Trình Xuyên vẫn luôn an tĩnh chờ ở ngoài cửa.
Y biết, lại qua không lâu, tiên sinh liền sẽ gọi y vào.
Từ sau khi tiên sinh bị thương, trước kia dù một đầu ngón tay của ngài ấy y đều chạm không đến, hiện tại thế mà mỗi ngày y đều có thể làm bạn cùng tiên sinh.
Cho dù mỗi ngày chỉ đều hầu hạ phục tùng, với Trình Xuyên mà nói, cũng là hạnh phúc.
Hành lang bên ngoài phòng Tạ Mộc có một cái cửa sổ, cậu thích tuyết, bình thường cửa sổ này đều luôn mở ra, tuyết không bay vào được, nhưng gió thật ra lại không gặp trở ngại mà thổi vào.
Cái lạnh của mùa đông phương Nam thấm vào tận da thịt xương cốt, đặc biệt là vào những ngày tuyết rơi như vậy, Trình Xuyên chỉ đứng một lúc, trên mặt liền bị gió thổi đến lạnh băng.
Y không thèm để ý chút nào, chỉ là hơi cúi đầu, chờ đợi tiên sinh mà y nguyện trung thành gọi y đi vào.
Nhưng vẫn luôn chờ tới lúc đèn sáng lên, bên ngoài sắc trời tối dần, cũng không chờ được.
Nam nhân tóc húi cua cũng không nôn nóng, Y nghĩ có khả năng tiên sinh tối nay muốn đi nghỉ trễ chút.
Cửa mở, thanh niên tướng mạo anh tuấn bước ra, trên mặt hắn còn mang theo ý cười, sau khi nhìn đến thân hình cao lớn của Trình Xuyên, tia ý cười này liền hơi phai nhạt đi.
"Chú đã ngủ rồi, anh đi xuống trước đi.
"
Trình Xuyên hơi nhíu mày lại, nhưng vẫn đáp lại, "Vâng.
"
Tuy rằng đáp ứng, dưới chân lại giống như cắm rễ, không chút di chuyển.
Tạ Thời đánh giá y từ trên xuống dưới, "Trình Xuyên, anh đi theo chú tôi bao lâu rồi?"
"5 năm.
"
"Ồ, 5 năm sao.
"
Tạ Thời cười cười, giống như chỉ là đơn thuần tò mò hỏi, "Anh đối với chú của tôi rất trung thành nhỉ?"
Trình Xuyên sắc mặt không thay đổi, "Tiên sinh đã cứu mạng tôi, tôi đối với tiên sinh, đương nhiên là trung thành và tận tâm.
"
Khóe môi thanh niên mang một nụ cười như suy tư, hắn nhướng mày, xoay người rời đi.
Trình Xuyên đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Tạ Thời biến mất ở chỗ ngoặc hành lang, gió ngoài cửa sổ thổi ở lên mặt y, mang theo hàn ý bên ngoài.
Nam nhân tóc húi cua mắt hơi hạ, dừng ở vị trí hai tay bên sườn, ngay sau đó, có chút do dự mở ra bước chân, nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào.
Khi thân ảnh y hoàn toàn biến mất ở phía sau cửa, phía cuối chỗ ngoặt hành lang, Tạ Thời bước ra.
Hắn nghiền ngẫm nhìn về phía căn phòng có cánh cửa bị mở ra kia, đôi môi mỏng giống Tạ Nam Ân câu ra một mạt cười trào phúng.
"Hừ, trung tâm?"
***
Trình Xuyên xuyên qua bình phong, đi tới trong phòng.
Trên giường, Tạ Mộc đúng là đang nhắm hai mắt an tĩnh mà ngủ, trong phòng ấm áp cũng không oi bức.
Nam nhân tóc húi cua đầu tiên là thật cẩn thận đi đến mép giường, bàn tay tiến vào trong chăn, xác nhận phía dưới giường đệm độ ấm vừa đủ, lúc này mới muốn thu hồi tay.
Nhưng trước khi thu hồi tay, tầm mắt y bị đôi vớ mang trên chân Tạ Mộc hấp dẫn.
Nhiều năm như vậy, vẫn luôn là Trình Xuyên hầu hạ Tạ Mộc ăn uống sinh hoạt hàng ngày, rất nhiều thói quen nhỏ nam nhân này đều không nhận thấy được, Trình Xuyên lại dưới đáy lòng nhớ rõ từng cái một.
Y biết, Tạ Mộc không thích mang vớ ngủ, có thể là bởi vì thói quen trước khi hai chân còn chưa xảy ra chuyện.
Nam nhân tóc húi cua thật cẩn thận, giống như đang nâng trân bảo, nhẹ nhàng nâng chân Tạ Mộc lên.
Y có thể cảm nhận được, mắt cá chân trong tay có bao nhiêu tinh tế, theo vớ bị Trình Xuyên mềm nhẹ nắm lấy, mu bàn chân trắng nõn cũng xuất hiện ở trước mắt y.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân thời gian dài không đi lại, hai chân này rất trắng, rất non, tuy rằng nó mất đi giá trị của nó, nhưng vẫn luôn được chăm sóc rất tốt.
Trình Xuyên ánh mắt lộ ra vài phần nóng rực, hô hấp cũng thô nặng vài phần.
Y cơ hồ là không chịu khống chế, theo mắt cá chân của nam nhân, cảm nhận da thịt mềm mại kia, tay càn quấy mà chạm ——
"Trình Xuyên.
"
Thanh âm nam nhân có chút khàn khàn bỗng nhiên vang lên làm Trình Xuyên bừng tỉnh lại, y gần như là hoảng loạn đem chăn buông che lại hai chân trắng nõn kia.
"Tiên sinh.
"
Trình Xuyên cung kính cúi đầu, đôi tay đặt ở dưới thân, che đậy bộ vị ở nơi nào đó hưng phấn lên.
"Ngài không có cởi vớ.
" Y giải thích.
Tạ Mộc gật gật đầu, cậu đối với cấp dưới này của mình không thể nghi ngờ là vô cùng tín nhiệm, căn bản sẽ không hoài nghi đến chuyện khác.
Tuấn mỹ nam nhân có chút mờ mịt nhìn sắc trời bên ngoài, bởi vì ngủ mà âm thanh mang theo vô lực nói, "Lấy cho tôi ly nước.
"
"Vâng.
"
Nam nhân tóc húi cua một mệnh lệnh một động tác, quay đầu liền đi rót nước.
Y nhẹ nhàng nâng Tạ Mộc ngồi dậy, nhìn nam nhân sắc mặt tái nhợt chỉ là nhấp nhấp miệng, có khi ngay cả giọng nói đều đều chưa nhuận xuống, liền đem đầu hơi dịch ra.
"Đem đi đi.
"
Trình Xuyên tay nắm cái ly nắm thật chặt, muốn khuyên bảo, nhưng vẫn không mở miệng được.
Sau khi Tạ Mộc phế đi hai chân, liền không thể tự mình đi lại, càng miễn bàn tự mình giải quyết vấn đề sinh lý, cậu cảm thấy thẹn với việc để người khác nhìn đến nơi riêng tư của mình, cố tình mỗi lần cần có người hỗ trợ, bởi vậy từ sau khi bị thương, ăn, uống, đều là không chịu nhiều một chút.
"Cậu trở về nghỉ ngơi đi, tôi tiếp tục ngủ.
"
Khi Trình Xuyên còn đang ngây người, thanh âm thanh thúy của Tạ Mộc hạ xuống, nam nhân tóc húi cua cung kính nhận lệnh, giống như cấp dưới trung thành nhất, "Ngài có yêu cầu, lúc nào cũng có thể gọi tôi.
"
Khi đi đến cạnh cửa, bước chân y đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tạ Mộc trên giường, "Tiên sinh, ngủ ngon.
"
Tạ Mộc giật mình, trên mặt tái nhợt ngay sau đó cũng lộ ra cái cười tới, "Ngủ ngon.
"
***
Bác sĩ Joseph tới rồi.
Từ ngày hôm qua nhận được tin tức chạy tới sân bay, cho đến khi một đường từ sân bay đến Tạ gia, tàu xe mệt nhọc, ông đã rất mệt.
Bác sĩ Joseph cực kỳ muốn nghỉ ngơi, nhưng ông rất nhanh nghĩ tới ác ma kia, bác sĩ đầu tóc hoa râm địa vị còn rất quyền uy trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại vẫn là trước sau như một duy trì tươi cười hiền lành.
Khi nhìn thấy Tạ Thời cười đi đến liền cho ông một cái ôm, hơn nữa thái độ thập phần ôn hòa, ông liền biết mình hẳn là phải làm như thế nào.
Mặc kệ đầu ông đau giống như bên trong có một viên đạn đang nhảy, Joseph bác sĩ vẫn là đi tới trước giường Tạ Mộc.
Cho đến khi đụng đến phương diện sở trường của mình, vị này bác sĩ về hưu sợ hãi với thế lực của Tạ Thời trên mặt liền hiện ra vài phần nghiêm túc tới, ông đầu tiên là cẩn thận quan sát một chút tình huống hai chân này, mi hơi nhíu lại, trên mặt lộ ra biểu tình suy tư.
"Tạ tiên sinh, xin hỏi chân của cậu sau khi bị thương, có phải đã lập tức tiến hành trị liệu hay không?"
Tạ Mộc dựa vào ven tường, hơi gật đầu, trong mắt hiếm thấy lộ ra vài phần khẩn trương.
"Đúng vậy.
"
Joseph bác sĩ mi nhăn càng chặt, ông lại hỏi, "Bác sĩ trị liệu cho cậu là nói như thế nào?"
"Bọn họ nói, trị không khỏi! ! "
Tạ Mộc lao lực dùng đôi tay chống thân thể ngồi thẳng, ánh mắt sau khi nhìn đến hai chân của mình lộ ra một tia thống khổ, "Lúc trước, là bác sĩ tốt nhất chẩn trị cho tôi.
"
Bác sĩ tốt nhất? Lông mày Joseph cơ hồ có thể kẹp chết muỗi, Tạ Mộc cúi đầu không có chú ý tới, Tạ Thời lại nhìn thấy rõ ràng.
Ông hơi mở miệng, vừa muốn nói chuyện, Tạ Thời liền hỏi, "Bác sĩ Joseph, có hy vọng chữa khỏi sao?"
"A, có.
" Vừa thấy vấn đề ác ma này đang hỏi, bác sĩ Joseph nơi nào còn dám hỏi cái khác, vội vàng trả lời, "Cụ thể phương án tôi còn cần nghiên cứu tốt một chút.
"
" Không bằng ngài đi trước nghỉ ngơi đi, bôn ba một đêm, ngài cũng mệt mỏi.
"
Thanh niên đứng lên, một bên giúp Tạ Mộc đắp kín hai chân, một bên ôn hòa nói.
Rõ ràng là ngữ khí ôn hòa như vậy, Joseph bác sĩ lại bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, ông vội vàng gật đầu đi ra ngoài.
Trong phòng, chỉ còn lại có hai người chú cháu.
"Chú, không cần lo lắng, Joseph bác sĩ chưa bao giờ nói dối, ông ấy nói có thể chữa khỏi, liền nhất định sẽ chữa khỏi.
"
"Chú muốn ra ngoài đi dạo không? Cháu đưa chú đi.
"
Tạ Mộc lắc đầu, trong mắt còn mang theo một tia vui sướng bởi vì có thể chữa khỏi chân, "Trình Xuyên đâu?"
Nghe thấy cậu nhắc tới tên này, ánh mắt Tạ Thời tối xuống, trên mặt vẫn như cũ mà cười, "Trình Xuyên trong nhà xảy ra chút chuyện, cháu để cho anh ta đi rồi.
"
Nam nhân trong mắt hưng phấn rút đi một ít, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía cháu trai của mình, "Phải đi bao lâu?"
"Có lẽ dăm ba bữa đi, cháu bảo anh ta trước khi đi đến chào chú một tiếng, sao vậy, chú không biết sao?"
Tạ Mộc lắc đầu, sắc mặt có chút khó coi.
Tạ Thời chủ động đề nghị nói, "Kia nếu không, chú gọi điện thoại cho anh ta hỏi một chút?"
"Thôi, có lẽ có việc gì gấp.
"
"Chút nữa cháu đi gọi một người tới.
"
Nam nhân đối với cấp dưới đi theo bên người nhiều năm vẫn như cũ trung thành và tận tâm này rất tín nhiệm, chỉ là mấy ngày tiếp theo, cậu lại phải để một người xa lạ đến chăm sóc mình, cảm thấy có chút không khoẻ.
"Còn cần những người đó làm cái gì, cháu là cháu trai của chú, những việc này, để cho cháu làm là được.
"
Tạ Thời cười như ánh mặt trời, "Tốt xấu gì, cháu so với người ngoài còn tốt hơn.
"
Tạ Mộc có chút do dự, "Chỉ là cháu còn phải quản công ty! ! "
"Không có gì, công ty bên kia đã ổn thỏa rồi, chú, cháu còn không có cùng ba mẹ thân cận như vậy, chú chính là người thân nhất của cháu, cháu chăm sóc người, trong lòng còn rất vui.
"
Ánh mắt nam nhân mềm xuống, cậu gật đầu, thanh âm suy yếu đồng ý, "Được.
"
Đúng thật đây là cháu trai của cậu, so với người ngoài cũng tốt hơn.
Nhìn chú đáp ứng rồi, thanh niên cười càng thêm xán lạn, hắn đỡ Tạ Mộc chậm rãi nằm xuống, nhìn cậu nhắm mắt lại.
Tạ Thời rời đi căn phòng ấm áp này, đẩy ra cánh cửa phòng khách chuẩn bị cho Joseph bác sĩ.
Joseph đã chuẩn bị ngủ, kết quả vừa mở mắt liền nhìn thấy ác ma này, sợ tới mức một cái run run liền từ trên giường ngồi dậy.
"Nói đi, lúc ông kiểm tra cho chú, nhìn ra cái gì?"
Tạ Thời thong thả ung dung ngồi xuống, tự rót ly trà cho mình.
"Tạ tiên sinh, chân, chân cậu ta, lúc trước hẳn là có thể chữa khỏi, hơn nữa từ bệnh án xem ra, đã bị đụng tay vào.
"
"Nếu khi đó trị hết, đièu dưỡng mấy năm là có thể giống như người bình thường, nhưng kéo dài tới hiện tại, cho dù là chữa khỏi, cũng không thể đứng thẳng đi lại lâu, hơn nữa giai đoạn trong lúc trước khi trị liệu, vẫn là không thể chống đỡ tự mình đi lại.
"
"Trị liệu tốt nhất là ngay lập tức liền bắt đầu, kéo đến thời gian càng lâu, đối với thân thể Tạ tiên sinh càng bất lợi.
"
"Không thể đi lại! ! "
Tạ Thời nghe câu như thế, giữa môi ngậm một mạt ý cười, đem trà uống một hơi cạn sạch, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ bàn.
"ông liền dựa theo cái này trị, đừng trị quá nhanh.
"
Joseph bác sĩ sửng sốt, "A?"
Thanh niên nhìn ông ta một cái, ông lập tức sợ hãi, "Vâng, vâng.
"
Đừng trị quá nhanh, là có ý tứ gì?
Không phải đều nói, kéo dài thời gian trị liệu, không hề có lợi sao?
Quả nhiên, người này vẫn là ác ma.
***
Tui quay lại rồi đây, gần đây bận nhiều việc quá không có thời gian rảnh để edit truyện hiuhiu (-.
-|||)
Hôm nay là tui đang bận dịch tài liệu tiếng Anh của mình nên cắn răng edit thêm chương mới cho mọi người luôn, chứ ngâm cả tháng nay rồi, tội lỗi không chịu được.
Tuần sau tui thi giữa kỳ rồi, sau đó đến tháng 3 tui phải học quân sự, học nội trú không được ra ngoài luôn, sẽ không mang lap theo được, cho nên là! vẫn không update trong thời gian tới được, mọi người thông cảm cho tui nhe ಸ_ಸ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...