Năm Thẩm Chu mười tám tuổi đó, cậu đem nam nhân ba mươi tuổi, công thành danh toại, vẫn luôn làm đặt ở dưới thân.
Cậu biết tình nhân của Lăng An Tu rất nhiều, thế nhưng cậu là người duy nhất có thể chủ công ở trên giường —— điều này làm cho Thẩm Chu không khỏi cảm thấy tự hào.
Lăng An Tu dù như thế nào cũng đều không đồng ý để Thẩm Chu học MBA, dùng lời của hắn nói, hắn cực kì tình nguyện bỏ ra rất nhiều tiền để mời một người kéo violon cho hắn.
Thẩm Chu không có ý kiến gì, học phí đều là Lăng An Tu trả, cậu sẽ không làm trái mong muốn của Lăng An Tu.
Huống chi, trở thành một nghệ sĩ viôlông vốn là giấc mộng của cậu.
Thẩm Chu cũng không ở trường, mỗi ngày đều sẽ về nhà đúng giờ, tại siêu thị bên đường mua xong nguyên liệu nấu ăn dành cho bữa tối, ở nhà chuẩn bị kỹ càng cơm nước chờ Lăng An Tu về.
Lăng An Tu điều hành một công ty lớn như vậy trong tay, theo lý thuyết phải rất bận, nhưng hắn rất ít khi không trở về nhà.
Thỉnh thoảng đi công tác một lần, cũng sẽ đúng giờ gọi điện thoại, lúc trở về cũng sẽ đưa một phần quà kỷ niệm.
Lăng An Tu là một tình nhân ấm áp, ai cũng đều không thể phủ nhận điểm ấy.
Hắn thậm chí vì để Thẩm Chu thuận tiện học hành, trực tiếp mua một chiếc xe thể thao đưa cho Thẩm Chu.
Tại phương diện tiền tài, rất nhanh liền bị Lăng An Tu mài đến không còn tính khí.
Sau này sống chết cũng không chịu nhận những món quà đắt tiền của Lăng An Tu, nhưng hiện tại tuy rằng vẫn sẽ cảm thấy bất an, cơ mà đã không cự tuyệt nữa.
Thẩm Chu biết Lăng An Tu đối với cậu rất tốt, tốt đến mức khiến người ta có chút không biết làm sao.
Thẩm Chu không biết nên làm gì báo đáp lại hắn, chỉ có thể ở trên giường tận lực khiến Lăng An Tu vui, Lăng An Tu mệt mỏi cậu vì hắn sẽ kéo lên một khúc violon.
Thẩm Chu đã không còn xoắn xuýt rốt cuộc tình cảm của mình đối Lăng An Tu là gì.
Thẩm Chu chỉ biết mình rất quan tâm hắn, bên cạnh hắn rất thoải mái, nếu như nhất định muốn hình dung, chính là cảm giác ở bên cạnh người nhà.
Bất quá, trừ phi Lăng An Tu đuổi cậu đi, nếu không Thẩm Chu dù như thế nào cũng sẽ không rời khỏi Lăng An Tu.
Cái khác không nói, chỉ nói đến ân tình của Lăng An Tu đối với cậu, cả đời cũng đền đáp đủ.
Cuộc sống đại học của Thẩm Chu đơn giản đến đơn điệu, nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy chán.
Có thể mỗi ngày cjơi violon, cùng có cuộc sống bình thản với Lăng An Tu, chính là vui sướng lớn nhất.
Thẩm Chu không nghĩ tới, chỉ là một ca khúc, liền phá vỡ loại yên bình này.
Ngày ấy, cậu nhận tin nhắn Lăng An Tu, Lăng An Tu nói cho cậu biết buổi tối có tiệc xã giao, không về nhà ăn cơm.
Nghĩ tới về nhà cũng là một mình nhàm chán, Thẩm Chu nhấc theo đàn đi Tòa nhà âm nhạc, lúc tới lầu hai, một âm thanh lanh lảnh mỹ diệu của tiếng đàn dương cầm lọt vào tai cậu.
Thẩm Chu không tự chủ được bị tiếng đàn hấp dẫn, chậm rãi đi tới phòng dương cầm.
Gian phòng trống trải chỉ có một chiếc piano trắng ở giữa phòng, một nam sinh mặc đồng phục khoa âm, ngón tay thon dài trắng nõn linh hoạt lướt trên những phím đàn.
Ánh nắng chạng vàng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi trên gò má nam sinh, trong đầu Thẩm Chu tự nhiên hiện ra bốn chữ "Hoàng tử dương cầm".
“Thiên Không thành”, là ca khúc Thẩm Chu thích nhất.
Cậu nhớ tới có một phiên bản là dương cầm cùng violon hợp tấu, nếu đã vậy, tại sao không thể gia nhập bữa tiệc âm nhạc này?
Thời điểm tiếng violon vang lên, thiếu niên hơi sững sờ, quay đầu nhìn thấy Thẩm Chu cũng đang mặc đồng phục như mình, khẽ mỉm cười.
Buổi tối hôm đó, Thẩm Chu nằm ở trên giường, tràn đầy phấn khởi kể lại cuộc gặp gỡ với Tô Hàn."Bọn em thật sự là ngầm hiểu ý nhau nha! Lần đầu tiên hợp tác hoàn mỹ như vậy, thật hy vọng lúc đó anh ở hiện trường."
Lăng An Tu nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, "Sau đó sẽ có cơ hội."
"Tô Hàn thật sự rất có thiên phú, sự hiểu biết với âm nhạc của cậu ấy với những người em đã gặp qua đều không giống nhau."
Ngữ khí Thẩm Chu rất hoạt bát, đây là lần đầu tiên Lăng An Tu nhìn thấy tính trẻ con của cậu từ khi gặp đến nay, trước đây kể cả có nhận được quà tặng có một không hai của Lăng An Tu đưa cho cậu cũng đều không có bộ dáng này.
Vừa nghĩ tới là bởi vì một người khác, tâm lý Lăng An Tu cũng có chút trầm trọng.
Thẩm Chu còn đang thao thao bất tuyệt, Lăng An Tu bỏ kính xuống, đến gần hôn Thẩm Chu.
Thẩm Chu trong mắt loé ra vẻ thất vọng, nhẹ nhàng hôn trả.
Những ngày sau đó, tần suất Lăng An Tu nghe từ trong miệng Thẩm Chu hai chữ "Tô Hàn" càng ngày càng cao.
"Ngày hôm nay cùng Tô Hàn đi nghe một buổi hòa nhạc."
"Buổi tối cùng Tô Hàn đồng thời luyện tập, muộn chút sẽ về..."
"Tô Hàn..."
Lăng An Tu rốt cục không nhịn được đi gặp thằng nhóc "Tô Hàn" này.
Một thiếu niên rất thanh tú, giống với Thẩm Chu có khí chất nghệ thuật gia, đây là người mà Lăng An Tu vĩnh viễn không thể gặp được khi lăn lộn trên thương trường.
Lăng An Tu cảm thấy rất buồn bực, nhưng hắn không thể biểu hiện ra.
Ở trước mặt Thẩm Chu, hắn vẫn luôn ấm áp, hoàn mỹ.
Hắn tuyệt đối không thể biểu hiện ra.
Nhưng khi hắn về nhà, nghe tiếng đàn dương cầm vang vọng ở trong phòng khách, nhìn thấy Thẩm Chu nằm úp sấp ở trên ghế sa lon, nhắm mắt lại, biểu tình trên mặt rất say mê —— cho dù là có đạt đỉnh trên người Lăng An Tu, Thẩm Chu đều không có lộ ra biểu tình như vậy.
Nghe thấy âm thanh, Thẩm Chu mở mắt ra, ngồi dậy nói: "Về rồi?"
"Đây là..."
"Đây là CD của Tô Hàn, bên trong thu đều là những ca khúc mà em thích nhất."
Lăng An Tu cầm lấy hộp CD, trên bìa là ảnh chụp hai người, bọn họ đều mặc đồng phục, một dương cầm, một violon, hình ảnh đẹp đẽ khiến người ta thán phục.
Bìa dưới góc phải, viết hai hàng chữ bằng bút máy ngay ngắn: Sinh nhật vui vẻ ——by Tô Hàn.
Lăng An Tu bỏ CD xuống, cũng không nói gì, chỉ là yên lặng mà tắt đi âm hưởng."Sinh nhật năm nay cùng đi Châu Âu đi, tôi đã sắp xếp xong xuôi."
Thẩm Chu gật gật đầu, cười nói: "Được."
"Còn nữa, sau không được nghe dương cầm ở nhà." Lăng An Tu kéo ca-ra-vat xuống, đi vào buồng tắm.
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Nằm trong bồn tắm, Lăng An Tu nghĩ ngữ khí của mình vừa rồi, kể ra, đây là lần đầu tiên dùng giọng ra lệnh nói chuyện với Thẩm Chu, cũng không biết Thẩm Chu có vui hay không.
"An Tu?"
"Hả?"
"Em vào lau người giúp anh nhé?"
Lăng An Tu thở phào nhẹ nhõm, "Được."
Thẩm Chu đem theo chai tinh dầu, thay Lăng An Tu xoa bóp toàn thân.
Tay nghề Thẩm Chu rất tốt, Lăng An Tu được hầu hạ rất thoải mái, khoảng thời gian ấm áp này, Lăng An Tu đột nhiên ý thức được một vấn đề: Vô luận Thẩm Chu có xoa mình như nào, cậu cũng sẽ không có dục vọng.
Theo lý mà nói, cái tuổi này của Thẩm Chu, hẳn là thời điểm dục vọng mãnh liệt nhất, nhưng mà cái việc hoan ái đột nhiên xuất hiện khi vừa về đến nhà, áp sát lên tường hôn môi xưa nay sẽ không phát sinh tại trên người bọn họ.
Tắm xong, Thẩm Chu liền giúp Lăng An Tu sấy khô tóc, cuối cùng cùng nằm trên giường.
—— Thẩm Chu vẫn luôn rất ấm áp, nhưng mà ấm áp có chút khiến người sợ sệt.
Lăng An Tu nhớ tới trước đây lúc mình nhất thời cao hứng mang một thiếu niên xuất ngoại du lịch, trên mặt thiếu niên đó luôn là một vẻ mong đợi.
Nhưng Thẩm Chu tựa hồ vẫn luôn rất bình tĩnh.
Lăng An Tu thăm dò hỏi: "Em thật sự muốn cùng tôi đi du lịch sao?"
Thẩm Chu lộ ra biểu tình kinh ngạc, "Sao anh hỏi vậy? Em đương nhiên muốn."
Lăng An Tu gật gật đầu, "Vậy thì tốt." Đây không phải là lần đầu tiên hắn đưa Thẩm Chu ra nước ngoài, hắn bỏ ra rất nhiều sức lực và tiền của để chuẩn bị chuyến du lịch này.
Địa điểm du lịch là Italy, tuy rằng hắn đối với văn nghệ văn gừng gì đó không có hứng thú, so với Rome và Florence, hắn càng yêu thích New York hoặc là Los Angeles hơn.
Thế nhưng hắn rất tình nguyện vì Thẩm Chu mà thỏa hiệp.
Nghĩ đến bộ dáng nghệ sĩ của Thẩm Chu đi dạo dưới Thủ đô phục hưng, Lăng An Tu không khỏi cũng mong đợi chuyến du lịch này.
Tại phòng chờ VIP máy bay Lăng An Tu cùng Thẩm Chu hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Cũng đúng, tổ hợp như bọn họ ở sân bay trong mắt nhân viên công tác cũng không hiếm thấy.
Một nam nhân trung niên thành thục nhiều tiền, một thiếu niên cực kỳ xinh đẹp, khả năng quan hệ chính là...
"Ai dà, thiếu niên trẻ kia thật sự rất có khí chất, nhìn thế nào cũng không như..."
"Cậu thì biết cái gì? Hiện tại kim chủ yêu cầu càng ngày càng cao đối với tình nhân, chỉ là tướng mạo tốt không thể được, khí chất cũng rất quan trọng, thêm cái năng khiếu mới hoàn mỹ."
Lăng An Tu quay đầu nhìn Thẩm Chu ngồi ở bên cạnh mình, thiếu niên gần mười chín tuổi, mặc áo sơ mi cùng quần bò, mang mũ bóng chày, đeo tai nghe.
Mà chính mình, luôn là áo vest cùng sơ mi quanh năm, trên cổ tay mang đồng hồ nổi tiếng chứng minh thân phân.
Ai nhìn thấy bọn họ, đều sẽ không nghĩ là bọn họ thật ra chỉ là quan hệ tình nhân.
Lăng An Tu bất đắt dĩ nghĩ, kỳ thực, ngay cả chính hắn, cũng không cảm thấy bọn họ là tình nhân.
Hắn dùng tiền trên người Thẩm Chu, Thẩm Chu cùng với hắn —— Lăng An Tu không có tự tin nói giữa hai người này không có bất cứ quan hệ gì.
Thế nhưng hắn tin, Thẩm Chu đối với mình, chung quy vẫn là có mấy phần tình cảm.
"Sắp lên máy bay rồi, chúng ta đi thôi." Lăng An Tu nói.
Thẩm Chu còn ngồi, không hề động đậy mà nhìn điện thoại di động.
"Thẩm Chu?"
Thẩm Chu bỗng nhiên ngẩng đầu, "Tô Hàn, cậu ấy xảy ra chuyện rồi."
Lăng An Tu nhíu mày lại, "Hả?"
"Cậu ấy gửi nhắn tin cho em báo bị tai nạn xe." Thẩm Chu trầm giọng nói.
"Nếu cậu ta có thể nhắn tin cho em, chứng minh không phải việc gì nghiêm trọng."
Thẩm Chu gật gật đầu, lẩm bẩm nói: "Nhưng mà em không yên tâm."
Lăng An Tu dừng một chút, nỗ lực khiến thanh âm của mình nghe bình tĩnh như cũ: "Em muốn đến xem cậu ta?"
Thẩm Chu ngửa đầu nhìn Lăng An Tu, cẩn thận hỏi: "Em có thể sao?"
"Hả? Tôi không cho phép thì em sẽ không đi?" Lăng An Tu cười cười.
Thẩm Chu do dự một hồi, gật gật đầu: "Vâng.
Em sẽ không làm việc khiến anh mất vui.
Anh không muốn em đi, em sẽ không đi."
"Nhưng em sẽ không vui.
Cứ bỏ lại cậu ta như vậy, cùng tôi đi Ý, em cũng sẽ không chơi vui được." Lăng An Tu thở dài, "Đi thôi, tôi bảo tài xế đón em tới bệnh viện."
Tô Hàn bị thương xác thực không nặng, chỉ là chân phải gãy xương, bó bột chút là tốt rồi.
Nhưng xảy ra việc như vậy, tâm trạng của cậu rơi xuống đáy vực.
Khi Thẩm Chu vọt vào phòng bệnh, Tô Hàn đột nhiên cảm thấy đau đớn phiền muộn cái gì cũng không sao.
Thẩm Chu chỉ hỏi một câu "Đau không", sau đó không nói một lời ngồi ở bên giường.
Hai người ăn ý trầm mặc, từ ngoài cửa sổ truyền đến tiếng người mơ hồ.
"Cậu muốn bên tôi không?"
"Tôi không thể.
Trừ phi anh ấy không cần tôi, bằng không tôi sẽ vẫn luôn cùng ở với anh ta."
"Thẩm Chu, tôi chỉ hỏi cậu có muốn hay không."
***
"Đối tượng công lược lần này như thế nào?" Tiểu An hỏi.
Lăng An Tu trầm mặc hồi lâu, chỉ nói ra một câu: "Cái gì cũng tốt, chỉ là không yêu 'Hắn' mà thôi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...