Edit: Nguyệt Kiều
Lăng An Tu trước khi xuyên qua là một xử nam không hề có kinh nghiệm yêu đương, nhưng đã trải qua ba thế giới, kỹ thuật hôn của hắn cũng coi như thuần thục (nói đến việc này thì phải cảm ơn những tra công trước đem lại).
Lăng An Tu nhiệt tình hôn Kha Ngôn, một tay bám vào quần áo Kha Ngôn, một cái tay đặt ở lồng ngực của y, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của y.
Lăng An Tu cạy hàm răng Kha Ngôn ra, đôi môi ấm áp nhiều lần ngậm mút, đầu lưỡi dây dưa cùng nhau,
Đại não trống rỗng một lúc, Kha Ngôn cũng cấp tốc phản ứng lại.
Kha Ngôn là ai? Y từ khi ở Trung Quốc đã cùng nữ hài tử qua lại, tuy rằng không đi đến bước cuối cùng, nhưng hôn cũng đã một trăm tám mươi lần đi.
Y trợn mắt lên, nhìn lông mi Lăng An Tu rung động, tâm lý liền kinh ngạc rất không phục.
Thật không nghĩ tới tên ngốc Lăng An Tu này kỹ thuật hôn lại còn không sai, đương nhiên so với mình vẫn còn kém a.
Kha Ngôn nghĩ, lập tức ôm eo Lăng An Tu, nhắm mắt lại, ngậm lấy đôi môi Lăng An Tu, cố gắng hồi hôn tới.
Một trận này hoàn toàn chính là thi đấu kĩ thuật hôn, hai người ai cũng không muốn chịu thua.
Bầu không khí dần dần không khống chế được, Lăng An Tu cảm giác được nhịp tim Kha Ngôn dần dần tăng tốc, mà Kha Ngôn cũng phát hiện thân thể người trong lòng đang phát run.
Thời điểm đôi môi tách ra, Kha Ngôn mặt đỏ bừng lên, Lăng An Tu có vẻ có chút bình tĩnh, hắn liếm liếm khóe miệng, cười nói: "Thế nào?"
Kha Ngôn trong đầu vẫn còn đầu lưỡi nhỏ hồng phấn kia, nhất thời có chút mê man: "Cái gì?"
"Cảm giác cùng đồng tính hôn môi a, có tốt hơn cùng nữ hài tử không hả?"
Kha Ngôn tận lực khiến ngữ khí của mình nghe rất tùy tiện: "Cũng thường thôi, không có gì đặc biệt."
Post in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Lăng An Tu gật gật đầu, "Sau này luyện nhiều tập sẽ có cảm giác."
"Ai, ai muốn cùng cậu luyện nhiều tập a!"
"Cậu nha! Chúng ta không phải đang quen nhau sao? Tôi là bạn trai cậu." Lăng An Tu tựa tiếu phi tiếu nói.
Kha Ngôn nhíu mày lại: "Nói như vậy thật không đúng, cậu mới không phải bạn trai tôi."
Lăng An Tu bất đắc dĩ: "Vậy tôi là người yêu cậu."
Kha Ngôn lúc này mới hài lòng chút, nói bổ sung: "Tạm thời thôi, hai tháng sau tôi không cần cùng cậu qua lại nữa."
"Ân, tạm thời." Lăng An Tu đứng lên, "Hôm nay buổi toạ đàm phổ cập tri thức đồng tính tới đây thôi, tôi đi trước."
"Chờ một chút." Kha Ngôn nắm lấy tay Lăng An Tu, "Chúng ta bây giờ không phải người yêu sao? Cùng ăn trưa đi."
"Nhưng là tôi đi đến nhà ăn, có người cho đưa cơm."
Kha Ngôn nheo mắt lại, "Chính là tên lần trước? Hắn đến cùng là gì của cậu! Hiện tại chúng ta quan hệ yêu đương, tôi có quyền biết đến."
Lăng An Tu vừa định trả lời, Kha Ngôn liền chặn họng: "Cậu cũng đừng lấy mấy chuyện anh em gì đấy gạt tôi!"
Lăng An Tu đột nhiên cảm thấy Kha Ngôn quả thât không có ngu như hắn tưởng, hắn trầm ngâm một hồi, quyết định ăn ngay nói thật, đương nhiên hắn vẫn là đối với sự thực tiến hành thêm mắm dặm muối: "Cậu ấy là bạn của người yêu cũ trước đây của tôi giới thiệu cho tôi lúc còn quen nhau."
Kha Ngôn mất mấy giây phản ứng lại lời Lăng An Tu, sắc mặt nhất thời liền có chút khó coi, trào phúng nói: "Con mẹ nó khoản nợ phong lưu của cậu cũng thật nhiều!"
Lăng An Tu chỉ chỉ hoa khôi cách đó không xa đang hướng bọn họ đi tới, mỉm cười nói: "Cậu không biết ngại mà nói tôi? Chúng ta đều như nhau cả."
Nhìn thấy Lăng An Tu cùng Kha Ngôn ở cùng nhau, hoa khôi lớp tựa hồ rất kinh ngạc.
Cô đưa cho Kha Ngôn lon đồ uống, nói: "Kha Ngôn, tan học rồi chúng ta cùng đi ăn đi?"
Kha Ngôn theo bản năng mà nhìn sắc mặt Lăng An Tu một chút, sau đó liền mắng mình thật sự là đứa ngốc, chỉ là "Diễn kịch" mà thôi, chính mình cũng quá nhập vai đi! Kha Ngôn nhướn mày nói: "Chỉ là cùng bạn học đồng thời ăn một bữa cơm, không sao chứ, bạn học Lăng?"
Lăng An Tu hào phóng cười cười, "Không sao, xin cứ tự nhiên."
Kha Ngôn theo thói quen muốn đi ôm vai nữ sinh, tay đều đã duỗi ra, nghĩ đến mới vừa cùng Lăng An Tu ước định, liền đem bàn tay thu trở về.
Lăng An Tu từ phía sau chú ý tới động tác của y, mỉm cười nói: "Kha Ngôn."
Kha Ngôn quay đầu lại: "Làm sao vậy?"
"Buổi tối chúng ta cùng nhau về nhà đi."
"Được!" Kha Ngôn sảng khoái đáp ứng, dù sao dưới cái nhìn của y, đưa người yêu về nhà là chuyện rất bình thường.
Kha Ngôn không có chú ý tới, nữ sinh xinh đẹp bên cạnh y đã sớm kinh ngạc đến không ngậm mồm vào được.
Sau khi tan học, Kha Ngôn thật sự "Vứt bỏ" hoa khôi lớp cùng anh em tốt Thẩm Mạt, chuẩn bị cùng Lăng An Tu về nhà.
Post in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
Lăng An Tu thu thập xong đồ, nói: "Đi thôi."
Kha Ngôn nhàn nhã ngồi, "Chờ đã.
Không phải hai người chúng ta cùng nhau về nhà nếu để những người khác thấy được sẽ tạo thành việc lớn đó.
Phải biết là, ở trường học danh tiếng của cậu cũng không tốt."
Lăng An Tu tựa hồ cũng không thèm để ý, "Vậy chúng ta chờ lúc nữa đi."
Kết quả, hai người mãi mới chờ đến mọi người về gần hết, đồng thời cũng chờ đến một trận mưa rào ngoài dự định.
Mưa càng lúc càng lớn, Lăng An Tu đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc mơ hồ cách đó không xa, hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Kha Ngôn thoạt nhìn không cao hứng: "Tôi không biết lại mưa lớn như thế.
Thôi để tôi đi siêu thị mua dù."
"Thôi, siêu thị cũng cách đây một đoạn, cậu sẽ bị ướt đấy.
Trận mưa này phải một lúc mới dừng, chúng ta chờ một chút."
"Ừm." Kha Ngôn đi tới, cùng Lăng An Tu vai sóng vai mà đứng.
Y quay đầu, ánh mắt dừng lại ở trên môi Lăng An Tu, nghĩ tới mỹ vị tiết thể dục hôm nay, hai má lại có chút nóng lên.
Lăng An Tu đối diện với ánh mắt Kha Ngôn, cười nói: "Tôi biết cậu đang suy nghĩ gì."
Kha Ngôn một trận hoảng hốt, "Không, cậu không biết."
Lăng An Tu kề sát vào Kha Ngôn, thổi hơi nóng rực vào tai Kha Ngôn.
Lăng An Tu đột nhiên cười khúc khích, "Không nghĩ tới cậu còn rất ngây thơ."
Kha Ngôn "Hừ" một tiếng, hai tay đút trong túi quần, gượng gạo không nhúc nhích, biểu tình không được tự nhiên.
Y biết Lăng An Tu đang đùa giỡn mình, nếu là người khác khẳng định y đã giận tím mặt, kỳ lạ là y hiện tại cũng không có tức giận.
Kha Ngôn nghĩ, ngược lại bọn họ là quan hệ người yêu, trêu đùa lẫn nhau một chút cũng không có sao.
Hai người mỗi người một ý mà đứng ở phía trước cửa sổ nhìn mưa, tiếng mưa rơi che lấp tất cả huyên náo của thành phố, bầu không khí như vậy càng có mấy phần yên tĩnh an lành.
Khi bọn họ nghe được tiếng bước chân, hai người giật nảy mình, quay đầu lại phát hiện là có người đến đưa dù cho Lăng An Tu.
"Tiểu An?" Lăng An Tu vui vẻ nói, "Sao cậu lại tới đây?"
"Tới đón anh."
Âm thanh Tiểu An mang theo âm thanh của máy móc, Lăng An Tu vội vã tiến đến bên cạnh Tiểu An, nhỏ giọng nói: "Cậu làm sao vậy?"
Trên mặt Tiểu An vẫn không có biểu tình gì, "Nước."
"Không phải cậu nói cậu tiếp xúc với nước không có vấn đề sao?"
"Mưa quá lớn, chảy từ mắt..."
"Gay thật!" Lăng An Tu đau lòng sắp chết, "Vậy làm sao bây giờ? Cậu, cậu sẽ không hỏng đi?"
Tiểu An lắc đầu một cái, "Trở về tiến hành tự chữa là tốt rồi."
Lăng An Tu sờ sờ đầu Tiểu An, trách nói: "Cậu là đồ ngu ngốc."
"Tôi là người máy trí năng cao cấp.
Nghiêm chỉnh mà nói, so với anh tôi thông minh hơn mấy ngàn lần."
"..." Lăng An Tu thở dài, "Thôi, chúng ta mau về nhà đi."
Kha Ngôn đứng ở cách đó không xa, hoàn toàn bị bơ đẹp.
Lăng An Tu thiếu niên xinh đẹp trước mắt kia, trong ánh mắt đều là ôn nhu mà y xưa nay chưa từng nhìn thấy.
Kha Ngôn cảm thấy không công bằng, ngày hôm nay y đã nói với hoa khôi lớp hai tháng này không thể ở bên nhau, mà Lăng An Tu cư nhiên ở ngay trước mặt y cùng nam sinh khác thân mật vạn phần, thực sự là hơi bị quá đáng! Không được, y muốn mắng người rồi!
"Này, Lăng An Tu!"
Lăng An Tu nhìn Kha Ngôn phất tay một cái, "Tôi đi trước, hẹn gặp lại!" Nói xong, liền lôi kéo Tiểu An tiêu sái mà một đi không ngoảnh lại.
Kha Ngôn tức giận đến gần chết, liền không thể mặt dày đuổi tới, chỉ có thể phát tiết mà trút vào cái bàn.
Hậu quả việc đá lung lung, chân phải chịu thương tổn, từng trận đau buốt.
Kha Ngôn buồn bực ôm chân của mình, vô cùng ủy khuất.
Lăng An Tu đem Tiểu An mang tới một góc không có người, để cho cậu khôi phục nguyên hình, rồi đem cậu nhét vào trong cặp sách mang về nhà.
Sau khi về nhà, Tiểu An lập tức bắt đầu công việc sửa chữa.
Cậu mặt không thay đổi đem bụng của mình mở ra, cầm công cụ, làm giải phẫu chính mình.
Lăng An Tu ngồi ở một bên, trợn mắt há mồm mà nhìn các loại mạch điện phức tạp ở ổ bụng Tiểu An, lại một lần nữa tỉnh táo mà ý thức được, Tiểu An là một người máy.
Hình người của Tiểu An cùng người bình thường giống nhau như đúc, nhiệt độ da dẻ vừa vặn, cùng chung sống lâu như vậy, hắn có lúc sẽ quên mất điểm ấy.
Bạn học Kha Ngôn tuổi trẻ háo thắng, yêu thích theo đuổi những thứ mới lạ.
Đối với y mà nói, không còn định kiến với đồng tính luyến ái, cùng một nam sinh giao du vẫn là chuyện rất kích thích.
Đây là một trò chơi vừa cấm kỵ vừa kích thích, Kha Ngôn rất nhập tâm.
Sáng sớm, Lăng An Tu mới vừa được Tiểu An gọi rời giường, cả người vẫn còn một loại trạng thái không tỉnh táo, liền nhận được điện thoại của Kha Ngôn.
"Mau xuống dưới!" Kha Ngôn âm thanh rất thiếu kiên nhẫn.
"Cái gì?" Lăng An Tu mơ mơ màng màng hỏi.
"Tôi ở dưới nhà cậu."
Lăng An Tu nhất thời liền thanh tỉnh, hắn vừa đi về phía ban công vừa hỏi: "Cậu tới nhà của tôi làm gì?"
"Tới đón cậu đi học! Tôi trước đây đều làm thế với bạn gái." Kha Ngôn trước sau như một vẫn vô tư.
"..." Lăng An Tu nhìn thời gian, nói: "Thời gian vào học còn sớm, tôi còn muốn ăn sáng, cậu tới chờ đi."
Kha Ngôn cúp điện thoại, khóa kỹ xe liền lên lầu.
Lăng An Tu mới vừa đánh răng rửa mặt, còn đang mặc áo ngủ rộng rãi liền ra mở cửa cho Kha Ngôn.
Kha Ngôn đầu tiên là nhìn quanh nhà trọ một vòng, mặt thối nghiêm hỏi: "Cái vị ở chung với cậu đâu?"
Tiểu An tuy rằng đã tự sửa tương đối, nhưng mà Lăng An Tu vẫn có chút lo lắng, ra lệnh bắt cậu tắt máy nghỉ ngơi một ngày.
Lăng An Tu thuận miệng nói: "Hôm qua cậu ấy không ở đây."
Sắc mặt Kha Ngôn khá hơn một chút, đem cặp sách hướng trên ghế salông ném xuống, "Cậu nhanh lên một chút có được hay không, lão tử phiền nhất đám người lề mề."
"Tôi thay quần áo nữa là xong."
Lăng An Tu đi vào phòng ngủ, bắt đầu thay đồng phục.
Kha Ngôn ngồi ở trong phòng khách, cửa phòng ngủ không có đóng, y có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong.
Lăng An Tu cởi áo ngủ, lộ ra vòng eo xinh đẹp cùng hai điểm phấn nộn trước ngực.
Tiếp theo là cái mông vểnh cao cùng hai chân thon dài thẳng tắp.
Ý thức được nhịp tim đập của mình tăng nhanh, cổ họng khô khốc, da mặt nóng lên, Kha Ngôn vội vã đưa ánh mắt dời đi, vơ lấy quyển sách ngay gần giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà nhìn.
Lăng An Tu đeo cà vạt đi ra khỏi phòng ngủ, "Không ngại để tôi ăn một chút gì đi."
Post in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
"Ừm." Kha Ngôn không chớp mắt xem sách.
"Kha Ngôn?" Lăng An Tu tiến tới, "Cậu thật giống như có chút không đúng."
"Rắm gì!" Kha Ngôn vội vàng biện giải, "Tôi có thể có cái gì không đúng!"
Lăng An Tu sờ sờ Kha Ngôn cái trán, "Ngươi thật giống như phát sốt."
"Có đúng không?"
"Ừm.
Cậu chờ chút, tôi lấy cho cậu cái cặp nhiệt độ."
Kha Ngôn nằm trên ghế sa lông, tâm tình lại còn không tệ.
Vậy là sao, tất cả phản ứng vừa nãy hẳn là bệnh mới đúng.
Y làm sao có khả năng sẽ vì tên kia mặt đỏ tim đập a.
"39 độ." Lăng An Tu dở khóc dở cười, "Cậu phát sốt mà cũng không nhân ra à? Lại còn bắt chước người ta đến nhà đón tôi đi học nữa."
"Chút ốm vặt tính là gì, cậu cho rằng ai cũng yếu ớt giống như cậu à!" Kha Ngôn sức lực không đáng nói đến.
Kỳ thực sáng nay y rời giường liền cảm thấy có chút không thoải mái, bất quá y căn bản không nghĩ nhiều, vui vẻ mà chạy tới.
"Tôi đưa cậu đi bệnh viện, tiêm một chút cũng không mất gì."
Kha Ngôn xoay người, đưa lưng về phía Lăng An Tu, "Không tiêm."
"Vậy cậu gọi điện thoại gọi bố tới đón?"
"Không muốn."
Lăng An Tu chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Vậy đi ngủ trên giường một chút, tôi xin nghỉ thay cậu."
Kha Ngôn rầm rì mà đứng dậy, tại Lăng An Tu đỡ y đi phòng ngủ nằm.
Kha Ngôn nằm trong chăn, lộ ra đôi mắt xinh đẹp ai oán lên án nhìn Lăng An Tu: "Tất cả đều tại cậu!"
"Trách tôi?"
"Đúng thế, ai bảo ngày hôm qua cậu bỏ tôi lại, tôi chỉ có thể đội mưa trở về.
Cậu có tội."
"..."
Lăng An Tu dứt khoát cũng tự xin nghỉ.
Hắn từ trong tủ lấy ra thuốc hạ sốt, rồi nấu một nồi cháo.
Thời điểm hắn trở lại phòng ngủ, Kha Ngôn đã ngủ.
Y tựa hồ ngủ không được ngon, nhíu mày quá chặt chẽ, sắc mặt kiêu ngạo thường ngày biến mất, bày ra bộ dáng đứa trẻ nên có.
Lăng An Tu đẩy Kha Ngôn một cái, "Uống thuốc hạ sốt rồi ngủ tiếp."
Kha Ngôn không tình nguyện mở mắt ra, lấy thuốc trong tay Lăng An Tu uống, sau đó lùi về trong chăn.
Lăng An Tu tùy ý hỏi một câu: "Cậu vẫn ổn chứ?"
Kha Ngôn hừ hừ lên, nói lầm bầm: "Đầu rất đau."
"Há, không có chuyện gì, một lát sẽ khỏi."
Kha Ngôn trợn mắt lên, "Làm sao có khả năng không có chuyện gì! Tôi rất có chuyện đấy, khó chịu muốn chết." Kha Ngôn biểu tình rõ ràng mà nói cho Lăng An Tu: Mau mau hầu hạ tiểu gia cho tốt!
Lăng An Tu thay Kha Ngôn đắp kín mền, "Mau ngủ đi, tỉnh lại liền đỡ."
Kha Ngôn lúc tỉnh lại, cảm giác toàn thân vô lực, trên người mồ hôi nhớp nháp.
Hắn ngơ ngác mà nhìn trần nhà một hồi, hắng giọng kêu lên: "Lăng An Tu!"
Lăng An Tu bưng một bát cháo đi vào, "Nhá, tỉnh lại à." Lăng An Tu liền thay Kha Ngôn đo nhiệt độ cơ thể, phát hiện nhiệt đã giảm tương đối, chỉ có một chút sốt nhẹ.
"Ân, không sai, khỏe sớm thôi.
Uống chút cháo đi."
Kha Ngôn nhìn cháo, liền nhìn Lăng An Tu, không nhúc nhích.
"?"
"Tôi không có khí lực, bưng không được." Kha Ngôn nhỏ giọng nói.
Lăng An Tu khẽ mỉm cười, "Không sao, tôi đút cậu."
Kha Ngôn hài lòng uống bát cháo nhỏ Lăng An Tu đưa đến, còn không quên chỉ điểm trù nghệ Lăng An Tu một chút: "Cháo này cậu phải nấu đặc một tí mới ngon."(1)
(1)Chỗ này gốc là "你这粥要多熬一下才好喝" ý là thêm cháo nên mình để nấu đặc.
Mong mọi người góp ý.
Lăng An Tu hiếm khi không phản bác, tiến đến liếm ấy phần cháo rơi bên khóe miệng Kha Ngôn, "Lần sau sẽ chú ý."
Kha Ngôn nhất thời cảm giác toàn thân nóng bừng lên.
Ngủ hơn nửa ngày, Kha Ngôn gần như khỏi hẳn.
Bất quá y vẫn nằm ăn vạ ở nhà Lăng An Tu, bày ra một bộ tư thế Đại thiếu gia bắt Lăng An Tu hầu hạ y.
Thật hiếm khi Lăng An Tu ngoan như vậy, y nhất định phải dành thời gian hảo hảo hưởng thụ.
Buổi trưa, Kha Ngôn nằm trên ghế sa lông, gối lên đùi Lăng An Tu, nhàn nhã xem ti vi, thỉnh thoảng hé miệng ăn hoa quả mà Lăng An Tu đưa đến bên miệng.
Kha Ngôn ngủ hơn nửa ngày, lại được Lăng An Tu hầu hạ hơn nửa ngày, đến buổi tối khí sắc đã tốt lên Lăng An Tu cũng thay y kiểm tra nhiệt độ, tuyên bố y đã hoàn toàn hạ sốt.
Nhưng mà bạn học Kha vẫn còn cau mày, ở trên ghế sa lon rầm rì, vô cùng ủy khuất mà nhìn Lăng An Tu: "Cậu xác định tôi không sao? Nhưng mà tại sao tôi cảm thấy đầu đau quá."
Lăng An Tu tắt TV, "Hẳn là cậu ở trong nhà quá lâu, đi ra ngoài đi một chút là tốt rồi."
"Vậy cậu có đi cùng tôi không?"
Lăng An Tu không nghĩ tới đứa trẻ to xác như Kha Ngôn khi làm nũng so với con gái còn đáng yêu hơn.
Hắn sờ sờ đầu Kha Ngôn, cười nói: "Cậu muốn đi đâu?"
Kha Ngôn trong nháy mắt liền ngồi dậy, động tác nhanh chóng căn bản không giống người đang đau đầu, "Chúng ta đi hẹn hò đi!"
Post in colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam
- Hết chương 52 -.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...