Tra Công Nhất Định Phải Ngược


Edit: Nguyệt Kiều
Không ai có thể phủ nhận Tô Hàn rất có tài hoa, nhưng là chỉ mấy ngày ngắn ngủi phải tìm được công ty âm nhạc nguyện ý cùng ký kết hợp đồng vẫn là có mấy phần khó khăn.

Huống hồ, công ty càng lớn, xác suất cậu ta gặt hái được giải thưởng Grasses cũng lại càng lớn, tuy rằng Tô Hàn vô cùng không muốn thừa nhận điểm ấy.

Tô Hàn cũng điều tra một chút công ty tài trợ hai đối thủ kia một chút, cậu ta cực kỳ bi ai phát hiện, kia hai cái công ty kia đều là bá chủ giới âm nhạc.

Tô Hàn rất phiền muộn, Thẩm Chu bên cạnh cậu ta tâm tình cũng không tốt được.

Nhưng y cái gì cũng đều không làm được.

Nếu như là trước đây, y nhất định sẽ thỉnh cầu Lăng An Tu trợ giúp, tin chắc rằng Lăng An Tu cũng sẽ không từ chối, dù sao tài trợ một nghệ thuật sinh tham gia thi đấu đối với hắn mà nói chỉ là việc nhỏ có thể giao cho trợ lý đi làm.

Nhưng mà, y và Lăng An Tu dù sao đang ở trạng thái ly thân, tuy rằng bọn họ chưa từng có cãi vã, cũng không có nói chia tay, nhưng loại cảm giác xa cách này lại càng ngày càng mạnh mẽ.

Huống chi, Tô Hàn căn bản sẽ không tiếp nhận sự trợ giúp của Lăng An Tu, Thẩm Chu nghĩ, Tô Hàn kiêu ngạo như vậy, là người có khí khái nghệ thuật, luôn luôn cực kỳ chán ghét hành vi dùng tiền tài mua chuộc nhân tâm như Lăng An Tu.

Cái này cũng là một điểm khiến Thẩm Chu tán tưởng, Tô Hàn không giống mình, mình đã bị thực tế xã hội đồng hóa, thời kỳ trung học còn có tôn nghiêm đàn ông, cũng dần dần bị xóa sạch bởi sự “từ thiện” của Lăng An Tu hết lần này đến lần khác.

Mà Tô Hàn, hoàng tử dương cầm trong lòng y, còn giữ lại sự kiên ngạo vốn có của người nghệ sĩ lúc ban đầu.

Chỉ là, lúc Thẩm Chu trở lại nhà trọ, lại một lần nữa nhìn thấy Tô Hàn mặc áo ngủ rẻ tiền nằm trên ghế sô pha, tóc rối như tơ vò, bên cạnh lăn lóc một bát mì đã trống không, còn đang nhăn chặt mày.

Y chỉ có thể an ủi mình, coi như là hoàng tử cũng phải sống cuộc sống của người bình thường.

Thẩm Chu ngồi xuống bên cạnh Tô Hàn, mùi mì nồng đậm làm cho y có chút không quen.

Trước đây y cũng thường thường dựa vào mì sống qua ngày, kể từ khi cùng Lăng An Tu ở bên nhau, rốt cuộc không còn đụng phải loại junk food này nữa.

Dạ dày Lăng An Tu không tốt, Thẩm Chu nhất định phải rất cẩn thận mà chuẩn bị những đồ ăn tốt cho sức khỏe, lâu dần, khẩu vị của chính mình cũng bị nuôi đến khó chiều.


Tô Hàn buồn buồn giương mắt nhìn Thẩm Chu một cái, "Uống cà phê không?"
Thẩm Chu tùy tiện hỏi một câu: "Cà phê gì?"
Tô Hàn nhún nhún vai, "Cà phê hòa tan."
"Không cần."
"Kỳ thực tôi cũng không muốn uống, tôi chỉ là muốn tìm một cái cốc, khiến nó chịu đựng ánh mắt bi ai này mà thôi."
Thẩm Chu an ủi cậu ta, nói: "Cậu đừng như vậy.

Không phải có một công ty muốn cùng cậu ký kết sao? Cậu tính thế nào rồi?"
"Tôi cự tuyệt."
"Từ chối?" Thẩm Chu kinh ngạc nói, "Tại sao?"
"Đó chỉ là cái công ty nhỏ thôi, mới chỉ có một năm lịch sử, tôi nghi một bộ lễ phục làm riêng bọn họ đều không cho nổi." Tô Hàn một mặt khinh bỉ.

Thẩm Chu không khỏi mà sững sờ, Tô Hàn như vậy làm cho y có chút xa lạ.

Y do dự một chút, vẫn là quyết định không nói.

Tô Hàn thấy Thẩm Chu đứng lên mặc áo khoác, hỏi: "Cậu vừa trở về lại muốn đi?"
"Ừm." Thẩm Chu đi tới cửa, vừa đổi giày vừa nói: "Bữa ăn khuya tôi đã mua về rồi, cậu đói thfi ăn một chút đi."
Tô Hàn miễn cưỡng ngồi dậy, lắc túi một chút, không hứng thú lắm nói: "Tôi biết rồi.

Cậu về sớm một chút."
Thẩm Chu dừng một chút, cuối cùng vẫn là không nói ra cậu "Ngày hôm nay có thể tôi sẽ không về”.

Hôm nay là kỷ niệm hai năm y và Lăng An Tu bên nhau.

Y và Lăng An Tu chưa có lời tỏ tình chính thức.

Nói chính ra, Lăng An Tu thật ra đã từng nói thích mình, mà chính mình, lại chưa hề một lần nói qua.

Lăng An Tu đã từng cùng Thẩm Chu thảo luận qua cái vấn đề này, mà lý do của Thẩm Chu là, so với nói, y càng muốn dùng hành động biểu thị.

Khi đó trong mắt Lăng An Tu hơi có chút mất mát, thế nhưng cười tiếp nhận nụ hôn nồng nhiệt của Thẩm Chu.


Từ đầu đến cuối cũng không biết được là tình yêu của bọn họ bắt đầu từ khi nào.

Ngày này hai năm trước, lần đầu tiên y cùng Lăng An Tu làm.

Lăng An Tu cười nói, liền đem đêm đầu tiên của chúng mình làm ngày kỷ niệm đi.

Y không biết Lăng An Tu có phải là đang nói đùa không, thế nhưng năm ngoái y vẫn chuẩn bị bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.

Lúc đó Lăng An Tu còn đang đi công tác, y gọi điện thoại cho Lăng An Tu, hỏi hắn có thể về nhà sớm hay không.

Lăng An Tu hỏi y có chuyện gì, y nói đùa: "Không có gì, chỉ là muốn anh." Lăng An Tu trong đêm khuya trở lại, nhìn thấy tất cả những gì Thẩm Chu chuẩn bị rất là kinh hỉ, trực tiếp liền đem người đẩy lên trên tường hôn nồng nhiệt.

Cho dù làm nhiều lần như vậy, Lăng An Tu vẫn không đổi được thói quen làm chủ đạo nhưng vẫn ngoan ngoãn làm thụ vì Thẩm Chu không thích ở dưới.

Thẩm Chu sau đó mới biết, lúc đó Lăng An Tu lùi mấy cái hội nghị vô cùng quan trọng, bay hơn nửa vòng trái đất chạy về cùng y gặp nhau.

Thẩm Chu ngồi ở trên xe Bus, hồi ức một năm trước từng chút từng chút dâng lên trong đầu.

Đây là một đoạn ký ức phi thường tốt đẹp, Thẩm Chu không khỏi có chút mong đợi tối nay.

Thời gian còn sớm, y còn có thể chạy đến biệt thự chuẩn bị một niềm vui bất ngờ cho Lăng An Tu.

Y hi vọng, trải qua buổi tối hôm nay, ngăn cách cùng xa lánh giữa bọn họ có thể bị tiêu trừ.

Tiểu An vừa ra cổng trường đã nhìn thấy chiếc xe thể thao bắt mắt kia.

Nói thật, xe thể thao sang trọng đỗ ở cửa trường học là chuyện không quá hiếm thấy, chỉ có điều, lên xe không là một nữ thần, mà là một nam thần sẽ hấp dẫn đến rất nhiều ánh mắt sâu xa.

"Anh đến đây làm gì?"
Lăng An Tu gục trên tay lái, nói chuyện đương nhiên: "Đón cậu đó."

Tiểu An liếc mắt nhìn Lăng An Tu một cái, "Tôi không cần.

Tôi nghĩ, tốc độ của tôi có thể còn nhanh hơn chiếc xe này."
"Tôi biết." Lăng An Tu nổ máy xe, "Tôi chỉ là muốn làm như vậy."
"Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng mà hoàn toàn không cần thiết..."
Lăng An Tu buồn phiền nói: "Tiểu An, tôi là con người, tôi rốt cuộc cũng có một ít chuyện làm mà không có lý do gì giải thích được, không cần bất kỳ lý do gì, cậu hiểu không?"
"Không."
"..." Lăng An Tu nín nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể gật gật đầu như hiểu rồi, "Tôi có thể hiểu được, giống như tôi không hiểu người máy các cậu."
"Nếu anh muốn hiểu rõ tôi, trước hết hãy trang bị đầy đủ kiến thức máy tính căn bản..."
"Câm miệng."
Tiểu An ở trên đường mua xong nguyên liệu nấu ăn dùng cho bữa tối, bảo đảm việc Lăng An Tu không bị chết đói vẫn là việc quan trọng nhất của cậu.

Lúc Lăng An Tu cùng Tiểu An vừa về đến nhà, phát hiện đèn trong phòng ăn sáng choang, trên bàn ăn đã bày xong bữa tối sắc hương mỹ vị đầy đủ, Tiểu An chỉ nói ra một câu: "Xem ra không cần đến tôi."
Nghe thấy động tĩnh Thẩm Chu từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy hai người, vẻ mặt của y trở nên oan ức cùng khiếp sợ.

"Em vào như thế nào thế?" Lăng An Tu kinh ngạc nói.

Âm thanh Thẩm Chu rất nhẹ, "Em có chìa khóa."
"Ồ..." Lăng An Tu nhớ hắn vẫn không có thu hồi lại chiếc chìa khóa, hắn nhìn Tiểu An, rồi nhìn Thẩm Chu, "Nếu như vậy, chúng ta liền..."
"An Tu, " Thẩm Chu nhìn chăm chú mặt Lăng An Tu, ngữ khí kiên quyết: "Em muốn cùng anh nói chuyện, một mình."
"Có thể.

Tiểu An, cậu vào phòng chờ tôi trước đi."
Tiểu An liếc mắt nhìn Thẩm Chu, đi vào phòng khách.

Thẩm Chu trừng hai mắt thật to, "Anh muốn giữ cậu ta lại qua đêm?"
Lăng An Tu hàm hồ "A" một tiếng.

Trái tim Thẩm Chu nặng nề chìm xuống dưới, "An Tu, anh đây là phản bội em sao? Nếu như em nhớ không lầm, em vẫn là bạn trai của anh?"
Lăng An Tu một mặt nghi hoặc, "Em nói cái gì thế, tôi và cậu ấy chỉ là bạn."
Thẩm Chu nhất thời liền không phản đối.

"Giống như em và Tô Hàn, chúng tôi là bạn vô cùng thân." Lăng An Tu nắm cằm Thẩm Chu, cười như không cười nhìn y: "Em phải tin tưởng tôi, tôi rất là...!quan tâm em."
Thẩm Chu cứng đờ quay mặt đi, "Trước tiên ăn một chút gì đi.

Có muốn gọi Tiểu An cùng ăn hay không?"
"Không cần, cậu ấy không ăn thứ này." Lăng An Tu ngồi xuống bàn ăn, uống vào mấy ngụm canh, nói: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?".


"Anh quên rồi sao?" khẩu khí Thẩm Chu có chút tự giễu, "Anh quả nhiên đã quên mất."
"Nếu như em nói hôm nay là ngày kỷ niệm, tôi không có quên."
Thẩm Chu bỗng nhiên ngẩng đầu, không nhịn cười được: "Thật sự?"
"Đúng thế." Tuy rằng nếu không phải lúc tan ca A May có nhắc nhở Lăng An Tu, hắn đã sớm không nhớ rõ."Cho nên em liền tới nơi này?"
Thanh niên anh tuấn trước mặt mắt long lanh, mỉm cười nói: "Đúng vậy, em thấy chúng ta nên cùng nhau trải qua đêm ý nghĩa này."
"Quả thực rất ý nghĩa."
Thẩm Chu đứng lên, đi tới phía sau Lăng An Tu, ôm eo hắn, ghé vào lỗ tai hắn ám muội trầm giọng nói: "Em hi vọng, sang năm, năm sau nữa, sau này mỗi một năm, chúng ta đều có thể cùng nhau chúc mừng ngày này." Ngón tay xinh đẹp của Thẩm Chu bắt đầu cởi cúc áo Lăng An Tu, đồng thời dùng đôi môi ấm áp chạm vào cổ của hắn.

"Em không phải quên mất Tiểu An còn trong biệt thự đi." Lăng An Tu nhắc nhở y.

"Vậy thì thế nào?" Thẩm Chu rù rì nói, "Cùng lắm liền để cậu ta nghe thấy hoặc là nhìn thấy, em không để ý."
"Tôi quan tâm." Lăng An Tu dùng sức đẩy Thẩm Chu ra, sửa lại cổ áo cùng một chút, nhàn nhạt nói: "Nói đi, em muốn cái gì."
"Cái gì?" Thẩm Chu như bị tạt gáo nước.

"Tôi là hỏi em, em muốn cái gì."
Thẩm Chu ngẩn người, lập tức mặt phồng thành màu đỏ, "Anh cảm thấy em là vì muốn cái gì, mới cùng anh..."
Lăng An Tu hỏi ngược lại: "Lẽ nào không phải sao? Thẩm Chu, vận khí của em không tệ, ngày hôm nay tâm tình tôi khá tốt.

Hơn nữa mỗi ngày đặc biệt tôi đều có một thói quen tốt trong ngày.

Ví dụ như lễ giáng sinh, tôi sẽ mời tất cả những kẻ lưu lạc trong thành phố một bữa tối phong phú."
Tính khí Thẩm Chu có tốt đến mấy, tính tình có hòa hảo đến mấy cũng không chịu nổi."Lăng An Tu anh đến tột cùng coi tôi là cái gì?! Tôi không phải “Đứa trẻ” như trước đây các người gọi!"
"Ồ?" Lăng An Tu nhướn mày, "Xem ra em không cần ‘Việc tốt một ngày' của tôi.

Vậy em có muốn cân nhắc đem cơ hội tốt này đưa đến người khác, ví dụ bạn tốt của em, Tô Hàn?"
"Làm sao anh biết?"
"Vì cảm ơn hai tấm vé kia, tôi mời người phụ trách của J.D ăn bữa cơm, trong lúc vô tình nghe thấy bọn họ nhắc đến giải thi đấu Grasses năm nay.

Nếu như em muốn giúp Tô Hàn có được cái gì, vậy tôi..."
"Không cần!" Thẩm Chu quyết đoán từ chối, "Chúng tôi sẽ tự nghĩ biện pháp."
" 'Chúng tôi'?" Lăng An Tu cười lạnh một tiếng, "Từ lúc nào mà em và Tô Hàn biến thành 'Chúng tôi'? Còn nữa, em xác định em thật sự có quyền thay Tô Hàn từ chối tôi?"
Thẩm Chu khẳng định nói: "Coi như anh và Tô Hàn nói, cậu ấy cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý."
Lăng An Tu lẳng lặng mà nhìn Thẩm Chu, chỉ nói ba chữ: "Em chắc chắn?"
Hết chương 87.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui