☆, Chương 63:
Edit: Nguyệt Kiều
Dựa vào tính đặc thù của lần hành động này, nếu tiết lộ ra sẽ tạo thành áp lực dư luận rất lớn, có thể sẽ gây nên khủng hoảng dân chúng toàn cầu, nước A yêu cầu đối với lần hành động này toàn bộ quá trình phải bảo mật.
Trải qua nhiều ngày vệ tinh thăm dò, quân đội rốt cuộc tìm được căn cứ phần tử khủng bố.
Căn cứ nằm ở bên trong khu rừng nguyên sinh lớn ở phía Tây nước A, bên trong có khoảng chừng hơn trăm người.
Tỉ mỉ phân tích tình thế, Lăng Triệt quyết định chỉ mang mười người, thêm vào đó còn có bộ đội đặc chủng nước A, tổng cộng ba mươi người tiến hành tập kích căn cứ.
Mấy ngày trước khi hành động, Lăng Triệt đều phi thường bận rộn, cho nên không có thời gian đến hành hạ Lăng An Tu.
Lăng An Tu cùng Tiểu An một người một chó ở trong phòng, có Tiểu An làm bạn, Lăng An Tu nhất thời lạc quan lên.
Cho dù đối tượng công lược lần này là một tên không kém biến thái là bao, cũng không có gì phải sợ.
Thừa dịp mây đen gió lớn, Tiểu An hóa thành hình thái bình thường của cậu, mở màn hình LCD trên bụng, "Lúc tôi tiến vào, đa thu lại toàn bộ bản đồ của chỗ này.
Hiện tại, chúng ta đang ở vị trí này." Trên bản đồ dần hiện ra một cái điểm đỏ.
"Đây là nơi nào, thành phố S sao?"
"Không sai.
Mấy ngày này nước A luôn xảy ra nội chiến, quân chính phủ cùng quốc quân tại thành phố S đánh một trận ác chiến, quân chính phủ có được sự trợ giúp của L.
E, mới chiếm được thành phố này.
Ở trong thành phố này, cơ hồ đã không có người dân.
Sau cuộc chiến, L.
E tạm thời đóng quân tại thành phố S, trung khu đóng quân vị trí này của chúng ta.
Tòa nhà lớn này ban đầu vốn là một khách sạn.
Hiện tại chúng ta đang ở tầng bảy của khách sạn."
Lăng An Tu tỉ mỉ nghiên cứu bản đồ, cố gắng tìm ra con đường đào thoát thành công."Nhiệm vụ lần này phi thường trọng yếu, Lăng Triệt nhất định sẽ điều động hết tinh anh của L.
E, chúng ta nhất định phải nắm lấy cơ hội lần này."
"Anh không nghĩ đến việc Lăng Triệt sẽ mang anh cùng đi sao?"
Lăng An Tu lắc đầu một cái, "Có thể thấy Lăng Triệt ở L.
E cũng không được toàn bộ mọi người ủng hộ, trước khi hắn thao túng được toàn bộ L.E, hắn sẽ tuyệt đối không để tôi bại lộ trước những người khác."
Dây ăng ten trên đầu Tiểu An đột nhiên run nhúc nhích một chút, một giây sau cậu liền biến thành hình thái chó săn, khéo léo núp ở bên chân Lăng An Tu.
Lăng Triệt võ trang đầy đủ mà đi vào: trang phục ngụy trang trong rừng cùng đôi ủng chiến, trên người mang theo súng trường ngắm bắn."Biểu tình của người là như nào đây?" Lăng Triệt nâng mặt Lăng An Tu lên, "Nhìn thấy tôi không phải là nên cao hứng sao?"
Lăng An Tu mí mắt đều không thèm nhấc, "Cao hứng cái gì?"
"Cái thân thể dâm đãng này của người sẽ được thỏa mãn chứ sao."
Lăng An Tu xì cười một tiếng, "Chỉ bằng mày? Còn không bằng tự tao dùng tay."
Lăng Triệt nheo mắt lại, đây là biểu hiện trước khi y nổi khùng lên.
Lăng An Tu đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng sự hành hạ của Lăng Triệt, đột nhiên bộ đàm bên người Lăng Triệt: "Lăng, trực thăng sắp bay rồi."
Lăng Triệt hỏi: "Còn bao lâu?"
"Năm phút."
Lăng Triệt than thở, lắc đầu một cái, "Năm phút quá ngắn, không đủ để tôi bắn.
Bất quá người không cần lo lắng, chờ tôi trở về tôi nhất định sẽ thỏa mãn người..."
Lăng An Tu đánh gãy lời Lăng Triệt, "Cút con mẹ mày đi."
Lăng Triệt tàn nhẫn mà nắm cằm Lăng An Tu, ngăn chặn đôi môi hắn, thô bạo mà càn quấy trong miệng hắn, cuối cùng lúc lui ra, rất không khách khí chút nào mà cắn xuống, Lăng An Tu rên lên một tiếng, trong miệng lập tức dâng lên mùi máu tanh nồng đậm.
Đôi môi Lăng Triệt bị máu tươi của Lăng An Tu nhuộm đỏ, y liếm liếm khóe miệng, khẽ cười nói: "Hương vị không tồi."
Lăng An Tu che miệng, không phát ra được âm thanh nào.
Lăng Triệt đi rồi, Tiểu An lập tức giúp Lăng An Tu tiến hành trị liệu đơn giản, giúp máu ngừng chảy.
"Đau không?" Tiểu An hỏi.
Lăng An Tu lắc đầu một cái, cười nói: "Không cảm giác, chẳng qua là cảm thấy buồn nôn."
Tiểu An trầm mặc một hồi, đôi chân nhỏ bé co vào trong lòng Lăng An Tu, "Chúng ta lập tức rời khỏi đây, anh không cần lo lắng."
Lăng An Tu biểu thị rất vui mừng, người máy của hắn lại thăng cấp một kỹ năng mới -- an ủi.
"Này, ăn cơm." Người đến là một nam nhân trẻ tuổi, biểu tình lãnh khốc như mọi thành viên của L.E.
Lăng An Tu vẫn bị trói ở trên giường như cũ, "Tôi muốn ngồi dậy ăn."
Nam nhân do dự.
"Cậu còn sợ tôi chạy trốn? Tôi bị Lăng Triệt hành hạ lâu như vậy, đâu còn có cái khí lực kia." Lăng An Tu "Suy yếu" mà nói.
Nam nhân lấy còng tay chế trụ đôi tay Lăng An Tu, lại dùng dây thừng đem hắn quấn chặt chẽ vào trên ghế, đem đồ ăn đưa tới trước mặt hắn, "Mau ăn."
Lăng An Tu cười lạnh một tiếng, đột nhiên dùng sức lao tới, chiếc ghế gỗ bị áp lực của hắn đánh gãy, chân dài quét qua, hất ngã nam nhân vẫn đang trong trạng thái sững sờ, cả người thuận thế đè lên.
Lăng An Tu ngồi ở trên người nam nhân, lấy phần còng vẫn đang ở trên tay vòng qua cổ của nam nhân thít chặt lại, cúi đầu bên tai nam nhân nói nhỏ: "Đi gặp thượng đế đi."
Tiểu An hóa thành hình người, nhìn nam nhân ngã trên mặt đất, không hiểu nói: "Tại sao không để tôi xử lý?"
"Chút chuyện nhỏ này tự tôi có thể làm."
"Cho nên anh đây là đang cậy mạnh?"
"Không có." Lăng An Tu lấy khẩu súng lục bên hông nam nhân kia, "Tôi chỉ là muốn để cậu thấy tôi không vô dụng như trong tưởng tượng."
Lăng An Tu cùng Tiểu An giết chết một tên lính xanh cửa, một đường lẻn ra.
Lúc đi tới tầng ba, Lăng An Tu đột nhiên cảm giác không đúng lắm, hắn vừa quay đầu, liền nhìn thấy một điểm đỏ trước ngực Tiểu An.
Lính bắn tỉa! Lăng An Tu đột nhiên nhào tới chỗ Tiểu An, nhưng đã chậm.
Giữa ngực Tiểu An xuất hiện vết thương, từ bên trong làn da nhân tạo của cậu xuất hiện một làn khói đen.
Lăng An Tu chưa kịp đau lòng, vội vã kéo Tiểu An vào chỗ khác.
Đồng thời, cảnh báo trong khu vực vang lên inh ỏi.
Toàn bộ người trong căn cứ lập tức khẩn trương, tất cả đều sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.
"Tiểu An..." Lăng An Tu bất lực, hoảng hốt cực độ.
Sắc mặt Tiểu An ngược lại là không có biểu tình gì, cậu và Lăng An Tu giống nhau, đều không cảm giác được bất kỳ đau đớn gì."Lăng tiên sinh, tôi không sao.
Chỉ là mạch điện trong cơ thể hình như hỏng rồi."
"Vậy làm sao bây giờ?" Lăng An Tu sốt ruột nói.
"Tôi thử khởi động chức năng tự chữa trị." Tiểu An trấn định nói, "Bất quá trong lúc này tôi nhất định phải ở trạng thái nghỉ."
Lăng An Tu gật gật đầu, "Cậu cứ nghỉ đi, tôi sẽ bảo vệ cậu."
"Tạm thời chỉ có thể như vậy, tuy rằng đối với sự năng lực của con người thì tôi cực kì nghi ngờ."
"..." Lăng An Tu đem Tiểu An đã khôi phục nguyên hình ôm vào trong lồng ngực, cẩn thận quan sát tình huống xung quanh, tiếp tục tiến lên.
Bởi cảnh báo kéo vang, lính đánh thuê canh giữ ở tòa nhà này càng ngày càng đông, trên tay bọn họ đều cầm vũ khí, chỉ cần một chút sơ sẩy, Lăng An Tu có thể sẽ chết.
Mà, hắn là Lăng An Tu.
Năng lực lẩn trốn của hắn có thể nói thần không biết quỷ không hay, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể biến thành u linh, nhẹ nhàng lướt qua thiên binh vạn mã, không một dấu vết.
Vào thời khắc cuối cùng trước khi trời sáng, Lăng An Tu rốt cục rời khỏi cao ốc.
Hắn vòng ra sau một chiếc xe quân sự, định ra tay xử lý hai tên lính đánh thuê ngồi trong xe.
Trước khi hắn kịp động thủ, một ánh sáng chói mắt chiếu lên người hắn.
Lăng An Tu lập tức quay người, vừa định nổ súng liền nghe được một thanh âm quen thuộc.
"Lăng, là em!"
"Xavier?" Lăng An Tu cẩn thận phân biệt người trước mặt, khi nói chuyện cũng không buông khẩu súng trong tay ra.
"Không sai, mau lên xe!"
Lăng An Tu do dự một giây, lên xe Xavier.
"Nằm úp sấp ở phía sau, đừng lên tiếng!" Xavier dặn dò Lăng An Tu một câu, nổ máy xe.
Thời điểm đi ngang qua cổng lớn của căn cứ, lính gác đem xe ngăn lại, phát hiện tài xế là Xavier sau, nói: "Ha, người anh em, đã trễ thế này còn đi đâu thế!"
Xavier nhoài ra khỏi cửa xe, "Đi ra ngoài tìm kiếm niềm vui.
Làm sao, Charlie, cậu còn muốn kiểm tra sao?"
Charlie cười ha ha: "Ai lại thế, mau đi đi! Bất quá trong thành phố S này giờ cũng không có cô em xinh đẹp nào rồi!"
Xavier nhún nhún vai, "Không thì cậu trai xinh xẻo cũng được."
"Biến thái!" Charlie cười mắng, thay Xavier mở cổng.
Xavier một đường đi đến ngoại ô thành phố, dừng lại tại một vị trí bí mật trong rừng rậm.
Anh quay đầu, đối diện với Lăng An Tu kích động nói: "Lăng, tôi biết ngay cậu không có chết mà! Con mẹ nó làm sao mà cậu có thể chết được chứ!"
Xavier là anh em tốt nhiều năm trước của Lăng An Tu, thời gian vẫn còn ở trong quân đội hắn và Xavier là chiến hữu tốt của nhau.
Sau khi Lăng An Tu lên làm thủ lĩnh L.
E, liền chiêu mộ Xavier về, Xavier không nói hai lời liền thu thập đồ vật đi nhờ vả Lăng An Tu.
"Đến cùng có chuyện gì xảy ra?" Lăng An Tu hỏi.
"Cậu thông minh như vậy, khẳng định cũng đoán được a.
Nửa năm trước, không phải cậu đi chấp hành một nhiệm vụ ám sát sao? Nhưng mà sau hơn nửa tháng, không có một tin tức gì truyền về.
Các anh em đều la hét muốn đi tìm cậu, đột nhiên Lăng Triệt trở về nói cho chúng tôi rằng cậu đã xảy ra tai nạn xe cộ và chết rồi.
Chỉ có thế có chó nó tin! Lăng An Tu cậu làm sao mà bị xe đụng chết được, thế này thì điêu toa quá rồi! Tôi vẫn luôn không tin, kiên trì đi tìm cậu.
Ai biết tiểu tử Lăng Triệt kia còn rất thủ đoạn, dần dần mà tiếp quản phần lớn tổ chức, quyền lợi của anh em trong tổ chức cũng dần dần bị tước mất.
Y không để chúng tôi đi tìm cậu, luôn miệng nói cậu đã chết.
Tôi càng nghĩ càng không đúng, nhưng không có cách nào khác.
Ngày hôm nay cảnh báo căn cứ đột nhiên vang lên, nhưng lại không tìm được kẻ đột nhập kia.
Tôi liền suy nghĩ, có phải tên tiểu tử cậu không, dù sao trừ cậu ra, ai còn có bản lĩnh tránh được nhiều con mắt như vậy a..."
Lăng An Tu nhu nhu huyệt thái dương, "Xavier, lâu như vậy không gặp, cậu đột nhiên thông minh đó."
Xavier được khích lệ đến có chút ngượng ngùng, "Lăng, tiếp theo cậu định làm như thế nào? Nếu không thì theo tôi trở lại tổ chức đi, nói cho mọi người biết cậu còn chưa có chết, đem bắt tên nhóc thối tha kia lại..."
"Lăng Triệt đã có lá gan đem tôi giam ở căn cứ, cũng đủ để chứng minh hắn chiếm được phần lớn trung tâm rồi.
Chúng ta trở lại chỉ là tự chui đầu vào lưới."
"Vậy làm sao bây giờ?" Xavier buồn phiền nói.
"Tôi không trở về, nhưng cậu nhất định phải trở lại.
Tìm những người tin rằng tôi không chết, tập hợp bọn họ lại, đợi tin tức từ tôi."
"Vậy còn cậu?"
"Tôi?" Lăng An Tu cười cười, "Tôi phải đi xem xem đứa con trai yêu quý kia của hoàn thành nhiệm vụ lần này như nào."
Xavier trợn mắt lên, "Lăng, cậu điên rồi, cậu đi một mình?"
"Cậu không cần lo lắng cho tôi, cậu chỉ cần theo lời tôi nói làm là được.
Mặt khác, tôi cũng nhờ cậu giúp một việc."
"Cậu nói đi, chỉ cần việc tôi làm được, tôi nhất định giúp!"
"Kỳ thực cũng không có gì." Lăng An Tu hời hợt nói, "Có thể đem thẻ ngân hàng của cậu cho tôi mượn được không?"
Xavier: "..."
- Hết chương 63 -.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...