Tra Công Nhất Định Phải Ngược


Edit: Nguyệt Kiều
"Cậu lừa người! Tôi không tin!" Đôi môi Kha Ngôn run rẩy, trong lòng y đột nhiên hẫng một cái —— hẫng đến quá nặng, lồng ngực cơ hồ ẩn ẩn đau nhói."Cậu không thích tôi, tại sao đối xử tốt với tôi như vây?"
Lăng An Tu nói chuyện đương nhiên: "Chúng ta không phải chỉ là diễn thôi sao? Diễn kịch thì phải chân thực mới có tác dụng." Lăng An Tu cười, "Như thế nào, thông qua hai tháng diễn kịch này, cậu có nhận thức gì mới về đồng tính luyến ái không?"
Khuôn mặt tuấn lãng của Lăng An Tu đỏ lên vì tức giân.

Y nắm lấy vai Lăng An Tu, chỉ cần nhìn gân tay nổi lên trên của y cũng biết được y tức giân đến nhường nào."Cậu đang nói dối! Cậu đối với tôi tốt như vậy, cưng chiều tôi như vậy, cậu nắm rõ thói quen của tôi, ngoại trừ yêu tôi ra làm quái gì có lý do khác! Đừng có lôi cái diễn kịch khỉ gió đấy ra làm bia đỡ đạn! Lăng An Tu, cậu thừa nhận đi!"
"Yêu cậu?" Lăng An Tu biểu tình như đang nghe một chuyện cười, "Tôi tại sao phải yêu cậu? Tôi vốn là không muốn đem tính hướng của mình truyền ra ngoài, tôi chỉ muốn bình yên mà trải qua hết cuộc sống cấp ba.

Đúng vậy, trước kia tôi thực sự thích cậu, hơn nữa còn vô cùng vô cùng thích.

Nhưng mà cậu, chính cậu đem tình cảm của tôi ra làm trò cười.

Không xem tôi là người, buộc tôi bộc lộ tất cả trước cả lớp.

Chuyện này đối với cậu mà nói bất quá chỉ là một chuyện khôi hài sau giờ học.

Nhưng mà đối với tôi mà nói, quả thực chính là một tràng tai nạn.

Ở trong trường học bị tất cả mọi người kỳ thị, thỉnh thoảng còn không chỉ bị chà đạp lên tinh thần mà còn chà đạp cả thân thể tôi.

Trường học gọi điện thoại cho cha mẹ tôi, cha mẹ tôi suýt nữa không muốn nhận đứa con trai này.

Kha Ngôn, nhìn vào những việc cậu làm đó, cậu dựa vào cái gì mà nói rằng tôi sẽ tiếp tục thích cậu?"
Post in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Bên trong không gian nho nhỏ yên tĩnh dị thường.

Sắc mặt Kha Ngôn trắng bệch, y biết y cần phải phản bác, nhưng tất cả điều Lăng An Tu nói đều là sự thực, y không tìm được bất cứ thứ gì có thể phản bác được.

Những việc này thực giống như là đem một cái dao sắc bén, từ từ cứa sâu vào lồng ngực của y.

Không biết gió từ nơi nào thổi tới, không khí buổi tối so với trong tưởng tượng có phần lạnh lẽo hơn, cái lạnh khiến Kha Ngôn run rẩy hơn.

Cuối cùng Kha Ngôn vẫn là không nói gì, y chỉ cởi áo khoác khoác lên người Lăng An Tu.

Trên lưng một trận ấm áp, áo khoác sạch sẽ thẳng thớm mang theo mùi vị nam sinh trưởng thành khiến tâm lý Lăng An Tu có chút không thoải mái.

Hai người trầm mặc xuống khỏi cabin, rời khỏi khu giải trí.


Kha Ngôn thay Lăng An Tu gọi một chiếc xe taxi, "Cậu đi đi."
Lăng An Tu cởi áo khoác Kha Ngôn, từ trong túi móc ra cái hộp nhỏ tinh xảo kia, "Cái này...!Trả lại cho cậu."
"Đồ đã đưa, cậu không thích thì ném đi."
Lăng An Tu không nói gì nữa, cúi người xuống, đem hộp đoan đoan chính chính mà để dưới đất, sau đó cũng không quay đầu mà lên xe.

Kha Ngôn đứng tại chỗ không hề động đậy, y nghe trong tim như có tiếng gió ào ào đánh tới.

Cách y không xa là cái đồng hồ mà y đã tiêu hết toàn bộ tiền tích trữ mới có thể mua được đang nằm lẳng lặng dưới ánh trăng.

Xe taxi dần dần biến mất khỏi tầm mắt Kha Ngôn, Kha Ngôn rốt cục không nhịn được – y phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể khiến mình đứng vững kiêu ngạo trước mặt Lăng An Tu, y tuyệt đối sẽ không cho phép chính mình như tên ăn mày thỉnh cầu Lăng An Tu bố thí.

Thế nhưng, Lăng An Tu hiện tại đã đi rồi, y có thể vứt bỏ cái tự tôn chết tiệt kia không? Kha Ngôn quỳ trên mặt đất, nhặt cái hộp nhỏ lên nắm chặt ở trên tay.

Một nam sinh được nuông chiều mà lớn lên, chưa từng chịu qua bất kỳ ủy khuất gì rốt cục giống như một đứa nhỏ, bất lực mà khóc lên.

Ánh sáng ngày chủ nhật an nhàn, ấm áp.

Lăng An Tu nằm trên ghế ở ban công nhắm mắt dưỡng thần, tia sáng xen qua các kẽ lá mà chiếu xuống, phản chiếu ở trên mặt trắng nõn của Lăng An Tu.

"Anh mệt mỏi sao?" Tiểu An lặng yên không một tiếng động đi tới bên cạnh Lăng An Tu, đưa cho hắn một ly cà phê.

"Không, là ánh nắng quá chói mắt." Lăng An Tu từ từ mở mắt ra, "Tôi đã hỏi hệ thống, độ ngược còn chưa đủ, chúng ta nhất định phải tiếp tục ở lại chỗ này."
"Mỗi lần anh và hệ thống liên hệ, tôi đều có ghi chép từ trường cùng bước song của nó, việc này cũng giúp ích tới phá giải hệ thống."
"Ừm." Lăng An Tu mỏi mệt nhu nhu mi tâm, cười khổ nói: "Thật là kỳ quái, đột nhiên cảm thấy loại nhiệm vụ này rất nhàm chán."
"Nhiệm vụ gọi là nhiệm vụ, chính là vì mặc kệ tính chất của nó ra sao, anh đều phải hoàn thành nó."
Lăng An Tu thở dài, "Đúng a."
"Lăng tiên sinh, bữa trưa đã chuẩn bị xong, có canh sườn anh thích."
Lăng An Tu cười cười, "Cảm tạ, cực khổ rồi."
Dưới lầu nhà trọ, Kha Ngôn ngồi ở một chiếc xe màu đen bên trong có rèm che, đỏ mắt nhìn lên Lăng An Tu cùng Tiểu An đi lại ở ban công."Chúng ta đi thôi."
Tài xế hỏi: "Về nhà sao, thiếu gia?"
"Ừm."
Lăng An Tu, hắn thoạt nhìn rất bình thường.

Nghĩ đến chính mình một đêm mất ngủ, sáng sớm liền chạy tới dưới nhà khổ sở chờ đợi, Kha Ngôn cảm giác mình như một tên ngu ngốc.

Lăng An Tu vẫn cùng thiếu niên đẹp đẽ kia ở cùng một chỗ...!Y thật sự không cam lòng, y hận không thể đem Lăng An Tu ôm về nhà, đem cả người hắn đều nuốt vào trong bụng, liền xương cũng không lưu lại cho người khác.


Nếu như lúc trước y biết mình sẽ giống như ngày hôm nay không buông Lăng An Tu ra, y tuyệt đối sẽ không ngây thơ mà làm ra cái sự tình đả thương người như vậy.

Nhưng mà, trên thế giới này vĩnh viễn không bao giờ có nếu như.

Kha Ngôn về nhà liền tự giam mình ở trong phòng, nói cái gì cũng không chịu ra khỏi cửa.

Bảo mẫu bưng mâm thức ăn đứng ở cửa phòng nửa ngày, bên trong một điểm phản ứng đều không có.

Bảo mẫu không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Kha Cảnh Trạch, Kha Cảnh Trạch đang ở nước ngoài đi công tác, trong chốc lát không về được.

Hắn chỉ có thể dặn dò bảo mẫu chăm sóc tốt Kha Ngôn, mình thì mau chóng kết thúc công tác chạy về.

Giữa trưa Kha Ngôn không ăn cơm, cơm tối lại cũng không ăn thân thể sẽ không tốt.

Bảo mẫu không thể làm gì khác hơn là cầm chìa khóa phòng, mở cửa đi vào.

Post in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
"A Ngôn?" Bảo mẫu là bác gái hơn năm mươi tuổi, nhìn Kha Ngôn lớn lên từ nhỏ, đối với y như con ruột.

Kha Ngôn sống dở chết dở mà nằm ở trên giường.

Bảo mẫu đến gần nhìn, hai mắt đứa nhỏ này vô thần đang nhìn chằm chằm trần nhà.

"A Ngôn, dậy ăn một chút gì đi." Bảo mẫu đau lòng nói.

"Dì à..." Kha Ngôn che ngực, phảng phất có điểm nghi ngờ nói: "Tại sao chỗ này của con đau quá?"
"A Ngôn, con có nơi nào không thoải mái?" Bảo mẫu sốt ruột.

Kha Ngôn trở mình, đem đầu giấu vào bên trong chăn, buồn bực nói: "Đau quá đau quá, đau đến chết mất..."
"A Ngôn!" Bảo mẫu bị Kha Ngôn làm cho sợ đến sắp khóc, "Con đến cùng làm sao vậy, đừng dọa dì a!"
"Con không sao." Kha Ngôn miễn cưỡng ngồi dậy, "Dì, dì đem bữa tối để ở chỗ này là được rồi, con sẽ ăn sau."
Bảo mẫu tuy rằng lo lắng vô cùng, nhưng ngoại trừ nghe theo cũng không có biện pháp khác.

Bất quá, làm cho bà kinh ngạc chính là ngày hôm sau Kha Ngôn như biến thành người khác, đúng giờ rời giường, mặc đồng phục học sinh, ngoan ngoãn ăn bữa sáng, sau đó liền được tài xế đưa đi học.

Với các bạn mà nói, Kha Ngôn rất bình thường, lại rất không bình thường.


Y lại giống như hai tháng trước đây, cà lơ phất phơ mà đi vào phòng học, cùng anh em và nữ sinh đã xa cách bấy lâu hưng phấn tán gẫu.

Nhưng là tuần trước, Kha Ngôn mỗi ngày vẫn cùng Lăng An Tu dính vào nhau, làm sao ngày hôm nay Kha Ngôn đến nhìn cũng không thèm nhìn Lăng An Tu một cái? Mọi người phản ứng lại —— Lăng An Tu đây là thất sủng.

Ánh mắt mọi người đều không hẹn mà cùng chuyển hướng sang Lăng An Tu, chỉ thấy hắn lặng yên ngồi tại chỗ, thật giống bất kể chuyện gì phát sinh đều không can hệ tới hắn.

Kha Ngôn ngày hôm nay giống như hít phải thuốc, lên lớp cùng lão sư tranh luận, chọc cho bạn học cười phá lên, đem lão sư tức giận đến gần chết lại không thể làm gì y; nghỉ giữa giờ, ám muội cùng nữ sinh xinh đẹp mà nói lên vài câu, làm cho hormone trong phòng học tràn lan.

Buổi chiều tiết thể dục, bọn họ cùng lớp cách vách có trận đấu bóng rỗ.

Kha Ngôn như bị cuồng hóa, đấu đá lung tung.

Một nam sinh lớp bên cạnh bị y đụng đến nằm trên mặt đất không dậy nổi, phẫn hận mắng: "Lão tử đánh chết mày!"
Kha Ngôn híp mắt, chỉ vào đầu của mình: "Đến đây, đánh chết tao xem! Hướng nơi này! Ngược lại lão tử cũng sắp điên rồi!"
"Con mẹ mày..." May mắn có những bạn học khác can ngăn, nếu không hai người nhất định sẽ đánh nhau.

Lăng An Tu ngồi bên trên khán đài ở sân bóng rổ, đem hết thảy sự tình đều thu ở trong mắt, trên mặt từ đầu đến cuối lại không có biểu tình gì.

Thẩm Mạt ngồi xuống ở bên cạnh hắn, đưa cho hắn một bình nước khoáng.

"Cảm ơn."
Thẩm Mạt một bộ biểu tình muốn nói lại thôi, do dự nửa ngày, chỉ hỏi một câu: "Anh chừng nào thì đi?"
"Anh không thể đi, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành."
Thẩm Mạt đưa ánh mắt chuyển hướng về Kha Ngôn đang chạy trong trận bóng rổ không biết mệt mỏi, "Em cảm thấy hắn đã rất khó chịu."
Lăng An Tu nhẹ nhàng lắc đầu một cái, "Còn chưa đủ."
"An Tu..." Thẩm Mạt không nhịn được nói, "Anh cũng mệt mỏi không phải sao? Tại sao không lựa chọn một thế giới để lưu lại thoải mái mà sống một cuộc sống tốt đẹp? Cứ tiếp tục đọ sức với nam nhân khác như này thật sự có ý nghĩa sao?"
Lăng An Tu đứng lên, hờ hững nhìn Thẩm Mạt, "Anh chỉ là..

Không muốn chịu thua."
"Chịu thua?"
Lăng An Tu khẽ mỉm cười, muốn gọi tên thật của Thẩm Mạt, nhưng thủy chung không mở miệng được, thật giống như có một loại sức mạnh thần bí ngăn cản hắn.

Hắn không thể làm gì khác hơn là nói: "Thẩm Mạt, tại sao em muốn tuân thủ quy tắc hệ thống đưa ra? Chúng ta tại sao không thể phá hủy nó, trốn chạy nó, thậm chí thay thế nó? Lại nói quy tắc của chúng, trước khi nhiệm vụ hoàn thành anh không thể biết thân phân của em.

Nó có thể khống chế miệng của em, khiến em không nói ra được, nhưng mà nó không có cách nào khống chế mỗi một cái động tác, ánh mắt, biểu tình của em.

Coi như nó không cho phép thì làm sao, anh còn là đoán được thân phận của em.

Thẩm Mạt, em là một người, là một cá thể hoàn chỉnh.

Đừng làm cho chính em trở thành con rối của hệ thống."
Lăng An Tu vỗ vỗ vai Thẩm Mạt, Thẩm Mạt vẫn đang trong trạng thái khiếp sợ, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh.


Buổi chiều sau khi tan học, Kha Ngôn lại làm thổ hào, mời cả lớp người đi hát karaoke.

Y không có cố ý đi mời Lăng An Tu, nhưng cũng chưa nói không cho hắn đi.

Thẩm Mạt hỏi hắn có muốn đi hay không, Lăng An Tu phi thường thức thời phủ định.

Một nhóm hai mươi mấy người ở trong phòng hát một chút rồi lại nhảy nhảy, bầu không khí phi thường náo nhiệt.

Kha Ngôn gọi mấy két bia, la hét ai không uống thì không được về, Kha Ngôn càng không thèm nếm xỉa ai, nốc rượu bia vào người, chai vừa hạ xuống thì đã thấy đáy.

"Kha Ngôn, đừng chỉ uống rượu, đến hát một bài nào." Hoa khôi lớp kéo cánh tay Kha Ngôn, làm nũng nói.

"Hay lắm!" Kha Ngôn hào phóng vung tay, "Để cho các cậu mở mang kiến thức một chút thực lực của ca sĩ tôi đây!"
Hoa khôi lớp đưa cho Kha Ngôn một cái micro, lại tự cầm một cái, chuẩn song ca thâm tình.

Kha Ngôn cũng để tâm, nhìn màn hình liền hát.

"Đã từng có rất nhiều người, nói ra cũng không tịch mịch cô đơn..."
"Tôi nào có nói dối, mong người dừng tưởng mình rất khó quên, tôi không phải là cậy mạnh mà cười..."
"Tôi không có nói láo, tôi hà tất nói dối, yêu một người, không yêu đến lẽ nào sẽ ra sao..."
Giọng Kha Ngôn trầm thấp êm tai, lúc trầm lúc bổng, quả thực có thể sánh ngang với ca sĩ.

Mọi người nghe được rất hưởng thụ, Kha Ngôn lại đột nhiên ném micro, chạy một mạch vào phòng rửa tay.

Kha Ngôn nằm nhoài trên bồn rửa mặt, dạ dày từng trận quặn đau, cổ họng thiêu đến đau rát.

Mấy ngày nay y vốn là không ăn thứ gì, không phun được cái gì ra, sắc mặt trắng bệch, khóe mắt cũng sinh lý tính mà đã ươn ướt.

Hoa khôi lớp không yên tâm theo vào, nhìn thấy bộ dáng này của y làm sợ hết hồn, "Kha Ngôn, cậu..."
Kha Ngôn vung vung tay, "Tôi không sao, cậu đi ra ngoài trước đi."
"Nhưng mà..."
Kha Ngôn đột nhiên quát: "Tôi bảo cậu đi ra ngoài!"
Hoa khôi lớp sợ hãi, lập tức ngoan ngoãn đi.

Kha Ngôn dựa vào vách tường ngồi xuống, run rẩy lấy điện thoại di động ra, kéo tới số Lăng An Tu, gửi đi câu nói luôn hiện diện trong y mấy ngày nay: "Tôi rất nhớ cậu."
Nhìn tin nhắn đã gửi, Kha Ngôn đột nhiên tỉnh táo lại, luống cuống tay chân liền gửi đi một tin: "Gửi sai rồi."
Post in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Sau đó, điện thoại di động từ đầu đến cuối cũng không có một tia phản ứng.

Kha Ngôn cười một cái tự giễu, đỡ tường đứng lên, nhìn chính mình trong gương thật xa lạ, rốt cục lệ rơi đầy mặt.

- Hết chương 56 -.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui