Đường Kiều vẫn nghĩ rằng, dù Triệu Cẩm Chi có béo thì vẫn là kiểu béo tròn đáng yêu làm người ta thích. Khác với người anh mồm miệng ác độc của mình, tính cách của y khá là ôn hòa, nhìn rất đáng tin cậy, hơn nữa gia cảnh không tồi, có cô gái nào thích y cũng là chuyện bình thường. Nhưng mãi đến giờ y vẫn chưa có bạn gái, làm anh thỉnh thoảng hơi lo – có khi nào y cũng cong rồi không?
Nên khi Triệu Cẩm Chi tay nắm tay với một cô gái cùng bước vào phòng, Đường Kiều vô cùng vui vẻ, quay lại định tỏ vẻ đắc ý với Triệu Lan Chi thì thấy – sắc mặt y đã đen như đáy nồi. Anh chưa kịp phản ứng thì hai người mới tới đã đi đến trước mặt họ.
Triệu Cẩm Chi cười đến híp cả mắt lại: “Anh, Đường Kiều, đây là bạn gái của em – Lý Vân Thư.”
Lý Vân Thư ngọt ngào mỉm cười: “Xin chào mọi người.”
Đường Kiều đứng lên, lịch sự bắt tay cô, còn không quên trêu chọc Triệu Cẩm Chi: “Thằng nhóc này, nhìn thế mà giấu kỹ thật đấy!”
Không thấy anh trai phản ứng, y không nhịn được nhắc một câu: “Anh à!”
Nghe vậy, Triệu Lan Chi hơi liếc qua Lý Vân Thư, gật đầu một cái coi như chào hỏi.
Từ đầu đến cuối, Triệu Lan Chi không nói một lời nào, chỉ không ngừng ăn ăn uống uống, làm bầu không khí có hơi xấu hổ. May là Đường Kiều cũng khéo ăn nói, bữa cơm này mới miễn cưỡng trôi qua.
Vừa nói chuyện thì mới biết – hóa ra Triệu Cẩm Chi và Lý Vân Thư là bạn học, cùng có chung một giáo sư hướng dẫn, hai người thường xuyên gặp nhau trong phòng thí nghiệm, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Khi hỏi ai là người chủ động trước thì cô ngại ngùng đáp: “Là em… Là em tỏ tình trước.”
Anh cười: “Triệu Cẩm Chi mày đúng là ăn ở có phúc, tao đây to bằng này rồi mà còn chưa có ai chủ động với tao đâu!”
Y ngốc ngốc gãi đầu: “Đâu có, thực ra lúc đấy tao cũng đang định thổ lộ mà…”
Triệu Lan Chi đặt mạnh chén rượu xuống bàn, khóe môi cong lên, cười như không cười nói: “Tôi biết mà, thằng em tôi vừa béo vừa ngu, cô thích nó ở điểm nào được? Tôi thấy cô không phải thích nó, mà là thích của cải nhà chúng tôi thì đúng hơn!”
Nét cười trên mặt Lý Vân Thư biến mất, tức mà không dám cãi lại, chỉ có thể bất lực nhìn sang bạn trai.
Triệu Cẩm Chi cũng nổi giận, đứng vụt lên hét vào mặt anh hai: “Anh nói thế là ý gì?”
Y thản nhiên: “Chữ gì nghĩa nấy.”
Đường Kiều bị hai anh em nhà này làm đau hết cả đầu, nhưng vẫn cố gắng dĩ hòa vi quý: “Cẩm Chi, hôm nay ở công ty xảy ra chút chuyện nên tâm trạng anh mày vốn không tốt, nay lại uống không ít rượu nên ăn nói không suy nghĩ, mày cũng đừng chấp vặt ảnh làm gì.” Thấy Triệu Lan Chi định nói gì thêm, giọng anh liền lạnh xuống: “Triệu Lan Chi, câm miệng.”
Sau đó, chẳng ai có hứng thú ăn cơm nữa, chẳng mấy chốc liền tan rã trong không vui. Triệu Cẩm Chi đưa bạn gái về nhà, còn Đường Kiều lôi Triệu Lan Chi ra xe, không nổ máy ngay mà im lặng nhìn y.
Ngoài đường rất ồn ào, nhưng trong xe lại rất an tĩnh. Triệu Lan Chi không hỏi vì sao anh không nổ máy, chỉ mặt không cảm xúc nhìn về phía trước.
Một lúc sau, anh hỏi thẳng: “Anh thích Cẩm Chi?”
Y cười lạnh: “Anh có thể thích em ruột của mình sao?”
“Anh có thích nó không?”
Y cúi đầu, nhìn hai bàn tay của mình, lẩm bẩm: “Anh không thể.”
“Anh không thích nó.” Anh bình tĩnh nói: “Chỉ là anh đang nhầm lẫn thôi. Tất cả mọi chuyện của nó đều nằm trong tầm kiểm soát của anh – từ học hành, sinh hoạt đến tương lai về sau. Anh đã quen nắm nó trong lòng bàn tay, nên một ngày có gì đó vượt quá khỏi tầm mắt của anh, anh sẽ lo nghĩ bất an – âu cũng là chuyện thường. Cùng lắm thì anh chỉ đang cưng chiều em trai quá đà thôi.”
Triệu Lan Chi cười: “Em là bác sĩ tâm lý hả? Phán như thật ấy.”
“Em không đang an ủi anh.” Anh dừng lại một chút: “Anh xem, trước đây anh cũng đã từng thích em còn gì, hơn nữa còn thích thêm mấy người khác nữa. Điều này có nghĩa là – tình cảm của anh với Cẩm Chi không phải là kiểu mà anh đang nghĩ đâu.”
Y khoát khoát tay: “Anh biết. Em yên tâm đi, Triệu Lan Chi anh tuy không phải kiểu bảo thủ cố chấp, nhưng đạo đức luân lý là gì thì vẫn hiểu.” Cổ họng y giật giật: “Nó là em của anh.”
Anh vỗ vai y: “Đi nào, em mời anh một chén.”
“Đi đâu?”
“Đến gay bar mà anh vẫn thích ấy.”
“Không phải em ngại nơi đó rất hỗn loạn à?”
Anh nổ máy, cười nói: “Em cũng là đàn ông, vẫn phải có nhu cầu chứ.”
“Được, vậy hôm nay chúng ta chơi 3P đi!”
Anh biết y đang đùa – dù y có hơi ăn chơi trác táng một chút, 419 cũng đầy ra đó, nhưng không đến nỗi không có mức độ thế này. Anh cười mắng: “Cút đi! Làm như em muốn thấy anh lõa thể ấy!”
Y cũng cười, dù ánh mắt y chẳng có ý cười chút nào.
—
Vẻ ngoài của Đường Kiều và Triệu Lan Chi đều khá hợp với gu thẩm mỹ của đàn ông nói chung. Hai người mới ngồi ở quầy bar một lúc mà đã có mấy người tới gạ gẫm, nhưng anh từ chối hết, chỉ một mực ngồi bên cạnh y. Cuối cùng thì y cũng không chịu nổi: “Rốt cục thì em đến đây làm gì? Anh đã nói là anh không sao, em không cần phải làm thế này đâu.”
Anh đang định nói thì di động bỗng vang lên. Người gọi tới là bà thím mà anh đã thuê, vội vã nói Thẩm Duy Thần đột nhiên bị sốt, nhiệt độ đã lên đến 39 độ. Anh liền cúp máy, muốn đưa y về nhà trước rồi mới về, nhưng y sống chết không chịu.
“Em đi đi, đừng động đến anh.”
“Nhưng mà…”
“Chẳng là em sợ anh bị cưỡng hip chắc? Có thế thì cũng thành anh tình tôi nguyện thôi.”
“… Nhớ dùng bcs nhé.”
“Biết rồi khổ lắm nói mãi!”
—
Khi Đường Kiều về đến nhà thì Thẩm Duy Thần đã nóng hơn một chút. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị hun đến đỏ ửng, đáng thương nằm bẹp trên giường. Bà thím nói với anh – thằng bé chỉ bị sốt thôi, không xuất hiện những bệnh trạng khác, nhưng anh vẫn không yên tâm, phải bế nó chạy đến bệnh viện mới được.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ kết luận – Thẩm Duy Thần chỉ bị sốt, truyền chút thuốc là ổn, lúc này anh mới bình tĩnh lại. Thằng bé mơ màng tỉnh dậy, thấy anh ngồi đó thì tủi thân dụi vào lòng anh: “Chú Đường, cháu khó chịu quá.”
Anh dịu dàng an ủi: “Truyền thuốc rồi thì không khó chịu nữa.”
Nó gật đầu: “Dạ.”
“Ngoan lắm.”
Cái mông bị châm rồi, nó thiêm thiếp ngủ, hình như trong mơ cũng vẫn khó chịu, đôi mày thanh thú nhăn hết cả lại.
Về đến nhà thì đã khuya. Đường Kiều cho bà vú về nhà trước, tự mình chăm sóc Thẩm Duy Thần. Anh cũng nghĩ đến việc báo một tiếng cho Đào Phi, nhưng rồi lại thôi – với tính cách của cô thì nhất định cô sẽ phi đến đây, nhưng thằng bé chỉ cần ngủ một đêm là sáng hôm sau lại khỏi, mất công vô ích.
Anh để thằng bé ngủ trong phòng mình. Đắp khăn lạnh lên trán nó, anh ngồi bên nó hơn một giờ, đến khi sắc mặt nó đã bớt hồng mới đứng dậy đi vào bếp.
Giấc ngủ của Thẩm Duy Thần rất hỗn loạn, có rất nhiều khung cảnh lướt qua đầu óc nó. Giây trước nó còn đứng trong biển lửa, giây sau lại là cả trời tuyết lạnh, nhưng dù có ở đâu, thì vẫn chỉ có một mình nó. Nó không ngừng chạy trốn, hoảng sợ kêu la, nhưng vẫn không có ai chịu đến cứu nó cả. Đúng lúc nó đang tuyệt vọng thì một bàn tay ấm áp bỗng phủ lên trán nó, nó ngẩng lên, liền thấy khuôn mặt lo lắng của anh —
— Khi Thẩm Duy Thần tỉnh lại thì áo nó đã đẫm mồ hôi. Tay chân nó vô lực, cổ họng cũng phát ra tiếng kêu khàn khàn khó nghe. Chật vật mãi mới bò được xuống giường, lảo đảo đi đến phòng bếp, nó liền thấy bóng dáng anh.
Đường Kiều đang đứng trước bàn bếp. Nồi hầm đang tỏa ra hương thơm mê người, anh liền cúi xuống kiểm tra độ lửa.
Giữa đêm khuya thanh vắng, bốn bề yên tĩnh đến chết lặng, chỉ có ngọn đèn vàng ấm áp của phòng bếp le lói giữa màn đêm. Người trước mắt chân dài eo nhỏ, làn da đẹp đến nỗi tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Thẩm Duy Thần ngẩn người nhìn anh, không phân biệt được đây là mơ hay thực, chỉ cảm thấy khung cảnh này đẹp vô cùng. Đường Kiều không biết – một đêm này đã ấn định thẩm mỹ cả đời của nó.
Cảm nhận được ánh nhìn của Thẩm Duy Thần, anh quay lại, mỉm cười: “Dậy rồi à?” Đi đến sờ cái trán của nó, lòng bàn tay anh vẫn ấm áp tựa như trong giấc mơ vậy: “Hạ sốt rồi, sắp khỏi hẳn thôi. Nào, ăn chút gì nhé.”
“Chú Đường.” Nó đột nhiên mở miệng: “Cháu thích chú.”
“Ừ.” Anh thuận miệng đáp: “Chú cũng thích cháu.”
Hai mắt nó sáng rực lên: “Vậy chú chờ cháu lớn lên nhé!”
… Trẻ con thời nay suy nghĩ lạ thật – anh thầm nghĩ: “Nào, ăn thêm chút canh đi.”
—
Đêm đó Đường Kiều gần như thức trắng, sáng hôm sau đến công ty thì lại chưa thấy Triệu Lan Chi đâu. Gọi mãi mà y không nhấc máy, anh hơi lo, đang định đến tận nhà y thì đầu bên kia chợt có người nghe.
“Alo.”
Đây không phải giọng của Triệu Lan Chi, nhưng anh lại thấy hơi quen: “Xin hỏi, anh là…?”
“Thẩm Ngôn.”
“…”
“Cậu tìm Triệu Lan Chi phải không?” Thẩm Ngôn khẽ cười: “Vậy phiền cậu đến nhà tôi đón cậu ta, tôi sợ hôm nay cậu ta không thể tự về rồi.”
Seven: Suprise
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...