặc kệ y nghĩ gì.
Bây giờ xem ra Lận Thành Duật đã không còn sức uy hiếp nào nữa.
Hắn quan sát dáng vẻ ngủ sâu của Khương Tiêu, định bế anh sang bên cạnh ngủ.
Ghế dựa sô pha có thoải mái đến mấy thì ngủ cả đêm vẫn sẽ khiến người ta nhức eo khi thức dậy.
Do đó, Phó Nhược Ngôn cúi xuống, vòng tay qua người Khương Tiêu, dễ dàng bế anh lên.
Động tác của hắn hơi mạnh, Khương Tiêu nhập nhèm tỉnh giấc.
Ánh đèn trong phòng không sáng lắm, Phó Nhược Ngôn lại cao, anh rúc trong lòng người này, chỉ thấy được duy nhất đối phương, không nhìn tới những người khác trong phòng.
"...!Mẹ tôi." Anh lẩm bẩm: "Đừng..."
"Cô ở ngay đây mà, không sao đâu, anh canh cho." Phó Nhược Ngôn đặt anh lên giường: "Tiêu Tiêu ngủ đi em."
Lận Thành Duật thấy Khương Tiêu mơ màng vươn một bàn tay nắm lấy tay Phó Nhược Ngôn.
"Anh đừng đi." Khương Tiêu vẫn trong cơn nửa mơ nửa tỉnh.
Có lẽ anh chưa phân biệt được đây là thực hay mơ: "Phó Nhược Ngôn, anh phải ở bên tôi."
Giọng anh như đang làm nũng.
Hiếm khi Phó Nhược Ngôn thấy Khương Tiêu như vậy.
Trái tim hắn mềm nhũn, lấp đầy trong đó chỉ toàn bóng hình Khương Tiêu.
"Được, anh ở bên Tiêu Tiêu, em đừng lo, ngoan."
Hắn đắp chăn giúp Khương Tiêu, nhìn lông mi Khương Tiêu rung rung.
Lát sau, người ấy lại chìm vào giấc ngủ.
Khương Tiêu chưa từng nhìn thấy Lận Thành Duật.
Mà Lận Thành Duật chứng kiến tất cả lại không gây ra tiếng động nào.
Y bỏ lỡ khoảnh khắc đó, Phó Nhược Ngôn thì không.
Y duỗi tay muốn chạm nhẹ vào Khương Tiêu, nói với anh câu xin lỗi vì mình đã đến muộn một chút.
Song, vừa vươn ra, tay y đã bị Phó Nhược Ngôn hất bay.
"Tốt nhất cậu đừng động vào em ấy." Phó Nhược Ngôn nói chuyện với âm giọng trầm nhỏ: "Ở yên vị trí của mình đi Lận Thành Duật."
Hiện giờ Phó Nhược Ngôn đã đủ tự tin nói ra những lời này.
Hắn và Khương Tiêu thực sự sắp ở bên nhau rồi.
Lận Thành Duật đã nhận thức rõ điều đó.
Y dồn hết sức chín trâu hai hổ giành lấy Khương Tiêu ra, thế nhưng trái tim Khương Tiêu không ở trên người y.
Hôm sau, Khương Tiêu dậy rất sớm.
Từ tờ mờ sáng anh đã dậy, cảm giác đôi mắt sưng lên rồi.
Đã rất lâu anh không khóc thành vậy.
Buổi tối hôm qua như gom góp toàn bộ nước mắt tích tụ của mấy năm nay.
Vừa tỉnh giấc, anh đã thấy Phó Nhược Ngôn.
Phó Nhược Ngôn đoán trước được, bóc vỏ một quả trứng gà, chầm chậm day mắt giúp anh, khiến anh lập tức thấy thoải mái hơn hẳn.
"Anh không ngủ sao?" Khương Tiêu hỏi hắn, vừa cất lời đã nghe giọng mình khàn đến sợ: "Mẹ đâu rồi?"
"Anh ngủ một lát." Hắn ra hiệu cho Khương Tiêu xem trên giường bệnh: "Cô tỉnh rồi."
Hạ Uyển Uyển mở to mắt nằm trên giường bệnh, nhìn anh không rời.
"Niên Niên..." Bà từ từ đưa tay ra: "Mẹ xin lỗi, mẹ khiến con lo lắng rồi."
Khương Tiêu che đi quả trứng gà kia, cảm giác mình lại sắp khóc nữa.
Nhưng khi nhìn thấy Hạ Uyển Uyển, anh cũng thấy được Lận Thành Duật đang ngồi ở gần chỗ giường bệnh.
Y cũng thức trắng cả đêm, mặc dù đã sửa soạn qua cho đỡ chật vật hơn, song vẫn không che giấu nổi cảm xúc.
Lận Thành Duật tựa hồ già đi rất nhiều trong một đêm.
Tuy nhiên, Khương Tiêu bây giờ ngoài một câu 'Cảm ơn cậu đã tới hỗ trợ' thì cũng chẳng còn lời nào khác để nói.
Một lát sau, bác sĩ lại tới kiểm tra tiếp.
Khương Tiêu được Phó Nhược Ngôn dẫn đi rửa mặt thay quần áo, anh cứ mặc đồ bệnh nhân mãi cũng không phải cách.
Phó Nhược Ngôn đã chuẩn bị quần áo mới cho anh.
Thay xong quần áo, anh lại bắt gặp Lận Thành Duật ở cửa.
Phó Nhược Ngôn không đuổi y đi.
Giờ đây, hắn thực sự không phải làm chuyện dư thừa nào khác nữa.
Thôi thì cứ để y ở lại đây, chứng kiến sự thật ván đã đóng thuyền.
"Tiêu Tiêu ơi..." Lận Thành Duật cất lời.
Hôm qua rõ ràng y đã nỗ lực sắp xếp từ ngữ, nhưng lời đến miệng vẫn cứ bật ra một cách khó khăn: "Hôm qua em...!em không cố tình tới muộn, em..."
"Cậu không phải giải thích đâu." Khương Tiêu phất tay cắt ngang lời y: "Cậu có thể tới hỗ trợ đã tốt lắm rồi.
Hôm qua chuyện xảy đến đột ngột, tôi hoảng lắm nên mới gọi cho cậu.
Cảm ơn cậu đã chạy tới, làm phiền đến cậu rồi, thực sự ngại quá.
Hôm nay không còn vấn đề gì nữa, tôi có thể xử lý những chuyện sau đó, ừm, nếu cậu còn công việc thì quay về sớm sớm đi, cảm ơn cậu đã qua đây."
Anh nói vậy khiến những lời còn lại của Lận Thành Duật lập tức tắc nghẽn.
Khương Tiêu không nổi giận.
Anh nói năng khách sáo, tuy nhiên sẽ không nói vậy với Phó Nhược Ngôn.
"Tiêu Tiêu ơi..."
Khương Tiêu không nói thêm với y nữa, đúng lúc bác sĩ trong phòng bệnh kiểm tra xong, đi ra ngoài, Khương Tiêu vội vã qua đó tìm hiểu tình hình.
Chuyện khiến Lận Thành Duật càng đau lòng hơn chính là sau sự việc này, tốc độ tiến triển của hai người kia vượt quá sức tưởng tượng của y.
Bởi Khương Tiêu chính là người như vậy.
Khi do dự chưa rõ, anh không dám tiến lên, giống chú đà điểu.
Song, một khi nghĩ kỹ, năng lực hành động của anh sẽ cao hơn hẳn bất cứ ai.
Đến đương sự như Phó Nhược Ngôn cũng không ngờ tới.
Hắn có thể cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Khương Tiêu.
Mối quan hệ giữa hắn và Khương Tiêu vốn dĩ chỉ thiếu một bước này nữa thôi.
Thế nhưng hiện tại là trường hợp đặc biệt, cô Hạ vẫn đang bệnh.
Phó Nhược Ngôn nghĩ rằng chờ mấy ngày nữa, hắn thu xếp cẩn thận rồi sẽ chính thức thông báo với Khương Tiêu một lần, sau đó hai người về bên nhau một cách hợp tình hợp lý.
Đã chờ lâu vậy rồi, chờ thêm mấy ngày nữa cũng chẳng sao.
Chẳng qua tốc độ của Khương Tiêu lại nhanh hơn hắn tưởng.
Trong mắt anh, chăm sóc Hạ Uyển Uyển và ở bên Phó Nhược Ngôn là hai việc không xung khắc với nhau.
Nghĩ kỹ thì quyết định sớm chút vẫn tốt hơn.
Mặc dù Hạ Uyển Uyển đã tỉnh nhưng bà vẫn cần nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều.
Khi ngủ bà có thể thoải mái hơn chút, ở bệnh viện có các điều dưỡng chuyên nghiệp chăm sóc cho bà.
Buổi sáng Khương Tiêu cũng không hề rảnh rỗi.
Công ty bảo hiểm gọi điện thoại tới.
Tiền xe không thành vấn đề, vốn dĩ đó là chiếc xe được mua vào mấy năm trước nên giá cả không đắt lắm.
Khương Tiêu muốn cùng Hạ Uyển Uyển đổi chiếc xe khác, ít nhất phải có độ an toàn cao hơn.
Biết bà bị thương, hôm nay đồng nghiệp ở văn phòng đã qua thăm bà.
Khương Tiêu cũng có thời gian gọi điện thoại cho công ty, bàn bạc với nhóm Diệp Miểu Miểu một số chuyện.
Xử lý xong những việc lặt vặt này, vẫn còn rất nhiều thời gian dành riêng cho Khương Tiêu và Phó Nhược Ngôn.
Tuy Lận Thành Duật chưa đi, dường như vẫn cố gắng vùng vẫy, nhưng bệnh viện tư nhân này rộng lớn, Phó Nhược Ngôn cũng quen thạo nơi đây, do đó hắn dễ dàng chọn ra chỗ Lận Thành Duật không tìm thấy được.
Bọn họ ngồi trong phòng nghỉ ở tầng một của viện trưởng.
Hạ Uyển Uyển gặp bạn bè đồng nghiệp xong thì ăn một ít rồi ngủ tiếp vào lúc 11 giờ, hai người không ở lại đó làm ồn đến bà.
Có bác sĩ đảm bảo điều dưỡng sẽ để ý kỹ lưỡng nên Khương Tiêu cũng bớt lo.
Anh và Phó Nhược Ngôn ở chung một chỗ.
Giờ phút này, Phó Nhược Ngôn lại chẳng hề nghĩ nhiều, hắn chỉ muốn tìm nơi yên tĩnh để ăn một bữa cơm cùng Khương Tiêu.
Từ đêm qua đến giờ, Khương Tiêu mới uống mấy ngụm nước chứ chưa ăn được gì.
Phó Nhược Ngôn muốn anh ăn một bữa tử tế, nhưng cơm trưa chưa được giao đến, Phó Nhược Ngôn đã nhận được niềm vui bất ngờ đến nỗi ngẩn ngơ cả người.
Lệ Thị đầu mùa Thu mưa nhiều.
Qua mấy trận mưa, trời chuyển lạnh hẳn.
Đến trưa sắc trời lại thay đổi thành màu âm u như lúc chạng vạng, đằng xa bắt đầu vang tiếng sấm uỳnh oàng, sắp có cơn mưa nữa.
Phó Nhược Ngôn nói mấy chuyện nhỏ nhặt với Khương Tiêu, muốn để anh vui hơn.
Hắn hỏi anh có muốn ăn gì khác vào bữa trưa không, thế nhưng Khương Tiêu không quan tâm những chuyện này.
Anh nhìn ra ngoài trời, đổi chủ đề.
"...!Lần đầu em gặp anh cũng vào thời tiết thế này." Khương Tiêu nói: "Khi ấy, em hoàn toàn không ngờ giữa chúng ta sẽ có duyên phân như vậy."
Hồi đấy, đến mặt Phó Nhược Ngôn anh còn không thấy rõ.
Duyên phận thật là kỳ diệu.
Giờ phút này, Khương Tiêu đứng ở cửa sổ sát đất tại phòng nghỉ trông ra ngoài, lẩm bẩm nói những lời ấy.
Nghe anh nhắc tới chuyện trước kia, nét cười cũng hiện lên trên gương mặt Phó Nhược Ngôn.
Chẳng qua, chưa kịp tiếp lời, hắn bỗng thấy Khương Tiêu ngoảnh đầu lại, nhìn sâu vào mắt mình, nói: "Phó Nhược Ngôn này, anh thích em từ bao giờ thế?"
Phó Nhược Ngôn từng thổ lộ rất nhiều lần, giờ chợt nghe đối phương hỏi vậy thì sửng sốt một lát, sau đó đỏ mặt như nhóc con mới lớn, hơi ngại ngùng.
Thực ra hắn cũng không rõ.
"Từ lần đầu tiên thấy em, anh...!anh đã bắt đầu thì phải." Hắn nói: "Có điều lúc đó chưa phát hiện ra."
Nếu không hắn cũng chẳng tiêu tốn công sức, nỗ lực tìm ra người này, rồi còn chủ động nhận lời mời gia nhập Vô Hạn vì muốn bầu bạn với đối phương.
Sự yêu thích hồi mới gặp gỡ quá mong manh, nói không chừng vài ngày sau là tan biến, thế nhưng hắn lại tìm được người thật, giữ lại người ấy.
Trong quá trình đồng hành, hắn bắt đầu hiểu biết sâu hơn về Khương Tiêu, nỗi niềm yêu thích cũng tăng dần theo, mãi cho đến khi trở thành yêu đậm sâu, yêu đến như si như cuồng, bắt buộc phải có được người này.
Phó Nhược Ngôn luôn thấy rằng lần nổi hứng nhất thời đi tìm Khương Tiêu ngày trước chính là sự lực chọn chính xác nhất của hắn đời này.
Nhưng Khương Tiêu nghe xong những lời này lại cúi đầu cười khẽ.
Tiếp theo, anh chủ động vươn tay, từ từ vùi mình vào lòng Phó Nhược Ngôn.
Phó Nhược Ngôn cao hơn Khương Tiêu khoảng 10cm, đầu Khương Tiêu tựa vừa chuẩn lên vai hắn, cực kỳ hợp.
Phó Nhược Ngôn ôm anh.
Vào khoảnh khắc đó, hắn như kẻ được yêu thương mà lo sợ.
Bởi lẽ hôm nay Khương Tiêu không hoảng loạn mất kiểm soát như hôm qua.
Động tác này được em ấy chủ động làm ra dưới trạng thái tỉnh táo.
"Em cũng không nói rõ được rốt cuộc mình bắt đầu thích anh tự bao giờ." Khương Tiêu nói: "Có lẽ vào ngày anh biết chuyện em sống lại, có lẽ vào tối bắt gặp anh ở tiểu khu ngày Chúng Sâm quyết định đầu tư, cũng có lẽ là rất lâu về trước rồi..."
Mấy năm nay, ở mỗi thời khắc quan trọng, Phó Nhược Ngôn đều có mặt bên cạnh anh, từng bước từng bước, trở thành sự tồn tại rất đỗi đặc biệt trong sinh mệnh của Khương Tiêu.
Độ quý mến sẽ tăng lên qua sự bầu bạn, tăng đến mức độ chú đà điểu Khương Tiêu không thể lơ đi nữa.
"Chỉ có điều...!cũng như anh biết đấy, chuyện em trải qua thực sự quá phức tạp.
Do sợ sệt nên em luôn trốn tránh việc này.
Thích người như em vất vả lắm đúng không, Phó Nhược Ngôn?"
"Thực sự xin lỗi anh nhiều.
Em phải tốn một thời gian dài mới góp đủ dũng khí thế này." Khương Tiêu nói tiếp.
Phó Nhược Ngôn nghe âm điệu của anh thậm chí còn chứa đựng đôi phần nghẹn ngào: "Em đã để anh chờ lâu lắm rồi.
Phó Nhược Ngôn ơi, từ giờ trở đi, anh có thể...!ở bên em không?"
Sau khi nói ra lời này, Khương Tiêu đợi một lát, chưa nhận được phản hồi của Phó Nhược Ngôn.
Anh ngẩng đầu xem thử, thấy Phó Nhược Ngôn như bị đứng hình bởi niềm vui bất ngờ đến quá đột ngột.
Khương Tiêu nghĩ: Mình chẳng cần phải chờ câu trả lời của anh ấy đâu.
Anh hơi kiễng chân, hôn lên môi Phó Nhược Ngôn.
Giống với tưởng tượng của Khương Tiêu, môi Phó Nhược Ngôn mềm thật.
Khi cuối cùng cũng làm ra được quyết định hôn người ta, anh cực kỳ yên lòng.
Mình nên làm vậy từ sớm rồi mới đúng.
– Khương Tiêu nghĩ.
Thế nhưng chỉ sau một thoáng, Khương Tiêu đã không rảnh nghĩ đến mấy thứ linh tinh kia nữa.
Phó Nhược Ngôn thoát khỏi trạng thái sững sờ vì niềm vui đột ngột, nhanh chóng nắm quyền chủ động.
Hắn dịu dàng đúng chỗ với Khương Tiêu, song, ẩn giấu trong xương cốt lại là sự hung hãn và lòng chiếm hữu mãnh liệt, với trực giác tựa một con thú, khiến hắn không cần thầy dạy cũng hiểu.
- .-..- -- -.
--...- -.-......!-.....!-.--.
-..-.-.-.-- ---.-.
-...--..-.........-.-.- -.-.
--- --
Tác giả có chuyện muốn nói:
Anh bạn trai Tiểu Phó này của Khương Niên Niên là động vật ăn thịt, không hơn không kém..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...