Ngay sau đó, tiếng gõ búa giòn giã vang lên khiến tất cả ánh mắt đều hướng về toà án trên cao.
Người trực tiếp gây tội đã bị cảnh sát giải vào bên trong, cha tôi từ hàng ghế các bác sĩ y tá đồng phạm đứng lên và đi đến vành móng ngựa.
Bóng dáng cha liêu xiêu như trải qua mấy đời đau khổ.
Hàng loạt ống kính đều đổ dồn về đây, bởi vì so với một bác sĩ vô danh thì chủ nhân gia tộc họ Lâm quyền quý mới khiến họ quan tâm nhiều hơn.
Hai người luật sư cũng tiến vào ghế ngồi, sau khi họ thầm kín trao đổi ánh mắt chỉ lộ ra một nụ cười khổ, mắt thường đều nhìn thấy chuyện này không thể nào cứu vãn.
Bọn họ chỉ có thể cố gắng đưa ra các tình tiết để bị cáo được xem xét giảm án mà thôi.
“Lâm Thanh Ngạn, tôi giết chết ông, trả mạng chồng con lại cho tôi! Hu hu hu.” Người đàn bà ngồi phía nguyên cáo vừa nhìn thấy cha tôi đã bật dậy và điên cuồng gào thét, cảnh sát nhanh chóng đi tớikhông cho bà ấy làm loạn.
“Đùng!” Búa gỗ thẳng thừng nện xuống.
“Nguyên cáo nên giữ bình tĩnh và cẩn thận lời nói, mỗi từ ngữ đều có thể làm bằng chứng trước toà.”
“Bị can Lâm Thanh Ngạn, tuy không trực tiếp thực hiện ca phẫu thuật chạy thận nhưng với vai trò là viện trưởng lại thiếu trách nhiệm đốc thúc kiểm tra trang thiết bị trước khi phẫu thuật, bị cáo có gì phản bác hay không?”
“Thưa không.
Bị cáo xin nhận sai lầm của bản thân, quá trình phối hợp điều tra đều thành thật khai báo và cung cấp dữ liệu.
Bị cáo vô cùng ăn năn và mong muốn bù đắp thoả đáng cho người nhà nạn nhân.
Kính mong Hội đồng xét xử xem xét tình tiết để giảm án và cho bị cáo hưởng án treo.”
“Có còn là tiếng người không vậy, giết người rành rành lại muốn hưởng án treo, nghĩ rằng ông ta là ai vậy chớ?”
“Cô nói vậy là không biết thân thế của ông ấy rồi, dòng họ giàu sang mấy đời, còn có người làm trong chính trị nữa, thế nên mới nghĩ vung tiền là có thể chặn họng tất cả mọi thứ, bây giờ giả vờ hối cãi nhưng không biết lát nữa sẽ ngang ngược đắc ý bao nhiêu đâu.”
“Xì! Lần này chạy tội đằng trời, người nhà tôi bên phó chánh án, ông ấy nói nếu nguyên cáo vẫn giữ thái độ như thế thì kịch khung ít nhất 5 năm!”
Tiếng lao xao từ phía dưới vang lên càng lúc càng lớn, ống kính nháy sáng chụp tách tách, họ một lòng muốn dìm chết cha tôi trong lời lẽ nanh nọc.
Tôi từ hàng ghế thân nhân bị cáo nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy gương mặt người đàn ông dưới vành nón lưỡi trai đang đồng thời nhìn lên đài, nụ cười như ma quỷ ẩn hiện bên khoé miệng mỏng thâm.
Là ông ta!
Cơ thể tôi cơ hồ run lên khi nhìn thấy ánh mắt như lưỡi đao kia, anh ngồi bên cạnh cũng phát hiện khác thường, theo tầm mắt tôi nhìn sang bên đó, trái ngược lộ ra một nụ cười giễu cợt.
Tiếng luật sư và chánh án tuần tự qua lại, tình tiết phía bị cáo đưa ra đều bị hội đồng xét xử bác bỏ, thái độ nguyên cáo càng căm thù đắc thắng thì cha tôi càng sắp sửa lãnh án kịch khung.
Sau cha tôi đang đứng trước vành móng ngựa là mẹ tôi ngồi ở hàng ghế đầu, bóng lưng hai người lảo đảo như thuyền con giữa biển, mẹ tôi đã không dằn được tràn ra tiếng khóc rấm rứt.
Hình ảnh đó dội mắt tôi cay xè và chua xót.
Rõ ràng tội lỗi này phải do tôi gánh chịu mới đúng, tại sao lại đổ hết lên đầu cha mẹ tôi cơ chứ?
“Đùng!”
Tiếng búa gỗ khiến tôi giật mình ngẩng đầu nhìn lên.
“Nếu luật sư không còn bào chữa nữa, vậy tất cả lắng nghe toà tuyên án!”
“Chờ đã! Bên viện kiểm sát yêu cầu xem xét một chứng cứ mới vừa tìm được!”
“Chứng cứ gì? Chiếu lên đi!”
Trong màn hình, một người thanh niên bị ba kẻ xăm mình đánh đập không thương tiếc, hồi lâu sau một người đàn ông mở cửa bước vào, camera trên điện thoại hướng đến gương mặt người thanh niên máu me nằm trên sàn.
“Nhìn thấy rõ chưa, nếu bà không khởi kiện thì tôi không dám chắc nó còn mạng trở về đâu, nội trong ngày mai luật sư sẽ đến tìm bà làm giấy tờ kiện tụng, ngay sau đó bà phải nộp thẳng lên toà án thành phố, chậm một giây thì tôi tặng bà một ngón tay của nó.
Chào bà!”
Người đàn ông cất điện thoại rồi đi tới sô pha ngồi xuống, vừa vặn để camera bắt trúng gương mặt đầy sát khí.
“Làm sao có thể, tại sao…”
Người đàn ông đội nón lưỡi trai đổ mồ hôi hột không ngừng, giống như kẻ điên mà liên tục lẩm bẩm.
Nếu không phải cảnh sát vẫn đứng đó thì chắc chắn ông đã nhào thẳng ra ngoài.
Màn hình chuyển sang một khung cảnh khác, chỉ thấy người thanh niên bị đánh đến máu thịt nhầy nhụa, gương mặt bầm dập không nhìn rõ là ai.
Tiếng đàn ông quen thuộc lại vang lên: “Mang xác nó đem đến cho bà ấy, biết rõ nên nói thế nào để mũi dùi chĩa về thằng chó đó chưa?”
Sau tiếng “dạ” ran, xác người được kéo lê khỏi phòng.
Ánh mắt ông Lương như đao nhọn chực chờ muốn xé rách tứ phía, thân thể giận đến phát run, hình ảnh không ngừng phát càng khiến ông ta không cách nào bình tĩnh.
“Con… con của tôi, không, mấy người là đồ ma quỷ, là mặt người dạ thú, tại sao tại sao, tôi đã làm gì nên tội, tại sao lại giết chết con tôi, trả chồng trả con lại đây cho tôi.”
Luật sư bên nguyên cáo đồng thời trợn trắng mắt, có người vội vã lên tiếng: “Như thế thì sao, đều không liên quan đến bản án này, nếu bị cáo và luật sư bị cáo không còn phản bác thì mong toà mau chóng tuyên án!”
“Mấy người giết con tôi, trả con lại cho tôi! Hu hu hu!”
"Yên lặng, duy trì trật tự tòa án."
Từ hàng ghế phóng viên có một người đàn ông mặc áo phao đen trùm kín đầu bất thình lình đứng dậy và tiến đến, mặc cho cảnh sát ngăn cản thì hắn vẫn không hề dừng bước, miệng la to:
“Tôi là người thân của bị hại, mẹ đừng khóc, con không chết, mẹ quay lại mà nhìn này.”
Người đàn bà nghe tiếng liền quay lại, lúc nhìn thấy người thanh niên được cảnh sát đưa đến thì ánh mắt sũng nước bỗng lấp loé, miệng nghẹn ngào nói:
“Con ơi là con, cảm ơn Trời Phật, con tôi không có sao.” Bà vừa nói vừa ôm chầm người thanh niên đó, chỉ thấy hắn thì thầm vào tai bà mấy câu.
Bà Trinh theo quán tính nhìn về phía hàng ghế bị cáo, ánh mắt xen lẫn giữa căm giận và biết ơn, hồi lâu sau cũng quệt nước mắt nói:
“Tôi, Nguyễn Trinh, vợ của nạn nhân X muốn bãi nại, tôi muốn cho bị cáo một con đường quay đầu sửa sai, mong Hội đồng xét xử xem xét.”
“Đùng!”
Tiếng búa gỗ kéo thẳng linh hồn tôi lên cao, tôi chăm chú lắng nghe chánh án.
“Bị cáo Lâm Thanh Ngạn nghe toà tuyên án, xét các tình tiết giảm nhẹ và thành tâm đền bù thoả đáng cho bị hại, HĐXX tuyên Lâm Thanh Ngạn đình chỉ công tác trong 5 năm cùng 3 năm án treo.”
"Tôi phản đối, bản án này quá nhẹ so với tội danh của ông ta, mong HĐXX xem xét!" Luật sư bên nguyên cáo lập tức lên tiếng.
"Đùa hả, giết người mà chỉ nhận án treo thì công lý chỉ là diễn viên hề!"
"Bị can mà thôi, nhẹ thì nhẹ đấy nhưng người nhà đứng ra bãi nại thì làm gì được!"
Ngay lúc hiện trường còn ầm ĩ thì tiếng hét đanh thép vang lên: “Giữ ông ta lại, đừng để ông ta chạy ra ngoài!”
Đám đông theo quán tính nhìn sang, chỉ thấy mấy cảnh sát đang giữ người đàn ông đội lưỡi trai đang chạy ra cửa lớn.
Anh chậm rãi đi tới, gương mặt điển trai vẽ lên một nụ cười kiêu ngạo, nhìn xuống nói: “Hm! Giết người đền mạng, lời này là do chính ông nói đấy.”
“Nhãi ranh… mày giết con tao còn dám bẫy tao? Tao giết chết mày!” Người đàn ông như con chuột bị dồn đến chân tường nghiến răng nói, không biết từ đâu rút ra một khẩu súng nhỏ nhắm thẳng về anh.
“Buông tao ra! Mày biết tao là ai không? Lương...” Người đàn ông chưa hét xong đã bị cảnh sát trói quặp hai tay ra sau rồi khoá bằng còng sắt.
Cả đường bị áp giải ra xe, ông vẫn không ngừng nhìn về anh la hét: “Cao Khải Đăng… tao có chết cũng không tha cho mày!”
Tôi vừa ngơ ngác chưa hiểu gì đã bị anh kéo lấy ôm vào, môi mỏng thỏ thẻ bên tai: “Một mạng đổi một mạng, xem như không ai nợ ai, chỉ có em nợ anh một phần thưởng lớn.”
Thế là tôi bị anh đòi quà từ ngày này đến ngày khác, thật giống như muốn đòi luôn mạng tôi.
Buổi sáng hôm nay, hiếm hoi được một ngày nằm dài giữa vườn nhìn khóm hồng đung đưa thì bên tai có tiếng người.
“Thưa cậu, có thư gửi đến.”
Tôi cầm lấy thư mời trên tay, không cần mở ra cũng biết đó chính là thiếp cưới của anh hai gửi đến, trên giấy lụa đỏ thơm mùi hoa trà là dòng chữ nắn nót.
Ngạn Du ngoan, em nhớ đến sớm nha~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...