Tra Công Nhất Định Phải Ngược


☆ Chương 17:
Edit: Tuế Nguyệt
Beta: Nguyệt Kiều
Tiếu Thành thường xuyên đến nhà Lâm Tư Uyển, nhưng đây là lần đầu hắn lưu lại qua đêm.

Lâm Tư Uyển thu lại bản tính thiên kim đại tiểu thư điêu ngoa tùy hứng, trong nháy mắt biến thành một nữ nhân thanh thuần ngượng ngùng, đỏ mặt vào phòng cùng Tiếu Thành.

Người nhà họ Lâm ngầm hiểu ý, cùng đôi vợ chồng son mỗi người tự trở về phòng của mình.

Hai người ngồi ở trong phòng tán gẫu một chút, Lâm Tư Uyển đi tắm, Tiếu Thành ngồi ở đầu giường, mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, liếc mắt nhìn bên trong thấy có "áo mưa", cấp tốc đẩy ngăn kéo khép lại.

Hồi mới bị Lâm Tư Uyển nhắm đến, Tiếu Thành cũng đã nghe nói qua về các mối quan hệ của cô ta.

Tất cả tin tức đều nói cô ta là kẻ trăng hoa, cứ mấy ngày lại thay một người đàn ông mới, ai cũng biết cô gái này có thể thoải mái với nhiều người đàn ông.

Nhưng Tiếu Thành không để ý vấn đề này, cùng ai kết hôn đối với hắn mà nói cũng chẳng có gì khác biệt.

Cũng may từ lúc chính thức qua lại với Lâm Tư Uyển, cô cũng chưa cho Tiếu Thành "đội mũ xanh"(1) bao giờ.

Đây rốt cuộc là bởi vì Lâm Tư Uyển chung tình hay là bởi vì nàng giữ bí mật tốt, đương nhiên là Tiếu Thành không biết.

(1) (Ở Trung Quốc thì "đội mũ xanh" là từ lóng chỉ việc bị cắm sừng).

Đợi khoảng nửa giờ, Lâm Tư Uyển mới trùm khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra, da dẻ hồng hào cùng ánh đèn chiếu xuống hiện ra ánh sáng nhu hòa, hai bắp đùi thon dài trắng như tuyết có thể làm cho bất cứ chàng trai nào có suy nghĩ "kì quái".

Lâm Tư Uyển một bên lau tóc một bên giục Tiếu Thành: "Anh cũng đi tắm đi."
Trong phòng tắm chai lọ mỹ phẩm đều là đồ chuyên dụng cho nữ, Tiếu Thành do dự một chút, vẫn là quyết định không đụng cái gì, xối nước qua rồi đi ra.

Tóc Lâm Tư Uyển đã được sấy trở lại hình dáng xinh đẹp, cô mặc một váy ngủ màu đỏ sậm, nhìn Tiếu Thành cười vẫy tay.

"Lại đây."
Tiếu Thành chỉ tùy tiện quấy khăn tắm, ở trần: "Em có áo ngủ nam không?"
Lâm Tư Uyển nhẹ nhàng nở nụ cười: "Anh có chắc là anh thực sự muốn mặc quần áo?" Quen biết Tiếu Thành lâu như vậy, cũng đã định trước ngày kết hôn, vậy mà hai người chỉ mới cầm tay, hôn nhẹ, nói ra cũng không ai tin.


Tiếu Thành hiếm thấy lưu lại qua đêm, Lâm Tư Uyển dù gì đều không thể bỏ qua hắn, nhất định đem hắn biến thành nam nhân của chính mình.

Chỉ là cô nhìn cặp mắt thâm túy của Tiếu Thành, thất vọng phát hiện bên trong không có dục vọng đàn ông.

Nhưng cô tự tin là mình có thể làm cho Tiếu Thành chìm đắm trong khoái lạc.

Tiếu Thành nâng cằm Lâm Tư Uyển, nhắm mắt lại hôn lên...!
Cho dù sát vách có ồn ào náo nhiệt, Lâm Tư Viễn vẫn bình tĩnh lên mạng.

Hắn có chút hâm mộ em gái của mình, nhưng dù sao cũng thích làm tình với đàn ông hơn, khoan khoái vô cùng.

Nhưng hắn cảm thấy thật vui —— đứa em gái chết tiệt kia rốt cuộc cũng gả đi, mình không bị nó phiền đến chết.

Đột nhiên, từ sát vách truyền đến âm thanh vụn vỡ của thủy tinh.

Không ngờ tiểu tử kia mãnh liệt như vậy...!Lâm Tư Viễn tự mình não bổ, liền nghe thấy tiếng cửa mở.

Không phải chứ bọn họ, ở trong phòng làm tình, chẳng lẽ còn muốn tới cái phòng khách "play"? Tâm tình cấm dục của đàn ông độc thân hắn có thể hiểu! Lâm Tư Viễn mở cửa, bớt chợt đối mặt Tiếu Thành từ phòng Lâm Tư Uyển đi ra.

(Đù mé =))) bạn Lâm suy nghĩ đen tối quá =))) – NK)
Tiếu Thành biểu tình rất khó coi, nhưng chuyện này không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là, hắn ăn vận áo mũ chỉnh tề từ Lâm Tư Uyển trong phòng đi ra, Lâm Tư Viễn nhanh chóng vào phòng quan sát cũng không có phát hiện bất kỳ vết tích túng dục nào.

Này, này không khoa học! (vl =))) – NK)
Lâm Tư Viễn một tiếng "Cậu" vừa ra khỏi miệng, Tiếu Thành liền không khách khí chút nào mà ngắt lời: "Tôi còn có việc, xin phép về trước."
Không đợi Lâm Tư Viễn phản ứng lại, Tiếu Thành liền dứt khoát quay người rời đi, chỉ lưu lại một bóng lưng tiêu sái.

Lâm Tư Viễn hấp háy mắt, gõ gõ cửa phòng Lâm Tư Uyển.

"Cút!"
"Là anh."
"...!Em hiện tại không muốn nói chuyện với bất cứ ai!" Lâm Tư Uyển một bên rống một bên mở cửa, đỏ mắt lên trừng Lâm Tư Viễn.


Lâm Tư Viễn sợ hết hồn, "Đây rốt cuộc làm sao vậy?"
"Anhhh..." Lâm Tư Uyển sụt sùi cái mũi, "Hắn, hắn căn bản không cứng nổi!"
Lâm Tư Viễn cảm thấy như một đao sấm sét từ chín tầng mây bổ tới người hắn, khiến hắn hồn bay phách lạc, chỉ còn dư lại một bộ xương khô trắng toát.

"Anh?"
Việc này thật quá làm người ta tự ái, Lâm Tư Viễn biết cười nhạo hắn là không đúng, cho nên chỉ có thể nín cười đem người vào trong phòng, "Em trước tiên đừng khóc nữa, mau nói cho anh là chuyện gì xảy ra?"
"Còn có gì để nói! Em đã dấn thân mò mẫn hắn như vậy, nhưng một điểm phản ứng cũng không có!" Lâm Tư Uyển giận dữ.

"Này không còn gì để nói á," Lâm Tư Viễn sờ cằm của mình, có nhớ sơ sơ "Anh nhớ là hắn cứng được."
Lâm Tư Uyển đột nhiên ngẩng đầu: "Làm sao anh biết?"
"Em quên mất là hắn trước đây đã nuôi dưỡng một nam nhân sao.

Lẽ nào hắn đối nam nhân có thể cứng, đối nữ nhân lại không được? Đây rõ ràng là gay mà!"
Lâm Tư Uyển mặt tối sầm: "Anh chớ nói lung tung! Hắn vừa còn giải thích cho em, nói là gần đây công tác quá bận rộn nên mới như vậy, hắn trước đây có cùng bạn gái cũ đã làm...!Em không cần biết, em đã nói chuyện với anh ta, cuối tuần này đi bệnh viện kiểm tra một chút.

Nếu như hắn thật sự bệnh liệt dương, còn kết hôn cái quái gì nữa!"
Lâm Tư Viễn chỉ có thể cười an ủi cô: "Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.

Nhớ thời điểm anh công tác bận rộn, cũng không có ý nghĩ gì đến phương diện kia."
Lâm Tư Uyển đầu đâm vào lồng ngực Lâm Tư Viễn: "Mẹ nó, thật mất thể diện!"
Lâm Tư Viễn đồng tình sờ sờ đầu của cô: "Không sao không sao, đây không phải em có vấn đề, mà là Tiếu Thành có vấn đề."
Nửa đêm, trên đường vắng ngắt, mưa tí tách tí tách mà đánh vào trên cửa sổ xe, làm Tiếu Thành càng thêm buồn bực.

Tuy rằng đây là hắn vì thoát khỏi Lâm Tư Uyển, nhưng là ôm một người phụ nữ, cùng cô ta hôn môi, động chạm lẫn nhau, hành động đều làm, Tiếu Thành khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều không thoải mái.

Hắn lớn như vậy, mà người làm hắn phát sinh quan hệ chỉ có Lăng An Tu.

Cùng Lăng An Tu làm tình vẫn luôn làm cho hắn rất thoải mái.

Yêu là một chuyện khoái trá.

Nhưng là hắn không nghĩ tới, thay đổi người khác liền khiến hắn khó chịu như vậy.


Hắn hiện tại chỉ có thể về nhà, trở lại bên người Lăng An Tu, ngửi mùi quen thuộc trên người cậu, một mùi vị làm hắn an tâm.

Lúc về đến nhà đã là một giờ sáng, hắn bất ngờ phát hiện trong nhà đèn sáng.

Thời gian này, người giúp việc đã về sớm, như vậy thì là Lăng An Tu...!Cậu ấy làm gì mà muộn như vậy.

Tiếu Thành đẩy cửa phòng ngủ, phát hiện bên trong không có một bóng người, tim ngay lập tức liền nhéo lên.

Hắn vừa định đi ra ngoài tìm cậu, liền nghe thấy từ trong phòng bếp truyền đến tiếng vang.

Tiếu Thành lập tức đi tới, nhìn thấy Lăng An Tu ngồi xe lăn tại trong phòng bếp bận việc, ngoài miệng còn nói lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì.

Tiếu Thành yên lòng: "Ngươi nói chuyện cùng ai thế?"
Lăng An Tu bị sợ hết hồn, nhìn thấy Tiếu Thành như thấy quỷ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch trắng bệch.

"Sao vậy?" Tiếu Thành lo lắng hỏi.

"Không có gì." Lăng An Tu khôi phục lại biểu tình "vân đạm phong khinh" (chỉ dáng vẻ bình tĩnh, điềm đạm): "Ta đói bụng, muốn tìm chút gì ăn."
"Lẽ nào người giúp việc buổi tối không có làm cơm?" Tiếu Thành cau mày.

"Làm, chỉ là tôi lúc đó không đói bụng."
"Ngươi đi nghỉ trước, ta làm cho ngươi bữa ăn khuya."
Lăng An Tu hoài nghi nhìn hắn: "Ngươi? Ngươi làm bữa ăn khuya?"
Tiếu Thành ngượng ngùng cười cười: "Không quá phức tạp thì ta làm được...!Ngươi muốn ăn cái gì? Ta không làm được thì đi mua."
Lăng An Tu cũng không muốn làm khó dễ Tiếu Thành: "Vậy mì ăn liền đi!"
Tiếu Thành đẩy Lăng An Tu ra phòng khách, bế cậu lên ghế sofa.

Lăng An Tu thân là nam nhân cao mét 8 lại bị ôm kiểu công chúa, chỉ cảm thấy nét mặt già nua nóng lên.

Tiếu Thành nhìn hắn trên má Phi Hà, trên môi thật giống đang chảy máu, không nhịn được khom lưng hôn cậu một cái.

Lăng An Tu không kịp né tránh, chỉ có thể bị hắn lấn tới.

Lúc này trong nháy mắt, hắn ngửi thấy mùi hương xa lạ.

Cái mùi này, hẳn là mùi nước hoa phụ nữ.

Lăng An Tu ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Tiếu Thành: Uổng công mình tin tưởng Tiếu Thành, quả nhiên chó không đổi được ăn cứt, mẹ nó, mình thật ngây thơ.


(Xin phép cười cái nữa =))) – NK)
Tiếu Thành tâm tình rất tốt bận bịu trong bếp.

Sau mười phút, bưng ra một bát mì đã "upgrade".

Bên trong bỏ thêm trứng gà cùng cải xanh, mùi vị bốc lên vô cùng mê người.

Tiếu Thành ngồi đối diện Lăng An Tu, một mặt mong đợi: "Ăn đi."
Lăng An Tu ung dung thong thả bắt đầu ăn, làm bộ lơ đãng hỏi: "Ngươi ngày hôm nay đi đâu? Muộn như vậy mới trở về." Nói xong Lăng An Tu liền hối hận rồi: Mẹ nó, khẩu khí thật giống với oán phụ!
"Ở công ty tăng ca." Tiếu Thành trả lời rất nhanh, "Lần sau sẽ không như vậy nữa, ta sẽ về sớm."
"Muộn quá thì cũng không cần về.

Ta dạo này ngủ rất nhẹ, ngươi vừa mở cửa ta liền muốn tỉnh, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của ta."
Tiếu Thành sững sờ: "Nhưng là ta không yên lòng để ngươi ở nhà một mình.

Hơn nữa..

Hơn nữa, ta nghĩ ta muốn ở cạnh ngươi".

Lăng An Tu cố gắng kìm nén kích động, cười lạnh: "Đúng rồi, lần trước Lâm Tư Uyển có nói hôm nay ngươi đến nhà cô ta ăn cơm, không phải sao?"
Tiếu Thành biến sắc mặt: "Ừ, ta đi ăn cơm tối."
Lăng An Tu làm như không có chuyện gì xảy ra, cười cười: "Vậy sao."
"Nhưng, cũng chỉ là ăn cơm mà thôi." Tiếu Thành chột dạ bổ sung: "An Tu, ngươi phải biết, hủy hôn là chuyện lớn, ta nhất định phải chuẩn bị kĩ lưỡng.

Tự nhiên đưa ra đề xuất, chúng ta cũng sẽ gặp phiền phức lớn.

Ngươi phải hiểu cho ta."
"Ồ?" Lăng An Tu giả vờ mờ mịt: "Ta có chút không hiểu, ngươi hủy hôn thì mắc mớ gì đến ta? Tại sao ta sẽ có phiền toái lớn?"
Tiếu Thành cười khổ: "An Tu, ngươi hiểu mà, ta hiện tại làm tất cả cũng là vì có thể ở cùng ngươi."
Lăng An Tu để đũa xuống: "Ta đương nhiên biết rõ, ngưoi bây giờ đối với ta tốt như vậy, có lẽ là cảm thấy hổ thẹn, không muốn để lương tâm bất an nên mới giúp đỡ ta như vậy." Lăng An Tu trào phúng nở nụ cười: "Ta nhận lòng tốt của ngươi, dù sao ngươi nợ ta cũng không thể dựa vào những chuyện này mà có thể bù đắp.

Hơn nữa, không có ngươi, chân ta cũng chẳng có hi vọng gì.

Chờ ta khôi phục, chúng ta cũng là thanh toán xong..."
"Thanh toán xong?" Tiếu Thành sắc mặt cũng chìm xuống: "Lăng An Tu, chúng ta dây dưa nhiều năm như vậy, ngươi nghĩ rằng chúng ta còn có thể thanh toán xong sao? Ta cho ngươi biết, chúng ta đời này cũng sẽ không thanh toán xong!"
Lăng An Tu uống một hớp nước, bình tĩnh mà nhìn Tiếu Thành: "Đó là ý nghĩ của ngươi."
- Hết chương 17 -
Nguyệt Kiều: Mai là valentine rồi đã ai chuẩn bị gì chưa? =)))) Từ nay đến hết Tết sẽ chuẩn là mỗi ngày một chương được đăng vào lúc 14:12 nha =))) *số này đặc biệt với tuôiii í hì hị* *che mặt* ( ͡°Ɛ ͡°).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui