Lăng An Tu đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn xuyên qua cửa kính liền có thể thấy hai thanh niên trẻ đang ôm nhau ngủ trên giường.
Bọn họ đều đẹp giống nhau, đều yêu quý nghệ thuật, đều là những người trẻ tuổi.
Mà tất cả những thứ này Lăng An Tu đều không có.
Hắn có một công ty thương mại khổng lồ, giá trị bản thân hắn năm nay so với năm trước càng cao hơn, nhưng là vậy thì như thế nào? Cho dù hắn leo lên vị trí đầu não Forbes, nhưng trong mắt Thẩm Chu hắn cũng chỉ là một người không hiểu nghệ thuật, chỉ có thể dùng tiền thu mua lòng người.
Lăng An Tu rất đau đầu, nói thật, Thẩm Chu cũng không có lỗi gì.
Hết thảy tất cả đều là Lăng An Tu cam tâm tình nguyện cho cậu, cậu xưa nay đều không có đòi hỏi cái gì, Thẩm Chu cũng không có dự định ngoại tình.
Nếu quả thật muốn nói, thì là ngoại tình tinh thần.
Lăng An Tu không nhúc nhích, đột nhiên cảm giác dạ dày co quắp một trận, đau đớn giống như dao cứa làm cho hắn không đứng thẳng lên được.
Hắn vẫn luôn bị đau dạ dày, hơn một năm nay, mỗi lần dạ dày không thoải mái đều là Thẩm Chu chăm sóc hắn.
Mà hiện tại e là một chút thời gian Thẩm Chu hỏi một câu "Anh có sao không" cũng đều không có.
Dựa vào người khác cũng không bằng dựa vào chính mình, Lăng An Tu ôm bụng, ngăn cản một bác sĩ đi ngang qua, "Làm phiền anh..."
Bác sĩ nhìn thấy Lăng An Tu mồ hôi nhễ nhại, lập tức làm một loạt biện pháp.
Lăng An Tu bị đau đớn làm cho hoảng hốt, lúc hắn tỉnh lại đã thấy mình nằm ở trên giường bệnh, trên mu bàn tay là kim truyền dịch.
"Tiên sinh, có cần tôi giúp ngài gọi người nhà tới không?"
Lăng An Tu lắc đầu một cái.
Gọi người? Hắn có thể gọi ai tới? Thẩm Chu e rằng đang ở cách vách, nếu như Thẩm Chu biết bệnh đau dạ dày của hắn lại tái phát, nhất định sẽ lập tức chạy tới, hỏi han ân cần giống như trước đây, kiên nhẫn chăm sóc hắn.
Chỉ là, Thẩm Chu đối với hắn tốt, dưới cái nhìn của hắn cũng sẽ không còn có ý nghĩa.
Người bạn yêu nhất đối xử rất tốt với bạn, chỉ là chưa bao giờ yêu bạn, việc này rốt cuộc là tốt hay xấu?
May mắn là bây giờ Lăng An Tu đối Thẩm Chu cũng đã không còn cái gọi là yêu.
Bác sĩ để Lăng An Tu ở lại viện quan sát một ngày.
Lăng An Tu gọi điện thoại cho trợ lý của mình, bảo cô lấy quần áo mới từ nhà qua đây.
"Rõ rồi, Lăng tổng, tôi lập tức liền đi."
"Ừm."
"Đúng rồi, còn có chuyện này.
Ngày hôm nay có một thanh niên tới tìm ngài, nói nhất định muốn gặp ngài."
Lăng An Tu suy nghĩ một chút, hỏi: "Thanh niên kia trông như thế nào?"
"Đại khái mười bảy mười tám tuổi, dung mạo rất đẹp đẽ, bất quá trên mặt từ đầu đến cuối không có biểu tình gì."
Lăng An Tu không nhịn cười được, "Cô không cần tới nữa, gọi cậu ấy đem đến cho tôi là được rồi.
Cho cậu ấy thêm một chùm chìa khóa nhà tôi."
Trợ lý tuy rằng tràn ngập nghi vấn, nhưng vẫn là lập tức nói: "Được."
Lúc Tiểu An chạy tới, không chỉ mang quần áo mới tới, còn mang bữa tối nóng hổi."Đau dạ dày có đúng không? Ăn chút cháo đi."
Lăng An Tu liếc nhìn bình dịch một cái, "Tôi còn một cái tay làm sao mà ăn."
"Tôi giúp anh."
"Như vậy thật không tiện." Lăng An Tu trêu ghẹo nói.
"Tất cả bộ phận thân thể anh tôi đều quét qua rồi, có muốn xem qua không?"
"...!Thôi." Lăng An Tu liền ăn một miếng cháo Tiểu An đưa tới, hỏi: "Cảm giác thế nào?"
"Cái gì?"
"Cảm giác làm người." Lăng An Tu cười híp mắt nói.
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Khiến Lăng An Tu kinh ngạc chính là, hệ thống lần này cũng không có cho hắn kỹ năng gì để bù đắp khuyết thiếu của bản thân.
Lần này đi vào tiểu thuyết -- lại có thể cho Tiểu An một thân phận thật.
Ở cái thế giới này, Tiểu An không chỉ còn là người máy luôn đi theo Lăng An Tu nữa, cậu có thân phận thuộc về chính mình, mà Lăng An Tu có quyền quyết định thân phận cậu.
Lăng An Tu luôn mải cân nhắc, cho Tiểu An thân phận là - -- -- sinh viện ngành mỹ thuật, cũng là em trai Tô Hàn.
Tiểu An bày ra gương mặt, "Tôi chỉ là thân phận con người, bên trong hoàn toàn vẫn là người máy.
Có điều thân phận anh viết này có ý nghĩa sao?"
Cháo Tiểu An nấu mùi vị rất tốt, cảm giác ấm áp trong dạ dày cũng làm cho Lăng An Tu thấy tốt hơn một chút.
Hắn há miệng, ra hiệu mình còn muốn uống."Tôi cũng không biết, nhưng dùng trực giác của tôi, tôi luôn cảm thấy Tô Hàn sẽ là chỗ đột phá, thả cậu ở bên cạnh cậu ta..." Lăng An Tu dừng một chút, "Cậu không vui à?"
Tiểu An nghiêng đầu nhìn Lăng An Tu, "Tôi có cái gì để không vui?"
Lăng An Tu hơi sửng sốt, "Tôi để cậu bên cạnh người khác..."
"Sẽ không."
"Vậy nếu như tôi bỏ lại cậu?"
"Sẽ không." Tiểu An nhàn nhạt nói, "Tôi là một người máy.
Anh bỏ tôi, tôi sẽ tắt máy vĩnh viễn, nên cái gì cũng không biết."
"..." Lăng An Tu thở dài, "Tô Hàn cũng ở tại bệnh viện này, cậu có muốn qua đó xem?"
Lúc Tiểu An đi tới phòng bệnh, Thẩm Chu đã tỉnh rồi, y ngồi ở bên giường bệnh, yên tĩnh nhìn mặt Tô Hàn có chút tái nhợt.
Trên đùi Tô Hàn bó thạch cao, chắc mấy tháng mới có thể hoàn toàn khôi phục, Thẩm Chu vừa lo lắng cũng âm thầm vui mừng vì vết thương không phải ở tay.
Nếu như Tô Hàn mấy tháng không thể đánh đàn, cậu ta nhất định sẽ suy sụp.
Thẩm Chu không muốn thấy nhất chính là khuôn mặt u sầu của Tô Hàn.
Giờ mình sẽ đổi lại gọi Thẩm Chu là y nha để không lẫn với Tiểu là cậu, một phần vì Thẩm Chu cũng lớn dồiiii - NK
Nghe thấy tiếng mở cửa, Thẩm Chu quay đầu đưa tay làm một cái "Xuỵt" với Tiểu An, ra hiệu cậu đi ra ngoài nói chuyện.
Thẩm Chu nhẹ nhàng đóng cửa lại."Anh cậu đang ngủ."
"Anh ta thế nào?" Tiểu An hỏi.
Thẩm Chu trầm giọng nói: "Không có việc lớn gì, chỉ là mấy tháng không thể bước đi."
Tiểu An nhìn lướt qua Tô Hàn, một chuỗi thông tin lớn cấp tốc tiến vào "Đại não" cậu.
Tiểu An phân tích xong dữ liệu, liền đưa ra được một biện pháp nhỏ để chữa giúp Tô Hàn mấy ngày liền có thể xuống giường.
Nhưng mà không có mệnh lệnh của Lăng An Tu, cậu sẽ không tự ý làm bất cứ chuyện gì.
"Cậu có thể ở lại đây chăm sóc cậu ấy không?" Thẩm Chu nhìn đồng hồ tay một chút, "Tôi phải về nhà."
Tiểu An nói, "Có thể, anh đi đi."
Một đường từ sân bay chạy tới, Thẩm Chu đều không ý thức được Lăng An Tu đã đi lúc nào.
Đã qua hơn nửa ngày, không hề có một chút tin tức nào của Lăng An Tu, sẽ không phải là tức giận rồi?
Cũng đúng, chính mình cứ như vậy chạy tới, mặc dù nói là được Lăng An Tu đồng ý, nhưng mà dù sao đây là lần du lịch Lăng An Tu chuẩn bị rất lâu.
Lăng An Tu mỗi ngày đều làm ra một đống tiền, muốn cùng hắn nghỉ phép mấy ngày cực lỳ không dễ dàng.
Thẩm Chu nghĩ tới đây, tâm lý hổ thẹn một trận.
Đi ra khỏi bệnh viện, ngang qua một nhà cửa hàng hoa, Thẩm Chu đi vào, mua một bó hoa hồng.
Lăng An Tu thường thường tặng y hoa, thậm chí có một tháng, mỗi ngày đều tặng những loại hoa khác nhau.
Lăng An Tu nói cho y biết, mỗi loài hoa đều có ý nghĩa đặc biệt, y lại chưa từng đi tìm hiểu ngôn ngữ loài hoa này kia.
Đây là lần đầu tiên y tặng hoa cho Lăng An Tu, Lăng An Tu nhất định sẽ rất vui, ít nhất chắc chắn sẽ không tức giận nữa.
Thẩm Chu về đến nhà, phát hiện Lăng An Tu vẫn chưa về.
Đầu tiên gửi tin nhắn cho Tiểu An rồi nhận được đáp án"Tô Hàn còn đang ngủ", mới bấm gọi cho Lăng An Tu.
"Ừ?" Âm thanh Lăng An Tu nghe rất suy yếu.
"Em đã về nhà."
"Ừ, Tô Hàn thế nào?" Lăng An Tu biết rõ còn hỏi.
"Gãy xương chân, phải bó bột mấy tháng." Âm thanh Thẩm Chu không tự chủ mang theo lo lắng sâu sắc.
Lăng An Tu trào phúng nói: "Mỗi ngày em đều đưa đón cậu ta đi học, thật khéo là em có xe." -- Xe hắn đưa.
Thẩm Chu dừng một chút, nói: "An Tu...!Anh có phải là đang tức giận? Thật sự rất xin lỗi, nhưng Tô Hàn là bạn tốt nhất của em, em rất hi vọng có thể ở cạnh chăm sóc cậu ấy.
Hơn nữa, em nghĩ là anh đồng ý rồi.
Nếu như không có sự cho phép của anh em cũng sẽ không..."
"Đúng là tôi đã đồng ý." Thanh âm Lăng An Tu nghe rất bình tĩnh, trên thực tế lại mang theo tức giận vi diệu."Em bây giờ đang ở?"
"Ở nhà." Nghe thấy Lăng An Tu đổi đề tài, Thẩm Chu ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, "Anh thì sao? Anh ở đâu? Ăn tối chưa? Có muốn em..."
"Em ở nhà chờ tôi, tôi lập tức trở về." Lăng An Tu cấp tốc cúp điện thoại, nhổ kim tiêm, mặc quần áo tử tế, sau đó gọi tài xế đón mình về nhà.
Hắn rất tức giận, tuy rằng hắn cũng không biết đến tột cùng là tại sao, hoặc là do nguyên chủ vô dụng, hoặc là không ưa tên Thẩm Chu.
Theo lý mà nói, Thẩm Chu cũng không có làm gì quá đáng, y rất nghe lời Lăng An Tu, trong cuộc sống chăm sóc hắn tỉ mỉ, ở trên giường...!Chỉ cần Lăng An Tu có yêu cầu, từ trước tới nay cũng sẽ không từ chối.
Nhưng mà chính vì như vậy, lại làm cho Lăng An Tu tức giận không thể hiểu nổi.
Những tên cặn bã trước kia, bọn họ đểu đến trắng trợn, bạn có thể có vô số lý do ngược bọn họ.
Nhưng mà Thẩm Chu, y rõ ràng đã làm quá giới hạn, rõ ràng làm tổn thương người yêu y nhất như vậy, nhưng lại không có lý do gì để trách y.
Y đối với Lăng An Tu rất tốt, tốt đến không thể nói, nhân phẩm cũng không có vấn đề gì.
Nhưng một mực dùng tiền tài cùng tình cảm cố chấp đem Thẩm Chu trói ở bên cạnh Lăng An Tu, trái lại đây chính là nguyên nhân chủ yếu của vấn đề giữa hai người.
Lăng An Tu cúp điện thoại, Thẩm Chu mới nhớ hắn có nói với mình có muốn ăn tối hay không.
Vì để ngừa vạn nhất, Thẩm Chu từ lấy ra nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Quan tâm đến dạ dày Lăng An Tu, n cơm nướchà bọn họ đều tương đối thanh đạm.
Dùng nguyên liệu nấu ăn tốt cùng một ít thuốc Đông y nấu một nồi canh gà, ninh trên lửa nhỏ, Thẩm Chu đang nếm thử mùi vị thì Lăng An Tu đã trở lại.
Sắc mặt của hắn rất tệ, cả người thoạt nhìn còn suy yếu hơn so với Tô Hàn vừa bị tai nạn xe.
Thẩm Chu sợ hết hồn, bận bịu đến gần đỡ Lăng An Tu: "Anh không sao chứ?"
Lăng An Tu vung vung tay, "Không có chuyện gì."
"Có phải là dạ dày không thoải mái?" Thẩm Chu đem Lăng An Tu dìu ngồi xuống một bên ghế sô pha, một mặt lo lắng, nhìn qua ngược lại là đặc biệt chân thực, "Có muốn em gọi bác sĩ tới hay không?"
"Không cần."
"Nhưng mà..."
"Tôi nói không cần!" Lăng An Tu đột nhiên lên giọng, "Em không nghe thấy lời của tôi nói sao?"
Thẩm Chu sững sờ, không tiếp tục nói nữa, bầu không khí nhất thời lâm vào thế bí.
Đây là lần đầu tiên Lăng An Tu to tiếng với Thẩm Chu, nhưng Thẩm Chu cũng không tức giận.
Y cầm bó hoa hồng mới vừa mua lên, cẩn thận quỳ gối bên ghế sô pha, lộ ra nụ cười được người ta yêu thích: "An Tu, có phải anh tức giận chuyện du lịch kia? Em...!Thật sự rất xin lỗi, anh tha thứ cho em được không? Đúng rồi, anh có thích hoa hồng không? Đây là món quà em cố ý mua để bù tội với anh."
"..."
"Chờ kỳ nghỉ tiếp theo, chúng ta lại đi du lịch.
Đi đâu cũng được, đi bao lâu cũng được.
Bây giờ anh đừng tức giận nữa, thân thể của anh vốn không thoải mái, anh cần nghỉ ngơi."
Lăng An Tu cười lạnh một tiếng: "Thẩm Chu, nếu như hôm nay là em cùng Tô Hàn muốn đi du lịch, tôi xảy ra tai nạn xe, em sẽ không để ý tất cả mà chạy về bên tôi ư?"
"Đương nhiên." Thẩm Chu không chút do dự nói, "Em rất...!em rất quan tâm anh."
"Tối nay là mười giờ? Kia mười một giờ? Ngày mai thì sao?"
"An Tu..."
Lăng An Tu đoạt lấy bông hồng chói mắt trên tay Thẩm Chu, đột nhiên đứng lên, "Em sẽ không, cùng lắm là em gọi điện thoại, sau khi xác nhận tôi chỉ là gãy xương sẽ không thèm nghĩ nữa mà cùng cậu ta đi du lịch."
"Em sẽ không!" Thẩm Chu sốt ruột, "An Tu, anh đừng như vậy..."
Lăng An Tu dùng sức mà xé bông hồng, gai trên cành làm rách ra một vết thương trên tay Lăng An Tu, máu đỏ tươi nhỏ xuống dưới sàn nhà.
Thẩm Chu kinh hãi đến biến sắc, xông lên ôm lấy Lăng An Tu, "An Tu, tay...!Anh làm ơn, đừng như vậy! Mau dừng lại, em giúp anh băng bó..."
Lăng An Tu đột nhiên đẩy Thẩm Chu ra, đem bó hoa tàn nhẫn quăng trên người Thẩm Chu, lạnh lùng nói: "Tôi không phải nghệ thuật gia, cùng các người không giống nhau, bị thương một cái tay cũng không quan trọng bằng các người tổn thương một đầu ngón tay."
Thẩm Chu không cãi nhau với Lăng An Tu, y luống cuống tay chân nhảy ra tủ thuốc, cầu khẩn nói: "An Tu, chúng ta không nói cái này, trước tiên xử lý vết thương trước được không?"
Lăng An Tu phát tiết xong lửa giận vô lực ngã quắp ở trên ghế sa lon..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...