CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
- .-..- -- -.
--...- -.-......!-.....!-.--.
-..-.-.-.-- ---.-.
-...--..-.........-.-.- -.-.
--- --
"Có thật là cậu chưa từng mở nhà máy không vậy?"
Lâm Đào Thanh không kìm lòng được hỏi anh.
"...!Cháu chỉ có thể nói rằng mình từng có trải nghiệm tương tự.
Nếu còn cơ hội thì sau này cháu sẽ giải thích cho cô." Khương Tiêu nói: "Vì vậy đến giờ cô đã có hứng thú chưa ạ?"
Lâm Đào Thanh cười: "Đúng là có đấy."
Bà nói tiếp: "Tôi cũng hiểu sao ông cụ thích cậu đến vậy rồi.
Cậu có khí chất."
Khó mà miêu tả được loại khí chất này.
Bọn họ - thế hệ doanh nhân đi trước, đã trải qua giai đoạn đầu của cải cách, về cơ bản là bắt đầu từ số 0.
Hiện giờ rất nhiều người trẻ đứng trên vai gia đình dòng họ, tuy không thể nói rằng họ không nỗ lực, bởi duy trì bảo vệ sản nghiệp cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng họ lại thiếu đi loại khí thế quyết liều mạng chiến đến cùng này.
Lâm Đào Thanh tới vốn cũng vì hứng thú với điều này nhất.
Gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, độ kiên trì bền bỉ sẽ mạnh hơn người khác chút.
Vậy nên đôi khi bà phải xem người trước rồi mới đầu tư cho công ty của họ.
Có lẽ Khương Tiêu chính là người đúng đắn để lựa chọn, mặc dù không thể quyết định ngay lập tức nhưng lần này đến đây không bõ công.
Ông cụ Lận đời ở ngoài một lúc lâu, lâu hơn ông tưởng tượng rất nhiều.
Ông cụ thấy cháu trai mình chỉ cần gặp Khương Tiêu là mọi sự đều rất sốt sắng.
Ngồi đó cứ nôn nao ngó qua phòng khách, vì vậy ông đành giải thích: "Chắc là thành công rồi.
Ông hiểu tính Lâm Đào Thanh, nếu không hứng thú thì sẽ không trò chuyện lâu vậy đâu."
Nói thì nói vậy nhưng ông cụ vẫn rất ngạc nhiên.
Ông cụ biết Khương Tiêu không đơn giản, tuy nhiên việc được Lâm Đào Thanh chú ý đến hôm nay lại ở mức độ khác hoàn toàn.
Hai người kia hàn huyên bên trong ít nhất hơn hai tiếng, cửa phòng khách mới từ từ mở ra.
"...!Năm sau tôi sẽ đến công ty các cậu thực địa." Lâm Đào Thanh vừa đi ra vừa nói với Khương Tiêu, cười tươi hơn lúc mới gặp: "Mấy ngày nữa có cơ hội thì cùng ăn một bữa nhé?"
"Vâng ạ." Khương Tiêu đi theo sau bà: "Đây là vinh hạnh của cháu."
Khi Lâm Đào Thanh tới trước mặt ông cụ Lận, bà ấy cười nói: "Hôm nay còn việc khác nên cháu không ở lại lâu.
Bác à, ánh mắt của bác không tệ nha."
Ông cụ Lận cũng chẳng khách sáo: "Dĩ nhiên rồi."
Lâm Đào Thanh đi, Khương Tiêu mới thực sự nhẹ nhõm.
Mặc dù đã chuẩn bị ổn thỏa, song đối phương quả đúng là một người khó đối phó.
Tuy sau đó đã thay đổi thái độ nhưng khí thế vẫn rất mạnh mẽ, thậm chí vừa gặp không lâu, chưa nói mấy câu mà bà ấy đã nghi ngờ về quá khứ của Khương Tiêu, tựa hồ nhìn thấu việc anh sống lại.
Do đó chỉ là đối thoại thôi nhưng Khương Tiêu vẫn phải tập trung tinh thần 10/10.
Việc này liên quan đến tâm huyết của mình, nói Khương Tiêu không căng thẳng là sai.
Bây giờ anh đã hồi hồn, mồ hôi thấm đẫm trên lưng.
"Ngồi xuống trước đã." Lận Thành Duật rót trà cho anh: "Uống nước đi anh."
Sau đó, y lại khen anh: "Tiêu Tiêu siêu giỏi luôn."
Không chỉ Khương Tiêu mồ hôi ướt lưng, cả người y cũng đầm đìa mồ hôi.
Trong giới kinh doanh, hiếm ai ứng đối được với Lâm Đào Thanh.
Khương Tiêu đạt được thành tựu này vừa thoát khỏi trạng thái thì có vẻ cứ ngơ ngác.
Anh hít sâu vài lần, uống một hơi cạn sạch ly trà Lận Thành Duật đưa cho.
"Cảm ơn ông, ông Lận, ông đã giúp cháu một việc rất quan trọng." Lần đầu tiên anh nói lời cảm ơn ông cụ Lận: "Cháu...!sau này cháu sẽ làm việc thật tốt."
Trong khoảng thời gian này, thực sự ông cụ Lận đã giúp đỡ anh rất nhiều.
Vô Hạn phát triển đến mức này tuy nằm trong phạm vi kế hoạch của anh nhưng bản thân anh vẫn chưa đưa ra được quyết định với một số vấn đề trong hiện thực, và hầu như ngày nào cũng phải đối mặt với chúng.
Dẫu cho đã sống hai đời, tuổi anh cộng lại cũng chưa bằng ông cụ.
Được một người giàu kinh nghiệm như vậy chỉ dẫn giữa bến mê quả thực là một điều rất quý báu.
Ông cụ Lận lại cảm thấy Khương Tiêu trước mặt cực giống với mình hồi trẻ.
Sự kiên định và thông minh hòa quyện vào nhau, khiến ông cụ thấy rất thích.
"Cháu đừng sợ Lâm Đào Thanh.
Cô ấy không mấy tốt tính, rất nhiều người khác cũng không chịu nổi cô ấy.
Sau này nếu cô ấy cố tình bắt nạt cháu hoặc châm chích cháu bằng ngôn từ thì đừng chịu đựng mãi, lỡ không được thật ông sẽ tìm cho cháu người khác, trên đời này đâu riêng mình Chúng Sâm của cô ấy là giỏi." Ông cụ Lận nói, thậm chí còn hơi muốn vươn tay vỗ về mái đầu Khương Tiêu: "Công ty sẽ càng ngày càng phát triển mà."
Lận Thành Duật cũng vui thay cho Khương Tiêu, có điều y chưa kịp nói câu nào, Khương Tiêu đã định rời đi.
"...!Hôm nay phiền ông rồi, ở nhà cháu còn chút chuyện." Khương Tiêu nói: "Cháu đã đồng ý với mẹ đi chuẩn bị hàng Tết.
Mai cháu lại đến quấy rầy ông một bữa, tiện mang cho ông cả ít hàng Tết nữa nhé ạ."
"Được chứ." Ông cụ Lận huých Lận Thành Duật: "Đi, còn đứng ngây ra làm gì? Phụ xách đồ đi."
Khương Tiêu sửng sốt, sau đó nhìn thoáng qua Lận Thành Duật, hơi bất đắc dĩ: "Không cần đâu ông ơi, cũng nào tốn sức gì, không phải phiền đến cậu ấy đâu ạ, cháu tự xách được."
"Vậy để thằng bé đi theo chọn đi.
Thằng cháu này của ông chưa đặt đồ Tết cho gia đình bao giờ, hiện tại cũng chẳng biết mua gì, cháu cho nó theo học với." Ông cụ Lận chêm thêm câu: "Cuối năm công trình tạm ngừng thi công, các công nhân đều nghỉ rồi, thằng bé ở nhà rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, chi bằng theo cháu ra ngoài một chuyến."
Đúng thật, trước kia toàn quản gia đặt mua hàng Tết cho nhà, mặc dù Lận Thành Duật cũng từng mua nhưng lúc này đành phải giả điếc thôi.
Hàng Tết không phải trọng điểm mà là Khương Tiêu.
Ông cụ lại huých nhẹ thằng cháu kém cỏi trong chuyện tình cảm của mình, hỏi: "Cháu nói có phải không nào?"
"Vâng vâng vâng." Lận Thành Duật lập tức hùa theo: "Vậy cháu đi theo phụ giúp Tiêu Tiêu ạ."
Lần này Khương Tiêu không nói từ chối được nữa.
Vốn anh đã không giỏi từ chối người bên cạnh, huống hồ ban nãy ông cụ Lận còn giúp anh, chỉ có Lận Thành Duật là điều ngoài ý muốn mà thôi.
Nhà cổ nhà họ Lận siêu rộng, lúc Khương Tiêu ra ngoài, là ông cụ dẫn anh ra.
Anh luôn thẳng thắn trên phương diện tình cảm, cảm nhận được ông cụ vẫn chưa từ bỏ việc ghép cặp mình và Lận Thành Duật, bèn lên tiếng.
"Hai bọn cháu không hợp nhau." Khương Tiêu nói: "Mối quan hệ của cháu với ông và cháu với Lận Thành Duật khác nhau."
"Ông biết mà." Ông cụ Lận vươn tay chỉnh lại cổ áo cho anh: "Ông đã nói trước với Tiểu Duật rồi, ông mặc kệ chuyện tình cảm của mấy đứa, thứ này cũng chẳng ép buộc được.
Ông không can thiệp vào dự định của cháu."
Ngừng một lát, ông nói tiếp: "Ông nghĩ chắc là Thành Duật đã làm điều gì có lỗi với cháu, rất nhiều lúc ông thấy nó áy náy lắm.
Chẳng qua cháu không nói, nó cũng lặng thinh nên ông đoán đây là chuyện rất khó để mở lời.
Cháu đó, ông luôn nói với cháu rằng đừng để mình bị ấm ức.
Nếu Thành Duật thực sự làm ra chuyện gì khốn kiếp thì nó xứng đáng nhận lấy hậu quả.
Người mắc lỗi phải chịu khổ mới tiến bộ được, cháu đừng quá áp lực, cứ như lời cháu, thuận theo tự nhiên đi."
Sự trải đời có lẽ nằm tại đây.
Cả ông cụ Lận và Lâm Thanh Đào đều có thể phát hiện những chuyện không thể giải thích sau lưng Khương Tiêu, chỉ hơi khó liên tưởng đến việc sống lại một đời mà thôi.
Bấy giờ, Lận Thành Duật đã lái xe từ kho ra.
"Đi thôi." Ông cụ Lận vỗ vỗ vai anh: "Ngoài trời lạnh, cẩn thận bị cảm."
Khương Tiêu: "...!Vâng."
Chợ bán hàng Tết của Liễu Giang và Lệ Thị cuối năm rất náo nhiệt, dòng người chen chúc.
Ở Liễu Giang có ít đặc sản không có ở Lệ Thị, lần này Khương Tiêu đúng dịp tới Liễu Giang, được dặn phải mang đồ về.
Lận Thành Duật theo qua, xem Khương Tiêu lựa hàng trong chợ.
Anh rất quen với một số cửa hiệu lâu đời, Lận Thành Duật nhìn một hồi cũng thấy một số món hàng Tết quen mắt.
Trước đây nhà họ ăn Tết có.
Y lẳng lặng ghi nhớ, lại nghĩ đến việc mình đang xây biệt thự, bất giác tưởng tượng - Sau này có cơ hội, y cũng sẽ mua những món hàng mấy năm nay về nhà ăn Tết cùng Khương Tiêu.
Hiện giờ hai người họ cùng chen chúc tại chợ Tết cứ như hai vợ chồng thật, bên cạnh cũng có vô số cặp vợ chồng như vậy.
Lận Thành Duật tự bổ não, lòng khẽ meo meo vui vẻ.
Khi chọn lạp xưởng trong cửa hàng lạp xưởng, người đông, diện tích cửa hàng nhỏ, khách quen chen tới chen lui bên trong, Khương Tiêu để Lận Thành Duật đứng ra xa chút chờ.
Lận Thành Duật thấy Khương Tiêu vòng qua vòng lại, thỉnh thoảng còn cúi xuống xem hàng, sau đấy lại đứng thẳng lên.
Truyện Sủng
Anh cao ráo nên rất nổi bật trong đó.
Lát sau, Khương Tiêu ra khỏi đám đông, xách theo ba chiếc túi.
"Cái này cậu mang về nhà chưng với cơm, rất ngon, cũng rất dễ làm, lúc nấu không hiểu chỗ nào thì cứ hỏi tôi." Anh nói: "Đi thôi, sang xem mấy loại khác."
Ba phần, một phần nữa cho ai đây?
Chỉ lát sau Lận Thành Duật đã biết, bởi vì Phó Nhược Ngôn tới.
Chẳng biết tên này gọi cho Khương Tiêu lúc nào, nói chung là tới vào đúng thời gian then chốt.
Dạo gần đây có khá nhiều tin tức giải trí về hắn, vì vậy hắn đội mũ và đeo một chiếc kính đen, người khác không nhìn kỹ là không nhận ra, dù sao Phó Nhược Ngôn cũng không phải ngôi sao.
Khi Khương Tiêu đưa túi hàng Tết lớn kia cho hắn, Phó Nhược Ngôn nhận lấy, nói: "Cảm ơn Tiêu Tiêu, chính tôi sẽ nhận những thứ này chứ không mang về nhà.
Năm nay tôi cũng không định về nhà ăn Tết."
Khương Tiêu hỏi hắn tại sao.
"Có bộ phim sắp chiếu vào Tết Âm lịch." Phó Nhược Ngôn nói: "Phải chạy quảng cáo, không dừng được, vốn lần này tôi tới là muốn đưa vé xem phim cho cậu."
Khương Tiêu nhìn tên bộ phim đó.
Anh ấn tượng chút chút.
Đây là một bộ phim không tệ, doanh thu phòng vé rất cao, đạo diễn tay mới còn nhận giải thưởng.
Tuy nhiên sau nỗ lực ngẫm nghĩ, anh lại nhớ rằng bộ phim này không chiếu vào Tết Âm lịch này mà hình như phải sang năm 2011 mới chiếu.
Nghe đâu do hậu kỳ thiếu tiền nên trì hoãn rất lâu.
Về sau mặc dù nội dung phim rất xuất sắc nhưng phần kỹ xảo vẫn hơi thô, trở thành niềm nuối tiếc của không ít fan phim.
"Doanh thu sẽ cao, hãy tin tôi." Khương Tiêu nói một cách chân thành: "Ánh mắt anh không tệ."
"Tôi cũng mong sẽ ổn." Phó Nhược Ngôn nhìn Khương Tiêu, rõ ràng đã lâu rồi hắn chưa nghỉ ngơi tử tế, qua kính đen, trong mắt toàn tơ máu: "Nếu phim này kiếm được tiền thì tôi sẽ..."
Hắn không nói tiếp, hiện giờ nói mấy chuyện không rõ ràng trước mặt Khương Tiêu thì không ổn lắm.
Thế nhưng khi nhìn Khương Tiêu, hắn vẫn không kìm được tưởng tượng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...