Edit: Nguyệt Kiều
Lăng An Tu mặt sầm xuống, "Trước hết đừng tung ra, để tôi xem lại xem đã xảy ra chuyện gì đã rồi nói sau."
Lăng An Tu cúp điện thoại, trở về.
Hắn nghĩ mãi mà không ra, nếu như không phải là bởi vì bức ảnh kia bị đưa ra ánh sáng vậy còn có cái gì có thể khiến Nhan Thanh từ chối Dương Du?
Không khí tại phòng có chút quỷ dị, vẻ mặt của mọi người đều rất phức tạp.
Ai cũng không nghĩ tới Dương Du sẽ cầu hôn Nhan Thanh, bọn họ càng không có nghĩ tới, Nhan Thanh sẽ từ chối cô.
Lăng An Tu ở trong đám người tìm kiếm hình bóng Nhan Thanh, đột nhiên, tay của hắn bị nắm lấy một cách mạnh bạo, Lăng An Tu thuận thế quay người, chỉ thấy Nhan Thanh đang đứng ở trước mặt hắn, nhìn hắn thật sâu.
"Chúng ta rời khỏi nơi này trước." Nhan Thanh không nói lời gì mà lôi kéo Lăng An Tu đi ra ngoài.
Bước chân của y càng lúc càng nhanh, cuối cùng thẳng thắn mà chạy.
Lăng An Tu mờ mịt đi theo phía sau y, cùng y lên xe.
Nhan Thanh cũng không có nổ máy, y ngồi ở chỗ tài xế, cười nói: "Rất giật mình?"
"Quả thực." Lăng An Tu gật gật đầu, "Anh có phải đang chơi mấy trò lạt mềm buộc chặt vặt vãnh đấy không."
"Tôi cảm giác được rằng tôi đã thông suốt.
Sau khi đến thế giới này đã có quá nhiều thứ che mờ mắt tôi, tôi lại có thể quên đi ước nguyện ban đầu.
Lăng An Tu, tôi là vì em mới đi tới nơi này."
Lăng An Tu nhíu mày lại, "Cái này cùng việc anh từ chối Dương Du có quan hệ gì?"
"Cho nên là, em mới là cuộc sống của tôi, đối với tôi mà nói, em chính là trọng yếu nhất.
Tôi không có cách nào cùng Dương Du kết hôn bởi vì tôi không có cách nào nhịn được việc không được thấy cuộc sống của em."
Lăng An Tu bình tĩnh mà nhìn Nhan Thanh, "Tôi không hiểu ý của anh."
"Ý của tôi chính là, " Nhan Thanh ngữ khí dị thường ấm áp, "Ai tôi cũng không muốn, chỉ muốn em."
Lăng An Tu không chút do dự nói: "Tôi không tin."
"Tại sao?"
"Bởi vì anh là do tôi tạo ra, tôi hiểu anh.
Lost vĩnh viễn có thể không cần bất cứ ai, không có bạn trai, cũng sẽ không yêu bất cứ người nào.
Cái này đặc tính một khi đã thiết lập thì không có cách nào thay đổi được.
Anh từ chỗ tôi lấy đi nhiều thứ như vậy, thân thể của tôi, cuộc sống của tôi, quyền làm một con người của tôi, anh vẫn còn muốn cái gì nữa?" Thanh âm Lăng An Tu mang theo một tia bi thương, "Tôi thật sự không còn thứ gì có thể cho anh nữa rồi, anh còn muốn gạt đi cái gì từ chỗ tôi nữa."
Nhan Thanh không nghĩ tới Lăng An Tu phản ứng như này, y không còn kịp suy nghĩ tới ẩn ý đằng sau lời nói của Lăng An Tu nữa, nhìn thấy bộ dáng thê lương của hắn, trái tim bỗng chốc rối bời mà đau lên.
Lăng An Tu sở dĩ như vậy, hoàn toàn là vì y.
"Em muốn thế nào mới có thể tin tưởng tôi?" Nhan Thanh vội vàng nói, "Tôi sẽ không cùng Dương Du kết hôn, cũng không cùng những người khác lên giường.
như vậy có được không?"
"Không được.
Trừ phi..." Lăng An Tu dừng một chút, "Trừ phi anh đem thân thể trả lại cho tôi."
Nhan Thanh ngây ngẩn cả người.
"Làm sao, không nỡ?" Lăng An Tu trào phúng, "Xem ra, người anh yêu nhất vĩnh viễn là chính anh."
"Nếu như tôi biến trở về trạng thái linh thể, sẽ không có cách nào ôm lấy em.
Mà hiện tại, chúng ta mỗi ngày còn có một giờ có thể chạm tới đối phương, như vậy không tốt sao?"
Lăng An Tu nở nụ cười, "Anh quả nhiên cùng Lost mà tôi thiết lập giống nhau như đúc, anh sẽ vĩnh viễn không vì bất luận người nào thay đổi."
Lồng ngực Nhan Thanh đột nhiên bất an rối tung hết lên, y đưa tay ra muốn ôm lấy Lăng An Tu, cùng lúc ấy Lăng An Tu liền dần dần biến về trạng thái trong suốt, giống như quỷ hút máu đụng phải ánh mặt trời, từ từ biến mất trước mặt Nhan Thanh.
Hai người trầm mặc trở lại nhà trọ.
Điện thoại di động Nhan Thanh vẫn luôn vang lên không ngừng, Nhan Thanh đi tới ban công, hạ thấp giọng nói.
Cúp điện thoại, sắc mặt Nhan Thanh càng ngày càng không dễ nhìn.
"Hôm nay là sinh nhật của anh, chúc vui vẻ." Lăng An Tu nói.
"Em nói thật thoải mái." Nhan Thanh rầu rĩ không vui, "Vừa cấp trên của tôi đem tôi mắng tới máu chó đầy đầu."
Lăng An Tu kinh ngạc nói: "Vậy mà anh để cho hắn mắng?"
"Đương nhiên không, tôi bảo hắn phắn."
"Anh không sợ hắn sẽ khiến anh cuốn gói?"
Nhan Thanh dùng mũi "Hừ" một tiếng, "Không có tôi, dùng cái năng lực của hắn, phỏng chừng cũng cách ngày mất chén cơm cũng không xa."
Lăng An Tu còn muốn nói, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Lăng An Tu tung bay ở trước mặt Nhan Thanh, cười nói: "Tiệc đã kết thúc, đến hưởng thụ món quà khác đi."
Đôi mắt Nhan Thanh lập tức sáng lên, "Em, em còn chuẩn bị quà cho tôi sao?"
"Ừ, mở cửa đi thôi."
"Tôi biết rồi! Lăng An Tu, em là tiểu quỷ nói một đằng làm một nẻo!" Nhan Thanh cười đến phi thường vui vẻ, y không kịp chờ đợi cửa mở, chỉ thấy một nam nhân tuấn mỹ mặc chiếc áo gió đứng trước nhà y.
Người đàn ông hỏi: "Nhan Thanh?"
Nhan Thanh gật gật đầu, "Anh là nhân viên chuyển phát nhanh?" Thời đại này người giao hàng đều đẹp trai như vậy sao.
Người đàn ông khẽ mỉm cười, đi vào nhà, ung dung thong thả cởi áo gió, lộ ra cơ bụng xinh đẹp cùng chiếc quần chữ T màu đen, "Đến đây đi."
(NK: Cười ẻ )))))))) máaa)
Nhan Thanh lúc này mới ý thức được cái gì, quay đầu nhìn Lăng An Tu, trong ánh mắt xen lẫn phẫn nộ cùng thất vọng.
"Tôi biết anh rất thích loại này.
Đây chính là quà sinh nhật của anh, hưởng thụ cho tốt đi."
Nhan Thanh nắm chặt nắm đấm, y cảm giác dòng máu sôi trào toàn thân từ trên xuống dưới -- Lăng An Tu lại làm nhục chính mình, nhục nhã chính lời nói vừa rồi y mới thổ lộ.
Trong mắt Lăng An Tu, Nhan Thanh vĩnh viễn chỉ là đồ không hiểu tình cảm, có thể cùng bất kỳ đàn ông nào lên giường.
Lăng An Tu dùng phương thức này lần thứ hai nói cho Nhan Thanh biết, hắn mãi mãi cũng sẽ không tin tưởng y.
Nhan Thanh hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười xấu xa, "Em nói đúng, đây chính là loại tôi thích nhất."
Nam nhân không hiểu ra sao: "A, anh nói cái gì?"
"Không có gì." Nhan Thanh kéo quần chữ T của nam nhân đem hắn lôi lại, duỗi ra đầu lưỡi mê người liếm cổ của nam nhân.
"Ừm...!Không vào phòng sao?"
"Ở phòng khách không tốt sao?" Thanh âm Nhan Thanh gợi cảm trầm thấp, quả thực chính là liều thuốc kích dục tốt nhất.
Nhan Thanh dùng sức đem nam nhân trở mình, để cho hắn nằm úp sấp ở trên ghế sa lon, đồng thời kéo quần lót của hắn xuống...!
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Lăng An Tu đối với hiện trường phát sóng trực tiếp GV không cảm thấy hứng thú chút nào, hắn cấp tốc trở lại thư phòng.
Trước khi tham dự bữa tiệc kia, Lăng An Tu đã đem máy tính mở ra, vẫn chưa có đóng lại.
Lăng An Tu liền đâm đầu vào thế giới mạng.
Hạ Dật nói không sai, bức ảnh Nhan Thanh tại Tiệc trắng cũng chưa hề phát ra, đứng đầu diễn đàn của công ty vẫn là Dương DU cầu hôn Nhan Thanh bị từ chối.
Ở trên mạng mọi người khí thế ngất trời thảo luận các loại lý do Nhan Thanh từ chối Dương Du, có người nói Nhan Thanh khẳng định đang chuẩn bị đổi nghề, có người nói Nhan Thanh có phụ nữ khác bên ngoài, hơn nữa đem đối tượng làm lớn bụng...!Đương nhiên, vẫn là có không ít người đoán Nhan Thanh chính là gay, căn bản đối với nữ nhân không cứng nổi, cùng Dương Du qua lại chỉ là vì che dấu tai mắt người khác.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho Nhan Thanh đột nhiên thay đổi chủ ý? Lăng An Tu tỉ mỉ mà tự hỏi, chẳng lẽ thật sự như Nhan Thanh nói, y là đang quan tâm mình, không thể chịu đựng cuộc sống không có mình? Lăng An Tu không nhịn được cười nhạo mình ngớ ngẩn -- Y chính là Lost, hắn tình nguyện tin trên thế giới có quỷ, cũng sẽ không tin y có thể yêu ai.
Có không ít người tại ở hiện trường bữa tiệc phát sóng trực tiếp sự kiện cầu hôn này, Lăng An Tu tìm đến bài đăng này, một cái tên hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Cái người này tên là "Chuyện cũ theo gió", chỉ trả lời một câu ở bên dưới bài đăng đã khiến không ít người vây xem.
Hắn phản hồi chính là: Nhan Thanh, mày dám không đồng ý cô ấy thử xem!
Mà mọi người đối với câu này đều bình luận đại thể đều là:
"BOSS đều đã lên tiếng, Nhan Thanh cậu còn đang rối rắm cái gì!"
"Đánh cược tiền lương tháng này, trong vòng một phút khẳng định Nhan Thanh trả lời 'Tôi nguyện ý'!"
"Ồ ồ ồ, BOSS là đang thay con gái câu con rể sao?"
...!
Lăng An Tu có một suy đoán rõ ràng: trước khi Dương Du cầu hôn Nhan Thanh nhất định có cùng ba nhắc qua, ba của cô ấy, cũng chính là ông chủ lớn nhất của Nhan Thanh, bày tỏ chống đỡ trước quyết định của con gái.
Cho nên mới ở trên diễn đàn công ty lên tiếng.
Là thư ký của Nhan Thanh, tiền đồ của Nhan Thanh cùng với thư ký tự nhiên có cùng một nhịp thở, cô nhìn Nhan Thanh một bộ do dự không quyết định, không khỏi vì y sốt ruột, cho rằng Nhan Thanh đang lo lắng thái độ của ba Dương Du, thẳng thắn trực tiếp chạy tới đưa cho Nhan Thanh xem bài đăng, cho y biết thái độ đại BOSS, để cho Nhan Thanh yên lòng đồng ý Dương Du.
Nhưng mà cho dù như vậy, Nhan Thanh vẫn là cự tuyệt Dương Du.
Nhan Thanh biết ba Dương Du rất xem trọng, biết rằng chỉ cần y đồng ý cùng Dương Du ở bên nhau, thì tiền đồ của y ở công ty này sẽ không cần lo lắng gì nữa, nhưng mà y vẫn cho Dương Du câu trả lời phủ định.
Tại sao? Lăng An Tu chỉ cảm thấy đầu đau sắp nứt, Nhan Thanh đến tột cùng tại sao lại làm như thế?
Một cái khung chat đột nhiên bắn ra ngoài, "Hạ Dật gửi cho anh một email."
"Để tôi xem một chút."
"Tôi vừa nghe đồng nghiệp nói, liên quan đến Tiệc trắng Miama, hắn đã đăng tin tức lên website." Hạ Dật đính kèm một bức ảnh gửi Lăng An Tu: Dưới ánh đèn chói lọi, chen chúc trong đám người cuồng loạn chính là hai chàng đẹp trai phương Đông không kiêng kị gì mà hôn môi, một người trong đó chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, mà một người khác, lại có thể nhìn thấy rõ rang gò má hoàn mỹ của y.
Lăng An Tu lập tức hồi phục: "Tôi không phải nói là chờ tôi làm rõ mọi chuyện rồi hẵng đăng sao?!"
Hạ Dật: "Tôi cũng không biết, hắn cũng là đăng rồi mới nói cho tôi."
"..."
"Bằng không, tôi đi hỏi biên tập một chút, có thể xóa hay không?"
Lăng An Tu do dự một hồi, trả lời: "Cũng đã đăng lên rồi, thôi, trước hết cứ như vậy đi."
Lăng An Tu từ trong thế giới ảo đi ra, ngoài ý muốn phát hiện mình không có nghe thấy âm thanh mập mờ kia.
Nhìn thời gian, bất quá mới trôi qua hai mươi phút mà thôi, Nhan Thanh sao mà nhanh như vậy?
Lăng An Tu nhìn lướt qua phòng khách, chỉ thấy Nhan Thanh một mình nằm trên ghế sa lông hút thuốc, khói bụi rơi xuống ở trên cổ áo, đốt ra một cái lỗ nhỏ, nhưng y tựa hồ một chút cũng không có nhận ra.
" 'Quà sinh nhật' đâu?" Lăng An Tu hỏi, "Nhanh như vậy liền hưởng xong?"
Nhan Thanh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, ngồi dậy, đem khói dập tắt, "Tôi không có cùng hắn làm."
"Ồ?" Lăng An Tu hơi hơi quan sát ghế sô pha một chút, xác thực không có phát hiện vết tích khả nghi, "Tại sao? Hắn không phải loại anh thích sao?"
"Tôi mệt đến gần chết, cuối cùng còn phải tốn khí lực đi ** hắn, rốt cuộc là hắn hưởng thụ hay là tôi hưởng thụ?"
"Tôi thấy là quan hệ chính là một loại hưởng thụ đối với anh."
Nhan Thanh cầm lấy áo khoác, đi vào phòng.
Trước khi vào cửa, y đột nhiên dừng bước, đưa lưng về phía Lăng An Tu nói rằng: "Đừng nghĩ rằng em hiểu rất rõ tôi."
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Hết chương 75
Nguyệt Kiều: Bảo yêu mình, thương mình mà lại không trả lại thân thể cho mình.
Vậy là ghét mình dồiiiiiiii
Ui chòy chòy oy nay tôi mới lên lại Wattpad mà thấy cmt của mọi người quá chời huhu.
Xúc động muốn chớtttt à.
Làm tôi có tinh thần hoàn thành chương này trong 2 tiếng luôn đó.
TwT Mọi người chính là động lực cho đứa lười chảy thây như tui á.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...