Tra Công Nhất Định Phải Ngược


Edit: Nguyệt Kiều
Nhan Thanh vẫn luôn muốn hưởng thụ cảm giác hôn nồng nhiệt trước công chúng một chút, trước đây khi ở trong nước, dù thế nào y cũng phải để ý không được để ảnh hưởng.

Nhưng ở đây thì không sao, đừng nói hôn, rất nhiều người cấp tốc làm chuyện vượt mức giới hạn ở trong góc ánh đèn không lia tới.

Nhan Thanh rốt cục buông Lăng An Tu ra, tim đập đến kỳ lạ,
Lăng An Tu như nào? Hắn có phải là cũng căng thẳng giống như mình?
Nhan Thanh ôm cổ Lăng An Tu, "Chớ căng thẳng, không có ai quen chúng ta."
"Căng thẳng?" Lăng An Tu cười nói, "Tôi không có chút căng thẳng nào, nếu như tim tôi đập chậm một chút tôi nghĩ là tôi sẽ chết."
"Nam nhân vừa nãy đồng ý lời mời của em sao?"
"Anh nói xem?" Lăng An Tu hỏi ngược lại.

Nhan Thanh vỗ lên lưng Lăng An Tu một quyền, "Em thật là.

Anh thật không nghĩ rằng em biết hút thuốc."
"Tôi biết, chỉ là bình thường không hút mà thôi."
Nhan Thanh dắt tay Lăng An Tu, "Chúng ta đi thôi, trở về phòng."
"Vậy chúng ta đi 'câu người' vui đùa đi."
"Câu cái con mẹ nó.

Tôi không muốn đàn ông khác, tôi chỉ muốn em."
Lăng An Tu không hề bị lay động mà ôm ngực đứng lại, trên mặt biểu tình lạnh lùng vô cùng, "Xin lỗi, tôi không có hứng thú."
"An Tu..." Nhan Thanh vẫn cứ chưa từ bỏ ý định.

"Tôi chỉ có nửa giờ." Lăng An Tu nhắc nhở y, "Tôi muốn tiếp tục hưởng thụ một chút, nếu như anh mệt mỏi, muốn trở về phòng nghỉ ngơi, xin cứ tự nhiên." Lăng An Tu nói xong, quay người rời đi.

Lăng An Tu xuyên qua sàn nhảy, đi đến phòng vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh mỗi cửa phòng đều treo một biển "Cấm chỉ làm tình ở trong toilet ", nhưng mà đi qua mỗi phòng, Lăng An Tu vẫn có thể nghe thấy tiếng rên mập mờ.

"Chỗ này quả thực quá điên cuồng!" Hạ Dật ôm camera đã sớm ở nhà vệ sinh chờ, tựa hồ bị dọa sợ đến xanh mặt, "Tôi rất muốn biết nếu như thật sự có người muốn đi toilet thì thế nào?"
"Ai biết được." Lăng An Tu kéo Hạ Dật đi vào một gian phòng riêng, "Thu hoạch thế nào?"

"Nháy được rất nhiều bức ảnh thú vị, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người đối với 'Tiệc trắng' cảm thấy hứng thú.

Mấu chốt là, có nhà báo nào ở trong nước dám đăng những thứ đồ này không, dù sao đây không phải là tập hợp của những người chính thống."
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Lăng An Tu suy nghĩ một chút, nói: "Không nhất định phải đăng trên báo, trên truyền thông mạng cũng được.

Hiện tại cũng không có mấy người đọc báo."
Hạ Dật gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Thứ cậu muốn tôi cũng đều chụp được, từ góc độ của bức ảnh có thể nhìn thấy rõ ràng mặt Nhan Thanh, mà cũng chỉ có thể nhìn được sau gáy của cậu, cho nên anh không cần lo lắng sau khi chuyện công khai sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với cậu."
Lăng An Tu cười cười, "Tôi không để ý cái này."
"Tôi hiện tại rốt cuộc cũng biết tại sao cậu phải giúp Nhan Thanh theo đuổi cô gái kia." Hạ Dật có chút hưng phấn nói, "Cậu nói xem, kết cục sắp tới chờ đượi Nhan Thanh sẽ là gì?"
"Ai biết được, nhiều nhất là bị ép nghỉ việc, thế nhưng người như như hắn, đi tới chỗ nào cũng sẽ không lo chết đói.

Hắn có thể đi làm rất nhiều việc không kỳ thị đồng tính luyến ái, tỷ như ở giới người mẫu, mười nam thì chín người cong."
Hạ Dật có chút thất vọng, "Được thôi, trước tiên đem chuyện này quyết định! Chờ tin tức của tôi!"
Lăng An Tu lúc đi vào phòng đã biến thành linh thể, mở cửa, hắn bất ngờ phát hiện Nhan Thanh một mình ở bên trong, y dựa vào trên giường, tựa hồ đang suy tư cái gì.

"Em đã trở lại? Chơi thế nào?"
"Cũng được." Lăng An Tu phất tay, "Sao mà không tìm người qua đêm cùng thế."
"Đây không phải là vì có em sao?" Nhan Thanh ám muội mà cười.

"Anh có bị bệnh không." Lăng An Tu mặc kệ y.

Nhan Thanh ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Lăng An Tu, không tự chủ đưa tay ra, y tưởng sẽ chạm vào Lăng An Tu, nhưng cái gì cũng không đụng tới."An Tu, rất nhanh sẽ tới 12 giờ."
Lăng An Tu vung lông mày, "Cho nên?"
"0 giờ qua đi, em có thể để cho tôi ở trên giường ôm em một chút?" Không chờ Lăng An Tu trả lời, Nhan Thanh lại bổ sung, "Coi như cho tôi một kỷ niệm đẹp cuối cùng trước khi kết thúc quãng đời độc thân được không?"
"..."
"Chỉ là một giờ mà thôi, em không đồng ý sao?"
Lăng An Tu nhìn Nhan Thanh mang theo bộ mặt cầu xin, thở dài một hơi, "Được rồi."
Mấy phút sau, Nhan Thanh được toại nguyện mà cùng Lăng An Tu ôm nhau ngủ.

Nhiệt độ thân thể làm cho y cảm giác phi thường ấm áp, y có thể nghe tiếng Lăng An Tu nhẹ nhàng tiếng hít thở, tâm tình của y tựa hồ cũng cùng tần suất hô hấp bình tĩnh lại."An Tu, tôi cảm thấy tôi cần phải suy nghĩ thật kỹ."
"Hả?"
Nhan Thanh nắm chặt ôm Lăng An Tu cánh tay, tự nhủ: "Tôi nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, nếu không tôi cảm gúac sẽ thật sự hối hận."

Từ Miama trở về đã mấy ngày, nhẫn cầu hôn lại vẫn còn đang trong ngăn kéo, cũng không có lấy ra.

Lăng An Tu không nhịn được hỏi: "Anh đã tính đến lúc nào cầu hôn chưa?"
Nhan Thanh ung dung chậm rãi nói: "Hoàng đế không vội, thái giám gấp cái gì."
"..."
"Huống chi, tôi cũng sẽ không chủ động như vậy, thế rất mất giá."
Lăng An Tu không nói: "Anh không chủ động, chẳng lẽ lại để con gái người ta chủ động?"
Nhan Thanh hàm hồ nói: "Nói sau đi."
Nhan Thanh vẫn luôn đem chuyện này kéo dài tới sinh nhật y.

Trên thực tế, đối với Nhan Thanh mà nói, cũng không có cái gọi là sinh nhật.

Bất quá y cố đem cái ngày mà Lăng An Tu sáng tạo ra mình để làm ngày sinh nhật.

Trước sinh nhật mấy ngày, Nhan Thanh vẫn luôn quấn lấy Lăng An Tu đòi hỏi, "Yêu cầu của tôi rất đơn giản, em biến thành thực thể rồi tham gia tiệc sinh nhật của tôi là được rồi."
Lăng An Tu ý tứ sâu xa nhìn Nhan Thanh, "Được thôi, tôi sẽ đi, thuận tiện mang cho anh một món quà lớn."
Lăng An Tu vì "Quà sinh nhật" cho Nhan Thanh thực tế tốn không ít công sức.

Có Tiểu An trợ giúp, hack lấy một diễn đàn của công ty căn bản cũng không phải là vấn đề nan giải gì; cùng lúc đó, Hạ Dật cũng nhờ đồng nghiệp đăng thông tin liên quan đến Tiệc trắng Miama, còn việc đưa ảnh minh họa như nào, ừ thì cái bức ảnh mỹ nam phương Đông kia tưởng đối phù hợp nha.

"Có những ai tham gia tiệc vậy?" Lăng An Tu hỏi.

"Đều là đồng nghiệp công ty cùng một số bạn bè bình thường, không thì em cho rằng có ai?" Nhan Thanh vừa lái xe vừa nói.

Lăng An Tu khẽ cười một tiếng: "Tôi nghĩ là đều là fwb của anh.

Nếu như đúng là thế, vậy cũng không ít người."
Nhan Thanh trách cứ nhìn Lăng An Tu một cái.

Tiệc sinh nhật Nhan Thanh tổ chức tại khách sạn, người đến còn nhiều hơn so với tưởng tượng của Lăng An Tu.


Hắn vừa đi vào đi, liền thấy Dương Du một thân lễ phục hồng phấn chỉnh tề, ăn mặc tinh tế so với thường ngày lại càng trở nên xinh đẹp hơn, quả thực chính là tiêu điểm trong mắt tất cả đàn ông.

Cũng không ít khách hàng của Nhan Thanh tới, Nhan Thanh không thể không tiêu tốn chút thời gian đi ứng phó.

Lăng An Tu không quen biết với bất cứ người nào chỉ có thể ngồi ở trong góc, yên lặng mà uống rượu.

Nhan Thanh cùng khách hàng trò chuyện đồng thời ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Lăng An Tu, tương đối mất tập trung.

Thật vất vả cùng khách hàng nói chuyện phiếm xong, Nhan Thanh mới vừa muốn đi tìm Lăng An Tu, liền bị Dương Du kéo lại.

"Có chuyện gì không?" Nhan Thanh có chút nóng nảy hỏi.

Dương Du thần thần bí bí hấp háy mắt, "Đi cắt bánh!"
Nhan Thanh không thể làm gì khác hơn là cùng Dương Du đi đến trung tâm đại sảnh, lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người bọn họ.

Trong tiếng tung hô của mọi người, Nhan Thanh đem cắt chiếc bánh ngọt bảy tầng thành bốn phần.

Dương Du cười tiếp nhận dao, thay Nhan Thanh tiến một bước cắt gọn bánh ngọt, phân phát cho mọi người.

"Hôm nay là sinh nhật anh, miếng to nhất này phần anh!"
Nhan Thanh từ chối nói: "Không cần, tôi không thích ăn đồ ngọt."
Dương Du làm nũng nói: "Sinh nhật nhất định phải ăn bánh gato mới đúng, dù thế nào cũng phải ăn một miếng."
Dưới ánh mắt chờ mong của Dương Du, Nhan Thanh không thể làm gì khác hơn là ăn một miếng.

Miếng bánh ngọt thơm ngon vừa vào miệng đã tan ra, mùi vị quả thực không tồi.

Lúc ăn đến miếng thứ hai, một chiếc nhẫn kim cương liền xuất hiện ở trước mắt Nhan Thanh.

"Đây là..." Nhan Thanh hơi kinh ngạc mà nhìn nhẫn, này rõ ràng chiếc nhẫn mình mua định đưa cho Dương Du nhưng vẫn chần chừ.

Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
"Em vô tình phát hiện trong ngăn kéo ở trong phòng anh." Dương Du mặt hơi ửng hồng, "Em một mực chờ đợi anh đưa cho em nhưng anh lại chậm chạp không hành động.

Hiện tại em đã làm xong bước thứ nhất, anh cũng nên có chút hành động đi chứ?"
Nhan Thanh tự giác quay sang Lăng An Tu -- hắn vẫn là yên tĩnh uống rượu, tựa hồ tất cả mọi thứ xung quanh đều không có quan hệ gì với hắn.

"Nhan Thanh?" Dương Du có chút bất an kéo tay Nhan Thanh, "Anh bây giờ nên làm gì đi chứ?"
Nhan Thanh thu hồi ánh mắt, đưa ra câu trả lời mập mờ: "Em hy vọng tôi sẽ làm cái gì?"

Dương Du vốn là một cô gái vô cùng lạc quan, thấy bộ dáng này của Nhan Thanh, tự nhủ đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp ở trước mặt Nhan Thanh một chân quỳ xuống, ngửa đầu nhìn hắn: "Nhan Thanh, anh có nguyện ý cưới em không?"
Xung quanh nhất thời bùng nổ kinh ngạc, mỹ nữ thiên kim tiểu thư của tổng tài chủ động hướng một nam nhân cầu hôn, chuyện này tuyệt đối chỉ sau mười phút sẽ leo lên đầu diễn đàn của công ty.

Nhưng mà nếu như vào lúc này liền tuôn ra một tin tức nóng hổi thật không biết đầu đề đến tột cùng sẽ "Rơi vào nhà ai".

Đương nhiên, bất kể như thế nào, Nhan Thanh đều hoàn toàn xứng đáng là vai chính.

Nhan Thanh hiển nhiên cũng không nghĩ tới Dương Du có thể làm đến nước này, nhất thời càng chưa kịp phản ứng.

"Anh nguyện ý không?" Dương Du liền hỏi một câu.

Lăng An Tu xem xem thời gian, oh, vừa hay đúng lúc Hạ Dật cũng đã thành công đem bức ảnh phát lên diễn đàn công ty.

Quả nhiên, thư ký Nhan Thanh đột nhiên hướng y chạy tới, đem điện thoại di động của chính mình đưa Nhan Thanh xem.

Nhan Thanh sầm mặt lại, trầm mặc một hồi, chuyển hướng Dương Du: "Em đứng lên trước đã."
"Em không." Dương Du cố chấp, "Anh cho em đáp án trước."
"Chúng ta nói riêng không được sao?"
Dương Du chắc như đinh đóng cột, "Không được."
"Được, vậy tôi sẽ nói cho em biết." Nhan Thanh hạ thấp giọng, "Đáp án của tôi chính là, xin lỗi, tôi không thể."
"Nhan Thanh..."
Nhan Thanh đi xuống sàn chính, nhanh chân hướng Lăng An Tu đi đến, lại phát hiện không biết Lăng An Tu đã đi từ lúc nào rồi.

Sắc mặt Nhan Thanh càng ngày càng không dễ nhìn, y không thèm để ý đến đam người đang ồ lên, tìm kiếm Lăng An Tu khắp nơi.

Lăng An Tu đi trên hành lang khách sạn, nhận cuộc gọi của Hạ Dật gọi tới, không chờ Hạ Dật nói chuyện, Lăng An Tu cười nói: "Lần này cảm ơn cậu, ngày khác mời ngài đây ăn cơm."
"A? Cậu đang nói cái gì thế?" Hạ Dật âm thanh có một ít mờ mịt.

"Anh chưa đem bức ảnh phát lên diễn đàn công ty à?"
"Há, tôi đang muốn nói chuyện này với cậu đây." Hạ Dật nói xin lỗi, "Cái kia...!Vừa rồi đột nhiên mất mạng một lúc, bức ảnh còn chưa được đăng lên."
"..."
"Có muốn tôi đăng lại không?".

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần) |||||
Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Hết chương 74
Rất xin lỗi các bác tôi đã bỏ truyện lâu như thế hic:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui